Xuyên qua tám chỗ đậu xe, bóng dáng Sở Vĩnh Du lóe lên rồi biến mất, lúc này nhìn thấy một người đàn ông trung niên có râu quai nón đang tựa vào mui xe Porsche Cayenne gọi điện thoại.
Không chút do dự, Sở Vĩnh Du đi tới, cúi đầu, lúc đi tới gần đó, dưới chân vấp một cái, trực tiếp đâm vào người tên râu quai nón.
"Xin lỗi xin lỗi.
"
Mặc dù Sở Vĩnh Du đã xin lỗi, nhưng tên râu quai nón vẫn che điện thoại lại hùng hùng hổ hổ nói.
"Mẹ mày, đi đường không có mắt à? Mẹ kiếp!"
Có thể do nhân vật ở đầu bên kia điện thoại quan trọng hơn nên tên râu quai nón cũng không nói gì thêm nữa, sau đó lại nói câu gì vào điện thoại.
Còn Sở Vĩnh Du, cũng đã đi về phía chiếc Lexus 570, ấn sát khí đã lưu trên người tên râu quai nón, còn lại, chính là chờ tới đêm khi Đồng Ý Yên đã ngủ say sẽ đi thăm dò xem thế nào, hi vọng có thể thu hoạch được chút gì đó.
"Đường Xung, lên đường thôi.
"
Sau khi lên xe, Sở Vĩnh Du nói xong, Đường Xung đáp lại.
"Ngài Sở, bây giờ đã đến giờ ăn cơm, vì từ đây đi đến vùng núi phải mất hơn ba tiếng cho nên tôi có thể sắp xếp cho ngài và phu nhân ăn cơm trước được không?"
"Được.
"
Theo yêu cầu của Sở Vĩnh Du, mấy người chỉ ăn một tô mì với rau dưa đơn giản sau đó nhanh chóng lên đường, bởi vì anh biết, lòng vợ anh vẫn đang nghĩ về vùng núi kia, chắc chắn phải đến đó rồi mới có thể yên tâm được.
Sau đó, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được tại sao phải mất hơn ba tiếng đi xe, đi mất hai tiếng, sau đó còn đi thêm một tiếng đường núi, vòng vèo liên tục nên chắc chắn không thể đi nhanh được.
"Trước kia ở đây đều là đường đất, bây giờ nhờ có chính sách của nhà nước, được trải đường nhựa nếu không còn khó đi hơn nữa cơ.
"
Đường Xung lái xe nói, Đồng Ý Yên đột nhiên hỏi.
"Anh Đường, xin hỏi một chút, lúc công ty của chúng tôi liên hệ, bọn họ nói mỗi một thôn ở vùng núi này đều có một công ty tài trợ, là thật sao?"
Do đã được ông chủ dặn dò trước, Đường Xung cũng là một cấp dưới thông minh, đương nhiên cũng đã rõ ràng hết mọi chuyện, lúc này mới có thể đối đáp trôi chảy.
"Đúng vậy, thôn nào cũng có, bởi vì ở đây mỗi t`##ºòù#J%_ÆîùÏXÖæÑpò« h°:ÊI×)eRÈ|5]êM`ÎJ9À$ºÝZp@é©j×ñ$ÿuKÉxpÉ·^ÄëN(D¥åDb_¼÷3&B⾦D¥À©8Ý
§Ð °?BWðÎ;aJ0 ÉÔ °Éïx¤Ò±` OÚh«[Ŭ £p5óYðè!!'Ùº/}í) »¬25åÝ$¯l÷×{
:ÒÑ®RÀÜÁµ;jZöÇ/Næh¿°s%uô>dÏøR_Öz¡¶ätIïÏ-ÌUvIE½ 2äoR
¹b»ß6Bó~Ñ®»Ò2Æn`âÔø _iÎpTøì{{àß){8[x£ÃHxí¨¶ËÐJLsðQö¬Ôë]M6V!+|ö=pÒ¤×|M)|w9wF[rÊìì±Û÷~ ÅÏîpÉå@pS£XbBHD}Ò +8
35ÇDG6
(n`G"Û¸ÀªÓR9ûuGRÒØyH[X©w&ÿ¬M?¥ùè¢z6°=£ß¼þiH¸%â§[email protected]¾tÌA-ú ¥&½.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...