Bàn Long

Toàn thân bao trùm bởi một lớp vẩy màu đen, đầu gối, khửu tay đều mọc ra một hắc sát tiêm thứ. Cả lưng trở thành một tiềm thứ thẳng tắp. Đặc biệt đồng tử của Lâm Lôi đã chuyển sang màu vàng nhạt. Cặp đồng tử màu vàng nhạt lạnh lẽo nhìn chằm chặp vào Mạt Đức Sâm, tạo cho y một cảm giác bất an.
"Ngươi là? Ngươi là ai?" Mạt Đức Sâm hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. Lắp bắp trong chốc lát rồi mới hỏi được.
Quái vật trước mắt thực chất là cái gì?
"Ta là ai?" Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Lôi nhìn thẳng vào Mạt Đức Sâm.
"Khục, khục." Tiếng xương gãy không ngừng phát ra từ khắp mọi nơi trên thân thể Mạt Đức Sâm. Cái đuôi của Lâm Lôi như một sợi dây sắt quấn chặt người Mạt Đức Sâm, mặc cho hai tay Mạt Đức Sâm cố gắng thế nào cũng không lay chuyển.
Đau đớn, từ song chưởng truyền đi khắp toàn thân.
"Ngươi đến từ vị diện khác ư?" Mạt Đức Sâm nhãn trung tràn đầy hoảng sợ. Bộ dáng này của Lâm Lôi xem ra chỉ có thể là chủng tộc đến từ vị diện khác. "Lâm Lôi, cầu xin ngươi tha cho ta một mạng. Ta nhất định sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi. Ta cam đoan."
Mạt Đức Sâm dưới ánh mắt vàng nhạt của Lâm Lôi đã hoàn toàn hoảng loạn.
"Tha cho ngươi một mạng?" Trên mặt Lâm Lôi hiện lên một tia cười lạnh. "Cũng không phải không thể. Ta muốn hỏi ngươi, đại khái mười hai, mười ba năm trước, có phải ngươi phái người đi bắt một nữ nhân."
Mạt Đức Sâm ngẩn ra.
Y lập tức cố gắng nhớ lại những chuyện mười hai, mười ba năm về trước. Nhưng chính là mười hai, mười ba năm về trước thực sự đã quá xa vời ... "Lâm Lôi, không, Lâm Lôi đại nhân. Ta, ta nghĩ không ra". Mạt Đức Sâm kinh hoàng đáp.
"Đã quá lâu rồi, hơn nữa ta cũng thích và thường xuyên bắt nữ nhân đưa về phủ đệ. Ta nhớ không ra rốt cục ngươi nói đến người nào."
Lâm Lôi không khỏi nổi lên sát khí.
Mạt Đức Sâm này quả nhiên thường xuyên bắt cóc nữ nhân.
Y căn bản không thể từ biểu hiện bên ngoài của Lâm Lôi mà nhìn ra biến hoá nội tâm. Lâm Lôi hoàn toàn long hóa, toàn thân đều có vẻ băng lãnh vô tình, kinh khủng âm trầm.
"Một nữ nhân mới sinh hạ một đứa nhỏ không lâu, tới Quang Minh thần điện cầu khấn, sau đó trở về tửu điếm." Lâm Lôi vẫn như cũ lạnh như băng nhìn Mạt Đức Sâm, thanh âm không một chút biến đổi.
Nghe Lâm Lôi nhắc đến việc này, Mạt Đức Sâm cả người sửng sốt một hồi, sau đó khiếp sợ nhìn Lâm Lôi.
"Ngươi nghĩ ra chưa?" Lâm Lôi lạnh lùng hỏi.
Mạt Đức Sâm nhớ lại những năm qua. Y chỉ có hai lần bắt một nữ nhân vừa mới sinh hạ đứa nhỏ, nên đương nhiên y vẫn còn nhớ rõ. Đặc biệt mười ba năm trước, một lần, chính là lần đó có người nhờ y lo việc này và nhắc nhở y phải đặc biệt bảo trụ bí mật.
"Ta thực sự không nghĩ ra." Mạt Đức Sâm hoảng sợ đáp. "Lâm Lôi đại nhân, ta van cầu ngươi tha cho ta, ta thực không biết. Chắc chắn ngươi nhầm lẫn rồi."
Đồng tử màu vàng lợt của Lâm Lôi chợt loé lên.

"Ngươi muốn chết." Thanh âm hắn càng thêm lạnh lẽo.
"A!" Mạt Đức Sâm đau đớn bi thảm kêu lên, cái đuôi của Lâm Lôi quấn càng thêm chặt. Áp lực càng lúc càng tăng ép lên toàn thân Mạt Đức Sâm, xương cốt đều phát ra những tiếng rạn vỡ.
"Khục, Khục." Những âm thanh này khiến cho những người ngoài cảm thấy phát run.
Nhưng Lâm Lôi vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạt Đức Sâm như trước.
"Rắc!"
"A!"
Thanh âm xương gẫy vang lên, đồng thời Mạt Đức Sâm thống khổ, thảm thiết kêu lên. Đầu khớp xương cánh tay trái hiển nhiên đã bị đoạn liệt.
"Không sai." Lâm Lôi khoé miệng có chút nhếch lên, tựa hồ như đang cười.
Có điều Mạt Đức Sâm lại không nghĩ đó là cười. Bộ dạng Long hóa của Lâm Lôi, khoé miệng nhếch lên càng làm Mạt Đức Sâm cảm thấy kinh hoảng sợ hãi trong lòng.
"Ngươi dĩ nhiên cũng biết nặng nhẹ. Đại bộ phận Đấu khí đều dùng để bảo vệ thân thể lục phủ ngũ tạng. Chỉ để một phần nhỏ để bảo vệ cánh tay. Cũng đúng, cánh tay đoạn sẽ không chết. Nhưng nếu nội tạng vỡ nát sẽ chết chắc." Lâm Lôi thanh âm bình tĩnh. Nguồn: https://truyenfull.vn
Mạt Đức Sâm cảm thấy cổ họng khô khốc.
Cho đến bây giờ y không có nghĩ tới Lâm Lôi lại khủng bố như thế.
"Bây giờ ngươi nghĩ ra chưa?" Lâm Lôi hỏi lại.
Mạt Đức Sâm quả thực cũng rất muốn trả lời. Nhưng chính là khi nghĩ tới sự trừng phạt nếu nói ra, trong lòng y không khỏi phát run, lúc này biểu hiện càng thêm phần thương cảm, khóc rống lên: "Lâm Lôi đại nhân, ta xin ngươi đừng hành hạ ta. Ta thực là không biết. Có giết ta ta cũng không biết."
Mạt Đức Sâm tin tưởng, sự tình mười hai năm trước, Lâm Lôi bây giờ không nắm được bao nhiêu?
Phỏng chừng Lâm Lôi chỉ là điều tra ra một số tin tức, khẳng định không có chắc chắn trăm phần trăm. Chỉ cần y không nói, đối phương có thể tin tưởng y.
"Lâm Lôi đại nhân, nếu ta biết thì ta đã nói ra, tội gì ta phải thụ tội. Lâm Lôi đại nhân, ta van ngươi xin hãy điều tra ra chân tướng rõ ràng." Mạt Đức Sâm nước mắt chảy dài, biểu hiện lòng chân thành của mình. Nếu Lâm Lôi không có bức thư phụ thân lưu lại, sợ rằng hắn cũng sẽ do dự.
Lâm Lôi nhìn Mạt Đức Sâm, khoé miệng nhếch lên một lần nữa.
Mạt Đức Sâm tâm để chợt lạnh ngắt.
"Tốt lắm, rất tốt." Lâm Lôi long vĩ vẫn y nguyên quấn chặt lấy Mạt Đức Sâm, đột nhiên long vĩ dụng lực đập cả người Mạt Đức Sâm xuống mặt sàn đá, đồng thời chân đạp thẳng xuống đầu Mạt Đức Sâm.

Lâm Lôi long vĩ lực lượng bùng phát.
Hai đại cước hung hăng đạp xuống nền đá.
"Ầm!"
Âm thanh khớp xương vỡ vụn vang lên rất nhanh, đồng thời với tiếng kêu thê lương và thảm thiết của Mạt Đức Sâm.
Tại chân trái của Mạt Đức Sâm, một khúc xương trắng đâm xuyên qua cơ nhục thò ra ngoài. Khúc xương chính là lòi ra trên đùi. Đùi phải nằm bất động trên nền. Đặc biệt từ hai gót chân, tiên huyết loang ra nhiễm đỏ cả quần.
"A, a, a!" Mạt Đức Sâm không ngừng kêu la thảm thiết.
Kiểu đau đớn này quả thực có thể kết liễu tánh mạng hắn. Nhưng may mắn do Đấu khí bảo vệ lục phủ ngũ tạng, nên ít ra tánh mạng hắn vẫn còn được giữ lại trong lúc này.
"Ác ma, ác ma." Mạt Đức Sâm không ngừng nguyền rủa trong lòng. Hắn biết với lực lượng khủng bố của Lâm Lôi, với thực lực thất cấp chiến sĩ của hắn căn bản không cách nào bảo trụ toàn thân các nơi, chỉ có thể miễn cưỡng bảo trụ lục phủ ngũ tạng không bị tổn thương mà thôi.
Mạt Đức Sâm không muốn chết.
Chân gãy rời?
Không sao, chỉ cần có đủ tiền vàng, hoàn toàn có thể mời Quang Minh giáo đình cửu cấp đại ma đạo thi triển 'Sanh Mệnh Chi Ca'. Chỉ cần không chết, dù là trọng thương đều có thể khôi phục.
"Ngươi đã nhớ ra chưa? Nữ nhân mà ngươi bắt ra sao rồi?" Lâm Lôi thanh âm rất bình tĩnh, yên lặng như trước, không một chút thay đổi.
Nhưng trong lòng Mạt Đức Sâm nỗi sợ hãi càng tăng lên.
"Ta nhớ ra, nhớ ra rồi." Mạt Đức Sâm toát mồ hôi trán. Thực là đau đớn, thực là đáng sợ.
Y hiểu rằng, y với Lâm Lôi đang ở trong mật thất của một tiểu lâu bí mật. Bốn bề đều đã được phong kín. Bên trong dù có kêu to, bên ngoài may ra ghé sát tường mới có thể nghe thấy được.
Nhưng chính là tại tiểu lâu bí mật này, ai lại đi ghé tai vào sát cửa đá để nghe chứ?
Hắn dù có kêu là thực to cũng sẽ không có ai biết.
"Nếu nói sớm một chút có phải ngươi đã không phải chịu đau khổ rồi không?" Đôi mắt màu vàng của Lâm Lôi bình tĩnh nhìn Mạt Đức Sâm. "Nói đi, sự tình câu chuyện thế nào?"
Mạt Đức Sâm vội vàng gật đầu: "Lâm Lôi đại nhân, năm đó ta thấy nữ nhân đó thực là xinh đẹp, nhất thời bị ma quỷ dẫn đường, phái người bắt về, tưởng là có thể đưa lên giường, nhưng người đàn bà này thực là quật cường, đã tự sát rồi."

Mạt Đức Sâm vừa nói vừa nhìn Lâm Lôi lo âu.
Y nghĩ rằng, không mấy người biết được tung tích của người đàn bà này. Hẳn là Lâm Lôi cũng vậy.
"Ngươi hoàn toàn nói láo!"
Lâm Lôi rốt cuộc nổi giận, đồng tử màu vàng lợt thậm chí còn dần dần có sắc đỏ. Lâm Lôi khống chế long vĩ quấn chặt Mạt Đức Sâm, kéo y đến trước mặt. Mặt Lâm Lôi dí sát vào mặt Mạt Đức Sâm, lạnh lùng nhìn đối phương.
Nhìn Lâm Lôi ở cự li gần, thấy hắn toàn thân hiện lên hắc sát lân phiến, thấy tiêm thứ trên trán Lâm Lôi, Mạt Đức Sâm càng thêm khiếp sợ trong lòng.
"Ta không nói láo, ta không nói láo!" Mạt Đức Sâm vội vã kêu lên.
Tay phải đã hoá thành long trảo của Lâm Lôi đột nhiên tát Mạt Đức Sâm một tát.
"Phập!" Má phải của Mạt Đức Sâm lập tức mất năm khối thịt, tiên huyết không ngừng chảy ra. May mắn là Lâm Lôi muốn giữ lại cái mạng nhỏ của hắn, không thì cái tát này đủ để đầu hắn lìa khỏi cổ rồi.
"Ô, ô, ô ..." Thanh âm đau đớn của Mạt Đức Sâm liền thay đổi.
Lâm Lôi lạnh lùng nhìn y: "Mạt Đức Sâm ngươi nghe cho rõ. Sự tình ta đã biết rất nhiều, ngươi không nên gạt ta, nếu không sự đau khổ mà ngươi phải chịu sẽ không chỉ có thế này. Ta có thể nói cho ngươi hay, nữ nhân mà ngươi bắt chính là mẫu thân của ta!"
"Mẫu thân?" Mạt Đức Sâm thất kinh, ngay cả đau đớn cũng không còn cảm thấy.
"Mẫu thân sự tình ta đã rõ, hơn nữa cũng điều tra kỹ càng rồi. Cho nên ngươi tốt nhất nói hết những tin tức liên quan đến mẫu thân ta. Nếu không ... ngươi phải chết không nghi ngờ gì nữa." Thanh âm của Lâm Lôi càng thêm lạnh lẽo.
Thực ra, dù Mạt Đức Sâm nói hay không nói, hắn cũng nhất định phải chết.
Bởi vì phụ thân bị Mạt Đức Sâm ra lệnh đuổi giết và cuối cùng chết đi, Mạt Đức Sâm cũng không hiểu rõ, người mà hắn truy và sát mấy tháng trước chính là phụ thân Lâm Lôi. Nếu Mạt Đức Sâm biết được, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào.
"Nói cho ta biết, ngươi đem mẫu thân ta tống cho ai?" Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào Mạt Đức Sâm.
"Ngươi biết?" Mạt Đức Sâm sắc mặt trắng bệch.
Lâm Lôi dĩ nhiên cũng biết hắn đem nữ nhân kia tống cho người khác.
"Nói cho ta tên của hắn, không nên tuỳ tiện lừa gạt ta. Nếu ta phát hiện ngươi lừa gạt, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết." Lâm Lôi thanh âm vẫn bình tĩnh như trước, không một chút thay đổi.
Mạt Đức Sâm suy nghĩ trong chốc lát.
"Ta nói cho ngươi cũng vô dụng. Ngươi khổng thể giết được hắn." Mạt Đức Sâm khẽ đáp.
"Giết không được?" Lâm Lôi lạnh lùng nhìn Mạt Đức Sâm. "Mạt Đức Sâm nghe đây. Ngươi chỉ cần nói cho ta thân phận của hắn. Việc ta có giết được hắn hay không không cần ngươi quản. Thực lực của ta ngươi biết được bao nhiêu?"
Mạt Đức Sâm nghe vậy, trong lòng cũng âm thầm đồng ý.
Tận mắt nhìn thấy 'Lâm Lôi' khủng bố, nguyên bổn biểu hiện thực lực, kẻ khác phải công nhận là thiên tài. Tuy nhiên hiện tại được chứng kiến thực lực vượt quá thất cấp chiến sĩ của Lâm Lôi. Đối diện với hắn dĩ nhiên vô lực hoàn thủ.
Mạt Đức Sâm trong lòng thấp thỏm.

Lâm Lôi không vội vã, chỉ dùng đôi đồng tử ánh vàng lợt nhìn thẳng vào Mạt Đức Sâm.
Mạt Đức Sâm tự hỏi hồi lâu, rốt cục cắn răng nhìn Lâm Lôi. "Lâm Lôi, ta nói cho ngươi thân phận của hắn. Nhưng ngươi phải cam đoan, tuyệt đối không cho ai biết là ta nói cho ngươi! Và ngươi tuyệt đối không được giết ta."
Lâm Lôi như trước bảo trì lãnh mạc: "Tốt, ta cam đoan không nói cho ai biết ngươi nói với ta, đồng thời cam đoan không giết ngươi."
Mạt Đức Sâm lúc này mới thở ra.
"Khoảng mười hai năm trước, các gia đình quý tộc của Phân Lai vương quốc chúng ta đi đến Quang Minh thần điện. Chúng ta nhìn thấy mẫu thân ngươi trong thần điện. Sau đó ta phái người bắt mẫu thân ngươi." Mạt Đức Sâm lập tức kể. "Kỳ thực không phải ý của ta, ta chỉ tuân theo lệnh của người khác."
"Ai?" Lâm Lôi ngay lập tức hỏi.
Mạt Đức Sâm liếc mắt nhìn Lâm Lôi, uể oải đáp: "Chính là đại ca của ta, Phân Lai quốc vương Khắc Lai Đức."
"Khắc Lai Đức?" Lâm Lôi ngẩn ra.
Quốc vương Phân Lai vương quốc kiêu ngạo, hoàng kim sư tử nhân nghĩa Khắc Lai Đức? Cửư cấp cường giả Khắc Lai Đức?
"Đúng vậy, chính là Khắc Lai Đức." Mạt Đức Sâm khẳng định: "Bất quá ta không biết, Khắc Lai Đức cực kỳ coi trọng mẫu thân ngươi. Hắn nói với ta, vô luận thế nào cũng không được tiết lộ tin tức, nếu không chết là cái chắc."
Lâm Lôi nhìn Mạt Đức Sâm
"Hắn chắc không dám nói láo." Tiếng Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong lòng Lâm Lôi. "Ta cảm giác thấy Linh hồn chi lực của hắn đang dao động."
Lâm Lôi trong lòng cũng chắc chắn.
Mạt Đức Sâm khao khát nhìn Lâm Lôi. "Lâm Lôi, ngươi có thể tha mạng cho ta được không? Ta cam đoan không tiết lộ nửa chữ sự tình ngày hôm nay." Mạt Đức Sâm ánh mắt tràn ngập chờ đợi.
"Tốt, ta tuân thủ lời hứa." Lâm Lôi long vĩ đột nhiên buông ra.
Mạt Đức Sâm cả người rơi xuống sàn mật thất, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ mừng rỡ nhìn Lâm Lôi với ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Tại lúc này, một đảo hắc ảnh bay qua.
"Soạt."
Ảnh thử 'Bối Bối' cắn chặt cổ Mạt Đức Sâm. Mạt Đức Sâm hoảng sợ nhìn Bối Bối trước mặt. Vừa mới thoát chết, ngay lập tức lại cảm thấy địa phủ gọi về. Y nhận ra Ảnh thử trước mặt chính là lão thử thường xuyên đứng trên vai Lâm Lôi.
Mạt Đức Sâm nhìn Lâm Lôi kinh ngạc.
"Ta nói không giết ngươi, nhưng không nói ma thú của ta không giết ngươi." Lâm Lôi lạnh lùng nhìn yết hầu đổ máu của Mạt Đức Sâm. "Tiện đây nói cho ngươi biết, mấy tháng trước có người tiềm phục Công tước phủ của ngươi. Sau đó ngươi phái người truy giết y. Người đó chính là phụ thân của ta!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui