“Mẹ sớm đã nói với con rồi, con phải nhìn xa trông rộng, phải mở rộng vòng quan hệ, lúc bố cục phải mở rộng ra.
Mẹ thấy con coi chính sách ba rộng này như gió thoảng bên tai rồi, vì sao chỉ trong một ngày mẹ đã điều tra ra được nhiều vấn đề như vậy mà con lại chỉ biết Sở Vĩnh Du chỉ là một người nhập ngũ bốn năm, sau khi xuất ngũ thì tới ở rể chứ?”
Nói xong, bà cụ lại ngồi xuống.
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc hẳn mấy thủ đoạn thấp kém của con để đối phó với vợ của Sở Vĩnh Du đều đã thất bại rồi nhỉ?”
Nguyễn Văn Thiên cúi đầu xuống, không nói được lời nào.
Đúng như vậy, ông ta đã thất bại.
Vốn ông ta định dùng nhiều tiền để thuê võ giả thực lực mạnh mẽ hoặc là tìm tới các tổ chức sát thủ để mua tính mạng của Sở Vĩnh Du.
“Mau dừng hết tất cả những thủ đoạn nực cười của con lại đi, mẹ đã nhờ Trần Trọng Thiên tổ chức một bữa tiệc vào trưa mai rồi, con tự mình tới đó nhận lỗi với Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên.”
Nguyễn Văn Thiên lập tức phản đối.
“Không thể như thế được! Mẹ, con đường đường là chủ tịch tập đoàn Nguyễn thị, sao có thể xin lỗi bọn họ được? Huống chi Sở Vĩnh Du còn giết thằng Phong, nếu như truyện này đồn ra bên ngoài vậy mặt mũi của nhà họ Nguyễn còn đâu nữa?”
Bà cụ nở nụ cười.
“Mặt mũi? Ha ha, nếu như trước kia chuyện gì mẹ của con cũng quan tâm tới mặt mũi thì con cho rằng nhà họ Nguyễn có thể phát triển tới ngày hôm nay không? Đã bị tiêu diệt từ lâu rồi! Con nói cho mẹ biết mặt mũi có đáng tiền không hả? Mặt mũi có quan trọng bằng tính mạng hay không? Không! Vậy nên hãy buông bỏ cho cái gọi là mặt mũi không đáng giá một xu của con đi, tới đó xin lỗi họ cho mẹ.”
Nguyễn Văn Thiên không thể nào phản bác lại được một câu, nhưng ông ta vẫn cảm thấy không cam lòng.
“Nếu như Sở Vĩnh Du không cam lòng, nhất quyết phải giết con thì sao?”
Bà cụ phẩy tay áo, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trong phòng đọc sách.
“Giờ cũng đến lúc để con biết đến trụ cột đặt nền móng vững chắc để năm xưa nhà họ Nguyễn chúng ta tung hành thiên hạ rồi.
Ông Thiên, người tình của mẹ, mấy đứa không nhìn thấy nhưng mẹ và ông ấy đã chung sống hơn hai mươi năm rồi.”
Nhìn ông cụ sắc mặt âm trầm đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, thế giới quan của Nguyễn Văn Thiên bị lật đổ toàn bộ.
“Văn Thiên, cậu cứ yên tâm đi dự tiệc, nếu như một võ giả nội khí lục phẩm như tôi cũng không thể cứu được mạng cậu, vậy nhà họ Nguyễn cũng đã đến lúc xuống dốc rồi.”
Ông Thiên nói xong, đến lượt bà cụ lên tiếng.
“Nếu như Sở Vĩnh Du không biết điều, nhất quyết đòi giết con thì tất cả mưu kế của mẹ xem như thất bại, chỉ có cách khai chiến mà thôi.”
Ông Thiên vỗ bả vai Nguyễn Văn Thiên, cười nói.
“Hãy tin tưởng mẹ của cậu, bà ấy ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm nữa.
Nói xin lỗi đâu có khiến cậu mất đi miếng thịt nào cơ chứ.
Nếu như sau khi điều tra rõ mọi tin tức, đến lúc đó chúng ta có thể không kiêng dè gì mà xử lý Sở Vĩnh Du thì cậu muốn tra tấn đối phương, muốn phát tiết như thế nào cũng được, hiểu chưa hả?”
Nói tới đây, Nguyễn Văn Thiên rời đi, bà cụ đưa mắt nhìn ông Thiên, nở nụ cười tự giễu.
“Người bây giờ cứ mở miệng ra là nói tới mặt mũi, không biết có bao nhiêu dòng họ vì thứ mặt mũi chó chết đó mà bị tiêu diệt rồi.”
Ông Thiên đi tới, ôm bà cụ, dịu dàng nói.
“Chẳng phải trước đây bà cũng như vậy hay sao? Nếu như không phải là tôi kể cho bà nghe chuyện trong giang hồ thì bà cũng đã là người coi trọng mặt mũi rồi.”
“Đúng vậy, ha ha.”
Khi trời tờ mờ sáng, Sở Vĩnh Du bị đạp tỉnh.
“Ba ơi, bỉm của con ướt hết cả rồi, ba thay cho con đi.”
Sở Vĩnh Du nhìn đồng hồ, mới sáu rưỡi, sao hôm nay Hữu Hữu tỉnh sớm như vậy?”
“Hữu Hữu ngoan, chẳng phải là con tự thay được rồi sao?”
Đồng Ý Yên cũng bị đánh thức vừa lên tiếng thì Hữu Hữu đã chu cái miệng xinh xắn lên, đáp.
“Xí! Con muốn ba giúp con cơ.”
“Được, ba sẽ giúp con.”
Sau khi ăn sáng xong, Sở Vĩnh Du nhận được điện thoại của Trần Trọng Thiên.
“Có chuyện gì?”
“Cậu Sở, quả thực tôi rất khó để nói lên lời.
Bà cụ nhà họ Nguyễn gọi điện cho tôi, bảo rằng bà không biết những chuyện Nguyễn Văn Thiên làm trước đó, bảo tôi làm người trung gian, tổ chức một bữa tiệc vào trưa nay, Nguyễn Văn Thiên muốn đích thân xin lỗi cậu và chủ tịch Đồng.
Tôi từng nợ ơn bà ta, vậy nên đành phải chuyển lời giúp.”
Sở Vĩnh Du cười, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là bà lão này không phải là hạng người đơn giản.
“Được chứ, nhắn địa chỉ cho tôi nhé.”
Tới ăn cơm là vì nể mặt Trần Trọng Thiên, sau này anh có vài việc cần nhà họ Trần làm, nhưng kết cục của Nguyễn Văn Thiên như thế nào không phải là việc Trần Trọng Thiên có thể can dự được.
Giữa trưa, Sở Vĩnh Du đi tới bất động sản Thiên Nguyên, chờ chưa được bao lâu thì Đồng Ý Yên đã lái chiếc BMW X4 đi ra.
Vừa lên xe, Đồng Ý Yên đã nói với thái độ bất đắc dĩ.
“Ôi, không ngờ rằng cuối cùng thì chuyện vay tiền cần anh đánh tiếng với giám đốc Từ Trung.”
Sở Vĩnh Du càng cảm thấy bất đắc dĩ hơn.
“Vợ à, không phải là chuyện gì to tát đâu, em đừng suy nghĩ phức tạp như vậy, chủ tịch trước đây là bàn bạc xong chuyện này rồi, tác dụng của anh trong việc này không lớn vậy đâu.”
Đồng Ý Yên không muốn nói thêm gì tới chuyện này nữa, cô lái xe rời đi.
“Đúng rồi, một nhân vật lớn chỉ cần dậm chân là có thể khiến thành phố Ninh chấn động như Nguyễn Văn Thiên lại tự mình tới để xin lỗi em hả? Thực lòng thì em không hiểu được, chẳng lẽ ông ta biết tin anh giết chết đám người đó cho nên cảm thấy sợ hãi sao?”
Sở Vĩnh Du còn chưa đáp lời thì Đồng Ý Yên đã tiếp tục nói ra phân tích của bản thân mình.
“Không phải vậy, một người phát triển tới cấp độ như Nguyễn Văn Thiên sao có thể không có vài tính mạng chết dưới tay ông ta được, ông ta không dễ bị dọa sợ như vậy đâu.
Điểm mấu chốt chính là em suy nghĩ suốt cả đêm cũng không thể nghĩ ra được mình có mâu thuẫn gì với Nguyễn Văn Thiên cả?”
Sở Vĩnh Du đưa tay sờ mũi.
“Đều là do anh cả, không liên quan gì tới em đâu.
Nếu như ông ta muốn xin lỗi thì em cứ nhận là được, sau khi ông ta xin lỗi xong thì em cứ trở về công ty, chuyện còn lại hãy để anh xử lý.”
Két!
Đồng Ý Yên đột ngột đạp phanh, kinh hoàng nhìn Sở Vĩnh Du, nghiêm túc nói.
“Sở Vĩnh Du! Em cảnh cáo anh đó, anh không thể giết người, hơn nữa còn dính dáng tới nhân vật nổi tiếng ở thành phố Ninh như Nguyễn Văn Thiên nữa.
Em không quan tâm anh dùng cách gì để che giấu mấy người chết ở câu lạc bộ Bát Hỉ ngày hôm qua, nhưng chính anh đã từng nói là không phải anh giết đó.”
Thật lòng thì cho tới tận giây phút này Đồng Ý Yên vẫn chưa thể quên được hình ảnh người chết tối hôm qua, dù sao thì cô cũng chỉ là một người bình thường.
Khi thấy ánh mắt Sở Vĩnh Du mơ màng, Đồng Ý Yên giơ tay phải ấn anh một cái.
“Đừng có mà nghe tai này ra tai kia, cho dù Nguyễn Văn Thiên là người đứng sau ra lệnh, em hận không thể lột da ông ta nhưng anh không được tùy tiện giết người như vậy.”
Hai tay Sở Vĩnh Du đan vào nhau, anh biết Đồng Ý Yên muốn tốt cho mình, sợ mình cứ tiếp tục giết chóc như vậy sẽ xảy ra chuyện thì Hữu Hữu sẽ không có ba, như vậy là không được.
“Được rồi, vậy thì tha mạng cho Nguyễn Văn Thiên.
Nhưng vợ này, nếu như sau này em phát hiện ra quyết định này của bản thân là sai lầm vậy tương lai em không được can thiệp tới quyết định của anh trong những việc tương tự như vậy nữa nhé.”
Đồng Ý Yên gật đầu, sau đó mới khởi động xe, tiếp tục lên đường.
Cô biết Sở Vĩnh Du là người giữ lời hứa, vậy nên anh đã nói sẽ tha mạng cho Nguyễn Văn Thiên thì tuyệt đối sẽ không lật lọng.
Sở Vĩnh Du nhìn về phía trước, thở dài.
Vợ à, em tưởng thù giết con dễ dàng hóa giải như vậy sao? Dần dần em sẽ được nhìn thấy sự hiểm ác của xã hội.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...