Nhóm của Áo Lợi Duy Á tổng cộng có mười hai người sau khi tiến nhập vào trong nhà ăn liền lập tức ngồi xuống chờ đợi.
"Đội trưởng, ngươi cũng đã tìm được một viên tử tinh rồi. Không nên hẹp hòi nha."
Có người mở miệng kêu lên.
"Theo quy củ cũ!"
Tên đội trưởng cầm đầu ha hả cười nói: "Mỗi người một bình Nặc Tư Toa. Nếu nhiều hơn thì không được."
Tên đội trưởng nói đến đây lập tức hướng vào trong cao giọng: "Mau lên một chút, mang cho chúng ta mười hai bình Nặc Tư Toa!"
Nặc Tư Toa là một loại rượu ngon, mỗi bình cũng phải tốn mất mười mặc thạch, mười hai bình vị chi tất cả tiêu tốn hết một trăm hai mươi mặc thạch.
Bình thường, nếu tìm được một viên tử tinh bọn họ nhất định sẽ mở tiệc ăn mừng một phen. Dù sao, việc gặp được tử tinh hay không còn phải trông vào vận khí. Nếu may mắn chỉ vài ngày là đã có một viên, còn vận xấu thì cả ngàn năm cũng đừng hòng có được tử tinh.
Cầm lấy bình rượu, Áo Lợi Duy Á đưa lên miệng uống một ngụm, mày kiếm hơi nhíu lại. :
Tới địa ngục, lúc đầu vận khí của Áo Lợi Duy Lạp cũng không tệ lắm. Đạt tới trung vị thần cảnh giới, kiếm đủ một vạn mặc thạch tham gia cuộc Ác ma khảo hạch, may mắn cượt qua cuộc kiểm tra này, chính thức trở thành một gã nhất tinh ác ma. Nhưng không ngờ, nhiệm vụ đầu tiên của hắn lại thất bại thảm hại như vậy.
Hơn nữa, trong lúc hoảng hốt trốn chạy còn vô ý để lạc mất hảo hữu Ba Triệt Lặc, phân chia làm hai ngả.
"Ba mươi năm thực là mau, vậy mà một viên tử tinh cũng chưa tìm được!"
Áo Lợi Duy Á trong lòng phiền muộn, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Áo Lợi Duy Á và Ba Triệt Lặc chính là bằng hữu đồng cam cộng khổ, cùng nhau tham gia Ác Ma khảo hạch rồi sau đó cùng nhau tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên, bị thất bại. Trên thực tế, sau khi nhiệm vụ thất bại, Áo Lợi Duy Á không thu hoạch được một chút gì, tiền tài trên người cũng chỉ có mấy trăm mặc thạch, ít ỏi đến đáng thương hại.
Bằng vào mấy trăm mặc thạch mà muốn quay trở về thành trì chẳng khác nào đang nằm mơ.
May mắn là địa điểm thực hiện nhiệm vụ với tử tinh sơn mạch cũng không xa nhau mấy. Hắn cũng đã từng nghe nói qua về nơi này, vì vậy cẩn thận nghe ngóng tìm cách trốn chạy đến đây. Dựa theo ước định muốn đi ra ngoài nếu không có năm ngàn mặc thạch thì phải nộp đủ ba viên tử tinh.
"Đừng nói ba viên tử tinh, ta bây giờ ngay cả một viên cũng không có. Ba mươi năm trôi qua thực quá nhanh."
Áo Lợi Duy Á càng nghĩ càng khó chịu. Hắn ngửa đầu tống hơn phân nửa bình rượu vào trong họng:
"Ở cái nơi quái quỷ này cũng không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ."
Muốn an toàn trở về cũng phải nộp đủ tiền tài đã.
Phải kiếm tiền! Đối với một trung vị thần như Áo Lợi Duy Lạp mà nói, muốn kiếm tiền chỉ có thể lựa chọn cách khai thác tử tinh mà thôi.
"Áo Lợi Duy Á, chúng ta đều là ngay cả một viên tử tinh cũng không có. Điều này không chỉ có mình ngươi.
Một người bên cạnh mở miệng nói: "Đừng nhụt chí, chúng ta cũng chưa phải là người xui xẻo nhất. Ta biết một tên hơn một nghìn năm vẫn không kiếm được một viên tử tinh nào."
Áo Lợi Duy Á cố gắng nở nụ cười.
Hắn phải cố gắng duy trì mối quan hệ tốt với những người xung quanh.
Dù sao việc khai thác tử tinh trong Tử Tinh sơn mạch cũng không phải là an toàn, nơi này không phải là thành trì!
Trong Tử tinh sơn mạch này, nếu có ai đó may mắn một lần kiếm được hai viên tử tinh sẽ có rất nhiều người thấy tài bảo nổi lòng tham, nảy ra ý muốn giết người đọat bảo. Đây cũng là chuyện rất bình thường, cho nên các trung vị thần thường phải tụ tập thành từng nhóm.
Nhóm của Áo Lợi Duy Á là một nhóm nhỏ gồm mười hai người, như vậy ít nhất bọn họ cũng có khả năng tự bảo vệ chính mình.
Cách Áo Lợi Duy Á hơn ngàn dặm, bốn người bọn Lâm Lôi đang đứng bên bờ Vụ hải (biển mây mù). Bọn Lâm Lôi đến đây không phải là để tìm kiếm tử tinh mà chỉ là đến xem một lần cho biết mà thôi.
"Chiêm Kim, ngươi cũng không cần đi theo chúng ta nữa. Ngươi hãy đi tìm kiếm tử tinh đi, chúng ta dạo chơi trong Tử tinh sơn mạch này một hai ngày rồi sẽ rời đi thôi.
Lâm Lôi quay đầu liếc mắt nhìn Chiêm Kim một cái, tùy ý nói.
Chiêm Kim đối với bọn Lâm Lôi trong lòng cực kì cảm kích.
"Lâm Lôi tiên sinh, đại ân của ba vị, Chiêm Kim không biết lấy gì báo đáp. Huống chi sau khi các ngài rời đi, không biết là đến khi nào thì gặp lại. Mà chuyện tìm kiếm tử tinh căn bản là dựa vào vận khí. Hay là mời Lâm Lôi tiên sinh cùng các vị cùng đi với ta, tìm kíếm tử tinh xem sao.
Chiêm Kim cười nói.
"Tiểu tử ngươi giỏi lắm. Có nghĩa khí!
Bối Bối thành thục vỗ vai Chiêm Kim.
Lâm Lôi cười gật đầu: "Cũng được, ta cũng muốn xem xem các ngươi tìm kiếm tử tinh như thế nào. Trong hai ngày này, không chừng ta vận khí tốt lại có thể kiếm được một viên cũng nên."
Sương trắng giăng giăng, Lâm Lôi đưa mắt nhìn màn sương mênh mông trước mặt nói: "Đi, chúng ta tiến vào trong đám bạch vụ này. Mọi người nhớ kĩ, phải chú ý quan sát bên ngoài, đảm bảo có thể thấy được ngoại cảnh.
Nói xong bốn người liền lập tức bay vào trong màn sương mờ ảo đó.
Lâm Lôi kinh ngạc nhìn màn sương dày đặc xung quanh mình kêu lên: "Lớp sương trắng này thực là lạnh ah."
Nhiệt độ của màn sương này rất thấp, tiếp xúc với da tay có cảm giác như đang chạm vào khối băng vậy.
Bất quá như vậy cũng chẳng khiến cho mấy người bọn họ bận tâm chút nào.
"Lão đại, nhanh lên một chút.
Bối Bối hai mắt đảo lia lịa, quan sát xung quanh:
"Ta vẫn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, tiếp tục đi thôi.
Bối Bối cười hi hi bay tiếp vào bên trong, mấy người còn lại lập tức nối gót đi theo.
Mọi người bay rất chậm, chỉ mới bay được chừng tám mươi thứớc cả bọn đều đồng loạt dừng lại.
"Cái gì? Thực là quỷ dị!
Lâm Lôi không khỏi chau mày.
Hư hư ...
Trong màn sương mông lung có tiếng gió yếu ớt mơ hồ vang lên, mặc dù âm thanh này rất nhỏ, rất mơ hồ nhưng cũng khiến mấy ngươi bọn Lâm Lôi đột nhiên cảm thấy mê muội. Lâm Lôi lắc mạnh đầu, cố bảo trì một tia thanh tĩnh.
Địch Lỵ Á và Bối Bối cũng miễn cưỡng chống chọi được.
Nhưng Chiêm Kim lúc này đã có chút choáng váng mất phương hướng, Lâm Lôi lập tức cầm lấy tay hắn, kéo lui về sau một chút.
Chiêm Kim lúc này mới có thể giữ được tỉnh táo, kinh hãi nói: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta vừa nghe thấy tiếng gió hư hư ... sau đó chợt cảm thấy như là trời xoay đất chuyển vậy. Cả người cũng trở nên choáng váng."
Chiêm Kim vẻ mặt tràn đầy nỗi khiếp sợ.
"Vụ hải này thực không chỉ đơn giản là quỷ dị.
Bối Bối kêu lên.
"Lâm Lôi, chúng ta nên cẩn thận một chút thì hơn. Dù sao chúng ta cũng chỉ đến xem, không định khai thác tử tinh; tránh để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Địch Lỵ Á cầm tay Lâm Lôi nói.
Lâm Lôi cầm tay Địch Lỵ Á, thấy nàng nhìn hắn với ánh mắt lo lắng. Một lần kinh nghiệm trong biển nham tương nọ Lâm Lôi còn nhớ kĩ, hắn tuyệt đối không muốn để cho Địch Lỵ Á gặp thêm nguy hiểm gì nữa, liền gật đầu: "Yên tâm, chúng ta sẽ không xâm nhập vào trong vụ hải nữa.
"Các vị ...
Đột nhiên, một gã tóc ngắn màu xanh biếc phi tới, cười nói: "Các vị nên cẩn thận một chút, đừng đi vào nữa, kẻo không ra được đâu.
"Vị huynh đệ này,
Chiêm Kim mỉm cười đáp lời,
"Ta rất tò mò về chuyện ở bên trong vụ hải tại sao lại không ra được? Nếu ta để một phân thân ở bên ngoài, sau đó dựa vào cảm ứng, có thể theo đó mà ra không?
Lâm Lôi vừa nghe, hai mắt sáng ngời.
Nói có lý lắm!
Để phân thân bên ngoài, ít nhất là sẽ không bị mất phương hướng, như vậy thì sẽ không có vấn đề gì nữa.
"Thôi, ngươi đừng hỏi ta. Ta cũng không rõ ràng lắm. Mặc kệ là dùng cách nào đều không có hiệu quả đâu.
Tráng hán nọ cười chế nhạo,
"Nếu các ngươi không sợ, có thể để phân thân ở bên ngoài, sau đó dùng bổn tôn đi vào thử xem. Nhưng theo những gì ta biết, phàm đã tiến vào thì không còn khả năng sống sót để thoát ra; bất kể là dùng biện pháp gì.
Tráng hán tóc ngắn nọ nói tiếp:
"Tốt lắm, chúc các vị may mắn.
Nói xong liền quay người phi hành ra xa.
Lâm Lôi quay đầu nhìn màn sương mông lung vô tận trước mắt.
Đột nhiên hắn ngẩn ra: "Hả, đó là ...
Chỉ thấy từ ngoài xa có một đạo tử quang đang bay đến cực nhanh. Lâm Lôi lập tức lao lên cắt ngang, đưa tay bắt lấy đạo tử quang nọ, đúng là một viên tử tinh. Lâm Lôi không khỏi mỉm cười.
Không ngờ mình lại may mắn đến thế.
"Lão đại, đó là Tử tinh sao?
Bối Bối lập tức phi tới.
"Đây, Chiêm Kim. Cho ngươi!
Lâm Lôi đem viên Tử tinh vừa lấy được cho Chiêm Kim. Lúc này hắn đã có rất nhiều Tử tinh rồi, một hai viên cũng chẳng đáng gì.
Chiêm Kim cũng biết ba người bọn họ có rất nhiều Tử tinh. Có thể sở hữu Kim chúc sinh mệnh làm sao có thể là thường nhân được.
Chiêm Kim cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy viên Tử tinh, cười nói: "Lâm Lôi tiên sinh, ngươi thực là may mắn; vừa tới đây đã được ngay một viên Tử tinh. Ta nghe nói có người mất hơn nghìn năm cũng không kiếm được một viên Tử tinh nào.
"Chỉ là vận khí tốt thôi. Nếu may mắn, một ngày kiếm được một viên cũng là bình thường.
Lâm Lôi điềm nhiên đáp.
"Lão đại, ngươi may mắn như vậy, ta không tin ta cũng không may mắn.
Bối Bối hai mắt sáng quắc nhìn xung quanh,
"Ta cũng muốn tìm kiếm Tử tinh.
"Ta cũng muốn thử xem vận may thế nào.
Địch Lỵ Á cười nói.
Trong khi bốn người bọn Lâm Lôi thoải mái dạo chơi trong vụ hải, nhóm khai thác của Áo Lợi Duy Á cũng tiến đến bên bờ vụ hải. Mười hai người lập tức phân ra theo hàng dọc, mỗi người cách nhau chừng trăm thước, yên lặng chờ đợi. Tất cả bọn họ đều chờ đợi, chờ đợi có một viên Tử tinh bay đến.
"Tử tinh? Ai biết đến lúc nào mới có thể có một viên đây.
Áo Lợi Duy Á khống chế Hắc Ám Thần Phân thân không ngừng tu luyện. Hôm nay, Quang Minh Thần Phân thân của hắn đã đạt tới cảnh giới Trung vị thần, nhưng Hắc Ám Thần Phân thân mới chỉ là Hạ vị thần mà thôi. Áo Lợi Duy Áo cũng rất muốn Hắc Ám Thần Phân Thân của mình nhanh chóng đề thăng thực lực.
"Bây giờ Hắc Ám thần lực còn quá yếu. Đợi Hắc Ám thần lực đề thăng tương đương với Quang Minh thần lực. Ta có Quang Minh, Hắc Ám dung hợp, Trung vị thần bình thường làm sao có thể là đối thủ của ta?"
Áo Lợi Duy Áo vừa quan sát vụ hải vừa suy nghĩ.
Ánh sáng mặt trời đã tắt, mặt trăng ló lên phía chân trời.
Đêm tối qua đi, mặt trời đỏ lòm lại một lần nữa chiếu rọi, một ngày mới lại đến.
Một ngày trôi qua, mười hai người bọn Áo Lợi Duy Á vẫn giữ nguyên vị trí như vậy, không có gì thay đổi. Tìm kiếm Tử tinh quan trọng nhất là kiên nhẫn. Chờ đợi một chỗ cả trăm năm ngàn năm cũng là bình thường.
"Hả?
Áo Lợi Duy Á nghi hoặc nhìn vào một điểm tử quang ở ngoài xa.
"Viu!
Một tia tử quang bắn thẳng đến chỗ Áo Lợi Duy Á. Hắn nhất thời mừng rỡ, lập tức lao vào bên trong Vụ hải. Chờ đợi gần ba mươi năm, Áo Lợi Duy Á cũng biết thế nào là khoảng cách an toàn
Những người khác vốn cách xa tia tử quang này, làm sao có thể nhanh bằng hắn.
"Đây là?
Khi tới gần, Áo Lợi Duy Á sợ tớí ngây người. Trước mắt hắn căn bản không phải là một viên Tử tinh mà là cả rất rất nhiều Tử tinh tụ tập lại cùng nhau, hình thành một đám mây Tử tinh.
"Ít nhất cũng phải hơn vạn viên!"
Áo Lợi Duy Á sững sờ.
Trong vụ hải, từng có người gặp được một đôi Tử tinh bay đến. Cũng có lần hơn trăm vạn viên tụ tập lại một chỗ, nhưng cũng vì thế mà dẫn tới một trường thảm sát. Dù sao trăm vạn viên Tử tinh từ là hơn mười ức mặc thạch "một con số khổng lồ.
Đối với Trung vị thần mà nói, đó là một tài sản trong mơ.
"Nhiều Tử tinh như vậy sao?"
Áo Lợi Duy Á đưa tay thu lấy một đôi Tử tinh vào trong không gian giới chỉ. Chỉ nhìn thoáng qua một cái, hắn đã nắm rõ số lượng Tử tinh ở đây - hơn một vạn tám ngàn viên, trị giá quá một ức mặc thạch! Đây quả nhiên là tài vận đến nhà!
"Hi vọng không bị bọn họ chú ý."
Áo Lợi Duy Á yên lặng chờ đợi.
Khi hắn quay đầu lại, trong lòng cả kinh, bở vì mười một người kia đều nhìn chằm chằm vào hắn.
"Áo Lợi Duy Á, ngươi thực là may mắn.
Gã đội trưởng nhếch mép cười nói;
"Mặc dù không thấy rõ nhưng xem thể tích phỏng chừng cũng phải hơn vạn viên. Thấy thì có phần, dù sao chúng ta cũng tới rồi, ngươi cũng nên chia đều cho chúng ta chứ?
Áo Lợi Duy Á biến sắc, chia đều cho mười hai người?
Lần này mình chắc là xong rồi.
Áo Lợi Duy Á cắn răng nói:
"Vậy đi. Các ngươi mỗi người tám trăm viên, còn lại là của ta. Các ngươi cũng biết, chỉ khoảng hơn một vạn, mười hai người ta cũng chỉ nhiều hơn một chút mà thôi.
"Không cần ngươi chia, ngươi đem không gian giới chỉ giải trừ huyết khế, để chúng ta cùng nhau kiểm kê, sau đó hãy phân chia cũng không muộn.
Một người lập tức mở miệng nói.
"Giải trừ huyết khế?
Áo Lợi Duy Á trong lòng kêu khổ.
Trong Địa Ngục này, người người hỗn tạp, làm gì có công bằng.
"Được rồi, Chiêm Kim, ngươi không cần đi theo nữa. Ngươi mau đi tìm kiếm Tử tinh đi, chúng ta đi trước đây.
Cách đó không xa chợt có một thanh âm truyền đến, Áo Lợi Duy Á cảm thấy giọng nói này cực kì quen thuộc.
Đây là thanh âm của một người cực kì thân thiết!
"Lâm Lôi tiên sinh, lên đường cẩn thận.
Một âm thanh khác vang lên đáp lời.
Áo Lợi Duy Á chấn động: "Lâm Lôi?"
Áo Lợi Duy Á lập tức quay đầu hướng về phía thanh âm nọ nhìn kĩ, chốc lát trong màn sương trắng mông lung ba người Lâm Lôi, Địch Lỵ Á và Bối Bối đang phi hành tới. Bối Bối đang nhìn về phía trước chợt cười bảo:
"Lão đại, ngươi xem. Phía trước có một đám người đang vây bắt một người kìa ... Á, lão đại, hắn là Áo Lợi Duy Á!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...