Bán Lộ Phu Phu

Sau khi tắm rửa xong đi ra, Lâm Dực trông thấy Ôn Kỳ còn đang ngủ say, vẻ mặt liền giật giật, chợt nhớ tới một ý niệm đã từng ngấp nghé thật lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội thực hiện.

Tìm ra bàn vẽ cùng giấy bút, tuy cánh tay của Lâm Dực đã không còn linh hoạt như trước, nhưng chỉ có mấy nét kí họa thế này đối với y cũng không thành vấn đề, thực tế —— quan trọng là người mẫu cho y vẽ chính là Ôn Kỳ.

Vào giờ phút này, dưới tấm chăn kia là Ôn Kỳ không mảnh vải che thân, bờ vai trong không khí lại càng giống với một góc của núi băng, đường cong vừa *** tế vừa khí phách.

Hiện tại là vì đang nghiêng người nằm ngủ, nên vết sẹo đã mờ nhạt nơi cằm trái lại càng câu nhân hơn dưới nắng sớm ấm áp, tựa như một ấn ký thôi thúc con người ta sôi trào dục vọng, nổi bật trên gương mặt vốn yêu nghiệt nay lại càng thêm gợi cảm.

Lâm Dực cũng không phủ nhận, ấn tượng đầu tiên khiến cho y có cảm tình với Ôn Kỳ chình là khuôn mặt này của đối phương. Mỗi người chẳng phải đều yêu thích cái đẹp sao, điều này cũng không có gì khiến y phải hổ thẹn cả. Tuy nhiên mỗi một sự vật hoàn mỹ xinh đẹp luôn có những mặt bất kham của nó, giống như Lâm Dực không chỉ yêu khuôn mặt của Ôn Kỳ, mà còn yêu cả con người của hắn.

Hoặc là nói, yêu một người không phải chỉ là hô hào ngoài miệng mình yêu đối phương đến chết đi sống lại, hay không hề quan tâm đến tiền tại dung mạo này nọ, những người này quả thật là bất chấp lý lẽ rồi.

Nheo mắt lại, tuy bộ phận từ dưới bả vai trở xuống đều đã được dấu dưới lớp chăn dày, nhưng cái thân thể quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa đã sớm khắc sâu vào trong đầu Lâm Dực, *** thế tỉ mĩ đến nổi mỗi một vân da hay khung xương đều có thể vẽ ra với tỷ lệ không chênh lệch bao nhiêu.

Không thể phủ nhận, Lâm Dực chính là thứ đàn ông có tâm tư quá quá tỉ mỉ, cũng không phải là tự cao gì chứ những thứ mà đã được y phê duyệt điều khiến cho các sinh viên không ngừng phải thán phục đó.

Phanh!


Ngoài ý muốn, ngoài cửa sổ lại truyền đến một tiếng pháo nổ giòn vang, Lâm Dực nhíu mày, bởi vì Ôn Kỳ ——đã tỉnh.

“Năm mới vui vẻ.”

Nhấp nháy miệng, Lâm Dực mỉm cười thật hiền hòa với Ôn Kỳ.

“…” Ôn Kỳ bảo trì nguyên tư thế cũ, nhìn nhìn Lâm Dực, mở miệng nói: “Vẽ cái gì vậy?”

“Kí hoạ.”

“Vẽ xong chưa?”

“Còn chưa có…” Vô ý thức đem bản vẽ thu thu về phía sau lưng, Lâm Dực mặt không đổi sắc nhìn vào đối phương.

“Đưa cho anh nhìn xem.”

“… Đợi em vẽ hết rồi anh hẳn xem.”


“…” Ôn Kỳ không nói, nhướng cao một bên mày, một mực nhìn chằm chằm vào hai mắt Lâm Dực.

Lâm Dực trầm mặc vài giây, cuối cùng cũng chuyển bản vẽ qua, cúi đầu xuống, một tay khẽ đẩy gọng kính.

Tuy đây chỉ là hình dáng đường cong đại khái, nhưng… chỉ cần ngươi có ánh mắt tốt một chút đều có thể đoán ra được, đây quả thật là một bức kí hoạ ***, cũng chính là bức kí họa cơ thể Ôn Kỳ.

Qua một hồi, Ôn Kỳ lại chống cánh tay, nghiêng thân đem ánh mắt từ bản vẽ dời về phía Lâm Dực, đáy mắt mang theo vài tia vui cười không dễ dàng phát giác, “Hình như bức kí họa này đã vẽ sai gì rồi thì phải?”

“… Còn chưa kịp vẽ quần áo.” Lâm Dực giả vờ giả vịt mà giải thích.

“Điều anh muốn nói không phải cái này,” Ôn Kỳ lại đưa tay chỉ chỉ bản vẽ, “Chỗ đó vẽ sai rồi.”

Lâm Dực khẽ giật mình, sau đó rướn rướn người về phía bản vẽ nhìn nhìn: “… Ở đâu?”

“Em tới đây, anh chỉ cho em biết.”

“…”

Thế là, trực tiếp đem Lâm Dực vừa đến gần nhấc lên giường, Ôn Kỳ xoay người áp lên, cười lạnh: “Hiện tại biết rõ đã vẽ sai chỗ nào chưa?”

Thân thể hai người kề sát, Lâm Dực ngửa đầu, yết hầu không tự chủ được nhấp nhô: “… Đã biết.”

TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui