Lâm Lôi cẩn thận ngó nghiêng quanh vài lần, đoạn khẽ nói: "Bệ hạ, xin hãy chờ một lát, để ta bảo đám người ở bên ngoài lui ra." Nói xong, Lâm Lôi liền hướng phía cửa đi ra, trực tiếp quát hai gã hộ vệ bên ngoài sảnh: "Các ngươi đều lui ra ngoài đi, không có lệnh của ta, cấm không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào."
"Vâng, thưa Lâm Lôi đại nhân."
Hai gã hộ vệ cung kính rời đi, nhất thời giữa độc viện chỉ còn lại Lâm Lôi, Khắc Lai Đức, Mai Lệ Đặc cùng với Lan Tắc Mỗ.
"Cạch, "Lâm Lôi lặng lẽ đóng cửa phòng.
"Lâm Lôi, có chuyện gì thần bí mà phải đóng cả cửa phòng như vậy?" Khắc Lai Đức cười hỏi.
Lâm Lôi liếc mắt nhìn Khắc Lai Đức, trong lòng cười lạnh, bản thân hắn rất rõ Khắc Lai Đức đã trúng phải Dong huyết độc, có điều Dong huyết độc không có nguy hại đối với thân thể, chỉ cản trở sự vận chuyển của Đấu khí mà thôi. Chỉ cần không vận chuyển Đấu khí thì sẽ không phát hiện rằng mình đã trúng phải Dong huyết độc.
"Chuyện này đích xác là rất trọng yếu." Lâm Lôi sắc mặt nghiêm túc hẳn.
Nhưng lúc này Lan Tắc Mỗ lại lặng lẽ tới gần Khắc Lai Đức. Lan Tắc Mỗ thân là thiếp thân thái giám của Quốc vương, hắn cảm giác được hoàn cảnh lúc này có phần uy hiếp, tuy nhiên Lan Tắc Mỗ nhận thấy, với thực lực cửu cấp cường giả của bệ hạ, hơn nữa thực lực của hắn cũng là bát cấp cường giả, ở đây không ai có thể uy hiếp được bọn họ.
Có điều cẩn thận không bao giờ là thừa
"Bệ hạ, "Lâm Lôi trịnh trọng nhìn Khắc Lai Đức, "Khi ta vẫn còn rất nhỏ, mẫu thân ta đã qua đời."
Khắc Lai Đức gật đầu, y đã tra xét tin tức về thân thế của Lâm Lôi, mẫu thân của Lâm Lôi do khó sinh trong khi sinh đệ đệ hắn - tiểu Ốc Đốn - mà chết
"Trong trí nhớ của ta, không hề cảm giác được tình cảm của mẫu thân, trong trí nhớ của ta chỉ có sự nghiêm khắc của phụ thân, phụ thân ta đối với ta rất nghiêm khắc, mặc kệ là huấn luyện chiến sĩ hay là các loại phương diện tri thức giáo dục quí tộc, yêu cầu của người đều rất cao, rất nghiêm khắc."
Lâm Lôi nhìn Khắc Lai Đức, chậm rãi kể.
Khắc Lai Đức nghi hoặc, y không rõ giữa chuyện Lâm Lôi đang nói với sự tình rất quan trọng kia thì có cái gì liên quan, nhưng mà thân là một Quốc vương, Khắc Lai Đức rất có phong độ không hề ngắt lời Lâm Lôi.
"Hẳn là bệ hạ cũng biết, Ba Lỗ Khắc gia tộc ta chính là Long huyết chiến sĩ gia tộc." Lâm Lôi trên mặt lộ ra thần sắc tự hào.
"Đúng vậy, một trong tứ đại chung cực chiến sĩ gia tộc, Long huyết chiến sĩ gia tộc, đây là một gia tộc rất huy hoàng từ xa xưa." Khắc Lai Đức thở dài nói.
Lâm Lôi lắc đầu: "Đó chỉ là huy hoàng của quá khứ, gia tộc ta suy sụp thậm chí đến nỗi ngay cả truyền thừa chi bảo cũng không còn, mấy trăm năm trôi qua, các bậc tiền bối của Ba Lỗ Khắc gia tộc ta đều muốn đoạt lại truyền thừa chi bảo, nhưng vẫn chưa thực hiện được. Bệ hạ, người có biết khi ta trúng tuyển vào Ân Tư Đặc ma pháp học viện, ngày đó ta rời nhà, phụ thân ta đã nói gì với ta không?"
"Nói gì?" Khắc Lai Đức nhìn Lâm Lôi.
"Phụ thân ta nói, nếu sau này ta không thu hồi lại được truyền thừa chi bảo, người dẫu chết cũng sẽ không tha thứ cho ta!" Lâm Lôi thân thể có chút run rẩy.
Khắc Lai Đức, Mai Lệ Đặc, thậm chí ngay cả Lan Tắc Mỗ đều không khỏi tròn xoe mắt, một bậc phụ thân mà cũng đi nói như vậy với nhi tử. "Phụ thân ngươi đã quá đáng rồi." Khắc Lai Đức đáp.
"Không."
Lâm Lôi trịnh trọng lắc đầu nói. "Ta hiểu được nguyện vọng trong lòng của phụ thân ta. Long huyết chiến sĩ gia tộc ta đã trầm mê suốt mấy trăm năm, trong mấy trăm năm trở lại đây không hề có cường giả chân chính xuất hiện. Phụ thân ta hiểu rằng ta sẽ là người mạnh nhất gia tộc trong mấy trăm năm trở lại đây. Hy vọng mấy trăm năm của gia tộc đặt cả trên vai ta. Người nói phụ thân ta liệu có thể tha thứ cho thất bại của ta được hay không?"
Khắc Lai Đức có chút hiểu ra.
"Hy vọng cả đời của phụ thân ta chính là hy vọng chiến đao Đồ Lục trở về với gia tộc. Giọng Lâm Lôi càng thêm sắc sảo. "Ta tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện vẫn không dám bê trễ, liều mạng tu luyện, ta vẫn lo lắng đến sự hy vọng, đến lời ủy thác của phụ thân!"
Khắc Lai Đức ba người cũng có phần minh bạch suy nghĩ trong lòng của Lâm Lôi.
"Hơn nửa năm trước, sau khi đấu giá kiện thạch điêu Mộng tỉnh, ta liền trở về nhà một lần, mang theo chiến đao Đồ Lục trở về." Giọng Lâm Lôi bắt đầu to hơn.
Khắc Lai Đức, Lan Tắc Mỗ, Mai Lệ Đặc ba người cùng sửng sốt.
Bởi vì bọn họ biết lúc này phụ thân Lâm Lôi đã chết.
"Nhưng khi ta hưng phấn trở về, thứ nghênh đón ta là tin tức phụ thân ta đã chết. Người chết đi mà còn chưa kịp nhìn thấy chiến đao Đồ Lục. Ta ngay cả việc nhìn mặt phụ thân lần cuối cũng không thể được. Suốt nhiều năm như vậy ta khắc khổ tu luyện chính là hy vọng phụ thân có thể được vui lòng, đáng tiếc ..." Cơ nhục trên mặt Lâm Lôi co giật, sắc mặt thực sự là kinh khủng.
Khắc Lai Đức ba người cũng hiểu được cảm tình trong lòng của hắn.
"Lâm Lôi, đừng nên quá thương tâm." Khắc Lai Đức thở dài.
Lâm Lôi lại cười lạnh: "Nhưng mà ... Các người có biết phụ thân ta đã chết như thế nào không?"
Khắc Lai Đức, Mai Lệ Đặc, Lan Tắc Mỗ ba người đều ngẩn ra.
"Phụ thân ta, là do đệ đệ của bệ hạ, Mạt Đức Sâm giết chết!" Lâm Lôi mắt bắt đầu đỏ lên.
"Cái gì!" Khắc Lai Đức khiếp sợ, bên cạnh Mai Lệ Đặc, Lan Tắc Mỗ cũng đều chấn động.
"Cho nên, ta đã giết Mạt Đức Sâm!" Lâm Lôi thanh âm rất ngoan lạt.
Lúc này, Lan Tắc Mỗ là người đầu tiên cảm giác được không khí trong phòng có vè không ổn, y không khỏi nhích lại gần phía Khắc Lai Đức, luôn luôn chú ý đến Lâm Lôi, song ngay lúc này, Lan Tắc Mỗ bỗng cảm thấy một trận gió động, y vốn là một bát cấp cường giả, biết quay đầu lại sẽ không kịp, lập tức vung tay lên để chống đỡ
"Chát!"
Cảm giác kịch liệt đau đớn truyền lại, rồi sau đó Lan Tắc Mỗ không còn cảm thấy sự tồn tại của cánh tay mình nữa. Lúc này, khóe mắt y thoáng chú ý tới ...
Một ma thú hình chuột thể tich chừng nửa thước miệng đầy máu tươi bỗng hiện ra trước mặt y, ngoại trừ chú ý tới bộ răng đầy máu, Lan Tắc Mỗ còn chú ý tới đôi lợi trảo rất linh hoạt. Hiện tại dưới khoảng cách gần, Lan Tắc Mỗ căn bản không kịp tránh ra xa.
Quá nhanh!
"Phập."
Lợi trảo trực tiếp cắt đứt yết hầu của Lan Tắc Mỗ, khi y vừa trông thấy cảnh này thì ánh mắt cũng dần dần ảm đạm đi.
Y không thể nào biết được ma thú lão thử chừng nửa thước này xuất hiện từ lúc nào. Lan Tắc Mỗ vốn tiến vào phòng trước tiên, đã cẩn thận quan sát chung quanh phòng, vốn chỉ chú ý tới một tiểu Ảnh thử to bằng cổ tay nằm trên thảm.
Hắc sắc ảnh thử lớn bằng cổ tay, liệu có uy hiếp sao?
Đối với bát cấp cường giả mà nói, một chút uy hiếp cũng không có. Lan Tắc Mỗ không hề có một chút cảnh giác nào đối với nó.
Sau đó, trong khi còn chưa kịp đề phòng, bát cấp cường giả Lan Tắc Mỗ bỗng dễ dàng bị Ảnh thử Bối Bối nhanh chóng giết chết. Trên thực tế y chết cũng không hề oan uổng, với thực lực của Bối Bối, Lan Tắc Mỗ cho dù có đối mặt ứng chiến e rằng cũng không chống được tới mấy chiêu.
"Lan Tắc Mỗ." Khắc Lai Đức, Mai Lệ Đặc hai người đều kinh hãi.
Đường đường bát cấp cường giả, vậy mà mới đọ sức một lần đã chết, bọn họ hai người đều chấn kinh nhìn về phía ma thú Ảnh thử. Khi bọn họ nhìn kỹ, Ảnh thử Bối Bối thể tích thu nhỏ lại khôi phục bằng cổ tay, cuối cùng nhảy lên vai Lâm Lôi.
"Bối Bối, làm tốt lắm." Lâm Lôi vuốt ve cái đầu nhỏ của Bối Bối.
Bối Bối nheo mắt lại hưởng thụ.
Lâm Lôi quay đầu tiếp tục nhìn về phía Khắc Lai Đức, ánh mắt lạnh lùng khiến trong lòng Khắc Lai Đức phải kinh hãi.
"Lâm Lôi, ngươi muốn làm gì?" Khắc Lai Đức quát, đồng thời y cũng vận chuyển Đấu khí trong cơ thể, nhưng mà trong lúc này Khắc Lai Đức lại cảm giác được đại đạo kinh mạch bình thường vốn thông suốt hôm này lại dường như đều bị tắc nghẽn vậy.
Với Đấu khí hùng hậu cua cửu cấp cường giả, Khắc Lai Đức vận chuyển có thể nhanh, mạnh như sóng biển nhưng hiện tại vận chuyển Đấu khí lại gian nan, tựa như chỉ còn là một dòng suối nhỏ vậy, hơn nữa Đấu khí còn có lúc đứt đoạn. Lúc này Đấu khí của Khắc Lai Đức e rằng chỉ còn trên dưới một phần trăm so với bình thường.
"Bệ hạ, người đừng kêu la, đừng phản kháng, nếu không sẽ chết ngay." Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
Khắc Lai Đức trong nháy mắt liền hiểu được tình cảnh của bản thân.
Hôm nay y sợ rằng chỉ có thể dựa vào lực lượng nhục thể, với thực lực của y hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua một lục cấp chiến sĩ mà thôi, nhưng mà tiểu Ảnh thử trên vai Lâm Lôi ngay cả bát cấp cường giả Lan Tắc Mỗ cũng đều có thể giết chết trong nháy mắt.
Khắc Lai Đức không có chút nghi ngờ, Lâm Lôi cùng với ma thú của hắn có năng lực giết chết y chỉ trong nháy mắt.
"Lâm Lôi, ngươi dám ... Ngươi dám ám sát bệ hạ ư?" Mai Lệ Đặc không khỏi hoảng sợ hô lên.
"Câm miệng." Lâm Lôi lạnh lùng liếc nhìn y.
Mai Lệ Đặc lực lượng nhục thể cũng không mạnh, hiện tại Đấu khí càng không thể nào vận chuyển được, lực lượng nhục thể chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua một gã tứ cấp chiến sĩ mà thôi.
Y nhanh chóng hiểu được tình cảnh của bản thân, không dám to tiếng đối với Lâm Lôi, nhưng vẫn khuyên: "Lâm Lôi, ngươi có tiền đồ rất lớn, tương lai ngươi sẽ trở thành người có địa vị cao tại Quang Minh giáo đình, nói không chừng sau này còn có thể trở thành tân nhậm Quang Minh giáo hoàng. Nhưng tại sao bây giờ ngươi lại muốn tự đoạn tiền đồ hả? Lâm Lôi, ta tin rằng, bệ hạ nhất định sẽ không trách tội ngươi đã giết chết Mạt Đức Sâm. Hắn đối phó với phụ thân ngươi thì một mình hắn chịu." Mai Lệ Đặc nói xong thì nhìn về phía Khắc Lai Đức.
Khắc Lai Đức cũng gật đầu: "Lâm Lôi, chuyện lần này ta có thể đảm bảo sẽ không truy xét, Mạt Đức Sâm chết thì cũng đã chết rồi."
"Lâm Lôi, bệ hạ đã nói rồi đấy, ngươi không nên hồ đồ a." Mai Lệ Đặc vội vàng can gián.
"Câm miệng!" Lâm Lôi đột nhiên vung tay lên
Ngón tay phải của hắn giống như cương trảo trực tiếp nắm lấy yết hầu Mai Lệ Đặc, chỉ một chút đã nhấc bổng Mai Lệ Đặc lên khỏi mặt đất. - .
"A, a, a!" Mai Lệ Đặc hoảng sợ khẩn cầu nhìn Lâm Lôi.
"Lâm Lôi." Khắc Lai Đức lúc này cũng lên tiếng.
Nhưng Lâm Lôi chỉ cười lạnh, ngón tay dụng sức, cuối cùng buông tay ra.
"Bịch!" một tiếng, cả người Mai Lệ Đặc bị quẳng xuống đất, y không ngừng đưa tay che lấy yết hầu, gian nan phát ra tiếng a a, đến tận lúc sắp chết trong lòng y vẫn không thể tin nối ... Hôm nay y với Khắc Lai Đức bệ hạ cùng nhau đến đây lại sẽ có một kết cục như vậy.
Lâm tử trong nháy mắt, Mai Lệ Đặc cũng hồi tưởng lại cảnh khi còn sống, việc y nghĩ đến nhiều nhất chính là đàn bà.
"Nếu biết sẽ bị Lâm Lôi giết chết, thì ngày đó ta đã không buông tha cho Ngải Lệ Tư kia." Mai Lệ Đặc tại thời khắc cuối cùng ý nghĩ cũng chính là chuyện này.
Lâm Lôi cười lạnh nhìn Khắc Lai Đức.
"Lâm Lôi tại sao ngươi lại xuống tay với ta? Ta đối đãi với ngươi đâu có tệ." Khắc Lai Đức nhìn Lâm Lôi, trong lòng lúc này có phần chờ đợi: "Tuyết sư, mau dẫn người tới a, nhanh, nhanh!" Khắc Lai Đức thân là cửu cấp cường giả, hắn cũng có ma thú.
Tuyết sư, nguyên là bát cấp ma thú phương bắc - Băng hàn Tuyết sư, bình thường vốn ở trong cung.
Bởi vì quan hệ linh hồn khế ước, Tuyết sư cùng Khắc Lai Đức tâm ý tương thông. Khắc Lai Đức trong khi gặp phải nguy hiểm, Tuyết sư cũng đã biết. Khắc Lai Đức chính mình rất rõ, điều y cần làm bây giờ chính là ... kéo dài thời gian, tận lực kéo dài thời gian! "Phải, ngươi đối đãi với ta không tệ! nhưng mà mẫu thân ta thì sao?" Lâm Lôi gắt gao nhìn chằm chằm vào Khắc Lai Đức.
Nếu không phải Khắc Lai Đức lúc trước phái người bắt mẫu thân đi thì phụ thân mình e rằng bây giờ vẫn còn sống, mẫu thân mình vẫn còn đang ở nhà. Phụ thân, mẫu thân mình đều mạnh khỏe! Chỉ vì hành vi lúc trước của Khắc Lai Đức đã khiến cho mình không còn phụ thân, không còn mẫu thân nữa.
Mẫu thân, mẫu thân ngươi không phải vì khó sinh mà chết sao?" Khắc Lai Đức không giải thích được, khó hiểu hỏi.
"Khó sinh?" Lâm Lôi cười ha hả, cười rất điên cuồng, rồi sau đó lạnh lẽo nhìn Khắc Lai Đức, "Đó bất quá là để che giấu mà thôi, Khắc Lai Đức, lúc trước khi mẫu thân ta sinh hạ đệ đệ của ta, mẫu thân đã cùng với phụ thân ta đến Quang Minh thần điện để cầu phúc, nhưng mà khi trở lại tửu điếm, trong đêm đó đã bị người bắt đi."
"Khắc Lai Đức, chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện mười năm trước ngươi sai Mạt Đức Sâm phái người tới bắt mẫu thân ta rồi hay sao?" Lâm Lôi lạnh lẽo nhìn Khắc Lai Đức, "Đừng phủ nhận, Mạt Đức Sâm đã công nhận hết cả rồi."
"Đó, đó là mẫu thân ngươi ư?" Khắc Lai Đức ngây người ra.
"Thế nào, nghĩ ra chưa?" Lâm Lôi sát khí trong mắt đã phát ra, "Nói, mẫu thân ta bây giờ như thế nào? Nói cho ta biết người còn sống hay đã chết?"
Khắc Lai Đức lạnh nhạt đáp: "Mẫu thân ngươi ta đã giao cho một người khác, một người mà kể cả ngươi cũng không làm gì được, một kẻ mà ngay cả ta cũng không làm gì được."
"Một người khác?" Lâm Lôi hoàn toàn không rõ.
Đồng thời hắn cũng nổi lên một tia hi vọng, một người ngay cả Khắc Lai Đức cũng không dám đụng đến mà lại muốn bắt mẫu thân mình, e rằng có một nguyên nhân trọng yếu gì đó, có lẽ ... mẫu thân mình còn sống.
Khắc Lai Đức cười lạnh: "Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi đã chết, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ gì nữa."
"Không." Lâm Lôi trừng mắt lên.
"Ngươi không tin ư?" Khắc Lai Đức tới lúc này lại nở nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...