Ô Sâm Nặc hóa thành một đạo hắc sắc quang mang cực nhanh đuổi theo Hắc Lỗ.
"Tốc độ của hắn nhanh quá, không hay rồi!" Hắc Lỗ cực tốt lao về phía đông nam, song Tinh thần lực của nó rõ ràng đã phát hiện ra Ô Sâm Nặc đang nhanh chóng lao tới. Chỉ đơn thuần xét về mặt tốc độ, tốc độ của Hắc Lỗ thấp hơn Ô Sâm Nặc rất nhiều. Bản thân nó cũng hiểu rõ điều này.
Trên thực tế Hắc Lỗ chỉ là ma thú sơ nhập Thánh vực, bởi vì ma thú có thiên phú mạnh hơn nhiều so với loài người nên mới có thể so với một nhân loại Thánh vực đỉnh cấp cường giả. Như Đại địa chi hùng, mặc dù vừa mới tiến nhập Thánh vực cũng có thể đánh bại một Thánh vực đỉnh cấp cường giả. Đây là thiên phú!
Kỳ thực Bối Bối cũng như vậy.
Nó cũng mới chỉ tiến nhập Thánh vực không lâu, song Bối Bối lại thuộc về một tộc quần trân quý cực kỳ hiến thấy, cho dù mới sơ nhập Thánh vực, thực lực mạnh đến ngay cả Bàn thạch Kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' cũng không bằng. Thiên phú của nó thực là đáng sợ, so với Đại địa chi hùng thậm chí còn cao hơn một bậc.
"Muốn chạy trốn ư?" Ô Sâm Nặc chỉ trong chốc lát đã thấy Hắc văn vân báo đang chạy phía trước.
Ô Sâm Nặc lúc này bên ngoài thân thể mơ hồ có một ngọn lửa màu đen thiêu đốt, toàn thân tựa như ma thần đến từ địa ngục, hắn cức nhanh lao về phía Hắc văn vân báo. Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' sợ đến phát run, thể tích lập tức kịch liệt thu nhỏ lại, chỉ trong chốc lạt đã chỉ còn nhỏ bằng lòng bàn tay.
"Chíu!"
Hắc vân báo nhỏ như một chú chuột bình thường dĩ nhiên cũng trực tiếp lao xuống đất để trốn.
"Bùm!" Một ngọn lửa màu đen kích thẳng xuống mặt đất, toàn bộ đất đá trên đất chỉ trong nháy mắt đã biến thành hư vô, trên mặt đất đột ngột xuất hiện ra một cái huyệt động sâu không thấy đáy. Ô Sâm Nặc thân hình đáp xuống, nhìn thoáng qua cái huyệt động mới được tạo ra này.
"Hừ, vẫn có thể chạy được ư?" Y hừ lạnh một tiếng.
Thánh vực ma thú có thể lớn nhỏ tùy ý, đặc biệt thể tích càng nhỏ thì tốc độ di chuyện lại càng nhanh, Nhân loại Thánh vực cường giả thì không có được bản lĩnh này. Ô Sâm Nặc thực lực mặc dù mạnh song nếu luận về kỹ năng đào đất thì hắn còn xa mới bằng được Thánh vực ma thú.
Ở độ sâu vài trăm thước dưới mặt đất.
Hắc Lỗ cực nhanh di chuyển dưới lòng đất, thân thể nó trước sau bỗng hóa thành một đạo khí lãng bén nhọn, cực nhanh xuyên thủng bùn đất mà đi.
"Chủ nhân, chủ nhân."
Hắc Lỗ vô cùng lo lắng, "Lúc chủ nhân người rời đi chỉ nói là đi về phía nam, khoảng cách này quá xa, ngay cả linh hồn trao đổi cũng không thể được." Khoảng cách để ma thú và chủ nhân có thể dùng linh hồn trao đổi có sự hạn chế. Chủ nhân và ma thú Tinh thần lực càng mạnh thì khoảng cách để có thể dùng linh hồn trao đổi với nhau lại càng xa.
Hiện tại Lâm Lôi và Hắc Lỗ trong vòng ngàn dặm đều có thể dùng linh hồn trao đổi.
Song ... lúc này Lâm Lôi lại đang ở cực nam của Hỗn loạn chi lĩnh, khoảng cách so với Hắc Lỗ là chừng 3 ngàn dặm. Hắc Lỗ căn bản không thể nào dùng linh hồn trao đổi với Lâm Lôi được, chỉ có thể mơ hồ ảm ứng được đại khái vị trí của Lâm Lôi, Hắc Lỗ dưới lòng đất cực nhanh hướng tới vị trí của Lâm Lôi chạy tới.
Ô Sâm Nặc đành quay trở lại, bay đến vùng trời của Mạc Đặc quận thành, trực tiếp quay sang mấy gã tứ dực Thiên sứ phân phó: "Các ngươi đem 2 tên Bất tử chiến sĩ này áp giải đưa đến Xã Lê quận thành, nhốt cùng một chỗ với 3 tên Bất tử chiến sĩ kia. Ta tới Hắc Thổ thành xem xem."
Ô Sâm Nặc rút ra 2 sợi hắc ngọc tỏa liên đưa cho thủ hạ Thiên sứ.
"Vâng, thưa đại nhân." Đám Thiên sứ này lập tức tuân mệnh.
Ô Sâm Nặc trông về phương bắc, theo hắn phỏng chừng Lâm Lôi hẳn là đang ở khu vực Hắc Thổ thành: "Ma thú họ báo kia của hắn phỏng chừng sẽ đem tin tức ở nơi này thông báo cho hắn biết. Cũng không biết là tên Lâm Lôi này sẽ chạy trốn hay là tới nghênh chiến đây!"
Tức thì Ô Sâm Nặc toàn thân hóa thành một đạo hắc quang, trực tiếp bay về phương bắc.
Tại vùng nam bộ của Hỗn loạn chi lĩnh, ở giữa rừng cây nhỏ bên trong sơn thôn thần bí có một tòa nhà làm bằng đá, phía trước có một cái bàn đá. Lâm Lôi đã cùng Lôi Nặc uống rượu suốt một đêm rồi, hiện tại có lẽ cũng vào khoảng 3, 4 giờ sáng, đã hừng đông rồi. Lâm Lôi cũng chuẩn bị rời đi.
"Chừng 2, 3 giờ nữa ta và Bối Bối sẽ cùng rời đi, lão tứ, nếu rảnh rỗi ngươi hãy trở về đế đô thử xem, cha mẹ ngươi phỏng chừng vẫn rất lo lắng về ngươi." Lâm Lôi quay sang nhắc nhở Lôi Nặc, rồi chợt liếc mắt nhìn Mông Ny Tạp bên cạnh Lôi Nặc một cái, cười nói: "Được rồi, lão tứ, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi, dù sao ngươi cũng đã cả đêm không ngủ rồi."
Lôi Nặc, Mông Ny Tạp 2 người cùng sánh vai đứng chung một chỗ.
"Lão tam, lần này phải cảm ơn ngươi rồi." Lôi Nặc cảm kích nói.
Vô luận là chuyện hắn có thể dễ dàng cùng Mông Ny Tạp ở bên nhau, hay là việc hắn được hưởng đặc quyền hàng năm đều có thể rời khỏi sơn thôn một lần, đây đều là Lâm Lôi mang đến cho hắn. Lôi Nặc hiểu rất rõ ... với bản lĩnh của mình, ra rằng sẽ chẳng bao giờ lọt vào mắt đám người Đức Tư Lê.
Lâm Lôi nhếch miệng lên, cười mắng: "Lão tam, ngươi vẫn còn khách khí với ta sao?"
"Ủa?"
Lâm Lôi đột nhiên sắc mặt biến đổi, lúc này Hắc Lỗ đã cách hắn chưa đầy ngàn dặm, tiếng Hắc Lỗ vang lên trong đầu Lâm Lôi: "Chủ nhân, đại sự không ổn rồi, đám Thánh vực cao thủ của Quang Minh giáo đình đã tới tấn công, Ba Khắc 5 huynh đệ bọn họ đều bị bắt làm tù binh rồi."
Tin tức này khiến cho Lâm Lôi lập tức kinh hãi.
"Lôi Nặc." Lâm Lôi sắc mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, "Rất xin lỗi, ta bâu giờ có chuyện quan trọng phải lập tức đi ngay."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lôi Nặc, Mông Ny Tạp cũng kinh ngạc.
Lâm Lôi lắc đầu đáp: "Một số chuyện của cá nhân ta, ầy, lão tứ, ngươi không cần phải quan tâm." Lâm Lôi nở nụ cười đấm vào ngực Lôi Nặc, "Được rồi, ta đi đây." Đoạn thân hình hắn chợt lóe, rồi hóa thành một đạo tàn ành, tới trước động phủ phủ đệ của Đức Tư Lê, cất cao giọng gọi: "Đức Tư Lê tiên sinh!"
Chung quanh động phủ phủ đệ này cũng có vài căn nhà đá. Hải Ốc Đức cùng Phúc Mạn cũng sống ở chỗ này.
"Lâm Lôi, xảy ra chuyện gì vậy?" Hải Ốc Đức đình chỉ tu luyện, bước ra khỏi căn nhà đá nghi hoặc nhìn Lâm Lôi dò hỏi. Lâm Lôi vội vã chạy tới như vậy chắc chắn là có chuyện xảy ra.
Một lát sau ...
Đám người Đức Tư Lê cũng đã đi tới.
Lâm Lôi chờ trông thấy đám người Đức Tư Lê, Hải Ốc Đức tới liền lập tức xin lỗi nói: "Đức Tư Lê tiên sinh cùng các vị.. ta bây giờ có chuyện quan trọng cần phải đi." Lâm Lôi trên mặt mang theo một chút tự khiểm trách.
"Xảy ra chuyện gì vậy, có cần ta hỗ trợ không?" Đức Tư Lê dò hỏi.
"Không cần." Lâm Lôi lắc đầu đáp.
Hắn biết đám người Đức Tư Lê này ở đây tiềm tu, khẳng định là không thích tranh quyền đoạt lợi. Người ta hỏi như vậy chỉ là khách khí, nếu mình thực sự nhờ Đức Tư Lê đi đối phó với Quang Minh giáo đình, có lẽ ông ta trong lòng ngược lại còn sinh ra phản cảm.
Quan trọng nhất là ... :
Trải qua mấy ngày tiếp xúc này, Lâm Lôi đã phát hiện, Đức Tư Lê này trước đây cũng đã từng ở tại Quang Minh giáo đình, đương nhiên bây giờ ông ta đã thoát ly khỏi Quang Minh giáo đình rồi. Không đơn thuần là Đức Tư Lê, ngay cả Hi Kim Sâm trước đây cũng sống tại Quang Minh giáo đình.
"Các vị, xin cáo từ."
Lâm Lôi thi lễ, đoạn thi triển 'Phong Ảnh Thuật', toàn thân bay lên trời. Còn tại một bãi cỏ ở xa xa trên mặt đất, Bối Bối vốn đang ngủ cũng hóa thành một đạo hắc ảnh bay tới, một người một thú trước ánh mắt của đám người Đức Tư Lê cùng rời khỏi thần bí sơn thôn, bay ra khỏi sơn mạch này, cực nhanh bay về phía bắc.
Lúc này vẫn còn là đêm khuya.
"Lão đại, có chuyện gì xảy ra thế, sao lại phải gấp như vậy?" Bối Bối phi hành ở bên cạnh Lâm Lôi, nghi hoặc dò hỏi.
"Quang Minh giáo đình đã thực sự tới chỗ chúng ta rồi." Lâm Lôi nheo mắt lại, một ánh mắt lạnh như băng đao liền tiết xuất ra.
Bối Bối nhất thời hưng phấn hẳn lên: "Ủa? Vậy là đám Quang Minh giáo đình kia đã dám đến liều mạng rồi, thực sự là tốt quá, mất ngày nay quả là nhàm chán đến chết đi được." Bối Bối trong mắt có một tia khát máu, "Đã lâu rồi không được hung hăng giết chóc một phen."
Lâm Lôi đôi mắt cũng nổi lên sát ý: "Ta đợi ngày này cũng đã rất lâu rồi."
Đối với Quang Minh giáo đình, Lâm Lôi căm hận tới tận xương tủy, vô luận là phụ thân, mẫu thân hay Đức Lâm gia gia, những thân nhân cứ lần lượt rời bỏ mình đều có liên quan đến Quang Minh giáo đình. Cái tổ chức lén lút nham hiểm đội lốt giáo đình này Lâm Lôi chỉ nghĩ đến thôi đã muốn đại khai sát giới rồi.
Lâm Lôi, Bối Bối, một người một thú cực tốc phi hành.
Không lâu sau thì phía dưới có một đạo hắc ảnh từ dưới đất chui lên, đoạn phi tới bên cạnh Lâm Lôi.
"Chủ nhân." Hắc Lỗ cung kính gọi.
Bối Bối lập tức quát: "Hắc Lỗ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, mau nói cho rõ ràng xem."
Hắc Lỗ ở một bên vừa phi hành vừa nói: "Ta cùng Ba Khắc, Bố Ân 2 người trong lúc đang ở Mạc Đặc quận thành thì phe Quang Minh giáo đình đột nhiên cử tới 7 tứ dực Thiên sứ, còn có cả một Thánh vực cường giả nhân loại tới giết chóc."
"Bảy tứ dực Thiên sứ?" Bối Bối mắt sáng rực lên, "Ô hô, hay."
"Tứ dực Thiên sứ thì không có gì, nhưng cái tên nhân loại Thánh vực cường giả kia thì thực là đáng sợ, hắn chỉ trong nháy mắt đã đánh Ba Khắc, Bố Ân hai người biến thân đánh thành trọng thương không thể động đậy. Ta đây căn bản không dám nghênh chiến, chỉ có thể chạy trốn, Trong lúc ta đang đào đất thì hắn bống phát ra một ngọn lửa màu đen thiêu rụi đại địa sâu tới vài trăm thước, Ta thiếu chú nữa cái mạng nhỏ này cũng xong đời, thực sự, cái tên nhân loại Thánh vực cường giả kia thực đáng sợ, so với cái tên Hắc Đức Sâm kia thì khiến cho ta có cảm giác kinh khủng hơn nhiều." Hắc Lỗ nhắc tới Ô Sâm Nặc, lúc này trong lòng vẫn còn có chút kinh hãi.
Lâm Lôi trong lòng suy tư.
"Theo như lời Vũ Thần nói, cường giả mạnh nhất của Quang Minh giáo đình là 'Quang Minh Giáo Hoàng' so với đám người Đức Tư Lê, Pháp Ân thì kém hơn, song so với Hắc Đức Sâm thì còn cao hơn một bậc. Kẻ vừa tới ngày hôm nay, hẳn là so với Quang Minh giáo hoàng cũng phải tương đương."
Ngọn lửa màu đen, thực lực ngang ngửa với Quang Minh giáo hoàng ...
"Chẳng lẽ là kẻ có địa vị tương đương với Quang Minh giáo hoàng, thực lực cũng không kém, kẻ tàn bạo độc ác nhất ... Tông giáo Tài phán trưởng Ô Sâm Nặc?" Lâm Lôi đáy lòng thầm nghĩ.
Hắn không nghĩ rằng Quang Minh giáo hoàng sẽ trực tiếp ra tay, song nếu là Ô Sâm Nặc thì rất có thể.
"Bối Bối, địch nhân lần này hẳn là còn mạnh hơn so với Hắc Đức Sâm trước đây. Ngươi cũng phải cẩn thận đấy." Lâm Lôi nhắc nhở. "Lúc này đây ... chúng ta không thể có chút khinh thường được. Để tới được Xã Lê công quốc kịp thời, ta sẽ cho hai ngươi 2 cái phụ gia 'Phong Ảnh Thuật'."
Phong ảnh thuật là cửu cấp ma pháp, mặc dù là phụ trợ ma pháp song vẫn phải tiêu hao Ma pháp lực rất lớn. Có điều Lâm Lôi còn có 'Bàn Long Chi Giới'. Thông qua 'Bàn Long Chi Giới' thi triển ma pháp, chỉ phải tiêu hao một lượng Ma pháp lực bình thường, Tinh thần lực chỉ tốn có 1/6.
"Phong ảnh thuật?" Bối Bối nháy nháy mắt, "Chẳng lẽ tên kia tốc độ so được với ta?"
"Lần này không thể khinh thường được." Lâm Lôi lắc đầu.
Bối Bối gật đầu, Lâm Lôi quay sang Hắc Lỗ phân phó nói: "Hắc Lỗ, cái tên nhân loại Thánh vực cường giả kia giao cho ta cùng Bối Bối đối phó, về phần ngươi ... còn lại là đối phó với tứ dực Thiên sứ. Chúng ta cũng sẽ đồng thời tận lực trước tiên tiêu diệt đám Thiên sứ này đã."
"Vâng, thưa chủ nhân." Hắc Lỗ tuân mệnh đáp.
Lập tức một người 2 thú rất nhanh lao về phương bắc, chừng 5 giờ sáng khi trời đất đã có những tia sáng đầu tiên, Lâm Lôi, Bối Bối, Hắc Lỗ đã tiến vào bên trong Xã Lê công quốc. Lâm Lôi trực tiếp biến thân thành Long huyết chiến sĩ, đồng thời cũng cùng Bối Bối, Hắc Lỗ thi triển 'Phong Ảnh Thuật'.
"Lão đại, ta cảm giác được huynh bây giờ tốc độ hình như nhanh lên rất nhiều a." Bối Bối cạm thụ được phụ gia 'Phong Ảnh Thuật' là cực nhanh, đồng thời cũng nghi hoặc nhìn về phía Lâm Lôi.
"Tu luyện Phong hệ nguyên tố có một chút lĩnh ngộ, tốc độ cũng nhanh hơn lên một bậc." Lâm Lôi vừa cười vừa nói, tại 'Khoái' và 'Mạn' hai loại cảnh giới của Phong hệ nguyên tố, Lâm Lôi đều có sự đột phá, hiện tại thân hình càng thêm phiêu dật, tốc độ lại càng nhanh hơn.
Hơn nữa bản thân với tốc độ của Long huyết chiến sĩ cùng với 'Phong Ảnh Thuật' phụ gia, Lâm Lôi tốc độ so với khi cùng Hắc Đức Sâm chiến đấu đích xác là tăng lên một bậc.
"Thực là huyên náo" Lâm Lôi nhìn về phía một tòa tiểu thành thuộc về Xã Lê công quốc, một vạn hộ tại tòa tiểu thành kia hiện đang rất náo nhiệt, mới tối qua không lâu Thiên sứ vừa mới giáng trần, tự nhiên khiến cho đám cư dân sống tại tiểu thành này hưng phấn ngủ không yên, cả đám đối với Quang Minh chi chủ lại càng thêm phần tín ngưỡng.
Lâm Lôi rõ ràng chú ý tới cờ xí trên các lầu gác của tòa tiểu thành kia cũng đã thay đổi rồi, trở lại thành cờ xí của Xã Lê công quốc trước đây.
"Thiên sứ vừa đến đã lại thu phục được rồi."
Lâm Lôi cũng chỉ ngó qua cái tiểu thành này rồi trực tiếp nhắm hướng Xã Lê công quốc quận thành bay đi. Chỉ trong chốc lát, một người 2 thú đã phí tới bầu trời phía trên Xã Lê quận thành. Lúc này đã sáng rõ hơn, hơi thở tươi mới của buổi sáng sớm đang tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.
Lâm Lôi biến thân Long huyết chiến sĩ cùng Bối Bối, Hắc Lỗ đều đang huyền phù phía trên bầu trời Xã Lê quận thành.
"Chỉ có 6 Thiên sứ cùng với Ba Khắc 5 người bọn họ. Nhưng không hề thấy Thánh vực cường giả đâu cả." Linh hồn lực của Lâm Lôi chỉ trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ bên dưới.
"6 người?" Bối Bối hình như rất bất mãn.
Lúc này lục đại tứ dực Thiên sứ kia rõ ràng cũng đã phát hiện ra Lâm Lôi đang dùng Linh hồn lực để tìm tòi, đồng loạt từ phía dưới bay tới, 6 vùng Thánh quang chói mắt cùng đồng thời tỏa ra tựa như 6 mặt trời từ dưới bay lên, song trong mắt Lâm Lôi cũng phát ra lệ mang tựa như lôi điện, miệng lãnh đạm gằn từng tiếng: "Sáu tên Thiên sứ này, giết sạch!"
"Tuân lệnh lão đại - chủ nhân." Bối Bối, Hắc Lỗ đều đồng thời hóa thành lưỡng đạo hắc sắc lưu quang, lao tới giết 6 gã tứ dực Thiên sứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...