Bàn Long

"Nơi nào có gió, kiếm tự nhiên xuất hiện!"
Nghe nói vậy, Mạch Khắc Khẳng Hi trong lòng cũng rất kinh hãi, nếu không phải là cùng Lâm Lôi giao chiến mà chỉ nghe ai đó nói như thế, ông ta nhất định sẽ cho rằng đối phương đang nói khoác. Có điều vừa rồi ông ta cảm nhận được, tốc độ xuất kiếm kinh khủng loại này, so với ông ta tốc độ còn hơn gấp trăm lần.
Ông ta không cách nào chống đỡ lại được, chỉ có thể sử dụng đấu khí để phòng ngự mà thôi.
Có thể bức bách được ông ta đến nước này, Mạch Khắc Khẳng Hi thua tâm phục khẩu phục.
"Lâm Lôi, ngươi nói dung nhập vào trong gió, điều này ta không thể nào giải thích được." Mạch Khắc Khẳng Hi nhíu mày nói.
Lâm Lôi cũng không giấu diếm cười đáp: "Mạch Khắc Khẳng Hi, ông phải biết rằng, phong vô hình vô tướng, tốc độ thì có lúc nhanh như sấm sét, khi thì lại thong thả lặng yên. Phong chi áo nghĩa của ta, kỳ thực cũng chỉ là lĩnh ngộ một phần nhỏ pháp tắc của Phong nguyên tố mà thôi."
"Pháp tắc a." Mạch Khắc Khẳng Hi trong mắt lộ vẻ sùng bái, "Đó mới là chí cao."
Các đại nguyên tố pháp tắc thực sự quá mức huyền ảo. Kỳ thực chỉ cần lĩnh ngộ được một bộ phận thôi thì linh hồn đã hoàn toàn có thể cùng tiếp xúc với 'Thế Giới Nguyên Tố', từ đó mà đạt tới Thần cách, bước vào Thần giới.
Mà Lâm Lôi hiện tại cũng mới chỉ là ở bên bờ pháp tắc mà thôi.
Vô luận là 'Đại Địa Áo Nghĩa' hay 'Phong Chi Áo Nghĩa' thì cũng đều chỉ là lãnh ngộ pháp tắc, giống như một gáo nước so với hải dương vô biên mà thôi.
"Dung nhập phong, kiếm của ta có thể xuất hiện trong gió đi khắp tất cả mọi nơi. Có điều phương pháp này yêu cầu đối với chất liệu của thân kiếm đặc biệt cao. Bởi vì dạng này tựa hồ như là xuyên qua trong nháy mắt, thân kiếm phải chịu một áp lực rất lớn." Lâm Lôi nhoẻn miệng cười, "Nếu một chiêu này không có yêu cầu gì đối với chất liệu thì bản thân ta đây chẳng phải là có thể Thuấn di (dịch chuyển tức thời) hay sao?"
Lâm Lôi thực sự là có thể đem chính mình dung nhập vào trong gió, có điều thân thể của hắn căn bản không có cách nào theo kịp so với tốc độ di chuyển chỉ trong nháy mắt.
"Ha ha, Thuấn di a, kể cả có là Thần cấp cao thủ thì cũng không thể làm được." Mạch Khắc Khẳng Hi cảm khái nói.
Vô luận là cao thủ có cường đại đến cỡ nào đi chăng nữa, kể cả là Vũ Thần hiện tại, nhiều nhất thì tốc độ cũng chỉ là nhanh như sấm chớp mà thôi, không có khả năng dịch chuyển tức thời. Kể cả nói rằng có 'Thuấn Di' đi chăng nữa thì cũng chỉ là do một số người thực lực thấp kém đã từng nhìn thấy các Thánh vực cường giả chiến đấu đem truyền bá ra ngoài mà thôi.
Thánh vực cường giả tốc độ di chuyển quá nhanh. Những người này thường là cảm thấy Thánh vực cường giả chỉ trong chốc lát đã đến nơi này, thoắt cái đã lại đến nơi kia, liền nghĩ rằng đó là Thuấn di.
Thực sự thì dịch chuyển tức thời căn bản là không tồn tại.

Mà dẫu có tồn tại, thì ít nhất là với cấp bậc của Vũ Thần thì cũng không thể làm được.
"Mạch Khắc Khẳng Hi, một chiêu công kích vừa rồi của ông là như thế nào vậy? Vừa rồi ta căn bản là không thể cảm giác được hơi thở của ông. Ta chỉ cảm thấy vô số thương ảnh ở xung quanh hình như đều là chân thực." Lâm Lôi cũng nghi hoặc nhìn sang Mạch Khắc Khẳng Hi.
Thánh vực cường giả trao đổi chính là muốn học hỏi lẫn nhau để cùng tiến bộ, Lâm Lôi đương nhiên là sẽ không vì sợ mất mặt mà không dám hỏi.
Mạch Khắc Khẳng Hi cười đáp: "Kỳ thực phương pháp công kích này của ta chính là do khí thế biến hoá mà ra. Mọi Thánh vực đỉnh cấp cường giả đều làm như vậy."
"Hả?" Lâm Lôi kinh ngạc nhìn Mạch Khắc Khẳng Hi.
"Năm đó Vũ Thần cùng Đại Tế Ti đánh một trận, đông đảo cường giả kiến thức đều đạt tới Thần chi lĩnh vực đáng sợ. Rồi sau đó rất nhiều Thánh vực cường giả đều cho rằng tự mình cũng có thể sáng tạo ra một loại công kích, đạt tới hiệu quả của Thần chi lĩnh vực. Kỳ thực loại công kích vừa rồi của ta cũng chỉ là một loại 'Giả Lĩnh Vực' công kích mà thôi." Mạch Khắc Khẳng Hi tự chế giễu bản thân cười nói.
Lâm Lôi tiếp tục chăm chú nhìn Mạch Khắc Khẳng Hi.
Điều mà hắn muốn chính là nguyên lý của loại công kích này.
Kỳ thực, loại công kích này vô cùng xa xỉ." Mạch Khắc Khẳng Hi cảm khái. "Ví dụ như ta chính là lĩnh ngộ 'Hỏa Nguyên Tố Pháp Tắc'."
Thánh vực cường giả, đều là lĩnh ngộ theo một pháp tắc. Có điều những lĩnh ngộ đó không hề giống nhau mà thôi.
"Chiêu 'Giả Lĩnh Vực' này là chỉ trong nháy mắt tập hợp đấu khí hoàn toàn bộc phát, đồng thời làm phát nổ tất cả Hỏa hệ nguyên tố ở xung quanh khiến chỉ trong chớp mắt, trong phương viên trăm thước xuất hiện ra một biển lửa. Bởi vì đấu khí của ta cũng dung nhập trong Hỏa nguyên tố, điều đó khiến cho cả một biển lửa cũng đều bao hàm hơi thở của ta. Ngươi không thể nào phân biệt được chân thân của ta cũng chính là vì nguyên nhân này."
"Ta có thể khống chế xung quanh để hình thành các loại công kích trong khi vẫn ẩn tàng trong biển lửa. Vừa rồi ta có sử dụng đấu khí để hình thành một chiêu công kích, trong khi bản thân ta thì lại từ phía sau đánh lén."
"Chỉ có điều lực khống chế của ta vẫn còn chưa đủ, chỉ có thể khống chế được đấu khí nguyên tố để hình thành có một chiêu công kích. Nếu có thể làm cho thương ảnh của ta hình thành được thực thể công kích thì ngươi nhất định sẽ gặp phiền toái rất lớn." Mạch Khắc Khẳng Hi cười nói.
Lâm Lôi có phần hiểu được.
Một chiêu này nguyên lý thì đơn giản, song cái khó chính là việc khống chế nguyên tố.
Ví dụ như 'Thế' ở đây chỉ là một dạng mượn khí thế của thiên địa mà thôi, có điều 'Giả Lĩnh Vực' sẽ không như vậy mà nó hoàn toàn bị không gian khống chế. Bình thường muốn khống chế được nguyên tố không gian, Thánh vực căn bản là làm không được. Chỉ có Thần cấp cao thủ mới có khả năng đó.

Nhưng Thánh vực cao thủ cũng thông minh, bọn họ đem đại lượng đấu khí hoàn toàn bộc phát, đấu khí cùng với nguyên tố hoàn toàn kết hợp tại cùng một chỗ, đấu khí gián tiếp khống chế nguyên tố. Mặc dù phải tiêu hao một lượng lớn đấu khí song vẫn có thể miễn cưỡng hình thành 'Giả Lĩnh Vực'.
Mà cho dù có như vậy thì muốn khống chế nguyên tố thì còn xa mới bằng được 'Thần Chi Lĩnh Vực'.
Lâm Lôi bản thân đã từng cảm nhận được Sát thủ vương 'Hi Tắc' cũng chính là bằng vào Thần chi lĩnh vực, trong nháy mắt khiến cho hắn cùng với Thánh vực tối cao cường giả là Đặc Lặc đều bất động, không thể di chuyển được.
Cái loại Nguyên tố khống chế lực này, quả thực là mạnh mẽ đáng sợ.
So sánh với nó thì 'Giả Lĩnh Vực' còn kém hơn rất nhiều.
"Giả lĩnh vực này cũng có ưu điểm. Mặc dù phải tiêu hao một lượng lớn đấu khí song chỉ cần cảnh giới cao là có thể trong nháy mắt hình thành ngàn vạn lượt công kích đồng thời lại có thể che giấu bản thể ở một nơi, uy lực so với 'Phong Ba Động' còn mạnh hơn, nhược điểm duy nhất chính là tiêu hao đấu khí quá nhiều, lãng phí quá nhiều."
Có điều trong thoáng chốc, Lâm Lôi lại lắc đầu.
"Đây bất quá chỉ là tham khảo 'Thần Chi Lĩnh Vực' mà sáng ra một loại tiểu xảo công kích mà thôi. Mặc dù cũng là khảo nghiệm đối với Nguyên tố khống chế lực, có điều đối với pháp tắc mà bản thân mình lĩnh ngộ được thì dường như lại là không có." Lâm Lôi trong lòng nghĩ rằng, đây chỉ là thiên đạo chứ không phải là chánh đạo.
Địa, Hỏa, Thủy, Phong đẳng cấp các hệ pháp tắc, ví dụ như Địa nguyên tố pháp tắc. Địa nguyên tố pháp tắc trọn vẹn cũng giống như một tòa kiến trúc hoàn mĩ. Mỗi một viên gạch dùng để xây dựng chính là một loại pháp tắc huyền ảo, một loại pháp tắc do vô số huyền ảo cấu thành.
Lâm Lôi lĩnh ngộ ra điều này, liền sáng tạo ra sóng chấn động công kích. Đây được xem như là một loại Địa nguyên tố pháp tắc thượng đẳng chứa đựng bên trong rất nhiều huyền ảo.
Sau một hồi chiến đấu, vô luận là Lâm Lôi hay Mạch Khắc Khẳng Hi y phục đều rách nát, đương nhiên Lâm Lôi chỉ có quần là rách nát mà thôi. Hai người thay đổi quần áo xong cùng cười lớn rồi bước ra.
"Chi chi~" Bối Bối ở trên vai Lâm Lôi đắc ý nhìn Mạch Khắc Khẳng Hi bên cạnh nhe răng nhếch miệng, tựa hồ như muốn giễu cợt ông ta.
"Cái tên tiểu quỷ này, thực sự là ..." Mạch Khắc Khẳng Hi tức cười nói.
Lâm Lôi cũng cười ầm lên, Bối Bối cũng vì nghe lời Lâm Lôi nhắc nhở, khi không có mặt người ngoài thì mới được phép thi triển năng lực Thánh vực. Trừ phi là thời khắc cần thiết, Lâm Lôi mới tung con Át chủ bài Bối Bối này ra.

Ánh trăng sáng trong chiếu rọi xuống, hai đại Thánh vực cường giả đi chung một đường vui vẻ bàn luận, thẳng tiến tới Ba Tư Nhĩ tỉnh thành.
Buổi sáng ngày hôm sau, mặc cho Mạch Khắc Khẳng Hi có giữ lại thế nào đi chăng nữa, Lâm Lôi vẫn quyết định xuất phát đến đế đô. Không có cách nào khác, Mạch Khắc Khẳng Hi đành đi theo tiễn biệt, đưa tiễn tới hơn trăm dặm. Trời vừa chập tối, một đám người đã tới cửa sông Ngọc Lan hà.
Mạch Khắc Khẳng Hi đã sớm phái người đến cửa sông Ngọc Lan hà để chuẩn bị một chiếc lâu thuyền ba tầng.
"Mạch Khắc Khẳng Hi huynh, không cần đưa tiễn nữa."
Lâm Lôi hiện tại quan hệ với Mạch Khắc Khẳng Hi cũng vô cùng tốt, Mạch Khắc Khẳng Hi đưa tiễn tới cả trăm dặm cho đến cửa sông Ngọc Lan hà. Người ta đối đãi với mình như thế, Lâm Lôi bảo sao lại chẳng cảm kích?
"Lâm Lôi huynh đệ, thực tiếc là không tề tựu được mấy tháng, tuy nhiên, vì ngươi vội vã để đi gặp mặt thân đệ đệ của ngươi, nên ta cũng không cố giữ lại nữa." Mạch Khắc Khẳng Hi trịnh trọng nói. "Lâm Lôi huynh đệ, đi đường cẩn thận."
Theo ánh mắt của Mạch Khắc Khẳng Hi, đám người Lâm Lôi đã bước cả lên lâu thuyền. Rồi sau đó theo sóng của Ngọc Lan hà, thuận lợi trực tiếp hướng về phương nam.
Ngọc Lan hà cực kỳ rộng lớn, nước sông dập dập dềnh dềnh.
Toà lâu thuyền này còn tốt hơn nhiều lần so với tòa thuyền mà Lâm Lôi mua lần trước, hơn nữa thuyền viên thủy thủ cũng cao lớn hơn. Mặc dù cũng giống như lần trước là thuận chiều dòng sông, song lần này tốc độ thuyền đi rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều. Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Đây là Ngọc Lan hà ư, quả là to lớn." 5 huynh đệ Ba Khắc cùng đứng ở đầu thuyền nhìn sóng lớn giang hà, đôi mắt sáng lên.
Ba Khắc ngũ huynh đệ đến từ vùng Bắc vực thập bát công quốc, bọn họ chỉ quen thấy cảnh băng thiên tuyết địa, chứ chưa từng nhìn thấy một dòng sông lớn đến như vậy.
Tỷ muội Lệ Bối Tạp, Lệ Na cũng y hệt rất là hưng phấn, Chiêm Ni cũng cùng các nàng bàn luận về Ngọc Lan hà.
Mà lúc này Bối Bối, Hắc Lỗ hai con ma thú thì ngược lại tại gầm gừ trao đổi với nhau.
Lâm Lôi biết, từ khi Bối Bối đạt tới Thánh vực, Hắc Lỗ ở trước mặt Bối Bối thì lại càng thêm không dám ngẩng đầu. Hắc Lỗ dù sao cũng là cửu cấp đỉnh cao ma thú, trước đây cũng rất kiêu hãnh. Còn bây giờ, nó bị Bối Bối đả kích muốn chết.
"Hắc Lỗ, theo ta đi."
Lâm Lôi liếc mắt nhìn Hắc Lỗ một cái, trực tiếp tiến vào lâu thuyền lầu hai, Bối Bối, Hắc Lỗ cũng lập tức theo đến. Hiện tại lầu 2 của lâu thuyền này không còn một ai khác.
"Lão Đại, ngươi bảo Hắc Lỗ tới làm chi?" Bối Bối lúc này mới lên tiếng dò hỏi, trong khi có người ngoài, nó không dám nói chuyện. Bây giờ tự nhiên được thoải mái nói một chút, Bối Bối kỳ thực cũng rất thích loại ngôn ngữ tiếng người.
Hắc Lỗ cặp mắt u lãnh cũng nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.

Nó không biết Lâm Lôi chủ nhân muốn nó làm gì.
"Hắc Lỗ, ngươi lúc trước cùng Bối Bối, không phải đều muốn cái Hắc Ám hệ Thánh vực ma tinh hạch kia hay sao?" Lâm Lôi cười nói.
Lời này của hắn vừa nói ra, Hắc Lỗ thông minh đã đoán được Lâm Lôi muốn làm gì, đôi mắt nó có chút sáng rực lên.
"Lão Đại, ngươi muốn đem Thánh vực ma tinh hạch cho Hắc Lỗ phải không?" Bối bối cũng đoán được.
"Sao nào, ngươi phản đối sao?" Lâm Lôi nhìn về phía Bối Bối.
Bối Bối khoan khoái phe phẩy cái đầu nhỏ, liếc nhìn về phía nó thấy Hắc Lỗ đáng thương đang chờ mong, hi hi cười nói: "Đương nhiên là không phản đối, Hắc Lỗ mặc dù đôi khi có cao ngạo một chút, song cũng cũng không tệ lắm. Hắn sau này dù sao cũng theo ta, ta đã là Thánh vực ma thú rồi, mà hắn yếu quá thì ta cũng thực là mất mặt a."
Lâm Lôi nghe xong, không khỏi phá lên cười.
"Tốt lắm. Hắc Lỗ, ngươi sau khi ăn Thánh vực ma tinh hạch này xong thì hãy ở lại trong phòng. Ta sẽ không cho người khác quấy rầy ngươi nữa." Lâm Lôi đưa tay lấy ra Hắc Ám thánh vực ma tinh hạch năm đó.
Nhớ lại chính mình hồi còn thiếu niên năm đó, đã thấy tràng cảnh Cức bối thiết giáp long cùng Thánh vực Tử văn hắc hùng chém giết khiếp đảm như thế, không khỏi thầm than.
Thời gian như nước trôi, hiện tại chính mình e rằng nếu có đồng thời phải đối mặt với Cức bối thiết giáp long cùng Thánh vực Tử văn hắc hùng thì đều có thực lực để chống lại.
"Bối Bối, ngươi cũng ở lại trong phòng cùng Hắc Lỗ. Ngươi ở bên cạnh giúp ta quan sát, nếu Hắc Lỗ trong khi đột phá mà xuất hiện tình huống trọng yếu gì thì lập tức nói cho ta biết." Lâm Lôi cũng lo lắng Hắc Lỗ khi ăn Thánh vực ma tinh hạch này sẽ gặp phải chuyện gì đó.
"Rõ rồi, lão Đại." Bối Bối ưỡn ngực tuân mệnh.
Lâm Lôi ném Hắc Ám Thánh vực ma tinh hạch cho Hắc Lỗ, Hắc Lỗ liền há miệng ra, đớp lấy, cảm kích đưa mắt nhìn Lâm Lôi một cái. Đương nhiên Hắc Lỗ có trí tuệ nên rất hiểu giá trị của Thánh vực ma tinh hạch, mà nó kể cả có được ăn Thánh vực ma tinh hạch thì đột phá cũng không hẳn là 100%, vẫn có thể thất bại.
Song Lâm Lôi vẫn đem Thánh vực ma tinh hạch cấp cho nó.
"Hy vọng Hắc Lỗ đừng làm ta thất vọng a." Nhìn Hắc Lỗ, Bối Bối tiến vào trong gian phòng độc lập, Lâm Lôi trong lòng thầm than một tiếng, rồi sau đó lại đi ra boong tàu, thích thú nhìn sóng nước Ngọc Lan hà.
Lâu thuyền vẫn như cũ rất nhanh rẽ sóng Ngọc Lan hà hà thẳng tiến, còn Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' thì bắt đầu đem Thánh vực ma tinh hạch ăn vào.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui