cô làm gì mà lề mề thế?làm tôi chờ gần nửa tiếng rồi.
Đó là câu chào của Nhi dành cho Dĩ,nó hơi tức,rôi cũng nuốt vào,cườI khẩy:
-tôi cũng có việc của mình,ko việc gì phảI nhanh ***ng vớI cô.
Hơi ngạc nhiên trc câu đáp đó,nàng-tiểu-thư-mặc-váy-hồng nhếch môi:
-cô ko đóng kịch như hôm vừa rồI nữa à?
-sau cánh gà rồI,cô cũng ko còn là diễn viên nữa,vả lạI ở đây ko có khán giả.
Cố giữ bình tĩnh,cô gái xinh đẹp vuốt tóc (lạI vuốt tóc):
-ko sợ tôi thu âm rồI tung lên mạng à?
-ha,thế thì nhớ ghi đầy đủ những câu cô vừa nói nhé!con gái triệu phú chắc cũng ko ít ngườI biết đến đâu.
BồI bàn bê ra 1 ly sinh tố mãng cầu cho Dĩ.cuộc tranh luận dừng 1 lát.uống ly cam văt (lấy hơi?!),Nhi lạI giở điệu bộ gian gian:
-có vẻ như mốI quan hệ của cô vớI 6 anh chàng kia tốt hơn rồI nhỉ.tôi thất mọI ngườI rất vui vẻ.nói chuyện vớI Nhật,anh ta toàn khen cô đấy.
cái gì?nghe ko nhầm chứ?tên đó mà cũng có lúc nói tốt cho Dĩ á?nhưng rõ rang đây là 1 câu nói thăm dò thái độ của nó nên để ngạc nhiên trôi vào trong:
-ko dám,cũng may là sau 1 thờI gian dài ở cùng nhà,chúng tôi vẫn còn sống sót và vẫn chưa có cái gì bị nổ tung!
Bỗng,Nhi cườI lớn:
-Trịnh An Dĩ,cô có thấy là mình quá may mắn ko?từ 1 con nghèo kiết trở thành 1 ca sĩ,sống cùng lúc vớI 6 anh chàng đẹp trai,cho tôi hỏI 1 câu khí ko phảI,cô đi “cửa” nào mà dễ vậy?
Dĩ,cũng cườI lớn ko kém,đáp lạI:
-cô vừa nói tôi là 1 con nghèo kiết là gí?con nghèo kiết thì làm sao đủ sức lót cửa nào mà vào đc,thưa tiểu thư?
-cô…cô…dù thế nào thì tôi cũng ko để cô gần anh Nhật thêm nữa đâu.mà hôm nay tôi gọI cô ra đây cũng chỉ nhắc cô rằng,chớ thấy mỡ mà bâu vào,cái gì cũng có giớI hạn của nó,Nhật và những ngườI còn lạI,tốt nhất là cô nên tránh xa,ko thì hậu quả khó lường đấy!
Dĩ đặt tay lên bàn,nhìn thẳng vào mắt Nhi,môi vẫn nhếch lên:
-cám ơn tấm chân tình của cô vì đã cảnh báo,nhưng e lạI hơi muộn rồi.
Chấm hết câu,con bé khoác ba lô,đứng dậy và đi ra khỏI quán,vớI những ngườI như thế ko cần phảI nhiều lời.
Sáng hôm sau,phòng tập đang hung hục hăng say,chợt Dĩ nghe có tiếng lao xao ở phía góc.nhìn lên,hóa ra nàng tiểu-thư-xinh-đẹp-tên-Nhi mang đồ ăn sáng đến mờI mọI ngườI,tất nhiên nhân vật chính vẫn là Nhật.sự khó chịu ở đâu dấy lên trong nó khi nhìn thấy mấy ngườI đó cườI đùa.Nhi vẫn giữ nguyên tác phong đỏng đảnh,vờ hiền lành:
-bạn Dĩ ra ăn cho vui.
nghe mà buồn nôn,mớI hôm qua còn đe dọa ngườI ta xong,mà hôm nay đã xưng bạn bạn tôi tôi ngay đc,nhưng để giữ hòa khí và thanh danh của 1 số ngườI,nó đành quay ra,cườI hiền ko kém
-cám ơn bạn,nhưng mình ăn rồi.(ăn để có mà ngộ độc chết à?)
rồI lẳng lẳng tăng tốc độ ở máy chạy bộ,sao dạo này nhiều ngườI thích bày tỏ tình cảm bằng cách mang đồ ăn đến cho nhau thế nhỉ?có phảI …nuôi tù đâu.
Gần đây báo chí bắt đầu so sánh An Dĩ vớI 2 cô nàng nhóm BOOM.thật là phiền phức!đi đâu cũng gặp những câu “AD vs BOOM”,”An Dĩ-BOOM,cuộc chiến ko khoan nhượng” (ặc ặc),…,nhất là sau những hiểu lầm ko đáng có của fans 2 bên,tất nhiên là 2 cô nàng kia có lượng fan cụ thể hơn,nhưng mà ngườI hâm mộ của J-One và của riêng nó cũng hung hậu ko kém.chả biết nhóm nữ kia cảm thấy thế nào,nhưng mà Dĩ thấy chán ngấy mấy cái trò vớ vỉn này rồI,sao lạI đúng lúc cả nhóm đang bận rộn chuẩn bị và biểu diễn giớI thiệu album mớI thế này cơ chứ?làm việc mờ mắt nên nó chả có thờI gian để nói về chuyện đó,dư luận thì lạI coi sự im lặng đó là “chơi trò chiến thuật” nào đó (khổ quá cơ).đến nước này đành bó tay.
con bé thực sự mệt mỏI,vừa phảI chạy hết công suất cho kịp lịch phát hành,vừa phảI đốI phó vớI dư luận,lạI phảI chạy qua bên các fans “trấn an” các em ấy ko nên gây chuyện,đã thế lạI gặp cô tiểu thư lắm trò kia suốt ngày cà khịa.mọI thứ cứ quay mòng mòng.mấy anh chàng trong nhóm lần này cũng rất cố gắng để giúp nó,chủ yếu là về tinh thần và phía các fans.trong gian khó mớI “lộ” mặt bạn bè,ko thể ngờ đc đây những anh chàng mà trc đó ko lâu vẫn ngày đều đều vài trận cãi nhau vớI nó và cũng chính là những ngườI mà nó từng ghét cay ghét đắng.mà vẫn bất ngờ về Nhật,chính hắnchứ ko ai khác đã lôi nó về gần vớI công việc và tập trung vào đó hơn,để con bé ko phân tán tư tưởng đi lung tung.Dĩ dần dần nhận ra cách sống của tên-từng-đáng-ghét đó,hắn giúp nhiều hơn là nói và ko thích phô trg cảm xúc.còn Thành tất nhiên cũng ko đứng ngoài đc,rất may là anh đủ tâm lý để hiểu những gì Dĩ đang phảI đốI phó,vì thế ko gây quá nhiều áp lực và giúp “dẹp yên” giớI truyền thông.
Dạo này nó và Sếp có nhiều thờI gian ở gần nhau hơn,Dĩ thôi ko tránh mặt Thành nữa và vẫn cố tỏ ra bình thường dù lòng nó đang nhảy tưng tưng loạn xạ.một buổI tốI từ phòng thu về,mấy anh chàng kia về trc,còn Dĩ phảI ở lạI 1 lát vì có trục trặc kỹ thuật.lúc về,ko ai khác là Thành hộ tống nó.mọI ngày thì hàng ghế sau dành cho nhóm,còn Thành ngồI trên hoặc đi xe khác.bây giờ thì anh ngồI lui lạI cùng nó.
-lâu lắm ko ngồI cùng xe vớI Dĩ!đóng cửa xe,ông Sếp cườI cười.
-vâng,dạo này cả anh vớI em cùng bận-nó đáp mà như nói móc.
Nói chuyện 1 lúc,chợt Thành hỏI:
-bây giờ em thích làm gì nhất?
quá bất ngờ,nó lắp bắp hỏI lạI:
-để…để làm gì ạ?
-ah-anh cườI hiền mà làm con bé đau tim-đôi khi em bị áp lực,cách tốt nhất là hãy làm mọI điều em muốn,nhưng chỉ trong 1 lúc thôi đấy.
-ngay bây giờ đc ko ạ?-con bé mắt sáng lên.
-ờ…đc chứ!em đang rảnh mà.anh Sếp khoanh tay trước ngực,An Dĩ mỉm cườI,gian gian:
-vấn đề ko phảI là em,mà là Sếp đấy,Sếp có-rảnh-bây-giờ ko?
Hì hục hì hục,đó là tình cảnh lúc này của Thành.ngc lạI,sung sướng và thoảI mái lạI là cảm xúc của Dĩ..cả hai đang bon bon đạp trên 1 cái xe đạp đôi,giữa đường phố vắng tanh,vào 11h45 khuya.thật ra để có đc điều này,cả hai phảI gõ cửa nài nỉ gãy lưỡI mớI mua đc 1 cái xe đạp đôi cam ***e vớI giá hơn 2 triệu.là ngườI ngồI trc,ông Sếp đạo mạo lạI khốn khổ:
-lẽ ra tôi ko nên đưa gợI ý đó cho cô,thật là hạ sách quá!
CườI khúc khích phía sau,Dĩ :
-hehe,tạI sếp nói muốn làm “chú tiên” biến mọI thứ thành hiện thực cơ mà,ko đc rút lạI lờI mình đã nói!
Tay run run lái,đúng chỗ cua,Thành dựng tóc gáy lên:
-trời…trời…làm sao bây giờ?Dĩ thấy nguy hiểm,hét ầm lên
-oái oái…Sếp cẩn thận,ngoặt sang trái,ko đừng sang bên đó!….yaaaaa……..
ẦM!cái xe đổ xuống cùng 2 kẻ “đo đường”.im lặng,1,2,3,đến giây thứ tư thì có 1 cái đầu ngóc lên,là kẻ cầm lái.lóp ngóp đứng dậy,Thành vộI đỡ cái xe lên,chân cô bạn của chúng ta bị đè ở dưới.Mr.Manager kéo con bé đứng dậy,1 bên quần jean của nó đã bị rách toạc,lộ ra 1 mảng da bị rọc 1 đường,xung quanh trầy xước.thấy thế,ngài quản lý trẻ cuống lên:
-chết,cô bị chảy máu.ở dướI đầu gốI kia kìa.
Vén vết rách lên,nhận ra tình cảnh của mình,con bé cườI méo mó:
-thảo nào…thấy man mát!…em đã bảo Sếp lái sang trái mà anh ko nghe.
1 tay dắt xe gọn vào lề,1 tay đỡ cô ca sĩ cà nhắc ngồI xuống vệ đường,Thành “ăn năn”:
-xin lỗI,lúc đó cuống quá nên chả phân biệt đc bên nào,cô ngồI xuống đây tôi xem nào!
Trong lúc cấp trên cúi xuống xuýt xoa,Dĩ lẳng lặng ngắm anh,cái đầu vuốt keo ướt mồ hôi 2 bên,cái mũi cao như tượng la mã,đôi mắt đen sau cặp kính dày cộp.nó lạI nhớ cái hôm cùng ông Sếp đi xe đạp,cũng giữa đêm,anh cũng đầm đìa mồ hôi thế này,cả hai còn cùng đi ăn bánh mì nguộI ở 1 quán…ế.nhưng lúc đó Thành chưa thuộc về Ngân,nghĩ đến đó,tự nhiên nước mắt Dĩ trào ra.thật là bực mình!sao lạI yếu đuốI thế này nhỉ?nó đã nhịn đc suốt cả tháng trờI,thế mà giờ lạI khóc.ko đc!ko đc như thế này.con bé chùi vộI đi,nhưng nc ở đâu cứ dâng lên.nghe sụt sịt,Thành ngẩng lên,thấy Dĩ mắt đỏ hoe,anh lạI cuống tập ba:
-sao thế?cô đau thế cơ à?để tôi xem còn chỗ nào ko? (kéo tay áo con bé).
Vừa lau nc mắt,nó lắc đầu nguầy nguậy,muốn nói “ko sao” mà cứ nghẹn ứ trong cổ, nó muốn gào lên”sao anh kinh doanh nhanh nhẹn,tính toán sách lược như thần,mà sao có mỗI suy nghĩ của 1 con bé như em anh lạI ko đoán đc?”.thế là có 1 cảnh diễn ra giữa con đường vắng:1 anh chàng mặc ple đang lật đật tìm khăn lau nc trên mặt 1 con bé,bên cạnh,cái xe bị bung mất miếng đệm tay lái,đứng ngoặt đầu sang 1 bên.
Lẽ ra An Dĩ có thể ngồI lên xe để cho…Thành dong nhưng cái xe bị kẹt cái gì đó trong hộp xích,ko nhấc đi đc.cô bạn của chúng ta nhấc máy định gọI cho “đồng độI” đến ứng cứu nhưng bị ngài Quản lý gạt đi:”bây giờ cũng muộn rồI,để mấy thằng ngủ lấy sức mai làm việc”,và thế là anh Hùng lái xe đc chọn thay thế.nhưng rõ rang hôm nay ko phảI là ngày của 2 ngườI,Hùng chạy xe đến,nhưng mà bằng….xe máy.nhìn cái xe và 2 kẻ đứng gần đó,Hùng hiểu nngay ra,anh giảI thích:
-xin lỗI,ANH đánh xe về công ty gửI rồI,dạo này có mấy thằng nghiện lởn vởn gần khu đó,anh sợ nó cậy xe lấy đồ.
-thôi-Thành đưa ngay ra phương án-Dĩ lên xe anh Hùng chở tạm vậy,anh sẽ tìm cách về,cái xe đạp cứ để đấy,anh lo cho.
Tất nhiên là cô bạn của chúng ta ko chịu.làm sao nó có thể để chàng trai của mình loay hoay 1 mình giữa đêm vớI cái xe hỏng đc:
-ko.em ko về trc.dù sao thì cũng tạI em đầu têu,để Sếp lạI thế này,lỡ lăn đùng ra ốm…
-nhưng mà mai em còn phảI đi diễn,ko có em nhóm hát sao đc?
-…ko có anh thì nhóm làm việc sao đc?tính bướng bỉnh của Dĩ lạI lôi nhau đến.
-thì anh còn anh trợ lý,anh ấy sẽ giúp….anh quản lý lý sự.
-thì em còn 5 anh kia,có thể giúp nhau mà…cùng lắm là nghỉ-bên kia vẫn “ko phục”.
-ko!em nghe đây,ko đc phép vắng mặt trong bất kỳ buổI diễn nào của nhóm,đó là nguyên tắc.và (mặt nghiêm lạI) vớI vị trí bấu sô của em,anh muốn em lên xe anh Hùng và về ngay.
Im lặng,mặt con bé xịu xuống,Hùng đứng bên nổ máy:
-em lên xe đi!
-nhưng mà chân em hết đau rồI,mai vẫn diễn đc mà…
-lúc nãy em còn khóc tu tu vì đau,sao giờ đã nói…
-em ko khóc vì đau…
-thế thì vì cái gì?
Con bé á khẩu,chẳng lẽ lạI nói là em khóc vì anh.Chợt nhớ ra điều gì đó,con bé mắt sáng bừng:
-a!ngày mai bọn em thu âm,ko diễn,anh xếp lịch thế mà ko nhớ à?
Nghe đến đây đến lượt Thành á khẩu.
Cái xe đc chở về thay Dĩ,còn Thành thì thay vì dắt xe về thì lạI….cõng nó trên lưng.cũng may là khu chung cư cách ko xa,Quản lý cũng thường xuyên chạy bộ cùng Ngân nên cũng đủ khỏe để cõng 1 khốI nặng 45kg đi hơn 1 cây số.chỗ chảy máu đã đc buộc lạI bằng khăn mùi soa.ban đầu con bé nhất quyết ko chịu trèo lên lưng anh,nó chỉ cần anh dìu đi.nhưng bị thương ở đầu gốI thì cách tốt nhất là ko nên đi lạI nhiều.bất đắc,con bé để anh cõng (trong lòng sướng âm ỉ).
-he,lâu lắm rồI mớI có cảm giác đi lạI mà chân ko chạm đất.
-(cườI mỉm)
chợt:
-Sếp….Sếp có hay cõng chị Ngân thế này ko?-Dĩ hỏI,đầu ko khỏI thắc mắc là làm sao mình có thể phun ra câu đó.
Choáng mất mấy giây,Thành đỏ bừng mặt:
-à…ko…
tất nhiên là con bé chỉ dám hỏI đến đó,rồI im lặng.được 1 lúc,cái miệng của nó lạI ngứa ngáy:
-Sếp!Sếp thích mẫu con gái nào nhất?(hỏI dò)
bị bất ngờ,Mr.Manager suy nghĩ 1 lúc:
-ờ…tôi thích kiểu con gái biết chơi Pianno…
-sao lạI thế?
-à…tôi cũng ko biết,nhưng những ngườI như thế…họ có cái gì đó rất hiền lành.
Nghe Thành nói mà tim Dĩ như rơi vào tủ đá. Rõ ràng đó ko phảI là mẫu ngườI như nó.1 lúc sau,cô ca sĩ lạI đổI chủ đề:
-anh Thành!sao anh lạI đến “7 ngày” làm thế?chả phảI là anh có cả 1 công ty giảI trí sẵn rồI à?
Anh Quản lý cườI hiền:
-đó ko phảI là công ty của anh,mà là của bố anh,2 cái đó chẳng liên quan gì…..vả lạI anh ko muốn sau này khi kể vớI con cháu mình là cha nó giàu nhờ ông nộI.
-nhưng mà kiểu gì thì anh cũng phảI kế nghiệp bố thôi,chẳng lẽ lạI để công sức cả đờI của ông cho ngườI khác à?Dĩ hỏI như…phóng viên phỏng vấn.
-thật ra anh cũng tính đến chuyện đó rồI,trc khi bố anh để lạI gia sản thì anh sẽ phảI tự có đc 1 sự nghiệp riêng.lúc đó sẽ là sự sáp nhập hợp tác giữa 2 công ty,chứ ko phảI là sự ăn bám nữa.
-…(cô bạn của chúng ta cườI mím chi.anh Quản lý của nó lạI xưng hô lung tung nhầm lẫn)
-thật ra lúc anh mớI thực hiện quyết định của mình,bị dòm ngó nhiều,đồn thổI,xì xào nhiều.anh bị gọI là tên bấu vào danh cha mà “lên đờI”,nhưng mà vẫn phảI chịu thôi.vì thế,nếu em muốn thành công thì phảI học cách chịu đựng.chuyện so sánh bây giờ chỉ là 1 hòn sỏI thôi.sau này còn nhiều tảng đá to hơn nữa,ko nhảy qua đc thì phải vần nó ra chỗ khác ngoài đầu mình.tất cả rồI sẽ ổn thôi.
Dĩ nhìn Thành,khuôn mặt nghiêng,mồ hôi lấm tấm,ngòai lúc làm việc ra,chưa bao giờ nó thấy anh nói hăng say như thế.chợt,con bé hỏI:
-có phảI bọn em là thành công đầu tiên của anh ko?
Cõng cô nhân viên trên lưng,ngài Manager bước đủng đỉnh:
-thật ra,BOYs là thành công đầu tiên.còn em,(nhìn sang) em là sự liều lĩnh đầu tiên của anh.nhìn qua 6 tên kia,ai cũng nói sớm muộn gì thì cũng nổI tiếng.còn vớI em,anh đã đánh cược cả sự nghiệp vào ván bài này,anh đã thắng đc 1 nửa rồI,nửa còn lạI mang tính quyết định thì phụ thuộc hoàn toàn vào em đấy!
An Dĩ chết lặng,ko ngờ nó lạI quan trọng vớI anh như thế,mặc dù chỉ là trong công việc.từ giây phút ấy đến mãi sau này,chưa bao giờ nó dám nghĩ đến việc bỏ cuộc hay gục ngã nữa,vì nó biết,ở cuốI con đg,Thành đang đứng đợI nó,dù chỉ trong tưởng tượng.
-các em nghe đây-Mr.Manager thông báo vớI cả 7 cái đầu đang ngồI quanh-ngày 17 tháng 2 này sẽ có một sự kiện rất quan trọng : nhóm chúng ta sẽ chính thức bắt tay vớI BOOM,đây là cách tốt nhất để xóa bỏ rắc rốI hiện tạI.chúng ta cần phảI tập trung nhiều vào các công việc sắp tớI,nên thoát khỏI vụ này càng sớm càng tốt.nhất là An Dĩ,em sẽ trở thành tâm điểm cùng 2 cô gái kia,vì thế nên cẩn trọng.đây là đề nghị từ công ty bên kia,coi như là hòa chí của họ.nhưng,tất nhiên,ta vẫn phảI đề phòng,thờI buổI cạnh tranh mà….
Kế hoạch này chẳng làm cả bọn shock lắm,nghe phong thanh trc cả tháng nay rồi.nhưng như thế tức là mọI thứ sẽ bị đảo lộn.2 nhóm sẽ cùng nhau diễn ở 1 chương trình lớn,và nếu có thể là sẽ xuất hiện trong liveshow của nhau nữa.
2 ngày sau khi đc thông báo chính thức,Diệp Linh và Vương Hà bắt đầu đến phòng vũ đạo công ty tập chung,lôi theo lỉnh kỉnh 1 đống đồ và 1 đống…người.có cả biên đạo riêng,và tất nhiên anh chị Thiên-Lý phảI làm việc cùng họ,cùng biên vũ đạo,cũng thảo luận.bài hát đc chọn là bản “Cơn Mưa Qua”,một bài hát đang hot trên cộng đồng mạng.có lẽ 9 ngườI trên sân khấu là hơi chật,nhưng phảI bố trí từ từ,Super Junior ngườI ta còn những 13 mems cơ mà.thái độ của 2 cô nàng kia thì “hợp tác hữu nghị cùng phát triển”.ban đầu thì vẫn ở chế độ thăm dò nhau,nhưng dần dần cũng ổn.An Dĩ còn phảI tập thêm vớI 2 cô nàng này 1 bài hát nữa “Nghĩ về Anh”-mua bản quyền “Thinking of U” của Hàn Quốc,để diễn chung trong Lễ trao giảI âm nhạc của năm Bông Mai Vàng.có vẻ như mọI việc đang tiến triển theo chiều hướng tốt.2 chị bạn kia khá hợp vớI cô ca sĩ của chúng ta,hát phốI bè đều hợp,lúc tập thì hơi khớp nhưng cũng khắc phục dần.
đến gần ngày diễn ra lễ trao giảI,có 1 sự cố diễn ra:ông Thành designer tự dưng thiết kế trang phục dự lễ cho Dĩ theo kiểu…váy ống,ngắn quá gối.trờI ơi là trời….làm sao Dĩ có thể mặc cái của nợ đó mà lượn lờ qua mặt bàn dân thiên hạ đc,lạI còn đám phóng viên sẽ “lưu” mấy bức ảnh chụp nó và bộ quần áo đố trên báo.huhuh,biết đâu lạI ở mục “những ngôi sao mặc xấu nhất quả đất”.chết mất thôi!ghét sex,ghét hở hang,đó là Trịnh An Dĩ.thế mà sao Quốc Thành ko hiểu điểu đó hả giời…vì thế mà mớI nhìn thấy cái váy là con bé đã cáo ốm lủI mất,ko thử thiếc gì sốt.tốI về thì bị Trung thắc mắc ngay lập tức:
-hôm nay đang thử đồ mà em bị sao thế?ốm à?
-ko,em vẫn sống đc tiếp…nếu ko phảI mặc cái váy chết tiệt đấy!
Hoàng đang xem TV,quay sang hỏI:
-cái váy nào?cái ống đen mà anh Thành “cute” (xuất phát từ tên Quốc Thành,viết tắt là “Q” để phân biệt vớI Duy Thành Quản Lý-> đọc là cute) may cho cô ấy á?dễ thương mà!
Ngay lập tức lờI bình phẩm thiếu thẩm mĩ ấy bị đập lạI bằng 1 giọng bà già phát ra từ cái miệng non choẹt:
-đẹp cái con quạ gì?kinh bỏ xừ!trên dướI hở hết cả,chả ra cái thể thống cống rãnh.mặc nó thà chết còn hơn!
-ấy…-Vinh bên cạnh giật mình-làm gì mà ghê thế?tôi nhìn nó cũng ko tệ lắm mà…
-lạI thêm anh nữa…con trai chỉ thích nhìn con gái ăn mặc như thế!thật là…
-ơ,sao lạI vơ đũa cả nắm thế? NgườI ta mớI khen có 1 câu mà đã….
Nằm oài xuống ghế,Dĩ chán nản lấy gốI bịt đầu:
-trờI ơi,chẳng lẽ con ko đi dự lễ trao giảI hả trờI?
-sao lạI thế?tên-trưởng-nhóm-tên-Nhật trợn mắt-có mỗI cái váy mà lạI bỏ lễ trao giảI thì ko đc!thanh danh của mọI ngườI sẽ có vấn đề đấy!
Trung cũng hùa vào:
-đúng đấy!em chẳng bảo muốn đc 1 lần đi giữa thảm đỏ như mấy ngôi sao Hollywood là gì?ko nên nghỉ!
-đồng tình-lần này đến lượt Minh cận-rồI đến lúc lên sân khấu nhận giảI thì chúng tôi ăn nói sao vớI khán giả?
-thôi đi ông,chắc quái gì đã có giảI,năm nay có thêm mấy gà mớI lên,khó cạnh tranh lắm…Việt bình loẠn như nhà sách lược nói chính sự-theo tôi thì cô ko nghỉ đc đâu!còn buổI diễn hôm đó vớI BOOM nữa.
-uh nhỉ!nói mớI nhớ.Dĩ,cô phảI đi thật rồI,lần này ko đc gây chuyện nữa….mà có cái quái gì quan trọng,mỗI cái váy thôi cũng sinh chuyện đc,đúng là…đồ con gái!
Nghe đến đây,An Dĩ (vẫn vùi đầu trong gốI) nói ra lí nhí:
-ko phảI tạI chuyện đó,mà là….
-là sao?cô phiền phức quá đấy.
vùng ngồI dậy con bé gào tướng lên:
-TẠI VÌ TÔI CHÂN TO!
Im lặng 11s…rồI cả đám…cườI phá lên,bò lăn ra ghế,rơi oạch xuống sàn,gục mặt xuống gốI,đủ cả.chỉ có mình Dĩ ngồI im,mặt đần thốI!
-ôi trờI ơi….chết mất thôi,ặc ặc….
phảI mất hơn 3 phút sau tình hình mớI ổn định lạI đc,nhưng vẫn còn những tiếng cườI lác đác rơi *** lại.đằng hắng giọng,khuôn mặt cố nhịn cườI của Vinh đang có xu hướng nhăn dần đi:
-e hèm!thật ra,vấn đề này….hơi…nhạy cảm,nhưng mà…HAHAHAHA
ko trụ nổI,có kẻ bò lăn ra cườI tăng hai.lần này thì đến Việt:
-ờ…tôi nghĩ là cô có thể xin thiết kế lạI cái váy hoặc chọn bộ khác.
-anh điên à?ngày mai là tôi phảI trưng diện bộ đó rồI,làm sao mà kịp,mà chắc chắn là ko ai thông qua cho đâu.
Nhật-kẻ cườI nhiều nhất bây giờ mớI hõan cái sự sung sướng ấy lạI đc-lên tiếng:
-tôi nghĩ…chắc…cô ..ko cần đổI đâu,cứ mặc thử đi….biết đâu….cái váy đó lạI hợp với….những ngườI chân to.
Nói đến đây thì cả 5 tên còn lạI ko nhịn đc nữa,phá lên cườI ngặt nghẽo tiếp.tất nhiên là cái giì cũng có giớI hạn của nó,Dĩ ko còn chịu nỗI bị cườI nhạo mãi,đứng phắt dậy,con bé đùng đùng bỏ về phòng,đóng củia cái rầm.lúc ấy mấy tên ngốc kia mớI nhận ra mình vừa làm 1 điều ko thông minh cho lắm.
Sáng hôm sau,con bé đến cong ty mà lòng như lửa đốt.coi như đành phó thác số phận vậy.cứ nghĩ đến chiều tối nay là nó lạI muốn thờI gian dừng luôn đi.cả buổI,con bé chỉ biết lẩm bẩm “chết thật rồI!chết mất thôi”.tất nhiên những hành động đó ko qua nổI 6 cặp mắt kia.tự dưng bọn hắn cũng lo lo,lỡ Dĩ mặc xấu thật thì làm thế nào,bây giờ anh Thành cute đang đi dự 1 buổI trình diễn thờI trang ở Nha Trang,ko thể về ngay đc.đang ung đầu nghĩ cách,chợt Vinh thở đánh xà:
-đến nc này thì chỉ còn cách…đi mua 1 bộ nào đó mà thế chân vậy.
ngay sau khi phun ra đc ý tưởng,hắn bị 5 tên còn lạI ….đánh hộI đồng vì tộI …ko chịu nói sớm,để ngườI khác phảI nghĩ bứt đầu vò trán.tất nhiên là các gã ấy ko dám…rủ Dĩ đi, lôi 1 đứa keo kiệt như nó theo thì chỉ có nước về tay ko mà thôi.rứa là 6 cái bóng rút êm ra khỏI phòng tập.
cả 2 tiếng đồng hồ,mấy cái đầu nam chúm chụm vào đống báo tạp chí thờI trang,chọn lựa,bàn tán,phản đốI loạn cả lên.cuốI cùng,bộ của Hoàng đề xuất đc phiếu nhất trí cao nhất :4/6.tả nó thế nào nhỉ? Váy màu đen (cho nổi vớI mấy cái ple trắng của cả hộI),dài quá gốI,loe to dần xuống phía dưới,vai trần,có 1 dài voan trắng mỏng dài vắt ở cổ,chân là 1 đôi boot đen cao,kiếu cổ cổ của những năm 70-80,găng tay trắng.cô ngườI mẫu trong quyển tạp chí quảng cáo thì mặc đẹp,chứ còn Dĩ thì….ko dám biết.nhưng ít ra nó đã đáp ứng đc yêu cầu “kín đáo,che khuyết điểm ở chân”.bước tiếp theo là lùng mua.vì váy và phụ kiện mỗI cái phân tán đi 1 chỗ nên 6 anh chàng phảI xé lẻ nhau đi mua,sao cho đủ bộ trc buổI chiều.
4h16,vớI tư cách là khách mờI của buổI lễ,J-One phảI có mặt đầy đủ ở beauty salon của Thanh để make-up và thay trang phục.nhưng Dĩ bỗng dưng mất tích làm cả bọn nháo nhào,cuốI cùng,Mr.Thành nhận đc 1 tin nhắn vớI nộI dung:”1 ngươi ba con cua em bi dot qui,phai nhap vien gap,em se co gang quay ve trc buoi dien,mong anh thong cam”.chấm hết.sau đó ngài quản lý có cố gắng liên lạc thế nào cũng ko đc,tìm khắp nơi ko thấy.vậy là rõ,khi xuất hiện ở thảm đỏ sẽ chỉ có 6 chàng trai.đành cói vớI giớI truyền thông là An Dĩ có việc bận đột xuất nên chưa về kịp ngay vậy.thật lf bực mình quá đi mất,sao cái cô ca sĩ này cứ phảI gây chuyện vào những lúc này mớI đc nhỉ?hay là lạI tập tọe mắc bệnh sao? (huhu,oan quá).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...