Nếu Sở Vĩnh Du không nhớ lầm, trên hội đấu giá lần trước, người bán đấu giá nói Hữu Hữu là hai tuổi mười một tháng, nhưng bây giờ ngày trên giấy khai sinh nói rõ rằng ba ngày sau chính là sinh nhật của Hữu Hữu.
“Nói nhảm!”
Đồng Ý Yên giật lấy giấy khai sinh, sắc mặt vô cùng khó coi.
Sở Vĩnh Du cũng không để ý, đi đến phòng khách bế Hữu Hữu lên đi dạo một vòng, vui vẻ nói.
“Hữu Hữu, sắp đến sinh nhật con rồi, ba muốn chúc mừng sinh nhật cho con thật long trọng, con muốn quà sinh nhật gì cứ nói với ba, ba đều đồng ý hết.
Nhưng Hữu Hữu lại khó hiểu nói.
“Ba, mẹ từng nói Hữu Hữu không thể chúng mừng sinh nhật, nhưng… con rất muốn tổ chức sinh nhật, trên tivi nói bánh sinh nhật rất ngọt, chắc chắn ăn rất ngon.”
Cái gì!
Trong nháy mắt, sắc mặt Sở Vĩnh Du trở nên vô cùng khó coi, Đồng Ý Yên ở phía sau xuất hiện đúng lúc, vẻ mặt vô cùng áy náy.
“Sở Vĩnh Du, không phải tôi không tổ chức sinh nhất cho Hữu Hữu, mà là sinh nhật của Hữu Hữu cùng ngày với con trai của Đồng Tử Họa, mỗi lần đến ngày đó, ngoài ông nội, cả nhà họ Đồng đều phải đi chúc mừng sinh nhật con trai anh ta, anh có hiểu được nỗi đau này không?”
Sở Vĩnh Du buông Hữu Hữu xuống để con bé tiếp tục chơi đùa, bước tới một bước nhìn Đồng Ý Yên.
“Con trai của anh ta có quan hệ gì với con gái của anh? Em làm mẹ con bé như thế à.”
Đồng Ý Yên vô cùng tức giận, chua xót nói không nên lời, Tư Phu cũng đi tới, thở dài nói.
“Đứa cháu của chú hai con không có danh phận, vì đến bây giờ ông nội con vẫn chưa đồng ý mối hôn sự này, hình như người phụ nữ sinh con cho Đồng Tử Họa từng làm gái, ông nội con sợ mất mặt.
Nhưng chú hai lại rất thương yên, mỗi lần đến sinh nhật của cháu ông ta đều làm rất lớn, buồn cười nhất chính là lần nào nhà chúng ta đi cũng phải ngồi ở phòng bao không quan trọng, ba năm rồi, cũng chưa từng gặp người phụ nữ kia và đứa nhỏ trông như thế nào, có phải rất buồn cười không?”
Lúc này, trong lòng Sở Vĩnh Du có cơn giận khó mà trút ra được, biết mình hiểu lầm vợ rồi, sao cả nhà vợ dám đắc tội với sự hung hăng của Đồng Tinh Minh được.
“Vậy ít nhất bọn họ tổ chức vào buổi tối, ít nhất buổi trưa mọi người có thể mua bánh ngọt tổ chức sinh nhật cho Hữu Hữu ở nhà chứ, chẳng lẽ điều này cũng không làm được sao?”
Nghĩ đến việc con gái ngay cả bánh sinh nhật cũng chưa từng được ăn, Sở Vĩnh Du hơi không thể nén xuống cơn giận trong lòng.
Nghe thấy lời này, Đồng Ý Yên thu lại nước mắt đang đảo quanh, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
“Anh nhập ngũ bốn năm, không chút vướng bận gì, chúng tôi thì sao? Sau khi chú hai biết sinh nhật của Hữu Hữu cùng ngày với cháu trai của ông ta, nói như thế sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của cháu trai ông ta sau này, còn phái người theo dõi, ngay cả bánh sinh nhật cũng không cho chúng tôi mua lén, anh tưởng bốn năm nay, tôi và con gái, cả nhà chúng tôi có tổ chức sinh nhật sao? Mà tất cả chuyện này đều là do Sở Vĩnh Du anh lấy tôi, sau đó đào hôn đi nhập ngũ gây ra, anh vừa lòng chưa?”
Sở Vĩnh Du hít sâu một hơi, cố nhịn xuống nỗi kích động muốn ra ngoài bẻ cổ hai cha con Đồng Tinh Minh, chậm rãi cất lời.
“Anh biết rồi, bây giờ Sở Vĩnh Du anh đã về, sinh nhật của con gái anh chắc chắn sẽ được cả thành phố phải chú ý!”
Đồng Ý Yên và Tư Phu không thèm để tâm đến lời nói hùng hồn của Sở Vĩnh Du, ai cũng lo bận rộn việc của mình, có một vài thứ, không phải chỉ nói bằng miệng là được.
Có một khoảnh khắc, Đồng Ý Yên còn ảo tưởng nếu tấm thẻ của ngân hàng Hoa Thụy của Sở Vĩnh Du không phải VIP vinh dự, mà là VIP thật thì tốt biết bao, cả nhà bọn họ cũng không cần làm việc phải để ý đến tâm trạng của ông cụ, bác cả, chú hai nữa.
Năm giờ chiều, cách lúc mặt trời lặn không còn lâu nữa, một chiếc Mercedes dừng lại bên ngoài tiểu khu nhà Đồng Ý Yên, Đồng Tinh Minh và Đồng Tử Họa ngồi trên xe.
“Ba, làm sao đây? Con thấy cả nhà chú ba tính vò đã mẻ lại sứt rồi, nhưng… nhưng chúng ta phải làm sao chứ, sắp đến thời gian ông nội cho rồi.”
Sắc mặt Đồng Tinh Minh cũng cực kỳ khó coi, không ngờ Đồng Thế Tân lại nhu nhược như thế? Ngay cả một thằng ở rể cũng không quản lý được?”
“Thôi, chúng ta lại đến một chuyến vậy.”
Cuối cùng, Đồng Tinh Minh lựa chọn thỏa hiệp, nếu chuyện cho vay thật sự thất bại, nhà bọn họ và nhà chú ba liên quan đến chuyện này đều sẽ xong đời, nhưng nhà chú ba vẫn luôn yếu thế, không có của cải gì, xong đời thì xong đời thôi, còn bọn họ thì khác, cho nên hành động chết chung này thật sự không đáng.
Khi hai người bước vào nhà một lần nữa, có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của Tư Phu và Đồng Ý Yên vô cùng kỳ lạ.
“Em dâu, Vĩnh Du đâu?”
Em dâu? Xưng hô này đã rất nhiều năm không xuất hiện rồi, trong chốc lát Tư Phu có cảm giác rất hãnh diện.
“Đang chơi với Hữu Hữu trên lầu, anh hai, anh có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần giấu điếm đâu.”
Lúc này, Sở Vĩnh Du cũng đi xuống lầu, giống như không nhìn thấy cha con Đồng Tinh Minh vậy, hỏi Đồng Ý Yên.
“Vợ, bút vẽ màu tím của con gái đâu? Anh không tìm thấy.”
Nhìn thấy nhân vật chính xuất hiện, Đồng Tinh Minh nâng tay ngăn cản Đồng Ý Yên đang định trả lời, dẫn Đồng Tử Họa đứng lên.
“Vĩnh Du, cậu nói đi, muốn thế nào mới có thể tiếp tục việc vay vốn?”
“Khôi phục hợp đồng xưởng gạch, cúi đầu xin lỗi về những chuyện độc ác các người đã làm mấy năm gần đây.”
Cái gì? Cúi đầu? Đồng Tử Họa lấy làm kinh hãi, anh ta thì không sao, cho dù không nuốt được cục tức này, nhưng uất ức mình một chút cũng không thành vấn đề, nhưng ba mình…”
“Sở Vĩnh Du, cậu…”
Vẻ mặt Đồng Tinh Minh vặn vẹo, nhưng nghĩ đến hậu quả việc không có khoản vay thì vẫn cố không nói ra lời, hít sâu mấy cái mới xoay người nhìn về phía Đồng Ý Yên.
“Yên Yên, mấy năm nay, chú hai có lỗi với cháu.”
Nói xong thật sự còn cùng Đồng Tử Họa cúi người một cái.
Lúc này, Đồng Ý Yên có cảm giác không chân thực, suýt chút rơi nước mắt, lời xin lỗi này, có năm mơ cô cũng không dám nghĩ đến, không ngờ bây giờ thật sự tự mình nhìn thấy.
Mà tất cả đều là vì Sở Vĩnh Du trở về.
“Được chưa?”
Vẻ mặt Đồng Tinh Minh lạnh lùng, có thể nhìn ra đôi mắt như sắp phun ra lửa, còn Đồng Tử Họa thì cúi đầu, hai tay siết chặt, hận Sở Vĩnh Du đến mức muốn uống máu ăn thịt anh.
Sở Vĩnh Du hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này, hơi ngẩng đầu nói.
“Mẹ tôi thì sao?”
Nghe thấy câu này, người Đồng Tinh Minh hơi run rẩy, nhưng vẫn cúi người một cách máy móc với Tư Phu.
“Em dâu, mấy năm nay, thật xin lỗi.”
Tư Phu vẫn còn đang sững sờ, động tác như thế khiến bà ấy ngồi không yên, nhưng đồng thời trong lòng lại không có cách nào miêu tả sự sảng khoái của mình, cảm thấy cơn tức mấy năm nay đều được trút ra ngoài rồi.
“Ba, ba thật ngốc, sao vẫn chưa tìm thấy bút vẽ màu tím của con thế.”
Hữu Hữu vui vẻ chạy xuống lầu chợt dừng nước, người hơi run rẩy một cái, vội cúi đầu chào hỏi.
“Chào ông hai, chú hai.”
Sau đó bèn trốn ở sau lưng Đống Ý Yên, hành động rõ ràng như thế chứng tỏ cô bé sợ hai cha con Đồng Tinh Minh đến mức nào.
Sở Vĩnh Du ngồi xổm xuống cười cười, sau đó bế Hữu Hữu lên.
“Hữu Hữu không phải sợ, có ba ở đây, con không cần sợ gì hết, nhớ lời ba nói trên buổi đấu giá không? Ba để bọn họ xin lỗi con, bọn họ nhất định phải nghe theo.”
Sau đó, xoay người gằn từng chữ với Đồng Tinh Minh và Đồng Tử Họa.
“Bây giờ, xin lỗi con gái tôi đi!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...