Đấu chiến trường, chia làm tam đẳng, phân biệt là Đấu chiến trường Thượng vị thần, Đấu chiến trường Trung vị thần và Đấu chiến trường Hạ vị thần. Trong đó Đấu chiến trường Thượng vị thần chỉ có một chiến trường, Đấu chiến trường Trung vị thần có ba cái và Đấu chiến trường Hạ vị thần cũng chỉ có ba.
"Lão Đại, chúng ta trước tiên đến xem qua cấp bậc đi" Bối Bối nói.
"Thượng vị thần đối chiến là đặc sắc nhất, tự nhiên sẽ đi tới xem đầu tiên" Lâm Lôi cười, những người khác cũng đồng thời rất chờ mong đi xem Thượng vị thần đối chiến, một đám người đi dọc theo thông đạo, trực tiếp đi về phía Đấu chiến trường Thượng vị thần.
Chỉ chốc lát, bọn Lâm Lôi liền dễ dàng thấy được Đấu chiến trường rộng lớn.
Đấu chiến trường Thượng vị thần nằm ở một khu đất trống có đường kính chừng năm dặm nằm ở trung tâm, mà xung quanh sắp xếp dày đặc chỗ ngồi quan khan, liếc mắt nhìn phỏng chừng liền có hơn trăm vạn chỗ.
"Đấu chiến trường Thượng vị thần là lớn nhất. Còn hai Đấu chiến trường còn lại phạm vi không lớn như thế này" Tên râu rậm Bối Tỳ nói, bọn Lâm Lôi cũng đi dọc theo thông đạo tìm một ít chỗ không người ngồi xuống.
Thần cấp cường giả nhìn được rất xa, nên mọi người đều có thể dễ dàng thấy rõ ở giữa mảnh đất trống cách đó vài dặm có hai người đang đối chiến.
Ở trên không hiện đang có hai người huyền phù giằng co với nhau, một người là một đại hán độc giác, mặt khác là một người đàn bà tóc đỏ xinh đẹp. Hấp dẫn ánh mắt Lâm Lôi không phải là hai người chuẩn bị bắt đầu chiến đấu, mà là ở bên cạnh mảnh đất, ở ngay trước khan đài đang đứng một đám chiến sĩ thân mặc chiến giáp màu đỏ. Cứ cách mấy mét lại có một tên Hộ đảo chiến sĩ đứng, bao quanh cả khán đài.
"Có hơn 1000 Hộ đảo chiến sĩ" Lâm Lôi cẩn thận quan sát, chỉ từng này đã là hơn 1000 Thượng vị thần. Nhưng chỉ là đang đứng ở hai bên khán đài, phải biết rằng, các nơi khác, như Hộ đảo chiến sĩ đang tuần tra ở trên thông đạo cũng có không ít.
Hộ đảo chiến sĩ ở Đấu chiến trường có số lượng thực kinh người.
"Oa, Hộ đảo chiến sĩ nhiều quá" Bối Bối than thở.
Tên Ngả Kỳ cười nói: "Đây là Đấu chiến trường Thượng vị thần, vì phòng ngừa ảnh hưởng của chiến đấu gây ra với người xem. Cho nên mới an bài nhiều Hộ đảo chiến sĩ đến như vậy. Hộ đảo chiến sĩ ở Đấu chiến trường Trung vị thần ít hơn rất nhiều, mà Đấu chiến trường Hạ vị thần cơ bản không có Hộ đảo chiến sĩ bảo vệ."
"Hạ vị thần chiến đấu có thể gây thương tổn đến ai chứ?" Tên râu rậm Bối Tỳ cũng cười cười.
Vừa đàm luận, bọn Lâm Lôi cũng cẩn thận trận chiến đấu trong sân. Chỉ thấy hai người hóa thành hai đạo ảo ảnh nhanh như tia chớp lao vào giao chiến. Giữa không trung tràn ngập quang mang, bọn Lâm Lôi chăm chú quan sát.
"Oanh"
Mỹ nữ tóc đỏ xinh đẹp cầm một cây trường côn màu đỏ, nhanh như tia chớp đánh mạnh lên thân thể đại hán một sứng "A" tiếng quát tháo thê lương đột nhiên ngừng bặt, đại hán một sừng trực tiếp rơi xuống, cả thân thể lập tức "Bồng" một tiếng vỡ tan.
"Khắc Lạp Lâm Đạt thắng hai" Một đạo thanh âm vang lên, vị mỹ nữ tóc đỏ xinh đẹp liền trực tiếp đi vào thông đạo bên dưới Đấu chiến trường rời khỏi.
"Quá yếu" Nhìn thấy trận đánh này, Lâm Lôi âm thầm lắc đầu: "Chỉ sử dụng Huyền ảo bạo của Hỏa nguyên tố pháp tắc, là có thể thắng liền hai trận. Người tham gia Đấu chiến trường cấp bậc quá thấp" Lâm Lôi đã gặp qua rất nhiều cường giả.
Bất kể là Thanh Hỏa, Bối Lỗ Đặc hay là Lý Nhĩ Mông Tư, Đế Dực, A Lý Khuê Ân, Phổ Tư La ...
Hay kể cả Cam Mông Đình đã thất bại trong tay mình cũng hơn xa những người này.
Bối Tỳ ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Lôi liền thấp giọng nói: "Lâm Lôi, Đấu chiến trường Thượng vị thần thì chỉ cần là Thượng vị thần là có thể tham gia, trình độ không tính đến. Tuy nhiên cường giả chính thức cũng là ngẫu nhiên xuất hiện một người, cho nên chiến đấu bình thường sẽ không được Lâm Lôi ngươi chú ý rồi"
"Ngẫu nhiên xuất hiện một người?" Lâm Lôi lắc đầu cảm thán.
Lúc đầu mình nghĩ là đến xem cường giả chiến đấu, hơn nữa dựa theo kế hoạch chỉ dừng lại ở Mịch La Đảo này một hai ngày mà thôi, đợi đi Tự do thành bảo thu mua một ít vật phẩm liền rời khỏi. Mình không có thời gian ở lại đây đợi cường giả xuất hiện.
"Đáng tiếc" Lâm Lôi thở dài cảm thán.
"Đấu chiến trường xuất hiện cường giả cũng không ít đâu" Bối Tỳ hạ thấp giọng nói: "Đấu chiến trường Thượng vị thần có qyy củ, nếu có khả năng thắng mười trận liên tiếp, thì mua vật phẩm ở trong Tự do thành bảo sẽ được giảm một thành, nếu thắng liên tục 50 trận sẽ được giảm hai thành. Còn nếu mà bách chiến bách thắng thì thu mua vật phẩm ở Tự do thành bảo chỉ phải trả một nửa, hơn nữa còn được thưởng 100 triệu Mặc thạch. Còn có tư cách đến mật địa ở Tây đảo tiến hành quan sát"
Thu mua bằng nửa giá, thưởng 100 triệu Mặc thạch, Lâm Lôi cũng không thèm để ý.
"Quan sát mật địa Tây đảo, là chuyện gì?" Lâm Lôi có chút nghi hoặc.
Đông đảo của Mịch La Đảo thì mở, còn Tây đảo thì nghiêm cấm ngoại nhân tiến vào. Tuy nhiên, đối với bí mật của Tây đảo cho đến bây giờ Lâm Lôi cũng chưa được nghe qua.
"Mịch La Đảo này, là do ngũ đại gia tộc cộng đồng quản lý. Đệ tử của ngũ đại gia tộc và binh lính hộ đảo đều ở Tây đảo. Tuy nhiên nghe nói Tây đảo có một mật địa quan trọng nhất. Chỉ có được ngũ đại tộc trưởng cùng nhau mời, hoặc là cường giả bách chiến bách thắng mới có tư cách đi vào thưởng lãm một phen" Bối Tỳ cảm thán than thở.
Trong lòng Lâm Lôi không khỏi cảm thấy tò mò.
Ngũ đại gia tộc cộng đồng quản lý Mịch La Đảo, mật địa ở Tây đảo là cái gì?
"Bối Tỳ, ngươi đã được đến đó xem chưa?" Lâm Lôi nhìn hắn.
"Ta rất muốn vào xem" Bối Tỳ lắc đàu cười nói: "Nhưng ta càng coi trọng tính mạng của mình hơn. Mười chiến thắng liên tiếp ở Đấu chiến trường thì không khó đối với ta, nhưng bách chiến bách thắng? Dù sao, không phải tất cả mọi người tham chiến đều có thực lực yếu, nếu đột nhiên xuất hiện cường giả thì ta không phải xong đời à?"
"Chẳng lẽ không có ai may mắn, liên tục thằng 100 trận đều gặp phải người yếu sao?" Lâm Lôi dò hỏi.
"Không có khả năng" Bối Tỳ lắc đầu nói: "Cho dù người này may mắn, liên tục thắng 99 trận đều chỉ gặp phải Thượng vị thần yếu, nhưng trận đấu thứ 100 thì ngũ đại gia tộc sẽ an bài cao thủ của mình xuất chiến kiểm nghiệm đối phương. Chính thức bách chiến bách thắng thì không một ai không phải cao thủ, tối thiểu cũng có thực lực như ta"
Lâm Lôi gật gật đầu.
Cũng đúng, ngũ đại gia tộc sợ rằng sẽ không tùy tiện đem 100 triệu thưởng cho kẻ có thực lực thấp nhưng may mắn.
"Tiền thưởng 100 triệu, ngũ đại gia tộc thực sự là giảu có" Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng.
"Lâm Lôi ngươi mà xuất mã, thì bách chiến bách thắng cũng là rất dễ dàng" Bối Bối cố ý dụ dỗ: "bình thường đạt đến cảnh giới Lục tinh Ác ma là có thể đoạt được bách chiến bách thắng, ngũ tinh Ác ma mà may mắn cũng có cơ hôi. Dù sao Thất tinh ác ma tham gia Đấu chiến trường thì hang vạn năm cũng ngẫu nhiên xuất hiện một người"
Lâm Lôi cười cười, đó là đương nhiên.
Thất tinh ác ma cường đại, có ai quan tâm đến 100 triệu Mặc thạch chứ? Đương nhiên, thời gian quá dài lâu, ví dụ như thời gian một vạn năm vẫn còn có thể xuất hiện một cao thủ cấp bậc Thất tinh ác ma tham chiến.
"Lão Đại, nhìn mau" Bối Bối vội vàng nói.
"Ân?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn về phía Bối Bối, chẳng những Bối Bối, mà ngay cả bọn Địch Lỵ Á cũng nhắc nhở: "Lâm Lôi mau nhìn người ở trung tâm đi. Chính là mà người chúng ta lúc trước gặp được" Xem một trận chiến vừa rồi, Lâm Lôi cũng không quá trông mong vào Đấu chiến trường nữa.
Nhưng giờ phú này, Lâm Lôi vẫn theo lời Địch Lỵ Á lập tức nhìn lại, vừa nhìn thấy không khỏi sợ hãi kêu lên.
Ở giữa mảnh đất trống, chính là người quen: "Không ngờ rằng, chuyện vạn năm khó gặp cũng trở thành sự thực. Còn thực sự xuất hiện cao thủ cường đại như vậy"
Ở trên không mảnh đất đang đứng một thân ảnh lạnh lùng lưng đeo chiến đao. Mái tóc dài tùy ý tung bay, cả người giống như một tòa băng sơn tồn tại hang triệu vạn năm, lạnh như băng không thể chạm đến.
Hai mắt khép hờ, mơ hồ có Lôi điện léo ra.
"Là hắn" Bối Tỳ nuốt nuốt nước miếng, cả kinh nói: "Hắn tham gia, không phải đạt được bách chiến bách thắng sao?"
Bối Bối bên cạnh nghi hoặc nói: "Ân? Ta nhớ rằng tốc độ di chuyển của hắn nhanh hơn chúng ta mà. Theo đạo lý hẳn là sớm đến Mịch La Đảo trước chúng ta. Không nên gặp phải hắn ở đây mới đúng chứ" Tên nam nhân tóc đen một mình một người, tốc độ di chuyển rất nhanh.
Nhưng Lâm Lôi lại nhớ đến mọi người trong sảnh của quán ăn đàm luận.
Đường từ Lam Phong thành đến Mịch La Đảo, tất cả các thế lực Cường đạo khổng lồ đều tan biến.
"Có lẽ, hắn dọc theo đường đi bận tiêu diệt các thế lực Cường đạo, cũng có thể là nửa đường tu luyện" Lâm Lôi thầm nghĩ.
Lâm Lôi lập tức cẩn thận quan sát trận này. Dù sao người xuất chiến chính là nam nhân tóc đen cường đại.
"Ngươi, quá yếu, cút ngay" Một giọng nói lạnh lùng quanh quẩn trên bầu trời Đấu chiến trường. Đúng là giọng nói mà nam nhân tóc đen phát ra. Đối thủ của hắn, là một thanh niên điển trai mặc một bộ trường bào màu trắng, cầm một thanh quyền trượng trong tay.
Người quan chiến trên khán đài nhất thời trở nên ồn ào, đã bao nhiêu năm, chưa có người cuồng ngạo như vậy, chưa chiến đấu đã muốn đối phương cút đi.
Tên thanh niên nghe nói như thế, không khỏi phẫn nộ: "Chiến thì mới biết"
Nam nhân tóc đen nhìn chằm chằm vào hắn.
"Xoát"
Đột ngột, hai đạo điện quang bắn ra từ hai tròng mắt của nam nhân tóc đen, tốc độ cực nhanh, căn bản không để cho tên thanh niên tóc tím có cơ hội né tránh, trực tiếp đánh vào trong cơ thể tên thanh niên tóc tím. Thân thể đối thủ run lên, lập tức vô lực ngã xuống mặt đất, không có một tiếng động nào nữa.
Hơn mười vạn khán giả trên khán đài nhất thời đều im lặng.
Cả khán đài đều yên tĩnh.
"Người yếu đừng có đến đây, đó là muốn chết, tiếp, thực lực mạnh một chút đó, ta ở đây liên tục tiếp chiến" Nam nhân tóc đen lạnh lùng nói.
Liên tục tiếp chiến.
Đây là một biểu hiện vô cùng cuồng ngạo, bởi vì một khi liên tục tiếp chiến, là không có quyền lựa chọn, mặc kệ kẻ khiêu chiến tiếp theo là ai hắn cũng phải nghênh chiến. Cho dù tiếp theo là Tu La xuất chiến, hắn cũng phải chiến đấu.
Đương nhiên, Tu La không có khả năng tham chiến.
Cho nên dám lực chọn liên tục tiếp chiến, không phải ấm đầu thì chính là cường giả chính thức.
"Lạc Mâu, thắng một trận" Một giọng nói từ trong Đấu chiến trường xuất hiện: "Các vị, Lạc Mâu tiên sinh đã lựa chọn Liên tục tiếp chiến, chỉ cần là Thượng vị thần, bất kể là ai đều có thể xuất chiến. Có ý nguyện, có thể lập tức xuống phía dưới báo danh. Tốt, tiếp theo sẽ liên tục chiến đấu" Lâm Lôi nhìn không chớp mắt.
Xem từ trận chiến đấu tiên cho đến trận chiến thứ mười.
Về phần trận chiến thứ 11 trở đi, không phải Lâm Lôi không muốn xem, mà là không được xem.
Bởi vì người tham gia Đấu chiến trường mỗi tối chỉ được đánh 10 trận. Cho dù muốn bách chiến bách thắng, tối thiểu cũng mất mười ngày thời gian. Lạc Mâu liên tục chiến đấu mười trận, đều là dễ dàng chiến thắng, thực lực cường đại khiến cho khán giả quan chiến đều im lặng.
"Quá cường đại" Lâm Lôi khiếp sợ tận trong đáy lòng: "Người này, vật chất công kích, Linh hồn công kích đều rất am hiểu, hơn nữa từ đầu đến cuối còn chưa rút kiếm"
"Lạc Mâu" Lâm Lôi đem cái tên này ghi vào tận trong đáy lòng. Đấu chiến trường Trung vị thần cũng đến xem vài trận chiến. Thậm chí Bối Bối cũng tiến vào Đấu chiến trường Trung vị thần, liên tục thắng 10 trận. Với thực lực của Bối Bối, chỉ cần biểu hiện một chút là có thể dễ dàng chiến thắng 10 trận.
Rời khỏi Đấu chiến trường, bọn Lâm Lôi trực tiếp đi về phía Tự do thành bảo.
"Bối Bối, ngươi nhàm chán thế à, còn tham gia tỷ thí" Lâm Lôi cười nói.
"10 chiến thắng, tối thiểu cũng được khối lệnh bài này, bằng vào cái này, ít nhất khi mua vật phẩm cũng có thể giảm được một phần" Bối Bối đắc ý nói.
Lâm Lôi không còn gì để nói, mua vật phẩm tổng cộng tốn bao nhiêu tiền? 9%, đáng bao nhiêu đâu, với tài phú hiện nay của Lâm Lôi và Bối Bối, cái này cũng không tính là gì.
"Tự do thành bảo này, xây dựng thực xinh đẹp" Lâm Lôi nhìn tòa thành cổ kính có mái vòm màu đỏ, vách tường màu xanh biếc. Lối vào tòa thành không ngừng có người ra vào.
"Nơi này có rất nhiều thương phẩm, có từ Tinh Thần vụ hải, cũng có từ các đại lục khác. Cái gì cần đều có, hơn xa Hắc Sa tòa thành của Tử Kinh đại lục" Ngả Kỳ than thở.
Đám người Lâm Lôi lúc này theo dòng người tiến vào lối vào.
Ở bên đường lối vào Tự do thành bảo, một nam nhân mặc trường bào tối đen đang nằm trên mặt cỏ, cầm một bình rượu mà uống, Lâm Lôi nhìn thấy hắn, có thể liếc mắt một cái là nhận ra, đúng là lão bằng hữu Hi Tắc đến từ Ngọc Lan đại lục.
Hi Tắc lúc này rất là chán nản.
"Một lần cuối cùng? Ha ha, một lần cuối cùng" Hi Tắc ngửa đầu cười to, nước mắt cũng chảy xuống.
Trên đường có không ít người nhìn hắn, nhưng cũng không có ai xen vào việc của người khác. :
"Ân?" Lâm Lôi đi đến lối vào đột nhiên quay đầu nhìn về phía xa xa, nhưng xung quanh đều là người "Chẳng lẽ ta nghe nhầm? Lâm Lôi vừa rồi mơ mơ hồ hồ nghe được giọng nói của Hi Tắc.
Tuy nhiên, giọng nói của nhiều người khá giống nhau, Lâm Lôi nhìn kỹ cũng không phát hiện ra Hi Tắc.
"Xem ra là nghe lầm rồi" Lâm Lôi lắc đầu thầm nghĩ.
"Lão Đại, đi vào thôi, nhìn cái gì đó?" Bối Bối nói, Địch Lỵ Á cũng quay đầu lại nhìn Lâm Lôi.
"Đi, đi vào" Lâm Lôi cười, cùng với bọn Địch Lỵ Á đi vào trong Tự do thành bảo.
Lâm Lôi sao có thể biết, thực ra Hi Tắc đang nằm ở trên bãi cỏ ngã tư đường. Nếu Hi Tắc đứng, có lẽ Lâm Lôi sẽ thấy được, nhưng là hắn nằm thì sao Lâm Lôi có thể phát hiện ra được chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...