Bàn Long

Sau khi viên đá màu đen xuất hiện ba vết nứt, quang mang trên thần bí ma pháp trận sáng chói lên. Âm thanh oanh minh tựa hồ như được khích lệ, ngày càng cao, ngày càng nhanh.
"Oanh!""Oanh!""Oanh!""Oanh!" ...
Âm thanh như sấm động không ngừng vang lên." Ầm" một tiếng, cả viên đá màu đen vỡ vụn ra. Thần bí ma pháp trận đương nhiên là cũng bị hủy diệt. Chỉ thấy từng đợt sóng, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, lấy viên đá làm trung tâm tỏa ra tràn ngập trong không gian.
Trong khi lũ cự long trong Mê vụ sơn cốc, còn đang nghi hoặc về quái vật hình người kia thì bỗng bọn chúng đột nhiên cảm thấy có một cơn địa chấn lớn, cả đàn cự long đều cảm thấy sợ hãi, lập tức tung cánh bay lên. Ngay sau đó ...
"Ầm!"
Khu vực vài dặm xung quanh đột nhiên bạo liệt, thông đạo sụp xuống, tiểu sơn bị chấn thành từng mảnh.
"Hống!" Một đạo âm thanh trầm thấp từ dưới đất truyền lên.
Ở vị trí trước đây là viên đá màu đen, không gian bị phá ra như một tờ giấy, lộ ra một cửa thông đạo. Chỉ thấy một gã thanh niên tuấn mỹ yêu dị mặc trường bào màu vàng lợt, ôm ba con mèo nhỏ trước ngực nhanh chóng lao ra khỏi thông đạo.
Thời khắc này, người thanh niên có chút chật vật, trên mặt còn có vết máu.
"Phù!"
Cửa thông đạo kia biến mất, chỉ là hiện tại không gian không ổn định. Các loại lực lượng hỗn loạn từ chỗ này liên tục tản ra.
"Cuối cùng ta cũng thoát được." Người thanh niên đó nhìn không gian mất ổn định sau lưng, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
"Ha ha ... đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc ta đã thoát khỏi cái nơi quỷ quái kia." Ở trên mi tâm người thanh niên này có một vết đao ngân. Đột nhiên, vết đao ngân đó mở ra, lộ ra một con mắt màu vàng.
Con mắt màu vàng này nhìn khắp thiên địa.
"Nơi này là Ngọc Lan đại lục." Gã thanh niên yêu dị đó cười cười, mặt lộ vẻ kinh hỉ, "Thực sự là quá tốt rồi."
"Phụ thân, con đói." Một con mèo nhỏ trong ngực người thanh niên nói.
"Con cũng đói bụng rồi."

Hai con mèo còn lại, cũng đều mở miệng kêu lên.
Mèo có thể nói chuyện?
Chẳng lẽ lại là Thánh vực ma thú?
"Được rồi, ha ha, ở phía trên có hơn trăm con tiểu long, các ngươi ăn ngon miệng nhé." Yêu dị thanh niên cười nói.
"A!"
Ba con mèo nhỏ hưng phấn hoan hô. Chỉ thấy chúng hóa thành ba đạo thiểm điện phóng lên, hướng lên bầu trời bay ra. Trong quá trình bay, kích thước của chúng không ngừng tăng lên ... yêu dị thanh niên cũng mỉm cười, đi bộ lên giữa không trung vân vụ sơn cốc.
Hơn trăm con cự long trong vân vụ sơn cốc đều không ngừng bay lòng vòng. Bọn chúng căn bản không biết vì sao lại phát sinh ra vụ nổ đó.
"Cái quái gì thế?'
Ba quái ảnh khổng lồ, xuất hiện trong không trung vân vụ sơn cốc. Mỗi con cao chừng ba mươi thước, dài gần trăm thước, trông như một con sư tử phóng to vài chục lần. Thế nhưng, bọn quái vật này không phải sư tử, vì bọn chúng đều có cánh rất lớn và sáu con mắt.
Sáu mắt, có hai cánh, thể tích giống như Bỉ mông cự thú khổng lồ trong truyền thuyết.
Song Bỉ mông cự thú cũng không đáng sợ bằng ba con quái vật này.
"Hống!" Ba con quái vật cùng há mồm rống lên. Nhất thời, miệng mỗi quái vật phảng phất như một cái hố đen, lực hút kinh người tác dụng lên mỗi con cự long.
Hơn trăm con cự long hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng lực hút đó thực quá mãnh liệt, quá quỷ dị. Lực hút này chỉ tác dụng lên người đám cự long, chứ không hề ảnh hưởng gì đến đất đá phía dưới.
"Hống!"
Hơn trăm con cự long vừa phẫn nộ, vừa hoảng sợ hống lên. Đối mặt với lực hút này, bọn chúng không thể phản kháng, bất lực để nó hút đi. Chỉ thấy đàn cự long rơi vào miệng của quái vật sáu mắt.
Điều khiến đám cự long này hoảng sợ nhất chính là ... Bụng của loại quái vật này phảng phất như là động không đáy. Cự long mặc dù chỉ nhỏ hơn loại quái vật này một chút, nhưng cũng không thể lấp đầy bụng của chúng. Một con cự long bị hút vào miệng chúng, con khác lại tiếp tục theo đuôi con trước chui vào.
Một con rồi lại một con ...

Lực hút từ miệng của ba con quái vật thực quá kinh khủng. Kể cả là bát cấp cự long song đến một chút phản kháng cũng không có. Từng con cự long cứ thế bị hút vào bụng của quái vật khổng lồ. Trong chốc lát, hơn trăm con cự long đều bị chén sạch.
"Thực thống khoái!" Một con quái vật trong số đó ha ha cười to nói, "Đã lâu lắm rồi chúng ta chưa được ăn ngon như vậy."
"Ta còn tưởng rằng sẽ chết ở cái địa phương quỷ quái kia, vĩnh viễn không ra ngoài được. Đáng tiếc, lão tứ và lão ngũ ..." Một con quái vật khác thấp giọng thở dài nói.
Ba con quái vật đều trầm mặc. Nhớ tới cuộc sống mấy ngàn năm qua tại cái nơi quỷ quái kia, bọn chúng không rét mà run. Không có tương lai, không có hy vọng. Bất cứ lúc nào cũng có thể phải vứt bỏ tính mạng của mình. Nếu không phải nhờ có phụ thân, thì ba tiểu tử này sợ rằng đã bị giết rồi. Cho dù có phụ thân, nhưng thực lực tương đối yếu như lão tứ và lão ngũ cũng đã chết.
"Phụ thân tới."
Ba con quái vật đã thấy yêu dị thanh niên lăng không đứng bên cạnh, kích thước lập tức giảm xuống, cuối cùng biến về kích thước của sư tử bình thường. Chỉ là lông bọn chúng không giống, trông xinh đẹp đến động lòng người. Đôi cánh so với cánh cự long cũng đẹp hơn, có điều sáu con mắt làm kẻ khác phải kinh hãi.
"Phụ thân." Ba con quái vật, đều cao hứng bay đến bên cạnh yêu dị thanh niên. Lúc này, trên người thanh niên đã không còn vết máu, ám kim trường bào trên thân cũng không một chút bụi, trên mặt hắn cũng xuất hiện nụ cười.
"Ăn thoải mái chứ." Yêu dị thanh niên ha ha cười nói." A, nơi này còn hai con bát cấp ma thú nữa."
Yêu dị thanh niên nhìn về hướng tây của Mê vụ sơn cốc, đồng thời một cỗ lực lượng bốn màu cực tốc nhằm hướng tây. Ngay sau đó, chỉ thấy hai con Tấn mãnh long khổng lồ bị năng lượng bốn màu đó trói lại, lăng không kéo tới.
Hai con Tấn mãnh long tựa hồ cũng biết khả năng của mình, không khỏi thấp giọng rên rỉ, cầu xin tha mạng.
Tấn mãnh long bọn chúng, mặc dù cùng sống ở khu vực của bát cấp ma thú với Hỏa long nhất tộc, Lục long nhất tộc nhưng chủng tộc khác nhau. Hơn nữa, bọn chúng đều là động vật di chuyển trên mặt đất, cho nên đôi Tấn mãnh long này ở xa đàn Hỏa long, Lục long.
Vừa rồi, ba con quái vật mải hưng phấn chén đám cự long, căn bản không buồn để ý ở xa xa có hai con Tấn mãnh long.
"Hơn trăm con cự long, một hơi bị ăn sạch như vậy a!" Hai con Tấn mãnh long trong lòng phát run.
Đối phương thực lực quá mạnh, có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, lại còn có thể nói chuyện.
"Các ngươi muốn chạy trốn?" Yêu dị thanh niên mỉm cười, nhìn hai con Tấn mãnh long.
Thể tích hai con Tấn mãnh long mặc dù rất lớn, yêu dị thanh niên dưới chân chúng chỉ như một điểm nhỏ, nhưng hai con Tấn mãnh long trong lòng căng thẳng cực độ, vội vàng nói không ngừng bằng ngôn ngữ của Long tộc: "Đại nhân, chúng ta không dám, chúng ta không dám."

Yêu dị thanh niên tựa hồ hiểu được ngôn ngữ của Long tộc, mỉm cười gật đầu: "Được rồi, ta vừa mới đi tới vị diện này, tâm tình cũng đang tốt nên sẽ không giết các ngươi. Các ngươi ... chịu thần phục ta chứ?"
Sự trói buộc trên người hai con Tấn mãnh long cũng đã biến mất. Hai con bát cấp Tấn mãnh long, từ trên không trung rơi xuống đất. Bọn chúng nhìn nhau, rồi lập tức cung kính quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống tỏ vẻ thần phục. Nguồn: https://truyenfull.vn
Long tộc rất cao ngạo, nhưng đối với tuyệt thế cường giả bọn chúng sẽ thần phục.
Mà yêu dị thanh niên trước mắt, hai con Tấn mãnh long đều hiểu, sợ rằng một ngón tay của đối phương cũng đủ để giết mình.
"Ngọc Lan đại lục." Yêu dị thanh niên nhìn xung quanh, trên mặt nở nụ cười, "Một nơi mới đẹp làm sao. A, tin rằng nó không giống như ta từng thấy năm nghìn năm trước."
Trong Ma Thú sơn mạch.
Lâm Lôi đã khôi phục lại hình dạng người bình thường, trên người mặc một trường khố và một hãn sam. Hiện tại khoảng tháng hai, nhiệt độ rất thấp. Hắn hiện đang chăm chú quan sát tử sắc nhuyễn kiếm.
Hiện tại, Lâm Lôi vẫn không hay biết việc hắn rút thanh kiếm này ra đã tạo nên họa lớn cỡ nào!
Không biết thì không sợ.
Còn Đức Lâm Kha Ốc Đặc, mặc dù có đoán được, nhưng ông ta nghĩ, đại họa gì thì cũng không có quan hệ nhiều với Lâm Lôi. Trời có sập xuống thì tuyệt thế cường giả vẫn đội được, sao phải sợ?
Thấy bảo vật mà không lấy mới là ngu ngốc.
"Đức Lâm gia gia, người xem hai chữ này là gì?" Lâm Lôi hướng về phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc hỏi.
Trên chuôi của thanh nhuyễn kiếm màu tím này có hai phương hình tư, bút họa rất nhiều.
"Cái này ..." Đức Lâm Kha Ốc Đặc thấy hai chữ này nhãn tình phát sáng, "Đây là chữ viết thông dụng ở Địa ngục. Năm đó ta tiến nhập vào Thánh vực không lâu thì học xong loại văn tự này. Hai chữ này tà 'Tử', 'Huyết'."
"Tử Huyết?" Lâm Lôi thấp giọng lẩm bẩm, chẳng lẽ nhuyễn kiếm này tên là Tử Huyết?"
Hắn cẩn thận đánh giá Tử Huyết nhuyễn kiếm trong tay. Tử Huyết nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve, vì mỏng như vậy nên mặc dù chất liệu đặc thù, nhưng trọng lượng của nó rất nhỏ. Nhuyễn kiếm năm cân đối với Lâm Lôi mà nói, một chút cảm giác nặng cũng không có.
Long huyết đấu khí trong cơ thể quán nhập vào đó, Tử Huyết từ một thanh nhuyễn kiếm bỗng trở nên thẳng tắp.
Tay vung lên.
"Vút." Tử Huyết mỏng như cánh ve xẹt qua một gốc đại thụ khoảng ba nguời ôm mới vừa. Cây đại thụ này thậm chí động còn không động, nhưng Lâm Lôi rất rõ ràng đại thụ này đã bị chặt làm hai. Chỉ là Tử Huyết tốc độ quá nhanh, quá sắc bén, làm cây đại thụ không hề rung.

Hắn đột nhiên nhảy lên khỏi mặt đất, toàn thân bay vọt lên, sau đó lăng không sút một cước vào cây đại thụ. Lập tức câu đại thụ bắt đầu ầm ầm đổ xuống mặt đất.
Lâm Lôi nhìn mặt cắt: "Thực sắc bén!" Trên mặt cắt, không hề có một chút gỗ xù lên.
Lâm Lôi ha ha cười, sau đó nhìn về phía Tử Huyết nhuyễn kiếm trong tay, thầm nghĩ: "Quả là một thanh vũ khí sắc bén, tinh xảo, cho dù đối mặt với ngàn vạn người ta cũng không sợ." Hắn lập tức huy động nhuyễn kiếm trong tay, cả người linh động không ngừng phiêu hốt giữa rừng cây, Tử Huyết trong tay dễ dàng sử dụng.
Sắc bén! Khoái tốc!
Mỏng như cánh ve, khiến khi Tử Huyết chém ra, không hề chịu lực cản của không khí, tốc độ đạt tới mức kinh người. Trọng lượng cũng rất nhẹ, cũng khiến cho Lâm Lôi có thể sử dụng một lượng năng lượng lớn hơn nữa để chuyển hóa thành tốc độ.
"Lâm Lôi, kiếm này mặc dù rất sắc bén, nhưng độ sắc bén cũng không đến mức kinh người." Đức Lâm Kha Ốc đặc nhãn giới cao hơn Lâm Lôi nhiều, nên vừa liếc mắt đã nhận ra chuôi Tử Huyết kiếm này chính thức có ưu điểm ở chỗ nào.
Lâm Lôi không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói: "Đem chuôi Tử Huyết nhuyễn kiếm này đi chém cây cối bình thường đương nhiên không gặp trở ngại gì, nhưng nếu đối mặt với cao thủ, như thất cấp cao thủ, có thể quán nhập đấu khí vào thuẫn bài thì e rằng không thể dễ dàng chém như vậy được."
Lâm Lôi ngẩn ra.
"Chuôi Tử Huyết nhuyễn kiếm này có hai điểm trân quý, thứ nhất là có thể nhuyễn cũng có thể ngạnh, giao chiến với địch nhân có thể gây bất ngờ. Điểm thứ hai chính là ... sự cứng rắn! Một kiện vũ khí bình thường có thể bị hỏng nếu quán nhập quá nhiều đấu khí, nhưng chuôi kiếm này là thần khí nên sẽ không như vậy." Đức Lâm Kha Ốc Đặc giải thích.
Lâm Lôi thong thả gật đầu.
Quá cứng rắn, quá sắc bén cũng có nhiều loại vật liệu tạo được vũ khí như vậy. Thế nhưng, nó không thể nhận quá nhiều đấu khí. Mà Tử Huyết nhuyễn kiếm này không tính là quá sắc bén. Nó chính thức lợi hại là ở chỗ có thể nhuyễn, có thể ngạnh, đồng thời còn có tốc độ kinh người và độ cứng rắn cao."
"Tốc độ? Nhuyễn kiếm?"
Lâm Lôi trong lòng chợt động, nếu không quán nhập Long huyết đấu khí vào kiếm, mà quán nhập Phong hệ ma pháp lực vào đó ...
Đồng thời, Lâm Lôi huy động Tử Huyết nhuyễn kiếm. Sau khi được quán nhập Phong hệ ma pháp lực, tốc độ của Tử Huyết nhuyễn kiếm vốn đã rất đáng sợ nay lại tăng thêm một bậc. Đồng thời, quỹ tích của Tử Huyết nhuyễn kiếm phiêu hốt quỷ dị, mà thân nhuyễn kiếm khi thì thẳng tắp, khi thì uốn làm người ta không thể nắm bắt được.
Lâm Lôi trong nháy mắt đã hiểu được.
"Đối với ta mà nói, đây có thể là biện pháp sử dụng Tử Huyết nhuyễn kiếm tốt nhất!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui