Mấy ngày sau,An Dĩ liên tục nhận đc những cú gọI kêu gào,đe dọa của Ý Nhi,có vẻ như cô ta đang rất uất ức. Nhật nói điều gì vớI cô nàng hay sao mà lạI rảnh hơi quấy rấy nó thế?thật là rách việc. hôm nọ,đang tập vũ đạo,con bé bị trật chân,đau điếng,chỉ có Nhật là cuống lên tìm salonpas dán cho nó. Nhìn cảnh anh chàng chạy qua chạy lạI mướt mồ hôi,nó phì cườI,tự dưng câu nói của Hân vang lên trong đầu.
Một hôm,vì có chút hiểu lầm mà 2 bên cãi nhau. Có lẽ do có quá nhiều thứ đảo lộn trong đầu dạo gần đây mà An Dĩ cáu thật sự,thế là nãy lửa. 1 bên Dĩ bướng bỉnh,1 bên Nhật ngoan cố,lạI ko ai can vì tốI đó đc nghỉ,mấy anh chàng kia ra ngoài,âm mưu “tạo ko gian riêng cho 2 ngườI”.chắc 5 lão ấy ko ngờ đc rằng kế hoạch đã bị thất bạI hoàn tòan. Cho đến khi con bé lửa đã bốc lên tận ngọn tóc,hét lên:
-ANH IM ĐI! Và đùng đùng chạy ra khỏI nhà. Đang lao xuống cầu thang,chợt nó bị 1 cánh tay giật lạI và cánh tay ấy…ôm chầm lấy nó. Đằng sau,giọng Nhật phả vào gáy Dĩ:
-….đừng chạy nữa…cô còn định để chúng ta còn chơi trốn tìm thế này đến bao giờ nữa?
Sau hôm ấy,chuyện gì xảy ra thì tác giả xin thôi ko nói tớI. Chỉ biết là những ngày sau,paparazzi liên tục chộp đc những bức ảnh thân thiết của 2 ngườI và nhờ đó mà cánh phóng viên thêm việc.
Đang tập vũ đạo,chợt J-One nghe thấy bên ngoài xôn xao bàn tán. Chị Ngân đột nhiên phảI nhập viện đêm qua,mấy ngày nay chị cũng đã có gì đó bất thường. Mr.Thành vắng mặt gần như cả ngày hôm đó.Tất nhiên là vớI nghĩa vụ của học trò,cả 7 ngườI trong nhóm phảI lục tục kéo nhau vào viện thăm chị. Công việc chuẩn bị cho liveshow tạm hõan lạI 1 buổI vì thế. Trong khi chờ mấy mems kia đi mua đò ăn bồI bổ mang vào làm quà thì An Dĩ đc giao trọng trách đi mua hoa. Việc này ko mất nhiều thờI gian lắm nên con bé vào bệnh viện trc tiên,đành phảI chờ Nhật và những ngườI còn lạI ở ngoài hành lang. Chợt,nó hết hồn vì cách đó ko xa là Thành,đang đứng tì tay lên lan can,hút thuốc. thật lạ vì chưa bao giờ nó nhìn thấy anh cầm lấy 1 điếu thuốc,đến nc này chắc là anh đang lo lắng lắm. tự nhiên con bé muốn đc đến gần và cầm tay anh lúc đó,muốn làm anh thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng bây giờ đã khác vớI 1 tháng trc rồI,nó ko thể làm điều đó vì Nhật,nên cách duy nhất có thể làm là để Thành một mình. Đột nhiên,Sếp thò tay vào túi,móc ra chiếc điện thoạI và lẳng lặng nhìn vào màn hình,thở dài. Ko cần đoán thì cũng biết đc đó là hình của Ngân,có vẻ như chị ấy đang bệnh nặng.
Ngân đang phảI điều trị tâm lý,nghe nói là do gia đình chị ko cho cướI Quản lý nên chị bị shock. Nhìn chị mắt như mất hồn,tự nhiên Dĩ thấy thương thương,dù sao cả hai cũng từng gắn bó từ hồI con bé mớI chập chững vào nghề,cũng có nhiều kỉ niệm,và chị ấy cũng là ngườI tốt,dug ko ít lần đã làm cô bạn của chúng ta đau.
Hơn 2 tuần sau.
6 chàng trai bảnh bao từ phòng tập về,cườI đùa ầm ĩ. Hoàng phi vào vái tủ lạnh đầu tiên,Vinh kẹp 1 tờ thể thao vào nách,tay mở 1 tờ khác,Trung đổ ầm ngườI xuống cái ghế sofa tộI nghiệp,Minh thì lúi húi ở thùng thư,lôi ra 1 đống thư đủ màu của các fan hâm mộ,Nhật thì rút di động gọI cho Dĩ xem cô nàng đi đâu mà mất tích nãy giờ. Nói chung,mỗI ngườI 1 việc. Chợt,Minh hỏI lớn:
-Hoàng à,có cái đĩa CD nào gửI đến ông này.
Tu 1 hơi chai nc,chủ nhân gật gù:
-ờ…chắc là đĩa phim CLOVERFIELD tôi nhờ thằng đệ tử lùng hộ.ông để riêng ra cho tôi với.
-CLOVERFIELD à?xem mấy!-Việt hớn hở.-hehe,may quá ko phảI chờ ra rạp.
thế là nhao nhao cả lên,cho đến khi cái đĩa đc đút vào đầu máy.
“HOLLYWOOD present”
màn hình hiện ra:1 cô gái đang từ từ…trút bỏ quần áo,đằng sau là 1 cái giường và…1 gã đàn ông hoan hỷ. xem đến đó là cả bọn đã biết đây thuộc thể loạI phim gì rồi. Hoàng vỗ trán,lầm bầm:
-thằng ôn này,nó gửI ình cái quái gì thế ko biết?
Trung ngồI bên cườI tóa lên:
-Hoàng,CLOVERFIELD của ông đây à?J.J.Abrhams ko làm những phim thể loạI này đâu.
5 tên cườI rần rần,có lẽ vì cũng từng xem mấy phim như thế này (ôi trờI ơi) nên cả đám ko thấy “xi-nhê” gì. Nhưng thảm họa đang bắt đầu từ sau cánh cửa….
An Dĩ mở cửa,trên tay ôm 1 mớ đồ. 6 tên kia giật thót mình,chết lặng,TV giữ nguyên trạng thái…chiếu đĩa. Thấy ko khí đang vui,bỗng dưng im bặt khi mình bước vào,con bé nảy ***c dấu hỏI trên đầu:
-mọI ngườI sao thế?
Như bừng tỉnh,Minh-kẻ ngồI ggần cái TV nhất-chồm lên tắt phụt nó. Tất nhiên hành động đó ko thể qua nổI mắt đứa đa nghi như Dĩ. Con bé chau mày:
-cái gì thế,anh Minh?
-ko…ko có gì đâu…chỉ là…Việt lập bập. Cảm thấy điều gì đó bất thường,cô bạn của chúng ta đi đến gần cái remote,định cầm lấy. nhưng Nhật kịp thờI giật phắt lạI,điều này càng làm cho sự nghi ngờ trong nó cháy lên:
-bọn anh dấu cái gì à?
6 cái đầu đồng loạt lắc,nhưng mắt thì thấy rõ sự sợ hãi như vừa làm việc sai.bước qua chân Nhật,con bé lao đến cái TV,phía dướI đầu đĩa cẫn chạy,chưa ai kịp tắt.
-đừng…ko có gì đâu.Vinh giang tay cản. nhưng vô ích,An Dĩ đẩy anh ta ra và nhấn vào nút Power.
Và cái gì đến cũng đến,những hình ảnh tởm lởm hiện lên. Cô gái ko mảnh vảI che thân và tên trai đó đang….Dĩ nghe thấy tiếng đổ vỡ bên tai,đất dướI chân như sụp xuống. Tất cả những điều tốt đẹp mà con bé dành cho những anh chàng đang ngồI đây phút chốc sập xuống như tòa tháp đôi ngày 11-9.
bỗng,bụng nó đau thắt,cuộn lại,1 thứ dung dịch nóng bỏng trong dạ dày đang trào lên trên. Chân tay Dĩ run bần bật,gói đồ trên tay rơi bịch xuống. Nó loáng thoáng nghe tiếng ai đó văng vẳng:
-Dĩ à…em làm sao thế?
Bịt miệng,chạy vộI vào nhà tắm và nôn thốc nôn tháo trong đó tất cả những gì nó vừa ăn trong bữa sáng,con bé thấy ngườI nóng lên. Bên ngoài,mấy gã kia ầm ầm gõ cửa:
-An Dĩ….em có sao ko?
-Cô làm sao thế?
-Dĩ à,mở cửa ra…
vặn vòi súc ra tất cả những gì còn lạI,nó thấy ngườI như đang quay mong mòng. Vít tay mở khóa,bên ngoàn,mấy cái đầu nhao nhao,Nhật và Trung đỡ vộI lấy nó,nhưng An Dĩ gạt phắt ra. Nó bỗng thấy tởm lợm những cánh tay đó,những gì trên TV phảng phất trong đầu. xung quanh như đảo lộn nhanh hơn,bóng tốI lan rộng. Và con bé khụy xuống…
-bệnh nhân Trịnh An Dĩ bị xuất huyết dạ dày,đang nằm ở phòng cấp cứu, sức khỏe đang sa sút trầm trọng. Có lẽ do ăn uống quá thất thường,ăn nhiều đồ cay nóng và nhất là lạm dụng Aspirin trong 1 thờI gian dài nên dẫn đến chảy máu dạ dày, phảI mổ gấp.
đó là tất cả những gì bác sĩ thông báo cho Thành,Hân và nhóm J-One. 8 ngườI bàng hoàng,Dĩ bị bệnh nặng như thế từ bao giờ mà ko ai biết. Ông bác sĩ già còn hỏI thêm:
-có phảI lúc nãy bệnh nhân bị shock,đúng ko?đau đến mức ngã quị thế này thì chỉ có thể do bệnh biến chứng bất ngờ hoặc do ảnh hưởng mạnh về tâm lý….
Bây giờ,mọI người mớI chú ý đến sự xuống cân nhanh ***ng của Dĩ sau thờI kì ăn kiêng,cả sự mệt mỏI và xanh xao của cô ca sĩ mà hằng ngày vẫn bị che đi bởI son phấn. Quay sang 6 “tộI đồ”,Mr.Thành ko còn giữ nổI bình tĩnh:
-các cậu vừa làm cái quái gì thế hả?sao lạI xảy ra việc này?
Nhật như ngườI mất hồn,ngồI phịch xuống băng ghế. Hoàng lập cập giảI thích:
-ko có gì đâu anh,chỉ là hiểu nhầm thôi….bọn em bị gửI 1 cái đĩa đen nhưng ko biết nên mở xem,ai ngờ Dĩ thấy nên nghĩ là….
-các anh biết nó căm thù sex mà còn chứa những thứ chết tiệt đó trong nhà làm gì? Đến lượt Hân cáu.
-ko ai có tình,chẳng qua chỉ là….
-thôi ko nói nữa-Thành tháo kính,nheo nheo trán-các cậu về đi,ở đây đông thế này dễ bị xì xào lắm,nhất là các cậu lạI đc nhiều ngườI biết đến.
-nhưng…
-ko nhưng gì cả,các cậu gây chuyện thế còn chưa đủ hay sao?Mr.Manager nghiêm giọng,ầm lên.
-các cậu về đi….để tôi ở lạI đây cho,tụ tập nhiều ở những chỗ như thế này ko tốt đâu.Nhật im bặt nãy giờ,lên tiếng.
-ko,cậu cũng về đi-Thành nói như ra lệnh.
Nhưng tên Trưởng nhón kiên quyểt:
-ko,em ở đây.Dĩ còn đang nằm trong đó…
-cậu cứ về đi,tôi sẽ lo cho,về tim cái vỏ đĩa lấy địa chỉ ngườI gửI,truy cho ra kẻ nào chơi ác,nếu cần thiết là phảI nhờ đến công an luôn. Vụ này nghiêm trọng rồI,sẽ ảnh hưởng đến uy tín lớn của chúng ta nếu để lộ ra…cậu phảI về để tìm bằng chứng.
An Dĩ từ từ hé mắt,bụng nó đau buốt,nhưng nhức. Mệt mỏi. Quơ quơ bàn tay chằng chịt dây truyền,cợt con bé **ng vào một vật thể gì đó mềm mềm. giật mình nhìn sang,một cảnh tưởng đau tim đang lù lù ngay trc mắt nó: Mr.Thành ngủ gục một bên giường. nhìn cổ tay tháo cúc,cổ bẻ xộc xệch,tự nhiên Dĩ thấy giận mình quá!,Sếp đã đau đầu vớI chuyện ở công ty,rồI chuyện của chị Ngân,giờ lạI thêm nó nữa. cuốI cùng thì Trịnh An Dĩ vẫn luôn là gánh nặng của Nguyễn Duy Thành,ko bằng cách này thì cách khác. Định lay ngài Quản Lý dậy hỏI có chuyện gì đã xảy ra thì nó chợt nhớ là lúc nãy bị **ng khá mạnh mà anh vẫn ko dậy,chắc là mất ngủ quá chiều rồi. Thế là con bé đành nằm im,ko làm ảnh hưởng hay làm phiền ai khác nữa.
Quay qua quay lạI tìm cái gì đó để chơi,Dĩ phát hiện ra cái O2 ngài quản lý để trên giường,gần tay. Thế là nó thò tay vớ lấy,như thế là hơi xâm phạm đến đờI sống riêng tư 1 chút,nhưng mà kệ,mình vào mỗI GAMEs thôi mà. Chặc lưỡI nghĩ thế và con bé cũng làm như thế. Tuy nhiên,ko phảI cái gì cũng thể dự định hay đóan trc đc,mớI mở máy mà Dĩ đã bàng hoàng:…nó….nó…ko ý Dĩ là …hình của nó đang chình ình làm hình nền. 1 bức ảnh chụp con bé đang ngủ gục say sưa trên bàn,hình như là ở sau cánh gà của 1 sân khấu, ko biết ông Sếp đã chụp lúc nào. Tiếp tục mở Media,cô bạn của chúng ta còn thấy vô số những hình ảnh của mình trong đó,tòan những kiểu chụp lén hoặc từ xa,khi thì đang make-up,lúc thì ngồI nhăn nhó sắp…hắt hơi,lúc lạI ngồI 1 đống đầy tức tốI hoặc lặng lẽ buồn buồn trên ghế phòng thu. Kéo xuống,còn hàng loạt,hàng loạt những tấm ảnh mà nhân vật chính trong đó luôn là Dĩ,đc chụp trong suốt 1 khoảng thờI gian dài,từ khi còn tóc mì tôm,đến tóc ép thẳng,rồI tóc cắt ngắn,uốn xoẵ lọn to,đủ cả. Bàng hoàng. Vậy là hôm nọ,ở ban công bệnh viện,anh nhìn vào đây,tức là….Con bé tiếp tục run run ở những mục khác và cuốI cùng dừng lạI ở Messaging,hầu hết là tin nhắn làm ăn,vớI cấp dưới…nhưng nó phát hiệc ra Drafts (tin nháp) đầy ụ vớI 731 tin. Lật đật mở ra và…sững sờ tiếp,tòan những tin nhắn đến số 0915…..1001-số của nó.
“chào mừng đến vớI công ty,công việc hôm nay ổn chứ?”
…
“cô đừng tức bọn Nhật nhiều,hôm qua mấy thằng phảI đi diễn quá chiều,nên hơi mệt”
…”Dĩ à,quay về đi,hôm nay sinh nhật Nhật,kệ những gì cậu ấy nói đi,có lẽ do uống rượu quá thôi!”
hàng loạt những tin an ủI,khích lệ,chỉ bảo đi cùng vớI những mốc thờI gian khó khăn,vui sướng,thành công của Dĩ.
“lúc nãy ăn bánh mì nguộI,chở em về nhà bằng xe đạp,anh thấy rằng có nhiều thứ đơn giản hơn mình tưởng,có lẽ em làm cho nó đơn giản đi nhiều”
…”hôm nay ra mắt họp báo,em đi đâu thế?có biết sẽ có ngườI lo ko hả?lần sau đừng chơi trò trốn tìm thế nữa
“hôm nay nhóc đau họng vì uống nhiều nước lạnh,anh cáu lắm,lỡ lờI quát nhóc,nhưng “ko đc” giận,vì tất cả những gì nhóc làm sẽ ảnh hưởng đến công ty,đến mấy anh chàng trong nhóm,cả mấy chục nghìn fans…và cả anh nữa.”
…”Dĩ gầy đi nhiều,có lẽ là do ăn kiêng,xót quá mà chẳng biết làm gì…”
…”hôm qua anh đồng ý để em và Nhật về quê,cái ngày chết tiệt hôm nay sao mà dài thế?”
…”dạo này Dĩ buồn và ủ rũ,làm sao thế cô ca sĩ?”
…”lúc nãy đạp xe đạp đôi cũng nhóc,anh lạI nhớ hôm anh ì ạch chở nhóc,đang huyên thuyên náo loạn đủ thứ chuyện trên đờI phía sau,anh nhớ anh biết mình thực sự yêu quí Dĩ từ hồI đó,thế mà đã hơn 1 năm rồi…”
…”anh nói anh thích con gái đánh Piano,vì hôm lâu anh nhìn thấy Dĩ quay clip,có đoạn em ngồI trên sân khấu đánh đàn,tự nhiên anh cảm thấy như mình đã tìm ra cái gì đó!”
…”hôm nay Ngân nói vớI anh là cô ấy yêu anh,cuốI cùng thì đã đến lúc đốI mặt vớI điều đó. Đành phảI để cô ấy khóc,nhưng anh ko muốn Ngân ảo tưởng nữa,anh có em rồI,và thế là đủ. Sao ko phảI em mà lạI là Ngân nói vớI anh câu ấy?”
Con bé bật khóc,nhưng vẫn cố đọc hết:
“anh thực sự ko hiểu sao Ngân lạI nói bọn anh sắp cướI,điều anh sợ nhất là em hiểu lầm,anh chỉ muốn chạy ra chỗ em để giảI thích,nhưng sao em cứ bình thản như ko thế?”
…”Ngân phảI đi điều trị tâm lý,cô ấy bị shock vì những gì anh nói. Hôm qua cha cô ây đã tát anh 1 cái,lúc đó anh chỉ ước có em ở bên thôi Dĩ ạ!”
…”anh quyết định rồI,anh ko thể dấu em những gì anh nghĩ nữa,anh sẽ chạy đến chỗ em và nói hết.nói cho em biết anh yêu em thế nào. Nhưng điều đó đã vĩnh viễn bị chia động từ ở tương lai ko hòan thành rồI. Thang máy chung cư hỏng và anh phảI trèo cầu thang bộ,và ở đó anh đã thấy hết,thấy em và Nhật…”
…”tình trạng của Ngân đang ngày càng tồI tệ,anh mệt mỏI lắm rồI,anh chỉ muốn đc ngồI 1 lúc vớI em ,ko cần nói gì cũng đc,nhưng bây giờ em là của Nhật rồi.”
….”ko biết từ bao giờ anh có 1 thói quen xấu là lưu những tin nhắn cho em vào đây,anh ko dám gửI cho em vì anh đã hứa là sẽ làm việc thật nhiều,để sau này khiến cho ngườI anh yêu hạnh phúc,mà nếu thế thì anh cần thờI gian…
Và 1 tin cuốI,chi tiết lưu lạI thờI gian là lúc 00h23 đêm hôm qua:
“Dĩ à,em đang trong phòng mổ. có lẽ từ nay anh sẽ bỏ lưu tin vào tin nháp,vì anh sẽ thôi ko nhắn tin cho em nữa…em có đủ rồI và chắc ko cần anh nữa. Anh ko nghĩ là quên 1 ngườI khó đến thế!”.
Đến đây thì Dĩ muốn khóc òa lên,nhưng nó ko muốn để Thành thức giấc,để anh thấy nó lúc này. Có 1 vật gì đó chặn lạI trong cổ,đắng nghét. 731 tin nhắn,mỗI ngày 1 tin,đều đều suốt 2 năm.”tạI sao anh ko chịu nói sớm hơn?”
Trở về nhà,6 chàng trai J-One thấy bác Năm đang lụI cụI dọn dẹp “sản phẩm” của Dĩ,bên cạnh là gói đồ con bé ôm từ siêu thị về đang tung tóe trên sàn,mấy quả táo xanh nằm im lìm trên sàn. Vinh nhặt 1 tờ giấy nhỏ: công thức làm món bánh táo. Ko nhìn cả đám,bác Năm giọng ồm ồm:
-tối qua Dĩ nói hôm nay là ngày kỉ niệm 2 năm nó vào nhóm nên định làm bánh táo ăn mừng,nhưng mà chúng bay lại….
Nhật gào lên,tay đấm mạnh vào mặt kính bàn,vỡ nát và tay Nhật tứa máu.
Kẻ chơi xấu đã đc tìm ra,ko ai ngờ đó lạI là Ý Nhi. Chỉ đến khi ở đồn công an,cô nàng mớI khóc òa lên và nói nguyên nhân,sự ích kỷ đã giết chết lý trí cô ấy.
Thủ phạm thì đã tìm ra,nhưng An Dĩ thì mất tích. Sáng hôm sau ca mổ,Thành thức dậy và ko ai kể cả tất cả các y tá trong bệnh viện tìm ra con ngồI gục bên giường,trong căn phòng đầy tiếng nhạc, “Giấc mơ chỉ là giấc khi tìm kiếm,7DAYS bé nữa,ngay cả Hân và bố mẹ nó đều ko biết tin tức gì.Nhật như phát điên lên. 2 tuần sau tuyên bố,J-One trở về còn 6 thành viên nam,tên vẫn giữ nguyên,mà ko1 lờI giảI thích thêm. Đáng lẽ bên phía Dĩ phảI bồI thường thiệt hạI cho công ty vì những mất mát trong việc phá hợp đồng,nhưng ngài quản lý trẻ và chàng trưởng nhóm đã đồng ý chịu trách nhiệm thay.Còn đêm hôm Dĩ mất tích,tạI một căn nhà bốn tầng trong ngõ,Thành ngồI lặng ngườI trên ghế,căn phòng tràn ngập tiếng nhạc:”Giấc mơ chỉ là giấc mơ” của Đức Trí mà Dĩ định phát hành trong album solo đang đc chuẩn bị kỹ lưỡng. Trong tay anh là cái điện thoạI,tin nháp thứ 732:
“I’m sorry”.
Trong đầu Thành hỗn độn,tiếng nhạc,dòng tin và những câu nói của Hân hồI chiều.
Loa vẫn phát ra tiếng nhạc êm êm:
“đêm nay lạI 1 đên nữa em nhớ mong anh đếm từng phút giây trôi qua vô tình….ước sao mình đc bên nhau đêm nay,giấc mơ chỉ là giấc mơ….em mơ 1 ngày xa xăm ko còn cách xa,ko còn mong chờ…đc ngồI bên anh ta nói bao điều……vẫn thầm mong anh yêu noiư xa sống vui bình yên….ngày trôi mãi xa,sao tình yêu vẫn cứ ở lại…tháng năm dài tình em héo khô….theo bóng ai kia hững hờ…”.
cách đó ko xa,Nhật nằm sõng xoài trên giường,thôi ko hành hạ cái điện thoạI mà suốt từ sáng đến giờ chỉ nói đc mỗI câu”thuê bao quí khách vừa gọI,hiện ko liên lạc đc…” khi anh quay số Dĩ. Tin nhắn vừa đến khiến hắn dừng tất cả lạI là 1 câu duy nhất:”I’m sorry”.
Đến đây,Tác giả xin đặt 1 chữ THE END để kết thúc. Cám ơn các bạn đã quan tâm theo dõi BẢN LĨNH CỦA QUÂN TỬ suốt mấy tháng qua. Thanks anh see u later.
Hai năm sau,tạI Lễ trao giảI Âm nhạc của năm,cái tên J-One đc xướng lên ở hạng mục “Nhóm nhạc xuất sắc nhất”. cũng như hơn 730 ngày trc,khán giả reo hò,sung sướng. những ngườI ở hàng ghế khách mờI vỗ tay râm ran.
“vâng,vâng,xin cảm ơn tấm thịnh tình quí vị và các bạn đã dành cho chúng tôi. ThờI gian qua đã có rất nhiều biến động và khó khăn xảy đến. nhưng điều quan trọng là J-One đã vượt qua,1 phần lớin công lao là từ sự ủng hộ của các bạn. 1 lần nữa xin chân thành cảm ơn! Và:trong ân nhạc,chúng ta là MỘT,xin cảm ơn.”
Nhật kết thúc ngắn gọn trong tiếng vỗ tay của khán giả. Và tút mút đàng xa,phía dướI 1 cái mũ sùm sụp,1 cái miệng đang nhếch lên:”có thế chứ!”. RồI mái tóc mì tôm lặng lẽ len qua đám khán giả đang reo hò ầm ĩ. Phía sau con bé,ở dướI khán đài,Trung ngồI xuống cạnh Hân,nắm nhẹ bàn tay phảI đeo nhẫn :”I win!”.”No,we win!”,cô nàng khẽ trả lời.
THAT’S ENOUGH!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...