Chiến tranh vị diện!
Lâm Lôi vừa nghe Tử Vong chúa tể nói đã biết ngay là phi thường nguy hiểm. Nhưng hắn không có quyền từ chối. Dù sao Tử Vong chúa tể là chủ thần duy nhất có đủ khả năng giúp được hắn. Là người duy nhất!
"Ngươi đáp ứng hay không với ta cũng không can hệ."
Tử Vong chúa tể nhìn Lâm Lôi lạnh lùng:
"Phàm là đại biểu của Minh Giới ta, lại lập được công lao, ta chắn chắn sẽ ban thưởng. Không quan tâm kẻ đó là ai. Ta theo qui củ mà làm, chứ không phải vì ngươi. Bất quá ta chỉ nói cho ngươi biết mà thôi."
Lâm Lôi thầm hít một hơi.
"Chủ thần, làm thế nào để đến được vị diện chiến trường?"
Lâm Lôi ngẩng đầu dò hỏi.
Tử Vong chúa tể lạnh lùng đáp:
"Vô luận là Địa Ngục luyện ngục hay Minh Giới Cửu U Vực đều có không gian chi môn trực tiếp thẳng tới vị diện chiến trường. Chiến trường này cũng nối với bảy đại vị diện và bốn đại tối cao vị diện. Lúc này, biện pháp nhanh nhất đi tới vị diện chiến trường là ngươi đi qua không gian chi môn tại Cửu U Vực!"
Lâm Lôi nhướng mày.
Cửu U Vực?
Bộ sách giới thiệu về địa lý Minh Giới mà Bối Lỗ Đặc cấp cho bọn Lâm Lôi không hề đề cập đến Cửu U Vực. Kỳ thực sách địa lý Địa Ngục cũng thế, không hề giới thiệu về Địa Ngục luyện ngục.
"Chủ thần, không hiểu Cửu U Vực kia ..." Lâm Lôi không khỏi mở miệng.
"Hừ." Tử Vong chúa tể vung tay.
Tức khắc, một quyển thư tịch mỏng màu đen trôi đến trước mặt Lâm Lôi.
Tử Vong chúa tể sau đó nhìn xuống bọn Lâm Lôi lên tiếng:
"Một khi ngươi đã có đảm lượng tham gia vị diện chiến trường, ta cũng rất muốn nhìn thấy ngươi giết chết được vài tên thống lĩnh và còn sống trở về để báo công lĩnh thưởng!"
Lâm Lôi không chút bất mãn, tiếp nhận quyển thư tịch, khẽ khom người:
"Tạ ơn chủ thần."
Ngay lập tức Lâm Lôi xem xét quyển thư tịch. Sách rất mỏng chỉ hơn chục tờ nên Lâm Lôi nhanh chóng thuộc lòng.
"Cửu U Vực nằm ở nơi sâu nhất trong Minh Hải sao?"
Lâm Lôi không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Tử Vong chúa tể.
Rất xa!
Muốn đi Cửu U Vực, trước hết phải đi đến tận cùng của Minh Giới đại lục, rồi sau đó mới là Minh Hải. Sau đó, lại phải tiếp tục đi sâu vào Minh Hải mới có thể để đến được Cửu U Vực. Nếu dùng kim chúc sinh mệnh như bình thường, phỏng chừng cần hai ba trăm năm, mất quá nhiều thời gian. Hơn nữa ... giả sử khi mình tới nơi, vị kia diện chiến tranh nhỡ đâu đã kết thúc. Đó sẽ là một kết quả mà không cách nào chấp nhận nổi.
"Chủ thần, vị diện chiến tranh lần này kéo dài bao lâu?"
Lâm Lôi liền hỏi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Tử Vong chúa tể lạnh lùng:
"Mỗi vị diện chiến tranh đều kéo dài suốt ngàn năm! Hiện giờ chiến tranh giữa Quang Minh thần giới và Hắc Ám thần giới vị diện đã diễn ra gần trăm năm. Còn tới chín trăm năm nữa. Thừa đủ thời gian cho ngươi chứ?"
Đủ ư?
Thời gian để chiến đấu thì có thể coi là đủ. Nhưng Lâm Lôi không muốn lãng phí một chút thời gian nào hết. Mỗi giây mỗi phút qua đi, hy vọng sống sót của phụ thân và các huynh đệ càng ít. Hơn nữa, thời gian càng lâu thì số lượng các vị thống lĩnh có thực lực đuối hơn một chút ở vị diện chiến trường sẽ càng ít. Chỉ sợ khi mình đến nơi thì hầu hết chỉ còn các thống lĩnh có thực lực cực mạnh.
Bối Lỗ Đặc, Đan Trữ Đốn, Lôi Tư Tinh, Mặc Tư ...
Trong đầu Lâm Lôi lúc này hiện lên mấy cái tên này!
"Chủ thần, ta và Bối Bối xin xuất phát ngay!."
Lâm Lôi khom người. Bối Bối cũng chỉ có thể cố nén bất mãn, khom người hành lễ.
Tử Vong chúa tể chợt nói:
"Ta nhắc các ngươi chút. Tốt nhất tại Cửu U Vực, các ngươi trước hết nên dành lấy chức vị Cửu U lĩnh chủ. Như vậy khi tiến vào vị diện chiến trường các ngươi sẽ có rất nhiều trợ giúp. A Sắt Tư, ngươi dẫn Lâm Lôi bọn chúng rời khỏi U Minh sơn!"
"Vâng, thưa chủ thần!" - A Sắt Tư khom người.
"Trước hết trở thành Cửu U lĩnh chủ. Sau mới tiến vào vị diện chiến trường?"
Lâm Lôi đã có chút nghi hoặc. Bất quá Lâm Lôi cũng không hỏi nhiều, cùng Bối Bối nhìn hướng Ba Lặc Lôi ra dấu tạm biệt, rồi sau đó liền trực tiếp đi nhanh khỏi cung điện chủ thần.
Khi A Sắt Tư vừa dẫn bọn Lâm Lôi rời đi, Ngân xà Duẫn Na Uy liền nở nụ cười rạng rỡ như hoa mùa xuân
"Chủ nhân, dáng vẻ Lâm Lôi rất tự tin. Xem ra hắn đối với vị diện chiến tranh không biết mấy."
Duẫn Na Uy thực sự thấu hiểu sự tàn khốc của vị diện chiến tranh. Đó là nơi các cao thủ đẳng cấp thống lĩnh chém giết lẫn nhau. Hơn nữa đó là chiến tranh! Không phải là một cuộc thi đấu một chọi một!
Không ít trường hợp mấy vị thống lĩnh thống nhất với nhau cùng vây công giết chết một kẻ địch!
"Cám ơn chủ thần."
Ngân xà Duẫn Na Uy tươi tỉnh khom người, cô ta cho rằng Tử Vong chúa tể an bài như thế cũng không khác gì đẩy bọn Lâm Lôi vào chỗ chết, xem như chủ thần đã báo thù thay.
"Cám ơn chủ thần."
Kim xà và chín đứa con đồng loạt khom người tạ ơn.
Tử Vong chúa tể ngạo nghễ liếc mắt:
"Tốt lắm, các ngươi trước tiên lui xuống. Ba Lặc Lôi!"
Ba Lặc Lôi ánh mắt lập tức sáng ngời, liền đi đến đại điện trung ương, Tử Vong chúa tể rốt cục cũng cho hắn làm chủ thần sứ giả.
"Lâm Lôi, trước khi các người rời đi, ta muốn nói cho các ngươi một điều" A Sắt Tư trịnh trọng: "Ta sợ ngươi không biết rằng các chủ thần có một hiệp định là chỉ cấp cho sứ giả của mình hoặc con mình nhiều nhất một món chủ thần khí mà thôi! Bất kể là ai, nhiều nhất chỉ được ban cho một món chủ thần khí thôi."
"Một món thôi ư?"
Bối Bối nhíu mày.
Lâm Lôi rùng mình: "Chỉ một món thôi?"
Đúng là như thế!
Như Thanh Long tộc trưởng Cái Tư Lôi Sâm chỉ có một chủ thần khí linh hồn phòng ngự mà đại trưởng lão cũng chỉ có chủ thần khí dung nhập lân giáp phòng ngự. Mỗi người chỉ có một món đồ. Chủ thần Thanh Long rất quan tâm đến con cái vì cớ gì chỉ cấp cho mỗi người con đúng một món đồ? Hiện tại Lâm Lôi đã có chút hiểu được.
"Bởi vì bản thân các chủ thần cũng không muốn xuất hiện sự mất cân bằng quá lớn trong nhóm thượng vị thần!" A Sắt Tư tiếp tục: "Giả sử tồn tại một thượng vị thần có chủ thần khí phòng ngự ngoại thân, lại có chủ thần khí phòng ngự linh hồn, lại có thêm chủ thần khí công kích thì ngươi nói xem tên thượng vị thần đó có đúng là quá đáng sợ không, cho dù lĩnh ngộ của hắn có kém đi nữa?"
Lâm Lôi rùng mình.
Vật chất phòng ngự, linh hồn phòng ngự đều là chủ thần khí, còn có công kích chủ thần khí! Như vậy thực sự sẽ là một nhân vật biến thái!
"Là vô địch." - Bối Bối nói ngay.
"Trong nhóm cường giả đỉnh phong, nhiều kẻ mơ tới việc sở hữu một chủ thần khí nhưng lại không được chủ thần đáp ứng, liền ra tay giết chủ thần sứ giả để đoạt chủ thần khí. Khi đó cho dù có giết được đi nữa và có đươc chủ thần khí kia ... à, Chủ thần tuy không tự hạ thấp thân phận mà trả thù, nhưng sẽ thu hồi chủ thần khí!"
A Sắt Tư nói thêm.
"Cái gì? Còn thu hồi?"
Bối Bối trợn tròn mắt.
Lâm Lôi cũng cảm thấy giật mình.
Cũng bình thường.
Chủ thần phải rất vất vả mới luyện chế được một món chủ thần khí, lại cấp cho sứ giả của mình. Nếu sứ giả bị giết thì cho dù không trả thù đi nữa, chủ thần khí sao lại không thu hồi lại chứ?
"Cho nên nếu muốn tìm được chủ thần khí mà không sợ bị chủ thần thu hồi thì chỉ có một biện pháp là tham gia chiến tranh vị diện! Khi lập được chiến công giết chết mười thống lĩnh, có thể yêu cầu được một món chủ thần khí. Giết chết hai mươi thống lĩnh, có thể yêu cầu hai kiện!"
A Sắt Tư nói.
"A Sắt Tư, ý ngươi là gì?"
Lâm Lôi nhướng mày.
A Sắt Tư trịnh trọng:
"Thực lực càng mạnh, càng thèm khát sự viên mãn! Vị diện chiến tranh một vạn triệu năm một lần! Một số ít cường giả đỉnh phong vì lập được công lớn đã có được hai kiện chủ thần khí. Bọn họ sẽ mơ đến kiện chủ thần khí thứ ba. Những người như thế là phi thường cường đại! Cho nên ngươi phải ngàn vạn lần cẩn thận, không được có chút sơ ý. Hơn nữa, trong đó có lẽ còn có các đại viên mãn thượng vị thần! Dù những vị này đã lĩnh ngộ kết hợp hoàn toàn các huyền ảo, nhưng chắc cũng muốn có được nhiều chủ thần khí! Càng thêm viên mãn à!"
Lâm Lôi miệng không khỏi kêu khổ.
Hoàn toàn có thể lý giải được. Giả sử chính mình đạt tới cảnh giới đại viên mãn thượng vị thần, cũng sẽ ngóng xa hơn, muốn có được ba kiện chủ thần khí! Nếu tại vị diện chiến trường, không may gặp phải cái loại nhân vật biến thái này thì không có chút năng lực phản kháng rồi!
"Những người này quá tham lam rồi!" Bối Bối cũng cảm thấy phát sợ hãi.
"Không phải tham lam. Là dục vọng!" A Sắt Tư lạnh nhạt cười: "Có dục vọng thì có mục tiêu rồi mới có động lực! Đã đạt tới đỉnh cao, người nào lại không có mục tiêu sắt đá, lại không có dục vọng? Đủ sức tung hoành ở vị diện chiến trường tuyệt đối là siêu tuyệt cường giả! Chân chính là vương giả giết chóc. Ta tuy là chủ thần sứ giả, nhưng chưa một lần tham gia chiến tranh vị diện."
A Sắt Tư kết luận:
"Nói tới cùng, dục vọng là tử địa đối với cường giả, cũng là nơi sinh ra cường giả!" Lâm Lôi lắc đầu cười.
"Ha ha ... A Sắt Tư, cám ơn ngươi nói cho ta mấy cái này. Ta cũng có tâm lý chuẩn bị hơn." Lâm Lôi cười.
"Yên tâm." Bối Bối lên tiếng: "Muốn giết huynh đệ chúng ta, cũng phải xem có tư cách hay không! Ta và lão đại đồng thời thi triển thiên phú thần thong thì ... hừ!"
A Sắt Tư nhìn Lâm Lôi, Bối Bối.
"Nhớ kỹ! Không chỉ các ngươi sở hữu thiên phú thần thông. Trong vô số vị diện, tồn tại không ít các thần thú thuộc loại độc nhất vô nhị. Bọn chúng cũng sở hữu thiên phú thần thông, mà thực lực cũng cường hãn dị thường, là đỉnh phong cường giả."
A Sắt Tư cười
"Ta cũng không nói nhiều nữa. Chúc các ngươi may mắn."
"Cám ơn."
Lâm Lôi và Bối Bối lúc này lập tức cùng A Sắt Tư cáo biệt, rồi hóa thành lưỡng đạo hào quang bay đi.
Quãng đường từ U Minh sơn đến Cửu U Vực thực quá mức xa xôi.
Rời đi được một thời gian ngắn, Lâm Lôi cảm thấy áy náy:
"Bối Bối, nếu dùng kim chúc sinh mệnh đi Cửu U Vực, chỉ sợ phải mất hai ba trăm năm. Ta lại không có nhiều thời gian để lãng phí, cho nên ... ta quyết định dùng toàn lực phi hành. Khiến ngươi phải phi hành theo, thực sự ..."
"Hắc hắc, phi hành, là ta rất thích."
Bối Bối hiểu được ý của Lâm Lôi.
Tự mình phi hành tiêu hao tinh lực phi thường lớn. Nếu đi đường dài, rất ít người chịu tự phi hành. Dù phi hành tốc độ nhanh hơn kim chúc sinh mệnh nhiều nhưng là ... quá mệt mỏi. Có điều Lâm Lôi quá gấp, cũng không có lựa chọn được nữa.
"Xuy xuy"
Lâm Lôi lập tức long hóa, rồi vận dụng phong hệ pháp tắc, cả hai giống như một đạo quang mang màu xanh và hồng nhằm hướng nam bay đi. Nếu toàn lực phi hành, lúc này tốc độ của Lâm Lôi còn muốn vượt qua Bối Bối, nhưng Lâm Lôi đã triển khai phong hệ thần lực thoáng trợ giúp Bối Bối.
"Lão đại, ngươi đã báo cho gia gia ta mọi việc chưa?"
Bối Bối trên đường chợt hỏi.
"Hỏa hệ thần phân thân của ta đã tới hắc ám sâm lâm vấn an lão gia gia ngươi. Một lát sau sẽ có kết quả. Cũng không biết lão gia gia ngươi sẽ nói gì nữa."
Lâm Lôi lần này cảm thấy có chút may mắn khi để hỏa hệ thần phân thân lại Ngọc lan đại lục, vì thế có thể xin Bối Lỗ Đặc chỉ giáo.
Một lát sau
"Gia gia ngươi đã đáp ứng!" Lâm Lôi bỗng nói.
"Đáp ứng cái gì?" Bối Bối liền nói: "Lão gia gia cho phép chúng ta tham gia vị diện chiến tranh chứ? Kỳ thực gia gia không đáp ứng cũng không được, người cũng không có mặt tại Minh Giới à!"
"Gia gia ngươi cho phép." Lâm Lôi cười: "Lão gia gia ngươi nói cẩn thận một chút, không được tham lam. Còn nói, Bối Bối ngươi cũng có thể nhờ trải qua nguy hiểm một phen mà có thể ngộ ra một chút, pháp tắc huyền ảo cũng sẽ có tiến bộ một chút."
Lâm Lôi không khỏi nhớ tới đại ý mấy lời dạy dỗ của Bối Lỗ Đặc: "Là nam nhân nên xông pha. Nếu cứ tránh né nguy hiểm, sợ rằng không thể thành công."
"Được rồi, gia gia lo nghĩ cho ta quá nhiều à. Phải cố gắng thôi." Bối Bối chép miệng.
Một đạo quang mang thanh hồng nhị sắc vụt ngang bầu trời Minh Giới. Tốc độ này khiến những kẻ chứng kiến không dám ngăn cản, mà dù đầu óc nóng lên mà muốn ngăn trở thì cũng không đuổi kịp.
Mặt biển trải dài, từng con sóng lăn tăn. Nhìn thâm lãnh hải vực bát ngát, cảm giác giống như một phệ nhân cự thú.
Minh Hải!
Diện tích so với Địa Ngục hỗn loạn hải còn lớn hơn nhiều.
Đột nhiên ...
Một đạo thanh quang xẹt mặt biển mênh mong bay về phía chân trời, trong nháy mắt đã biến mất.
"Lão đại, sắp tới Cửu U Vực rồi."
Bối Bối nói. Nhìn mấy hải đảo vừa qua mà phỏng đoán, có lẽ trong chốc lát là tới khu vực Cửu U Vực. Lâm Lôi lúc này tâm tình cũng có chút thoải mái. Hắn đã toàn lực phi hành trong ba mươi năm liên tục. Trong ba mươi năm, bổn tôn của hắn không nghỉ ngơi chút nào. Cũng may là hắn có thể chịu đựng được hành trình kiểu này.
Trong từng đó năm, các phân thân của Lâm Lôi cũng liên tục tu luyện, bất quá khoảng thời gian 30 năm là rất ngắn, thực lực cũng tiến bộ không lớn.
Đáng kể nhất có lẽ là chủ thần khí phòng ngự linh hồn, vốn bị đại cự xà màu vàng xuyên phá điểm yếu, trải qua ba mươi chữa trị, cuối cùng phòng ngự lực cũng gia tăng không ít.
"Lão đại, ngươi nhìn kìa, là đảo!" Bối Bối kinh hỉ hô lên.
Lâm Lôi lập tức phóng mắt nhìn, mông lung xuất hiện phía xa xa là lục địa:
"Rốt cục cũng tới Cửu U Vực!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...