Địch Lỵ Á sau khi đẩy Tiểu Nhạn ra khỏi phòng thì bắt đầu tự mình lau rửa.
Nghĩ đến một màn vừa rồi, nàng một mặt mắng Tiểu Nhạn xấu xa, một mặt thẹn thùng không thôi.
Nàng cùng Tiểu Nhạn chung đụng đã một thời gian dài, nhưng Tiểu Nhạn vì muốn mau chóng nâng cao thực lực cùng cảm ngộ kiếm pháp, đối nàng lại vô cùng lễ nghĩa quân tử, thành ra hai người cho đến giờ vẫn chưa có gì vượt quá ngoài hôn môi.
Đưa tay chạm lên đôi môi đã sớm sưng đỏ của mình, Địch Lỵ Á tuy mắng Tiểu Nhạn xấu xa, nhưng nàng không thể không thừa nhận, nàng hy vọng người này chạm vào mình.
Tiểu Nhạn bị đuổi ra khỏi phòng cũng không bất mãn, nghĩ đến vừa rồi triền miên bị gián đoạn, Tiểu Nhạn không khỏi thầm tiếc nuối.
Nàng cũng không phải không muốn Địch Lỵ Á, nhưng nếu nàng không đủ cường thì cảm giác nguy cơ tứ phía vẫn làm nàng lo sợ.
Bất quá, thời gian này lĩnh ngộ được một chút về Phong chi áo nghĩa, tâm tình khôg khỏi thả lỏng ít nhiều.
Thời gian các nàng có rất nhiều, cũng không cần vội, nghĩ vậy Tiểu Nhạn lại nở nụ cười, gọi tiểu nhị chuẩn bị một ít thức ăn.
Mới nãy mải uống rượu, dường như Địch Lỵ Á còn chưa động đũa đâu?
***
Tại một hòn đảo xa xôi xinh đẹp, nơi này được gọi là Thánh đảo- Đại bản doanh của Quang minh giáo đình.
Lúc trước bị ma thú cùng uy hiếp của thần cấp vương giả - Đế Lâm, cả đám người Quang minh giáo đình buộc phải rút lui khỏi Phân Lai thành, chạy tới nơi đảo biển xa xôi này.
Giáo chủ Hải Đình Tư một thân trường bào màu trắng, đằng sau hắn là một bạch y nữ tế tự mỹ mạo đang đứng trong Quang minh thần điện, cau mày nghe báo cáo.
"Ngươi xác định đã tìm thấy Tiểu Nhạn?"
Người đang báo cáo chính là một Đặc cấp chấp sứ.
"Vâng, dựa theo miêu tả của dân địa phương, mặc dù qua lời họ nói là một nữ nhân, nhưng miêu tả lại vô cùng trùng khớp, có lẽ tám phần mười chính là hắn"
Hải Đình Tư chau mày gật đầu
"Năm đó, hắn chỉ là một cái đệ nhất thiên tài của Ân Tư Đặc học viện, cố tình lại không gia nhập thế lực nào, thần thần bí bí, mười bảy tuổi tốt nghiệp Ân Tư Đặc học viện, là một thất cấp tam hệ ma pháp sư, vậy mà đảo mắt không chú ý tới, không tới ba năm lại có thể trưởng thành tới vậy, dễ dàng giết một gã bát cấp, hơn nữa ma thú bên cạnh lại vô cùng lợi hại."
Hắn không thể tưởng tượng nổi lại có thể có một nhân tài tuyệt thế còn hơn cả Lâm Lôi.
"Bất quá...thiên tài này không thể giữ lại" Hải Đình Tư không thể không nuối tiếc "Hắn cùng Ba Lỗ Khắc gia tộc có quan hệ mật thiết, còn là huynh đệ với Lâm Lôi, mà Lâm Lôi đối với chúng ta địch ý khắc sâu, tên Tiểu Nhạn cũng dám rat ay cản trở sự vụ của giáo đình, là kẻ bất thiện.
Một Lâm Lôi đã đủ phiền não, thế nào có thể để cho Tiểu Nhạn này phát triển? Không diệt trừ mối hiểm họa này, ba năm hắn đã mạnh như thế, nếu kéo dài đến thêm năm năm, mười năm, ai có thể ngăn cản được hắn?"
Hải Đình Tư nghiêm mặt "Truyền lệnh xuống, bằng mọi giá phải giết được Tiểu Nhạn"
Đặc cấp chấp sứ ôm quyền lĩnh mệnh rồi lui ra.
Hải Đình Tư thở dài, Quang Minh giáo đình sợ rằng sắp tới khó có những ngày tháng êm đẹp rồi.
***
Tiểu Nhạn khó có được một lần hưng trí, bởi vì sự kiện kia mà tâm tình thoải mái, đối với ai cũng cười nói khiến cho một vài người nổi lên cơn bão không rõ người cơn.
Địch Lỵ Á thấy Tiểu Nhạn cứ cười ngây ngô thì không khỏi bực mình, hận không thể táng một cái vào gương mặt tuấn mỹ kia, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhéo một cái vào hông khiến Tiểu Nhạn nụ cười trở nên cứng nhắc.
Hiện tại đã là buổi tối, trên đường cũng có không ít người nhộn nhịp qua lại, Tiểu Nhạn cùng Địch Lỵ Á tay trong tay đi trên đường khiến biết bao người quay lại nhìn không khỏi thầm ngưỡng mộ.
"Công tử công tử, ngài có muốn mua một cái hoa đăng cầu phúc?" Một lão phụ nhân bán đèn lồng mời chào.
Địch Lỵ Á chớp mắt nhìn hoa đăng đẹp mắt được làm vô cùng tinh xảo, khẽ giật tay áo nhìn Tiểu Nhạn, Tiểu Nhạn cả cười gật đầu.
Thấy đối phương đồng ý, Địch Lỵ Á hớn hở lấy kim tệ ra "Vậy cho chúng cháu một cái hoa đăng đi"
Lão nhân thấy đôi tình nhân trẻ tình nồng ý mật thì bật cười, đưa cho hai người một cái hoa đăng vẽ chim uyên ương
"Lão thấy hai người thật đẹp đôi, vậy lấy chiếc hoa đăng lày đi"
Được khen như vậy Địch Lỵ Á da mặt mỏng không khỏi đỏ, may mắn là buổi tối, nếu không sẽ bị người ngoài chê cười.
Nhận hoa đăng, tâm tình vô cùng vui vẻ, muốn tìm chỗ thả, nhưng trên đường toàn người đi lại, muốn tìm chỗ thả đèn cũng khó.
"Nàng xem lương đình phía bên kia, thích hợp cho chúng ta thả đèn" Tiểu Nhạn chỉ tày về một cái đình nhỏ nằm biệt lập trên mặt hồ phía xa xa.
Hai người vận dụng Phi Hành Thuật, bay đến lương đình.
"Nơi này trái lại yên tĩnh" Địch Lỵ Á cảm khái nhìn về phía con phố nhộn nhịp xa xa, khác hoàn toàn với chỗ này chỉ có nàng và người nàng yêu cùng với ánh trăng bàng bạc chiếu rọi.
Tiểu Nhạn gật đầu, nàng nhận thấy mình thực thích không khí thanh tĩnh như vậy.
Địch Lỵ Á nâng đèn hoa đăng lên nhìn
"Tiểu Nhạn, huynh còn không mau giúp ta thả đèn?"
"Không vội" Tiểu Nhạn cười cười, trên tay xuất ra hai cây bút lông.
Cái này là nàng mới mua trong lúc Địch Lỵ Á không chú ý.
"Thả đèn hoa đăng không viết điều ước sao được?"
Địch Lỵ Á cảm thấy viết điều ước trên đèn hoa đăng có chút gì đó trẻ con cùng hão huyền, nhưng cũng không từ chối, nhận lấy cây bút từ Tiểu Nhạn.
"Không mực sao viết đây?" Địch Lỵ Á nhận bút rồi lại khó hiểu nhìn Tiểu Nhạn.
"Ừ nhỉ, ta quên mất, để ta đi mua" Tiểu Nhạn vỗ đầu mình một cái, thế nào mua bút lại quên mua mực đây?
Địch Lỵ Á vội kéo nàng lại "Quên rồi thì thôi, điều ước chúng ta mỗi người tự ghi tạc trong lòng là được rồi, không cần phải ghi lại trên hoa đăng."
Tiểu Nhạn nghe vậy nghĩ một chút cũng gật đầu, điều ước tự ghi trong lòng là tốt rồi, hơn nữa hoa đăng cũng có ngày lụi tàn, nàng cũng không muốn ước nguyện của mình bị dập theo hoa đăng.
"Vậy chúng ta thả đèn thôi" Tiểu Nhạn hoán ra lửa châm đèn, cùng Địch Lỵ Á cùng nhau thả đèn hoa đăng.
Đèn hoa đăng bay mỗi lúc một xa, nương theo chiều gió, chỉ trong thoáng chốc trở thành một điểm sáng nhỏ nhoi.
Tiểu Nhạn nhìn hoa đăng bay mỗi lúc một xa, tâm tình nổi lên, nắm tay Địch Lỵ Á, thâm tình nhìn nàng
"Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, thiên trường địa cửu có nhau.
Địch Lỵ Á, cám ơn nàng"
Địch Lỵ Á nghe những lời thâm tình như vậy thì có chút ngượng ngùng, phần nhiều là hạnh phúc "Ngốc tử, người cám ơn phải là muội"
Tiểu Nhạn chợt cảm thấy dường như nguyện ước của nàng và Địch Lỵ Á giống nhau, cả hai cùng nhìn nhau nở nụ cười.
Tiểu Nhạn nhìn người yêu trước mặt, tuy vận một bộ nam trang nhưng vẫn không thể che hết nét yêu kiều của nàng.
Nhớ lạnh cảnh kiều diễm ướt át từ buổi sáng, Tiểu Nhạn khôi khỏi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Ôm lấy vòng eo của Địch Lỵ Á, hạ một nụ hôn xuống môi nàng, Tiểu Nhạn nhỏ giọng hỏi, mặt nóng bừng
"Địch Lỵ Á, ta...ta có thể hay không?"
Địch Lỵ Á đầu tiên là ngơ ngác không hiểu, nhưng khi nhận được kích thích từ tai truyền tới thì nàng nhanh chóng hiểu ra, gương mặt đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu, lý nhí nói một câu khiến Tiểu Nhạn cảm thấy rạo rực
"Cũng không thể ở nơi này..." Cho dù nàng muốn cùng Tiểu Nhạn khăng khít cũng không thể ở nơi này, Địch Lỵ Á đỏ mặt thầm nghĩ.
Tiểu Nhạn nhìn chung quanh, nơi này tính ra cũng không quá kín đáo, hơn nữa chắc chắn không thể thoải mái được.
Chỉ nghe Địch Lỵ Á "A" một tiếng lảnh lót, sau đó liền không thấy bóng dáng hai người trong đình đâu nữa.
~~~ well, vậy là mình thực sự phải đối mặt với việc viết H rồi, hic hic.
Nếu mợi người cảm thấy chương này xàm xí cũng đừng khó hiểu, bởi mình viết trong trạng thái say xỉn =)) Rất muốn tìm người tâm sự chứ vừa viết vừa rưng rưng kiểu này không ổn chút nào =)) Thôi, chương này viết ra với mục đích vui là chính, giải tỏa phát tiết một chút trong lòng, sẽ hơi dở một chút =)) Mọi người đọc vui ~~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...