Bàn Long

Mất thời gian mười tám ngày, Lâm Lôi rốt cuộc cũng đã đem kiếm chiêu của mình thôi diễn thành công. Một chiêu mê ảnh lúc này đã thành vật chất công kích cực mạnh của Lâm Lôi. Sau khi sáng tạo ra một chiêu này, Lâm Lôi cũng càng an tâm cho Địch Lỵ Á cùng Bối Bối.
Đến khi kim chúc sinh mệnh đợi bên ngoài Nghi Lan thành một tháng, bạch giác lão giả đi thuê thêm ác ma cuối cùng đã đến, rất nhanh liền có thêm trăm ác ma theo bạch giác lão giả đi tới.
"Nơi này quả thực cũng có ác ma." một ít ác ma mới được thuê khi thấy đám người Lâm Lôi không khỏi cười nói.
"Bất quá, người thực ít, tất cả cũng không đến hai mươi."
"Phỏng chừng nhiệm vụ này quả thực nguy hiểm như lời đồn."
"Rất nguy hiểm sao? Chết trong nhiệm vụ chỉ có thể trách bọn họ vô dụng."
Nghe những lời nghi luận này, Lý Nhĩ Mông Tư, ba huynh đệ ái đức tư hoa cùng đám ác ma chờ ở đây đều thầm cười lạnh ...
"Người ít? Các ngươi sao có thể biết khi xuất phát chúng ta cũng có hơn trăm người!"
"Vô dụng? Xem các ngươi có thể còn sống được mấy người!"
Lâm Lôi cùng mấy người khác tựa hồ thấy được cái chết của đám người này.
Bạch giác lão giả cười nói: "Các vị đã đợi lâu, bây giờ cũng vào thôi, chúng ta xuất phát."
Nhất thời một đám người đều đi vào kim chúc sinh mệnh. Mấy người Lâm Lôi cũng đã đi vào. "Thuê nhiều ác ma như vậy sao?" Bối Bối nói thầm "Một trăm mười ác ma, có một trăm tên là trung vị thần, mười tên khác là thượng vị thần, mời nhiều như vậy làm gì, làm pháo hôi sao?"
Lâm Lôi nghe Bối Bối nói vậy thầm nghĩ: "Pháo hôi? Chỉ là ác ma càng nhiều thì càng dễ che giấu thân phận Tác Lạc Mông."
Lâm Lôi đột nhiên nhớ đến lúc đầu Tác Lạc Mông nói với mình.
Lần đó Tác Lạc Mông có vẻ thần bí nói nhiệm vụ hộ tống này rất nguy hiểm, địa phương lúc đầu của nhiệm vụ này cũng không phải Đế Dực thành, lại nói nhiệm vụ này nguy hiểm như thế nào để Lâm Lôi nếu gặp phải nguy hiểm thì nên bảo vệ tính mạng trước, lúc đầu Lâm Lôi còn cảm kích Tác Lạc Mông.
Sau này, Lâm Lôi mới biết ...
Chủ của nhiệm vụ này trên thực tế là Tác Lạc Mông.
"Sợ rằng tin đồn kia là do hắn cố ý đồn ra!" Lâm Lôi thầm nghĩ: "Đến khi gặp nguy hiểm để cho ác ma chạy tứ tán, hắn cũng sẽ nhân cơ hội đó để chạy trốn, lúc đó có nhiều người, hắn lại hỗn trong đó, người khác chỉ lo đối phó bạch giác lão giả, ai có thời gian quan tâm hắn?"

Lâm Lôi không thể không thừa nhận Tác Lạc Mông này suy nghĩ rất chu đáo.
Mời nhiều ác ma một chút cũng chỉ mới nghe sau này.
"Đối với loại người như thế vẫn phải nên cẩn thận một chút, nếu không sợ rằng bị hắn lợi dụng lúc nào cũng không biết." Lâm Lôi không khỏi nổi lên lòng cảnh giác với Tác Lạc Mông. Chờ khoảng một tháng, lại một lần nữa khởi trình, thế tích kim chúc sinh mệnh hiện nay cũng bằng lúc đầu rời Đế Dực thành, trong kim chúc sinh mệnh cũng có vẻ náo nhiệt.
Kim chúc sinh mệnh, trong phòng Lâm Lôi, Địch Lỵ Á.
Địch Lỵ Á nhíu mày suy nghĩ gì đó, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi nói: "Lâm Lôi, ta có chuyện muốn nói."
"A, chuyện gì? "Lâm Lôi quay đầu nhìn về Địch Lỵ Á, nhìn vẻ mặt Địch Lỵ Á tựa hồ có chuyện gì đó rất trọng yếu.
Địch Lỵ Á nhíu mày nói: "Lâm Lôi, chúng ta lúc đầu vốn định tiếp một nhiệm vụ để thuận tiện chạy đi. Bất quá, với nhiệm vụ này ta luôn cảm thấy quá nguy hiểm. Huynh không biết chúng ta hộ tống lần này là gì sao? Chính là tài phú được tích lũy vô số năm của một gia tộc cổ lão! Chúng ta đã liên tục bị tập kích hai lần. Ta lo lắng còn có lần thứ ba, sợ rằng lần này so với hai lần trước càng nguy hiểm hơn nhiều, chúng ta trên địa ngục gặp một ít khiêu chiến nhưng cũng không cần phải nguy hiểm như thế, tùy thời đều có thể chết."
Lâm Lôi gật đầu.
Trong hành trình lúc này, lần đầu chỉ là cường đạo kiếp phỉ, như vậy chỉ là để thử, mà lần thứ hai ở sa mạc cổ bảo đích xác nguy cơ trùng trùng. Giả thiết nếu có lần thứ ba vậy sẽ nguy hiểm thế nào?
Lâm Lôi đưa tay ôm Địch Lỵ Á vào lòng, nhẹ giọng nói: "Địch Lỵ Á, ta biết. Bất quá, chúng ta đã tiếp nhiệm vụ này, chẳng lẽ bây giờ chúng ta lại lùi bước? Nàng xem những ác ma còn sống khác co ai lui bước không?"
Nếu khi chiến loạn nhân cơ hội rời đi, đến lúc đó còn có thể lấy cớ, nói chính mình hoảng loạn mà chạy đi.
Nhưng nếu chủ động lui bước ...
Điều này một khi bị ghi lại trong nhiệm vụ kí lục, bị truyền ra ngoài thì thể diện sẽ thế nào? Trong địa ngục, lấy dũng cảm làm vinh, khiếp nhược là sỉ nhục! Càng huống chi địa ngục vốn đã rất nguy hiểm, mọi người đối với nguy hiểm đã có tâm lý thừa nhận.
"Ta không phải có ý tứ này." Địch Lỵ Á liền nói: "Ta cũng rõ ràng, bây giờ không thể lùi bước, nếu không khi truyền đến U Lam phủ, bị các tiền bối của chàng nghe được ... chúng ta cũng không còn mặt mũi. Ta chỉ nói chờ chúng ta đến Lam Phong thành ở Hồng Dương phủ, khi tiếp tục nhận một nhiệm vụ khác cần phải chọn thực tốt, chọn cái đơn giản một chút."
"Ta biết."
Lâm Lôi gật đầu nói: "Yên tâm, hành trình chúng ta cũng đã qua một nửa, cố nhẫn nhịn một chút nữa."
"Địch Lỵ Á, nàng không thích quá nguy hiểm a." Lâm Lôi thầm nói. Trên thực tế, dãy dụa bên bờ sinh tử, liều mạng trên đường đao mũi kiếm, ... với loại nguy hiểm như vậy Lâm Lôi lại thấy nhiệt huyết sôi trào. Đối với những việc này hắn một chút cũng không sợ.

Ngược lại càng làm cho Lâm Lôi cảm giác nhớ lại loại cảm giác nguy cơ trong ma thú sơn mạch khi còn thiếu niên.
Đó là một loại cảm giác làm người ta hưng phấn.
"Két!" ra khỏi phòng, Lâm Lôi liền hướng đại sảnh đi đến.
Vì ác ma nhiều nên trong đại sảnh của kim chúc sinh mệnh cũng náo nhiệt hơn. Lúc này có bảy tám người đang uống rượi cười nói, trong đó có hai người Lâm Lôi nhận biết. Từ khi xuất phát khỏi Nghi Lan thành cũng đã mấy tháng, Lâm Lôi tự nhiên cũng nhận biết một bộ phận ác ma.
"A, Lâm Lôi!" nhất thời từ xa xa có ác ma hướng Lâm Lôi chào hỏi.
Lâm Lôi cũng cười, tùy ý ngồi ở một bàn, sau khi chọn thức ăn cùng rượi liền một mình ngồi uống.
Lúc này, một vị tráng hán cao chừng hai thước, tóc ngắn màu vàng có chút kinh ngạc đi đến, tò mò nhìn Lâm Lôi nói: "Ngươi chính là Lâm Lôi?"
Lâm Lôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Đúng, ta là Lâm Lôi."
"Ngươi là Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sao?"nam tử đó hỏi.
Lâm Lôi chấn động, lại có người nói ra toàn danh của hắn: "Ngươi là ... ?" nam tử nhìn thấy vẻ mặt Lâm Lôi liền tươi cười ngồi bên cạnh Lâm Lôi: "Lâm Lôi, ngươi đừng khẩn trương, ta chỉ là trước đây có nghe về chuyện của ngươi mà thôi."
"Nghe chuyện của ta?" Lâm Lôi khó hiểu.
Chính mình trên địa ngục không có gì, như thế nào có người xa lạ nhận biết chính mình?
"Ta trước tiên tư giới thiệu một chút. Ta gọi là Ba Triệt Lặc. Về phần vì sao ta biết tên ngươi là do ... Áo Lợi Duy Á. Ngươi biết hắn chứ?" tráng hán cười nói.
Lâm Lôi kinh ngạc nói: "Ba Triệt Lặc, ngươi biết Áo Lợi Duy Á?"
Trên địa ngục lâu như vậy, đột nhiên nghe tên Áo Lợi Duy Á, Lâm Lôi nổi lên một cổ cảm giác đặc thù. Dù sao đó cũng là người đến từ Ngọc Lan đại lục.
"Ta đương nhiên biết hắn." Ba Triệt Lặc nâng chén trà cười nói: "Ta cùng Áo Lợi Duy Á cũng có chút duyên phận, chúng ta là cùng một nhóm đi đến địa ngục, sau đó bị Tử kinh quân tùy ý bỏ xuống, chúng ta liền tạm thời ở trong mộ bộ lạc."

Lâm Lôi âm thầm gật đầu, cái đó cùng mình cũng không sai biệt lắm.
"Lúc ấy ta đã là trung vị thần, Áo Lợi Duy Á bất quá cũng chỉ là hạ vị thần, bất quá hắn tu luyện rất nhanh, đại khái khoảng năm mươi năm, quang minh pháp tắc của hắn đã đạt đến trung vị thần cảnh giới." Ba Triệt Lặc cảm khái nói: "Sau đó chúng ta cùng đi Nghi Lan thành, đồng thời tham gia ác ma khảo hạch cùng nhau, đồng thời cũng cùng nhau trở thành một tinh ác ma."
Trên mặt Lâm Lôi lộ ra vẻ tươi cười.
Xem ra quan hệ của Ba Triệt Lặc này cùng Áo Lợi Duy Á đích xác không bình thường.
"Vậy Áo Lợi Duy Á đâu?" Lâm Lôi hỏi.
Ba Triệt Lặc bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chúng ta sau khi làm một tinh ác ma liền đi tiếp một cái hai tinh nhiệm vụ. Bất quá trên đường gặp nguy hiểm, do ứng phó không được nên chúng ta chạy tứ tán, ta theo một ít bằng hữu cùng nhay chạy về Nghi Lan thành. Về phần Áo Lợi Duy Á ta rốt cuộc cũng không thấy hắn."
Lâm Lôi nhướng mày.
"Có lẽ Áo Lợi Duy Á còn sống, ai biết được!" Ba Triệt Lặc ngửa đầu nâng chen rượi uống cạn, sau đó buông chén rượi xuống cảm thán một tiếng: "Ác ma tiếp nhiệm vụ vốn là tràn ngập nguy cơ, chết cũng không có biện pháp."
Lâm Lôi có chút gật đầu.
Trên địa ngục, mọi người đều có chuẩn bị cho cái chết.
"Ta cùng Áo Lợi Duy Á lúc ở bộ lạc, hắn có nói qua với ta ngươi để lại cho hắn ấn tượng rất sâu." Ba Triệt Lặc than thở: "Lúc đầu ta xưng tán hắn đạt đến trung vị thần nhanh, nhưng hắn lại nói phỏng chừng ngươi cũng đã đạt đến, hiện nau nhìn lại cũng quả nhiên!"
Lâm Lôi hí hư không thôi.
Lúc tại Ngọc Lan đại lục, chính mình cùng Áo Lợi Duy Á từng được mọi người đặt một chỗ đánh giá, xưng là tuyệt thế thiên tài ngàn năm qua của Ngọc Lan đại lục, nhưng chính mình cùng Áo Lợi Duy Á đặt trên địa ngục lại không là gì.
"Hy vọng Áo Lợi Duy Á hắn còn sống." Lâm Lôi vì vị bằng hữu đồng hương này mà âm thầm chúc phúc.
"Ta có thể liên tục gặp phải hai thiên tài đến từ cùng một vật chất vị diện cũng là duyên phận, cạn chén." Ba Triệt Lặc cười nói.
Ấn tượng của Lâm Lôi đối với người này cũng rất tốt.
Lâm Lôi liền cùng Ba Triệt Lặc vừa uống rượi vừa đàm luận. Lâm Lôi nói về trận đánh ở Nguyệt hồ, Ba Triệt Lặc cũng nói về khảo hạch nhiệm vụ của mình. Song, Lâm Lôi cùng Ba Triệt Lặc cũng không chú ý lúc này kim chúc sinh mệnh đã phi vào khu vực một quần núi lửa.
"Dựa theo bản đồ, phía dưới phải là núi non bình thường mới đúng chứ, sao lại biến thành núi lửa?"
Tại cửa sổ đang đứng hai ác ma bình luận cùng nhau. Bạn đang đọc truyện được tại
Đích xác, quần núi lửa này đúng là không lâu trước dời đến!

Mà Lâm Lôi cùng Ba Triệt Lặc còn đang hưng phấn đàm luận: "Áo Lợi Duy Á đột ngột xuất hiện sau lưng địch nhân, một kiếm trực tiếp giết chết hắn, do vậy ta mới có thể bảo trụ mạng nhỏ." Ba Triệt Lặc hưng phấn nói.
Lúc này thì ...
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Vô số âm thanh dày đặc hoa phá trường không, đồng thời cả kim chúc sinh mệnh bồng một tiếng rồi nổ mạnh ra, chỉ thấy vô số cự thạch cháy đỏ đánh đến, tất cả ác ma trong kim chúc sinh mệnh nhất thời đều hỗn loạn cực kì.
"Bồng!" một vị ác ma cũng ở đại sảnh trực tiếp bị cự thạch đánh lên thân thể thành tương thịt, xương khớp vỡ vụn, thần cách cũng từ trên không rơi xuống.
Một khối cự thạch màu đỏ đánh đến Lâm Lôi, Lâm Lôi né tránh nhưng nó lại chuyển hướng.
"Bồng!" hung hăng nện vào người Lâm Lôi.
Thân thể Lâm Lôi rung mạnh, mạch động khải giáp ngoài thân có chút chấn chiến: "May mắn phòng ngự của mạch động khải giáp lợi hại!" Lâm Lôi thầm than. "Không hay, Địch Lỵ Á." Lâm Lôi vọng đồ hướng Địch Lỵ Á chạy đến.
Nhưng chung quanh là rất nhiều cự thạch màu đỏ.
Lâm Lôi phát hiện Ba Triệt Lặc cũng bị một khối cự thạch đánh đến, Ba Triệt Lặc rống giận đánh ra cự kiếm, nhất thời một cổ năng lượng sắc bén hùng hậu đánh lên cự thạch, cự thạch bị cắt thành hai nửa nhưng vẫn tiếp tục đánh đến.
Sắc mặt Ba Triệt Lặc nhất thời đại biến.
"Hô ..." bóng kiếm màu tím mơ hồ đột nhiên xuất hiện, vừa nhanh như chớp lại làm người khác cảm thấy rất chậm, bóng kiếm lướt qua, không gian chấn chiến. Bóng kiếm lướt qua, hai khối cự thạch hóa thành đá vụn.
Ba Triệt Lặc nhất thở thở dài một hơi, nhìn về Lâm Lôi trong mắt đầy vẻ cảm kích.
"Cẩn thận!" sắc mặt Lâm Lôi đại biến.
"Oanh!"
Một khối cự thạch bên cạnh vốn đánh về phía người khác đột ngột chuyển hướng, trực tiếp đánh vào đầu Ba Triệt Lặc: "Bồng!" đầu Ba Triệt Lặc bạo liệt, một viên thần cách từ không trung rơi xuống.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui