Bản Lĩnh Ngông Thần


Một quyền mà đã có thể tiêu diệt hai mươi cao thủ Hóa Long Cảnh, sắc mặt của đường chủ Tiên Phong Đường khó coi đến cực điểm, đến lúc này anh ta mới hiểu được một chuyện, đó chính là cái người tên là Vô Phong này không phải là cái bọn tôm tép nhải nhép đến đây ra oai, mà là một người có thực lực thật sự.
“Kéo còi báo động đi.”
Lúc nói ra câu nói này, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ và phẫn nộ.
Chẳng ai trong Huyền Hoàng Môn bọn họ lại có lúc nghĩ là mình bị một người ép buộc đến mức phải kéo còi báo động, bọn họ đã diễn tập tình huống này rất nhiều lần, chỉ có một khả năng đó chính là nó chỉ xuất hiện khi mà Tạc Thiên bang tiến đánh.
Một khắc sau, tiếng còi cảnh báo vang vọng bên tai tất cả mọi người, cũng khiến cho sắc mặt của nhóm người vây xem đều phải thay đổi.
“Trời đất ơi, Huyền Hoàng Môn kéo còi báo động rồi, cái này..."
“Một người, chỉ một người mà ép buộc Huyền Hoàng Môn phải kéo còi báo động, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ai mà tin tưởng đây.”
Phồn Hoa và Ngô Siêu đứng xem, đương nhiên cũng cảm thấy chuyện này là lẽ bình thường, đây chính là Sở Vĩnh Du đó, là một người đàn ông không ngừng tạo ra kỳ tích.
Mà các chủ Mê Vụ các và Lạc Thủy Y cũng vô cùng chấn động.
“Người đàn ông này rất mạnh, thật sự rất mạnh.”
Nghe thấy câu nói của các chủ, Lạc Thủy Y hỏi.

“Các chủ, ngài cảm thấy anh ta có thể nào một mình khiêu chiến toàn bộ Huyền Hoàng Môn không?”
Các chủ lắc đầu.
“Sao có thể được chứ, tôi chỉ nói là anh ta rất mạnh, có thể buộc Huyền Hoàng Môn phải kéo còi báo động, nhưng mà cũng chỉ có thế mà thôi, chờ đến khi cao thủ Huyền Hoàng Môn đến đây thì chuyện này cũng đã đến lúc nên kết thúc.”
“Các người thông qua truyền nhân của rồng để hiểu rõ những thứ này, mà bản thân tôi đã là một võ giả, sự kỳ diệu ở nước R không phải là thứ mà các người có thể tưởng tượng, võ giả đã tồn tại từ lâu, Vô Phong này chính là một trong số đó, còn ở Huyền Hoàng Môn còn có nhiều cường giả đáng sợ hơn, Vô Phong này khinh thường địch rồi.”
Sau khi nói xong, các chủ nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Lạc Thủy Y ở bên cạnh.
“Có điều là người này thật sự rất hùng mạnh, không phải là cô nói rằng muốn mời chào anh ta hả? Nếu như thành công, vị trí phó môn chủ sẽ là của cô.”
Trong lúc nhất thời, Lạc Thủy Y kích động không chịu nổi, ở hiện thực bị Sở Vĩnh Du đả kích càng làm cho cô ta sinh ra niềm tin mình có thể bứt phá ở truyền nhân của rồng, vậy thì vị trí phó môn chủ Mê Vụ các chính là chìa khóa để mở ra bước ngoặt.
Vô Phong...!chờ mà xem, tôi nhất định sẽ có thể bắt được anh.
Cùng lúc đó, trong cánh cửa lớn có rất nhiều người bắt đầu xông ra, đều là cao thủ của Huyền Hoàng Môn.
“Tham kiến phó môn chủ.”
Lúc một người phụ nữ khí phách anh hùng bừng bừng xuất hiện, những người ở cổng đều khom người hành lễ.
Lần này thật sự khiến cho những người đang xem náo nhiệt cũng phải há to miệng, thật sự không nghĩ tới là Huyền Hoàng Môn lại có một phó môn chủ giới tính nữ, ở trong truyền nhân của rồng, luận về dáng người và dung mạo, đương nhiên không cần phải so sánh, phó môn chủ đẹp đến nỗi không có gì có thể sánh bằng, còn có một loại cảm giác như bước ra từ trong phim hoạt hình.

Nhưng mà thân phận phó môn chủ cũng đủ làm cho rất nhiều đàn ông phải tự ti mặc cảm.
“Chính là anh ta à?”
Phó môn chủ mở miệng nói, giọng nói uyển chuyển du dương, đường chủ Tiên Phong Đường vội vàng khom người nói.
“Đúng vậy, chính là cậu ta, một quyền giết chết hai mươi cao thủ Tiên Phong Đường của chúng ta.”
Cái gì gọi là cao thủ, phó môn chủ ngầm hiểu, đương nhiên biết là Hóa Long Cảnh, bởi vì quy định của trò chơi nên không cho phép đề cập đến những cảnh giới này, cho nên trong lòng của bọn họ tự hiểu nhau.
“Truyền mệnh lệnh của tôi, những người nào đỉnh phong thì ở lại đây, người khác lùi sang một bên.”
Đường chủ Tiên Phong Đường giật mình, đương nhiên anh ta biết đỉnh phong mà phó môn chủ gọi có ý nghĩa như thế nào.

Hóa Long Cảnh đỉnh phong, Vô Phong này lại là Hóa Long Cảnh đỉnh phong.
“Vâng.”
Chẳng mấy chốc, người có thể đứng ở đây cũng chỉ có phó môn chủ, đường chủ Tiên Phong Đường, còn có một số đường chủ ở nơi khác.

Nhưng mà đám người này cũng phải hơn một nghìn, những người đang vây xem nhìn thấy mà tê dại cả da đầu, như thế này thì đánh sao được? Lấy một đánh một nghìn hả? Thần tới cũng không được.
“Anh tài giỏi đó, ở nước R, anh cũng được coi như là cường giả, nhưng đến đây trêu chọc Huyền Hoàng Môn chúng tôi thì là do anh tự chuốc lấy đau khổ, cũng may là truyền nhân của rồng là một trò chơi, nếu như là hiện thực thì anh đã chết vô số lần.”
Phó môn chủ nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói, Sở Vĩnh Du thì ngoắc ngoắc ngón tay.
“Huyền Hoàng Môn, các người rất không thành thật, tôi không thích, cho nên ngày hôm nay đến đây để các người hiểu được chân đạp trên đất nước R thì phải tuân thủ quy định.”
“Đúng là một lời nói cuồng vọng, mặc dù cuồng vọng nhưng mà anh cũng quang minh chính đại, Đào Thiến Như tôi có thể cho anh một cơ hội, chỉ cần anh rời khỏi truyền nhân của rồng thì trong hiện thực sẽ không có người nào đến tìm anh gây chuyện.”
Nói xong, phó môn chủ tên là Đào Thiến Như vung tay lên, một nghìn người ở sau lưng dậm chân đi về phía Sở Vĩnh Du, chỉ là khí thế thôi thì đã ép đã rất nhiều người làm bọn họ không thở nổi.
“Bang chủ, anh Sở phải đánh như thế nào đây?”
Ngô Siêu ở bên kia vội vàng xúc động, Phồn Hoa lắc đầu.
“Tôi cũng không biết nữa, cứ xem tiếp đi, từ trước tới nay anh Sở sẽ không làm chuyện nào mà mình không chắc chắn.”
Không nói gì khác, Phồn Hoa biết rất rõ ràng, cho dù thực lực mạnh đến cỡ nào, hồn khôi chỉ có thể mô phỏng ra trạng thái Hóa Long Cảnh đỉnh phong, mà đỉnh phong này lại là đỉnh phong đại chúng.
Lấy một ví dụ trong hiện thực, cho dù Sở Vĩnh Du vốn là Hóa Long Cảnh đỉnh phong, trước đó anh cứu được con trai của Vưu Quốc Chương rồi hóa thành Hóa Long Cảnh đỉnh phong là đã có thể đánh bại cường giả Đan Điền Cảnh tầng thứ nhất.
Mà ở truyền nhân của rồng thì không có khả năng, nếu như mọi người đều là Hóa Long Cảnh đỉnh phong thì thực lực giống nhau như đúc, cho nên đừng nói là một nghìn người, cho dù là mười người có cảnh giới ngang nhau đánh cùng với Sở Vĩnh Du thì cũng sản sinh ra một cục diện bế tắc, có lẽ Sở Vĩnh Du có thể dựa vào ý thức chiến đấu kinh khủng cùng với chiêu thức của mình mà chiến thắng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không hề nhẹ nhàng.
Đối diện với một nghìn người hùng hổ bước đến, một khu vực rộng lớn như cánh cổng gần như bị bóng người của đối phương lấp đầy.


Sở Vĩnh Du lại lâm nguy không sợ, cứ đứng yên tại chỗ không cử động.
“Người này...!sợ đến choáng váng hả?”
“Ai mà biết được, nhưng mà tôi thấy có hơi giống đó, với lại cho dù có đánh bại một nghìn người thì sao chứ, có lẽ là cao thủ chân chính của Huyền Hoàng Môn hơn mười nghìn, bây giờ xem ra khiêu chiến với Huyền Hoàng Môn, thật sự là đang tự sát.”
Lúc đám người đang nghị luận, khoảng cách của hai bên càng ngày càng ngắn, trong cái nhìn của bọn người Đào Thiến Như, bọn họ cho rằng trò chơi sắp đến lúc kết thúc.
Đúng lúc này, Sở Vĩnh Du lại lên tiếng, tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
“Cách đấu kỹ long cấp.”
“Long vực.”
Oành!
Một luồng khí tức vô hình khuếch tán tràn ra, mọi người nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần của mình vừa mới bị chấn động.
Chỉ có Sở Vĩnh Du hiểu rằng trong phạm vi hai mươi mét trước người mình, đuôi của thần long nước R đã thành hình, bao trùm một nghìn người đang bước đến.
“Cách đấu kỹ long cấp? Cái này là cách đấu kỹ long cấp mà Vô Phong mới vừa nói hả, tôi không nghe lầm đó chứ.”
“Cái này, cái này...!nói đùa đó à? Vô Phong lại là người đạt được cách đấu kỹ long cấp, lần này có trò hay để xem rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui