Bản Lĩnh Của Quân Tử

Dĩ giật thót,1 dòng điện chạy dọc sống lưng.nhanh chư cắt,theo phản xạ,nó quay lạI và…..thụI cho tên đằng sau 1 cái đau điếng,dù ko biết đó là ngườI hay là ma,kèm theo đó là tiếng hét thất thanh:
-:k20!sau đó thì con bé nhắm tịt mắt lạI,mặc kệ,muốn đến đâu thì đến.
mấy giây sau,An Dĩ kịp hoàn hồn.vì ko thấy có động tĩnh gì trừ tiếng:”ư…ư…” phát ra có lẽ là của kẻ xấu số.nó mớI từ từ mở mắt..ánh đèn hành lang hắt vào phóng soi rõ 1 bóng ngườI nằm trên sàn đang từ từ ngóc dậy,phía sau là 1 cặp kính bị văng ra.hình như hắn ta mặc lê.Dĩ hơi sợ,nhưng vẫn căng mắt nhìn kĩ:
-úi!sếp.
***
-ko ngờ cô Dĩ lạI có quả đấm mạnh thế!Mr.Thành nhăn nhó,xuýt xoa trong khi tác giả của cú tấn công thì vừa lụI cụI dán Salopas cho nạn nhân mà miệng vẫn ko ngớt xin lỗI:
-em thật sự ko cố ý,tại….tạI sếp dọa em nên….
-ai mà dám dọa cô cơ chứ?ngài manager xoa xoa miếng cao trên má-tôi thấy cứ có tiếng lục **c trong phòng nên vào xem thử,lỡ có trộm thì…..
-….thì sếp đã ăn 1 cú mạnh hơn thế này rồi.Dĩ lầm bầm,cất vỉ cao vào balô-mà sếp cho sửa bóng đèn đi,bật mãi chả lên gì cả,sợ kinh!
Thành đứng lên:
-giờ này công ty ngắt điện rồI,chỉ có đèn hành lang thôi.mà cô làm gì ở đây đêm hôm khuya khoắt thế này?
-đâu có,em vào lấy đồ để quên thôi-nói rồI nó quay sang nhìn ranh mãnh-còn sếp?
Thành hơi lung túng:
-à,tôi chỉ…tôi chỉ vào lấy chút tài liệu về làm nốt.mà hình như ông Hiếu phó quản lý cầm về rồi.
Dĩ cúi xuống mở ngăn dướI của chiếc tủ đựng đồ:”đây rồI”.trên tay nó là cái file còng kẹp 1 xấp giấy.con bé nhét vào cái balo chật ních rồI quay sang khều ông sếp:
-về thôi ngài quản lý,kẻo ông bảo vệ mắt kém tưởng trộm lạI đuổI cả hai 1 vòng quanh công ty bây giờ.
*
**
-chết tiệt thật,Mr.Thành nhìn lốp chiếc MONDEO,ngán ngẩm.

-sao thế hả sếp?có chuyện gì à?Dĩ quàng balo,ngó xuống theo mắt Thành.
-ờ…ko hẳn,tôi quên ko thay lốp dướI,bây giờ nó xì hơi rồi.
Con bé super soi cái lốp,lẩm bẩm:”1 cái này chắc bằng nửa tháng (lương) của mình”.rồI quay sang chủ nhân chiếc xe,lúc này đang bấm tớI tấp vào màn hình cảm ứng của con O2 XDA đen nhẫy:
-sếp định gọI cho ai thế?
-cho bên độI sửa chữa!
-giờ này ngườI ta đóng cửa cả rồI,ai mà nghe máy!
Thành vẫn đợI tín hiệu từ đầu kia:
-ko sao,tôi có ông bạn chuyên khoản này,để tôi gọI đến nhờ giúp.
Dĩ kéo cánh tay ngài quản lý:
-thôi,đừng làm phiền ngườI ta nữa,hay là thế này,sếp để xe lạI đây nhờ bác bảo vệ trông cho,còn em đưa sếp về.
-hả?Mr.thành trợn mắt nhìn Dĩ-bằng cái gì?
-xe đạp em mớI bơm xong,chở 2 ngườI thừa sức
***
bây giờ thì Thành đang hì hục chở Dĩ,còn con bé ôm cái áo vest,ngồI đằng sau.nhìn bộ dạng của ông sếp trẻ bây giờ,nó phảI nín cườI:mọI ngày thì lê,cavat chỉnh tề,lưng thẳng,chân bước sảI rộng,đi đâu là xe đưa xe đón,trông rất chi là “perfect”,khác hẳn anh chàng đang hì hục đạp xe,chìa cái lưng ướt đầm,áo sơ mi trắng bỏ ngoài quần,…chân đi đất,thỉnh thoảng lạI “uhm…ờ…” vớI Dĩ khi con bé mảI mê huyên thuyên đủ chuyện trên trờI dướI đất.bỗng Mr.Thành lên tiếng hỏI,làm đứt phựt chủ đề “music” đang được cô nàng phát thanh viên nghiệp dư đề cập đến 1 cách rất chi là nhiệt tình:
-cô Dĩ ăn gì chưa?
-ờ…em ăn rồI sếp ạ.(sao lạI chuyển sang chủ đề thực phẩm thế này?)
thấy Thành ko lên tiếng,Dĩ lạI dành thế chủ động trong phát ngôn:
-thế sếp chưa ăn gì à?

***
đến tận 2h sáng,Dĩ mớI mò được về nhà,cái bụng óch ách đầy những bánh mì vớI nước suối.ngủ được nửa giấc thì bác Năm đập cửa gọI dậy.nguyên buổI hôm đó,con bé gật gà gật gù,tranh thủ ngủ mọI lúc.còn ngài sếp thì khá hơn (chắc là quen rồI),chỉ có điều phảI làm việc vớI 1 miếng cao to sụ ở 1 bên má.
***
tính đến thờI điểm bây giờ,Dĩ đã ở cùng nhóm BOYs được 6 tháng 11 ngày,nhưng tình hình quan hệ giữa 2 bên vẫn căng thẳng như ở Trung Đông.ngoài mấy vụ ỏm tỏI mà tác giả đã nêu trước đó,thì vẫn còn vô số những cuộc cãi vã diễn ra như cơm bữa,mặc ọI cố gắng của ngài Manager và bác Năm.
Hôm nay là ngài thứ 12 của 6 tháng vừa qua,Dĩ tốI hôm trước phảI ngủ lạI nhà Hân vì con bạn chết nhát mấy hôm liền toàn nghe thấy tiếng đập cửa phòng ình ình lúc nửa đêm(?!),sợ quá phảI cầu cứu Dĩ.hóa ra là có tên say ở tầng trên mấy hôm nhầm nhà cứ nhè cửa phòng Hân mà đập,thế mà cứ tưởng….
6h17'.Cô bạn của chúng ta bây giờ phảI nhày 2 bước 1 lên cầu thang tầng 5,miệng ko ngớt xỉ vả cái thang máy sao lạI hỏng vào 1 buổI sang đẹp trờI thế này.thực ra,Dĩ đã định từ nhà Hân đến phòng tập luôn,nhưng lạI quên đôi giày ở nhà,thế là vẫn phảI chạm mặt mấy tên thích gây gổ kia:”đúng là tránh giờI ko khỏI nắng!”.con bé nhẹ nhàng hé cửa,trước mặt nó,5 cái đầu ló lên sau ghế sopha trắng xem TV chăm chú,có lẽ cái loa của chiếc quá to cộng với "hình ảnh chân thực,âm thanh sống động" nên mấy anh chàng ko biết có ngườI vào,bác Năm chắc lạI đi mua cái gì đó.”thế này mà trộm nó mò vào thì ….”Dĩ làu bàu.tất nhiên kể cả khi nó vào phòng cũng chẳng ai biết.đang lụI hụI trong phòng tìm giày,bỗng nghe tiếng Trung làu nhàu vớI cái volume hết cỡ:
-cho nhỏ nhỏ TV thôi!khiếp!muốn nổ cả lỗ tai.
-cho to mớI có cảm giác thật!giọng Hoàng baby,nhưng tiếng ầm ầm bên ngoài cũng nhỏ dần.Dĩ nhớ ra mình đã vứt đôi Bití's cũ xì ở kệ phòng khách,định mở cửa ra ngoài lấy.chợt:
-ủa!Dĩ đâu rồI-vẫn là Trung giọng đầy ngơ ngác.
Nhật vừa ngáp vừa trả lờI:
-đi đâu đó tốI qua,hình như sang nhà con bạn.(này,dám bảo bạn tôi là con à?)
-thế cũng tốt,lâu lắm rồI ko được tận hưởng cảm giác yên bình ở nhà.(hử?)
-từ hồI nó về đây đến giờ,cái nhà này loạn hêt cả lên.
-uh,suồt ngày mở Avril,điếc cả tai!
-cái kệ đĩa nhà mình thì chật cứng đĩa phim của nó.mà toàn đĩa lậu .
-có nhớ cái vụ bữa tốI ko,giờ vẫn hãi.(này…này)
-tóc tai thì xoăn tít thò lò như bát mì tôm (hả?!?).quanh năm trưng diện cái xì-tai quần hộp,áo phông,thế mà dám gọI bọn mình là khỉ mớI liều chứ!
-thôi đừng nhắc nữa,đến giờ tôi vẫn tức đây này!

-nào nào anh em,chấp gì kẻ hậu đậu vô duyên (what?!)
-hôm qua tôi đi qua quán của nó,thấy con bé đang bị gã nào mắng tớI tấp vào mặt(đây có phảI là mắng đâu,chỉ…nhắc nhở thôi chứ)
-đến giờ tôi vẫn ko thể hiểu nổI sao anh Thành lạI chọn nó!
-uh,tôi cũng nghi lắm,chắc tại nó quen biết gì chăng?(eh…eh)
-mà con bé ấy vô duyên kinh lên được.ông Vinh,ông còn nhớ cái vụ ông đang tắm thì nó xông vào ko?(hị hị)
có tiếng rúc rích cườI,Dĩ nghe rõ giọng Vinh:
-có,đến già vẫn còn tởn,tí nữa thì đi tong công lao gìn giữ hai mươi mấy năm của tôi.:k66
-ngườI đâu thật là….vô duyên,vô dụng.
Nghe đến đây,máu nóng trong ngườI Dĩ đã sôi lên ùng ục,hơi lên ngùn ngụt rồI.còn Trung…ngồI đó mà sao ko thấy lên tiếng bênh vực nó gì cả.hay là quá quen vớI cái trò này rồI,thế thì…trờI ơi bực mình quá,cái này sao mà giống vớI kiểu tổng kết lỗI hàng tháng thế.đang điên ruột,tự dưng:
-thôi,ko kể lể nữa,tạI số phận bọn mình hẩm hiu nên phảI sống cùng nhà vớI ngườI như thế….
Ko chờ câu nóI kia kết thúc,Dĩ vặn nắm đấm cửa bước ra….
-xin lỗI vì ngắt lờI nhưng tôi cũng chẳng sung sướng gì khi phảI sống chung vớI các vị đâu,những chàng công tử bột ạ!
1,2,3, cả 6 cái đầu cùng quay lạI nhìn về phía phát ra tiếng nói vớI kích cỡ những con mắt to nhất có thể.tự nhiên,Dĩ lạI nhớ đến cái lần bị bắt sống lúc nói chuyện vớI Hân,đến giờ vẫn gai gai người.
Trung lên tiếng trước,lắp bắp:
-Dĩ…em về khi nào thế?
-đủ lâu để nghe tất cả,thưa các vị.mặt nó cố tỉnh như bơ.
anh chàng U-know chạy lạI phân bua:
-em đừng hiểu nhầm,ko như em nghĩ đâu,các anh ấy ko có ý như thế….
-vậy thì bọn họ nghĩ gì?xấu hơn cả những gì họ nói à?con bé bắt đầu tăng nhiệt độ mặt.
-ko,thực ra thì…
-thì sao?mấy ngườI có muốn thì nói thẳng trước mặt tôi đây này.

-Dĩ,em đừng nghĩ lung tung….
-thôi,Trung,ông ko phảI nói nhiều.giọng Nhật,những lúc thế này,hắn luôn nhấn cho giọng mình ồm ồm.hắn ta đứng lên,bước về phía Dĩ giống như hôm sinh nhật,cúi xuống:
-phảI đấy,chúng tôi đang nói xấu về cô đấy,mà nói thêm nhé,đây ko phảI là lần đầu đâu.
-….(nhìn trừng trừng)
-sao?cô tức à?có giống như lúc cô nói xấu bọn tôi ko?. …
-….
Có vẻ như Trung tiên đóan được việc căn phòng sẽ trở thành đấu trường cho các anh tài dựng võ (miệng) nên vộI vàng ngăn:
-thôi,2 ngườI,đừng xé to chuyện nữa
-Trung,ông cứ để yên,đằng nào thì chuyện nó cũng to rồi.Nhật gạt.nào,nói gì đi chứ.xấu hổ à?hổ thẹn về bản thân chứ gì?cũng phảI thôi,mà xin phép cho tôi nói thẳng,tôi nghĩ cô cần phảI xem xét lạI bản thân đi,cô cũng chẳng tốt đẹp gì.có lửa thì mớI có khói,cô ko xấu xa thì làm sao bọn tôi dám bớI móc,phảI ko mấy ông?
Hắn quay ra phía sau khều đồng bọn,ko khí bắt đầu căng thẳng. mắt Dĩ trừng lên nhìn đốI thủ.Trung đang định can,bỗng mặt con bé giãn ra,chuyển đổI thành 1 nụ cườI nhếch:
-nói ngườI ko biết nghĩ đến thân!
-cô nói thế là ý gì?mặt Nhật vẫn tỉnh.
-hơ,anh ko hiểu tiếng Việt à? Dĩ giữ nguyên cái bản mặt nghênh nghênh học được từ cô nàng gây sự vớI mình hôm sinh nhật Nhật.-để tôi nói thẳng nhé:ý của tôi là CÁC ANH CŨNG CHẢ HƠN TÔI ĐƯỢC LÀ MẤY ĐÂU,
- cô….…. mặt tên trưởng nhóm bắt đầu đổI màu.
-các anh luôn nói ở cùng nhà vớI 1 ngườI như tôi là khó chịu,thế thì tôi cũng xin nói là tôi cũng chẳng hân hoan vinh dự gì khi có hàng xóm là những ngườI như các anh.suốt ngày tôi phảI bật nhạc to để khỏI phảI nghe những tiếng đạn súng từ mấy trò games.anh chê tôi ăn mặc bụI bặm thì tôi vẫn còn tự hào là mình còn hơn ốI những cô nàng xinh đẹp ăn mặc mát mẻ vây quanh anh,tôi mua đĩa rởm về xem thì ít ra cũng là mua bằng tiền của tôi chứ ko phảI cưỡI con Atila giữa phố mà xin bố mẹ tiền đổ xăng.tôi nấu ăn dở tệ nhưng ít ra cũng còn giúp bác Năm dọn dẹp chứ ko nằm ườn chờ 1 ngườI lớn tuổI đi lau bàn hộ như ai đó!
-cô tin là thế à?Vinh đứng phía sau, nói lớn.này anh em,hóa ra chúng ta xấu thật.,(cườI nhếch mép).vậy ai đã gọI bọn tôi là những con khỉ ấy nhỉ?
Dĩ quay sang Vinh,đáp lạI anh ta cũng bằng 1 nụ cườI nhếch gian ko chịu được:
-oh,thật tiếc vì đã nói như vậy,nhưng nếu như ko nhờ có bàn tay của anh hất đổ tách coffee trong quán thì chắc tôi sẽ dành cho các anh những tính từ tốt đẹp hơn đấy.
-cô Dĩ,đừng nghĩ xấu cho ngườI khác như thế,đừng suy bụng ta ra bụng ngườI chứ! Hoàng cũng nhảy vào “tham chiến”,rõ ràng ai cũng thấy ngón tay cô quệt vào miệng tách mà.
-ồ,vậy à?Dĩ làm ra vẻ ngạc nhiên,thế mà cái camera của quán lạI khăng khăng vớI tôi điều khác cơ đấy….
…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui