Bàn Long

Trên con đường hoang vu này, Phân Lai vương tộc Nhị vương tử Sa Khắc lúc này đang nguyền rủa ma thú, Lâm Lôi cũng lặng lẽ cởi bỏ Không Gian Giới Chỉ trên tay ra, để vào trong túi tiền ở sát người bên trong cái áo khoác.
"Phân Lai vương tộc phân thành vài đội chạy trốn, bọn họ chắc chắn khi yên ổn lại cuối cùng sẽ tương tụ tại một chỗ."
Lâm Lôi đang vô cùng lo không biết phải làm thế nào để tìm được Khắc Lai Đức, bây giờ ông trời đã đem đám người Sa Khắc này tặng tới trước mặt mình, hỏi sao hắn không sung sướng đến phát cuồng? Huống chi Lâm Lôi đáy lòng cũng có suy đoán được - lúc trước, khi hắn muốn giết Khắc Lai Đức, cuối cùng bị Quang Minh giáo triều đình bắt được, lúc đầu Quang Minh giáo triều đình muốn thu nạp hắn, cho nên Quang Minh Giáo triều đình chắc đến tám chín phần đã ra lệnh ngăn cản Khắc Lai Đức.
"Sa Khắc này, nói không chừng cũng không biết ác ma ngày ấy muốn giết cha hắn là ta."
Lâm Lôi đáy lòng nghĩ như vậy, đồng thời hướng Sa Khắc đi lại.
Lâm Lôi cũng quyết định ra một biện pháp khác: "Nếu Sa Khắc biết rõ ta muốn giết cha hắn, đối với bọn này, một người cũng không thể lưu lại!" Đám người Sa Khắc này, đối với ma thú bình thường có thể là lợi hại hơn, nhưng còn đối với một người một thú Lâm Lôi, Bối Bối này thì lại chẳng là cái gì cả.
"Nhị vương tử điện hạ!"
Lâm Lôi nhiệt tình cao giọng hô.
Vốn đang nướng thịt để ăn và bất mãn mắng chửi ma thú, Sa Khắc nghe được thanh âm Lâm Lôi không khỏi ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến. Lúc này hắn nhìn về phía mình, Lâm Lôi cùng Bối Bối đều chăm chú nhìn chằm chằm vào Sa Khắc, để ý đến những nét thay đổi trong ánh mắt và sắc mặt của hắn.
"Nếu có một chút không ổn ... bắt rồi giết sau!" Lâm Lôi cẩn thận quan sát ánh mắt và sắc mặt của đối phương.
Sa Khắc thấy Lâm Lôi, đột nhiên hưng phấn đứng lên, nhảy lên cao khoảng hai thước, hướng về phía Lâm Lôi chạy tới, rất vui vẻ nói: "Lâm Lôi đại nhân. Người vậy mà không có việc gì, thực sự là thực tốt quá, thực tốt quá."
"Ta thấy Nhị vương tử bình an ở đây, cũng cao hứng lắm." Lâm Lôi nhìn ánh mắt, vẻ mặt của Sa Khắc không có gì đặc biệt, thầm hài lòng.
Lâm Lôi cũng đoán ra một điểm chính xác, Khắc Lai Đức đó chính xác đã bị Quang Minh giáo triều đình cấm đoán nên vô luận như thế nào cũng không thể tiết lộ ngày đó Ác Ma đã ám sát hắn là Lâm Lôi. Khắc Lai Đức dù mật có lớn như thế nào, cũng không dám chống lệnh của Quang Minh giáo triều đình.
"Lâm Lôi đại nhân, đã ăn gì chưa? Đến đây, ngồi ăn cùng chúng ta đi." Sa Khắc nhiệt tình liến thoắng nói.
Lúc này Sa Khắc căn bản không thể tưởng được, hắn vừa rồi đã đi qua một con đường sinh tử. Nếu hắn vừa rồi vẻ mặt xuất hiện vấn đề thì đã thành tử thi rồi.
"Lâm Lôi đại nhân này, người đừng có oán phụ vương vì đã không cứu người. Thực sự là đàn ma thú đó tới quá nhanh, phụ vương cũng là không có biện pháp. Thậm chí ngay cả rất nhiều vương phi của người đều không mang theo được, chỉ dẫn theo người mà phụ vương coi trọng nhất mà thôi." Sa Khắc vì cha hắn giải thích nói.
"Ta có thể hiểu được." Lâm Lôi gật đầu nói, đồng thời hướng bên cạnh nhìn.

Đám kỵ sĩ tinh duệ đó khiến cho Lâm Lôi nhớ lại lúc công kích Khắc Lai Đức trong Vương cung đã gặp phải sự chống đỡ của Cuồng Lôi Tiểu Đội. Đội ngũ kỵ sĩ này với bọn chúng có khí thế đặc biệt giống nhau. Bên cạnh gần ba mươi kỵ sĩ đó, còn có một người đàn bà hơi lớn tuổi và một tiểu cô nương mới năm sáu tuổi.
"Bái kiến Vương phi, Công chúa điện hạ."
Lâm Lôi ngay tức khắc hành lễ với hai người phụ nữ này.
Vị vương phi đó có vẻ ngoài rất là xinh đẹp mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng thoạt nhìn thực sự giống như mới hơn ba mươi một chút, cảm giác rất là mỹ lệ. Vương phi tức khắc cười nói: "Lâm Lôi, lần này bệ hạ chạy quả rất hỗn loạn, ngay cả một ma pháp sư cũng không mang theo. Hơn nữa người cũng tưởng rằng Quang Minh giáo triều đình sẽ cho người đến cứu, cho nên ..."
Vô luận Sa Khắc, hay là Vương phi, cũng lại vì Khắc Lai Đức mà giải thích.
Trong lòng Sa Khắc và Vương phi đều muốn có quan hệ thực tốt với Lâm Lôi. Bọn họ không hề biết quan hệ chân thực giữa Lâm Lôi và Khắc Lai Đức.
"Ta hiểu rồi." Lâm Lôi thầm cười lạnh. Trước đó không, lúc đuổi giết Khắc Lai Đức ở Vương cung, Lâm Lôi cũng phát hiện đội ngũ của Khắc Lai Đức chỉ có chiến sĩ mà không có ma pháp sư. Lúc này đây đội ngũ Sa Khắc cũng như vậy, không có ma pháp sư.
Rất hiển nhiên, Khắc Lai Đức lần này chạy trốn không có mang theo ma pháp sư.
Trong lúc chiến đấu, ma pháp sư có tác dụng là không nhỏ, thế đây là lúc phải chạy trối chết, không phải là chiến đấu với ma thú, mang theo ma pháp sư trên đường, ngược lại có phần trở ngại. Tuy nhiên có thể dựa vào một ít cường đại chiến sĩ mà chạy nhanh hơn. Cường đại chiến sĩ, cho dù không dựa vào ngựa cũng có thể dựa vào hai chân mà chạy, ma pháp sư có năng lực đó sao?
o0o
Trên đường con đường hoang vu, chi đội ngũ kỵ binh của Sa Khắc không ngừng đi tới, các thôn trang hai bên đường vốn nhân khí vượng thịnh cũng biến thành đống đổ nát, thi thể thối rữa thường xuyên xuất hiện.
Ở những địa phương hoang vu như thế này cũng thường xuyên thấy những con ma thú đi lại.
Ngẫu nhiên có một vài người may mắn đào thoát khỏi trận đồ sát lúc đầu, cũng sẽ bị những ma thú lang thang này ăn tươi nuốt sống. Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Phân Lai vương quốc chúng ta, kết thúc rồi."
Sa Khắc cùng Lâm Lôi cưỡi ngựa đi bên nhau, nhìn cảnh tượng hoang vu xa xa không khỏi cảm thán nói. Xa xa có lúc có một hai đầu ma thú kéo tới, thế nhưng lại bị đội viên Cuồng Lôi tiểu đội dễ dàng giết chết. Cuộc nói chuyện giữa Sa Khắc và Lâm Lôi không hề bị ảnh hưởng.
"Cư dân Phân Lai vương quốc, mười phần ít nhất đã chết chín." Lâm Lôi sắc mặt cũng hoàn toàn tiếc nuối và thương cảm.
Sa Khắc gật nhẹ đầu.

Sa Khắc đáy lòng cũng là rất khó chịu, vì Phân Lai vương quốc đã bị diệt, khiến cho bọn họ không còn là Vương tộc nữa. Vương quốc cũng không còn, thì còn là Vương tộc cái gì nữa?
"May là ..." Sa Khắc nhớ tới năm tấm ma tinh tạp ở bên trong cái bọc của hắn. Có năm trương ma tinh tạp này, Phân Lai vương tộc bọn họ cho dù không có vương quốc, thế nhưng ỷ vào mấy ngàn năm tích lũy tài phú, trở thành một gia tộc cường đại cũng không phải việc khó.
Lâm Lôi đột nhiên nói: "Nhị vương tử, chúng ta lần này sẽ tương tụ cùng bệ hạ ở nơi nào đây?"
Cùng đi với Sa Khắc, mục tiêu chính của Lâm Lôi là hành tung của Khắc Lai Đức.
Sa Khắc không biết làm sao bèn nói: "Lâm Lôi đại nhân, ta cùng phụ vương ngay từ đầu không có nghĩ phạm vi của tai họa này lại lớn như vậy, cho nên hai địa điểm đã dự tính sau khi yên bình sẽ tập hợp tại Phân Lai vương quốc giờ đã không còn hữu dụng. Ta bây giờ chỉ có thể theo kế hoạch lúc trước, tiếp tục hướng Bắc mà đi. Đợi đến một thành trì an toàn nào đó, sẽ dừng lại thu xếp cho ổn thỏa."
Lâm Lôi vừa nghe cũng minh bạch.
Bọn người Sa Khắc và Khắc Lai Đức không phải sẽ ở tại một thành trì cố định nào đó mà thiết lập lại sự ổn định, mà là từ Phân Lai thành đến hướng Bắc có một nhóm các thành trì. Thành trì nào an toàn, bọn họ sẽ dừng lại ở thành trì đó.
"Người với bệ hạ rốt cuộc muốn bình ổn tại thành trì nào vậy?" Lâm Lôi cười dò hỏi.
Sa Khắc cũng không có hoài nghi, trực tiếp nói: "Thành trì nào đó trong Phân Lai vương quốc. Phía Bắc vẫn còn có một ít vương quốc, nên có thể là một tòa thành trì bình yên nào đó tại Áo Bố Lai Ân đế quốc."
"Áo Bố Lai Ân đế quốc?" Lâm Lôi nở nụ cười.
Sa Khắc nói: "Phụ vương lo là, ma thú này chiếm cứ cả khu vực Thần Thánh đồng minh, đến lúc đó bức bách chúng ta chỉ có thể chạy trốn chết đến Áo Bố Lai Ân đế quốc. Áo Bố Lai Ân đế quốc là cường quốc có nền quân sự đệ nhất đại lục, khẳng định là ngăn trở ma thú đó được."
Lâm Lôi so với Sa Khắc hiểu rõ hơn.
Áo Bố Lai Ân đế quốc đó không chỉ riêng về mặt quân sự sức lực cường thịnh, mà còn có cả Vũ thần Áo Bố Lai Ân.
Chỉ cần có Vũ thần, công kích Áo Bố Lai Ân đế quốc hay không, thì vị Vương của Ma Thú sơn mạch kia sợ rằng cũng phải suy nghĩ cân nhắc cho kỹ.
"Không cần suy nghĩ nhiều, chúng ta cứ theo đúng hướng mà đi. Khi tới một địa phương an toàn, sẽ tìm được phụ vương đang dừng lại nghỉ ngơi ở một thành trì yên ổn nào đó ở gần đấy. Lâm Lôi đại nhân, chúng ta nhanh lên một chút đi, đi nào, đi nào." Nói xong Sa Khắc cũng tăng tốc lên, móng ngựa bay lên, chi đội ngũ kỵ binh nhanh như thoi chạy khỏi địa phương hoang vu này.
Lâm Lôi đi cùng chi đội ngũ của Sa Khắc nên trên đường cho dù gặp được một ít ma thú cũng không cần Lâm Lôi ra tay, chiến sĩ Cuồng Lôi tiểu đội đã giải quyết rồi.

Ba ngày sau.
"Lãnh thổ của hai đại vương quốc và ba công quốc đều bị chiếm đóng."
Đám người Sa Khắc, Lâm Lôi vượt qua hai đại vương quốc là Phân Lai vương quốc, cùng lãnh thổ của hai công quốc, đi vào phạm vi khu vực của Lý Cao Đức công quốc, thế nhưng Lý Cao Đức công quốc cũng giống mọi nơi, không có một bóng người.
Phạm vi bị chiếm đóng thực rộng lớn, thực là khiến kẻ khác giật mình.
Dù sao Thần Thánh đồng minh tổng cộng chỉ có sáu đại vương quốc, mười lăm công quốc mà thôi.
"Hống ..."
"Hống ..."
Một loạt tiếng rống của ma thú từ phía trước không ngừng truyền đến, đồng thời còn có cả tiếng quát của loài người. Cái loại thanh âm hỗn loạn này khiến cho Sa Khắc, Lâm Lôi minh bạch chuyện gì.
"Phía trước lúc này phát sinh môt trận hỗn chiến giữa con người và ma thú." Sa Khắc nhướng mày, sờ sờ cằm nói: "Mọi người cẩn thận một chút, vòng sang bên cạnh mà đi."
"Vâng." Thành viên Cuồng Lôi tiểu đội đều cung kính tuân mệnh.
Ngay tức khắc Sa Khắc mang theo một đám người, cẩn thận vòng qua một bên tiến lên. Thế nhưng lúc đám người Sa Khắc chạy đến khu vực gần chỗ hỗn chiến, Sa Khắc nhìn vào trường hỗ chiến, đột nhiên con mắt mở to: "Lạc Y vương tử?"
Lâm Lôi cũng chú ý tới tình cảnh ở phía xa thấy cũng có một đội ngũ kỵ sĩ tinh duệ đang chống đỡ, chỉ là đội ngũ kỵ sĩ này vận khí rất kém. Bọn họ đang gặp một đám Hỏa Sư Tử.
Hỏa Sư Tử, thất cấp hỏa hệ ma thú, miệng dễ dàng phun Liệt Diễm Hỏa Cầu, toàn thân cũng có ngọn lửa thiêu đốt.
Mặc dù nói là thất cấp hỏa hệ ma thú, thế nhưng ma thú trời sinh so với Lâm Lôi chiếm chút ưu thế, cho dù là thất cấp hỏa hệ ma thú, bát cấp chiến sĩ bình thường muốn giết chết thất cấp hỏa hệ ma thú cũng phải hao phí rất nhiều khí lực. Trong đội ngũ kỵ sĩ tinh anh đang chống đỡ, bát cấp cao thủ số lượng hiển nhiên là rất ít, phần lớn chỉ là thất cấp chiến sĩ.
Cùng với gần hai mươi con Hỏa Sư Tử chém giết, đội ngũ kỵ sĩ đã chết gần một nửa, còn Hỏa Sư Tử mới chết khoảng một phần ba.
Tuy nhiên đội ngũ kỵ sĩ mặc dù chết một nửa, tuy nhiên những bát cấp chiến sĩ chưa chết một người nào. Trên thực tế lực chiến đấu của đội ngũ kỵ sĩ phòng ngự này, nhiều nhất giảm bớt đi khoảng một phần ba mà thôi.
"Dừng lại." Sa Khắc hạ lệnh nói.
Đám kỵ sĩ chung quanh sững sờ, nhưng cũng gật đầu. Dùng thực lực Cuồng Lôi tiểu đội, thêm cả nhân mã của vị Lạc Y vương tử kia muốn giết chết đàn Hỏa Sư Tử này cũng không khó. Thế nhưng lại ngoài dự liệu của bọn họ là, Sa Khắc vẫn không có để cho bọn họ ra tay.
Đợi đến khi nhân mã Lạc Y vương tử chết hơn phân nửa, ngay cả bát cấp chiến sĩ cũng chết đi hai người, đàn Hỏa Sư Tử cũng chết hơn phân nửa, lúc này Sa Khắc cuối cùng mới hạ lệnh.
"Xuất phát, cứu Lạc Y vương tử." Sa Khắc đột nhiên hướng về thủ hạ nói.

"Vâng."
Liền tức khắc Cuồng Lôi tiểu đội xuất phát, một quân đoàn đã nổi danh với gần ba mươi người tham chiến vào, đặc biệt còn xuất hiện gần mười tên bát cấp chiến sĩ, một chút đã giết chết năm sáu con Hỏa Sư Tử của phân nửa số còn lại. Còn lại vài con Hỏa Sư Tử thấy tình thế không ổn lập tức chạy trốn mất.
"Sa Khắc vương tử, cám ơn. Cám ơn."
Lạc Y vương tử là một thanh niên đặc biệt anh tuấn, giờ phút này hắn cũng rất là hỗn loạn, đã thấy Sa Khắc, Lạc Y vương tử cảm kích đến sát hắn ôm một cái.
"Lạc Y vương tử, ôi, ta thực xa đã nhìn thấy có đội ngũ kỵ binh bị vây công, bản thân đã nảy sinh sự suy xét chần chờ trong chốc lát, lúc thấy được ngươi mới lệnh cho thủ hạ đến. Cũng hy vọng ngươi không có tránh mắng." Sa Khắc chuyển qua một bộ dạng hối hận, tiếp tục nói: "Nếu ta đến sớm hơn một chút, các ngươi đã chết ít người hơn rồi."
Vừa rồi Sa Khắc một đám người tại xa xa dừng lại như vậy trong chốc lát, nhóm người Lạc Y này cao thủ như thế làm sao mà có thể không phát hiện ra chứ?
Lạc Y trong lòng đã có phần khúc mắc, tuy nhiên Sa Khắc vừa rồi nói như vậy, Lạc Y cũng có chút tin.
Với lại, dưới tai họa này, ai lại còn có thể đi cứu người không quen biết gì với mình?
"Sa Khắc vương tử, không cần nói như vậy, ta đã rất cảm kích các ngươi, nếu không bây giờ sợ rằng người của ta đã chết chỉ còn một ba phần thôi. Ôi, không cần đâu, thi thể của người bọn ta hãy để bọn ta xử lý." Lạc Y vương tử đã thấy Sa Khắc huy động người, tự tiện cở bỏ những cái bọc ở trên thi thể thủ hạ của hắn, không khỏi lên tiếng hô.
Hỏa Sư Tử chạy thoát, những thủ hạ Lạc Y vương tử may mắn còn sống liền lập tức bắt đầu cởi bỏ những cái bọc ở trên thi thể người chết để lại, rồi lại đeo lên lưng của chính bọn họ.
Cảnh này tự nhiên khiến cho những thủ hạ của Sa Khắc hoài nghi.
Một cái bọc người chết để lại, cũng mang đi theo, đáng giá lắm sao? Cho nên những tên thủ hạ kia chủ động hỗ trợ cởi hộ những cái bọc, quả nhiên khiến cho đối phương cảnh giới.
"Được, đưa cho ngươi." Sa Khắc ra lệnh tên kỵ sĩ đó lập tức đưa cái bọc trong tay cho đối phương, Lạc Y vương tử cũng sai tên kỵ sĩ của mình trực tiếp tiếp nhận cái bao này, mắt mở lớn liếc nhìn tên kỵ sĩ của Sa Khắc.
Sa Khắc đã thấy cảnh này, đáy lòng cười lạnh.
Cái này quả thực rất dễ đoán ra.
Vương tộc bình thường sẽ không có được không gian giới chỉ, Phân Lai vương tộc cũng là lúc trước may mắn ngẫu nhiên đạt được một cái không gian giới chỉ. Mà bây giờ tai họa tiến đến, tự nhiên những tàng khố bảo vật của vương tộc phải mang đi theo, không có không gian giới chỉ thì chỉ có thể để vào trong các bao mang đi. Lạc Y vương tử này khẩn trương với những cái bọc này như thế, không chừng bên trong mỗi cái bọc của thủ hạ hắn là trọng bảo của vương tộc Hán Mục vương quốc.
"Người không có nhiều lắm, mười phần là chắc chắn được." Sa Khắc nhìn nhân mã Lạc Y vương tử, đáy lòng đã có quyết định.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui