Bản Lĩnh Của Quân Tử

chỉ khoảng 8p là Hân đã đỗ xịch xe trước cổng chung cư,gì chứ ăn uống thì nhanh phảI biết.cũng vớI tinh thần ấy,Dĩ từ trên tầng lao ầm ầm xuống vớI 2 chai C2 trên tay,cườI toe tóet khi thấy….đống bánh mì trên tay con bạn.Hân nhìn nó:chẳng thay đổI gì,vẫn lôi thôi như thế,chỉ có điều mái tóc Hảo Hảo đã được ép thẳng thành miến Phú Hương (?!),buột miệng:
-mày…vẫn thế!
-he,thờI thế ko thế ,tao vẫn thế.
-ngoan cố!
-ko phảI khen!
-mày thế nào rồI?”chân trờI mới” có gì thú ?
-nhìn tao xơ xác thế này mà còn hỏi….hơi ổn thôi..thỉnh thoảng hai bên vẫn cãi nhau(ngoạm 1 miếng bành rõ to),nhưng mà ko gay gắt như trước nữa,mà cũng chẳng có thờI gian để mà sinh sự!…mày thì sao?cả tuần ko gặp mà cứ như cả thế kỷ í!
Hân tu chai nước,nuốt đánh ực:
-tao á?vẫn thế,nhưng mà thỉnh thoảng lạI bị túm hỏI về mày,bố mẹ tao cũng thế.từ ngày nhìn thấy mày lên báo là suốt ngày ông bố yêu kính ngân nga:đấy,nhìn bạn nhìn bè mày thế đấy…nghe mãi cũng muốn ợ.
-giờI ạ,chẳng qua là gặp họa (?!) thôi mày ơi….mấy ngày nay,điện thoạI của tao bị réo suốt,đến nỗI nửa đêm phảI tắt nguồn.
….
Tiễn con bạn về,Dĩ buồn buồn,tự nhiên nó muốn được theo Hân về cái phòng trọ cũ rích ấy.đến chân cầu thang,nó nhìn thấy cái xe đạp 1 gióng còng cọc của mình bị vứt chỏng chơ,con bé im lặng.chợt nó lôi cái xe ra,nhảy phốc lên….dông thẳng ra công viên gần đó.
-lúc nãy ông đi đâu mà để tôi tìm nổ mắt thế!Hoàng bước ra từ phòng thay đồ,càu nhàu vớI Việt.cầm tờ báo trên tay,ko buồn nhìn thằng bạn,Việt ề à:
-ờ…chiều nay hơi rỗI,tôi xuống sân chơi mấy đường cơ bản,lâu lắm ko sờ đến quả bóng!thế có việc gì mà rồng lạI phảI hạ cố đi tìm tôm thế?
NgồI xuống cho chuyên viên chỉnh sửa mái tóc,Hoàng nhếch môi:
-chả dám,định mượn bác cái headphone,của em nó hỏng mất rồI,chán quả,mớI “bắn” được mấy bài hay hay…
Đúng lúc đó,Minh ở đâu nhảy vào:
-eh,anh Thành nói chiều mai ko bận gì,bọn mình xuống sân chơi chút chứ?
-nhất trí!Việt hí hửng như được gãi đúng chỗ ngứa-rủ mấy lão kia đi,gọI cả mấy thằng bạn bên Kinh tế của ông vào đấu nữa,bọn đó chơi hay phết!
-thế có định rủ thêm Dĩ đi ko?Hoàng chọc ngoáy.
-à…cho con bé đó ra sân làm khán giả cũng được.dù sao cũng phảI hú nó 1 tiếng,kẻo anh Thành lạI nói nộI bộ ko đoàn kết.
nhắc đến Tào Tháo,Tào Tháo đến,Thành ở đâu xẹt qualàm cả bọn hết hồn:
-nhanh lên nào,Minh đi thay đồ đi,còn ngồI đó mà tán gẫu à?còn 12p nữa thôi đấy…Hưng!có thấy Dĩ đâu ko?
Công Hưng ở góc phòng đang nói chuyện gì đó vớI Trung,đáp vớI sang:
-có,ở bên kia….anh Thanh đang trang điểm…
cách đó ko xa,có hai kẻ đang ngồI cho chuyên viên làm tóc tỉa tót,quay sang nhau bình luận:
-này!ông có thấy anh Thành quan tâm hơi đạc biệt đến Dĩ ko?Nhật để lộ 2 chữ “thắc mắc” to đùng trên chán.
-ờ…ngườI ta là thành viên nữ duy nhất mà…Vinh thủng thẳng,như bắt được thóp,hắn quay sang gã bạn bớI móc-sao?bất bình à?bất bình là ghen đấy!mà ghen nghĩa là yêu rồi…
-xì…vớ vẩn-Nhật đập bẹp vào cái chuỗI suy luận bất logic ấy-ai mà thèm…
-ồ vâng…tên bạn vẫn ko để yên-ko ai thèm,chỉ thích thôi….ko biết hôm họp báo ai ngỡ ngàng đến suýt đổ cả ghế khi “nàng” bước ra…lạI còn khen nhau nữa chứ!

-thôi đi!cả ông cũng hùa theo đám phóng viên nhặng xị ấy à?
-he….cũng ko hẳn,chẳng qua là hai ngườI trông đẹp đôi quá thôi nên mọI ngườI moiứ gán ghép như thế.này,ông nghe câu “ghét của nào trờI trao của nấy” chưa?
-này này…có thôi đi ko?muốn “môi thắm má hồng” lắm hả?ông mà còn nói nữa thì ko có ai dậy nấu mì đêm cho ông nữa đâu…
-thôi…thôi…đùa tí mà đã nổI quạu…Vinh lầm bầm:..đúng là trúng tim đen.
Lúc Nhật quay sang định thụI vào bụng thằng bạn lắm chuyện 1 cái thì nghe ông sếp trẻ thúc giục:
-nào xong cả chưa?Nhật,Vinh nhanh lên nào,mọI ngườI chỉ còn chờ mấy cậu nữa thôi đấy!
-vâng,ra ngay đây Sếp ạ,khiếp!chắc em phảI thu âm giọng anh làm nhạc chuông báo thức mất…nghe mà tim cứ giật thon thót ấy…
cũng ko vừa,Mr.Manager quay sang tỉnh bơ,thủng thẳng:
-ấy!tôi cũng định đề xuất lên cấp trên cái phương án ấy!
-OK!mọI ngườI tập trung lạI đây nào…Minh!khẩn trương lên,sắp đến lượt mình rồi…Chờ An Dĩ 1 chút,anh Thanh nhanh nhanh tay lên 1 tý!
-đây đây..xong rồI,Thanh xoay cái ghế Dĩ đang ngồI-trả ấy chàng ngự lâm nàng công chúa đây…
1,2,3…6..à ko,7 cái mặt nhìn qua…đần thúi!hôm nay trông cô ca sĩ khác hẳn mọI lần,ko “chơi” gam tốI nữa mà thay vào đó là bộ quần áo trắng cho hợp vớI “đồng bọn”,thêm vào đó là tông trang điểm sáng-màu cam-trông càng nổi.tâm điểm của mọI ánh nhìn lúc đó-tức là An Dĩ đang hơi cáu vì bị so sánh vớI mấy cô nàng “ướt nhẹp” trong truyện cổ tích,lầm bầm:”công chúa nỗI gì….em thà làm phù thủy còn hơn!”,nhưng khi nhìn ra vấn đề là mình đang bị super soi,nó đổI trạng thái từ hơi cáu sang…hơi cuống:
-ơ hơ…gì mà mọI ngườI nhìn khiếp thế?mặt em dính gì à?
Trung phì cườI:
-ừ…dính đầy son với phấn!
thế là con bé xoay ngoắt sang Thanh,lừ 1 cái rõ sắc:
-đấy!em đã bảo là làm gì thì cũng nhè nhẹ tay thôi,ai lạI “bôi gio trát trấu” vào mặt nhau thế này…rồI nò thở đánh xà…kiểu này chưa hát được chữ nào đã bị đuổI xuống mất thôi!
Ngay lúc đó,trên sân khấu,giọng MC :
-vâng.xin cảm hơn Kasim Hoàng Vũ.kính thưa quí vị và các bạn,như báo chí đã đưa tin trong mấy ngày gần đây,nhóm BOYs (tiếng hò reo phía dưới bắt đầu nổI lên)…đã có 1 sự thay đổI nhân sự khá lớn…đó là sự xuất hiện của 1 thành viên nữ bên cạnh những chàng trai đáng yêu của chúng ta….và hôm nay,sân khấu Lan Anh xin được trân trọng giớI thiệu đến quí vị và các bạn ca khúc “RồI em sẽ quên” Remix của Lê Quang do nhóm trình bày vớI độI hình mớI!
Tiếng MC vừa dứt,nhạc nổI lên,trong cánh gà, Dĩ nghe tim mình đập còn rõ hơn tiếng trống ngoài kia,Thành đẩy mọI ngườI ra ko quên dặn vội:
-diễn thật tốt,Dĩ cố giữ giọng vững,mọI ngườI hỗ trợ nhau…nào…3,2,1…
mở màn là Trung,anh cầm bàn tay lạnh ngắt của Dĩ mà gần như lôi ra sân khấu,5 ngườI còn lạI bước tiếp ra,đứng đúng như những gì đã tập luyện,ánh sáng từ logo nhà tài trợ hắt xuống,tốI mờ mờ,và:
“Giờ thì ngườI cứ đi…anh vẫn..yêu em ngườI ơi…tình nào rồI cũng phai,1 mình anh nhớ…hoh…”
bây giờ thì Dĩ mớI hiểu cảm giác đứng trước sân khấu ra sao,run có,vui có,thậm chí là lâng lâng nữa…
“biết trước đến giây phút này,tình em trao anh giờ còn đâu nữa,nước mắt trước lúc chia tay….”
Dĩ đi theo điệu nhạc,khóac tay Hoàng 1 cách tự nhiên nhất(dù trong lòng khóc thầm),hai ngườI nhảy đôi ,đến cánh trái của sân khấu thì bắt đầu nhảy đồng đều cả nhóm.thực sự nhảy diễn khó hơn nhảy tập rất nhiều,ít ra bạn có thể nhìn vào gương lúc ở phòng tập để biết mình nhảy đến đâu,còn đằng này,trước mặt bạn là khán giả,họ để ý đến từng bước chân bạn,chỉ cần nhỡ 1 nhịp thôi là mọI động tác sau sẽ bay theo gió….vì thế Dĩ tập trung hết sức cho bài hát,cố ko để bất kỳ 1 sự cố nào.bây giờ nó mớI hiêu ra nỗI khổ của các sao.
Động tác cuốI cùng hoàn thành bài hát,cũng là điều mà Dĩ ko mong chờ nhất,đó là khi kết thúc câu hát của mình,Nhật sẽ phảI vòng tay qua eo nó(trờI ạ!),và hai ngườI sẽ vòng tay hình trái tim trên đầu.lúc tập,đây cũng chính là nguyên nhân của mọI sự gượng gạo.dù sao thì Nhật và nó cũng có sự xích mích quá lớn,vớI mấy mems kia thì đã hơi bình thường hóa quan hệ,nhưng vớI tên này thì….mặc dù Nhật đã từng cám ơn nó 1 lần (đây vẫn nằm trong vòng bí mật của 2 ngườI),nhưng cái cách hắn nói lúc đó cứ như thể đang tán thưởng khả năng diễn xuất của nó trước ống kính vậy,thật là…
VớI sự bất tiện to đùng ấy,anh Thiên ko còn cách giảI quyết nào khác ngoài để cho Nhật đặt hờ tay lên eo nó.đành vậy chứ biết làm sao,còn ý kiến ý cò gì nữa thì chắc bị anh ấy sút cho1 phát mấtà để bảo toàn tính mạng cho cái mông,Dĩ nhắm mắt cho…ôm.
Nhưng có 1 sự cố ở ngay nút thắt đó,khi xoay sang để tạo hình,cái tính hậu đậu của nó lạI dắt nhau đến phá bĩnh:cô nàg trượt chân ạ!nhưng ko biết nên cám ơn hay trách ông trờI đã đẩy nó vào hẳn vòng tay của kẻ mà nó khó khịu nhất:Mr.Nhật.vì đây là trên sân khấu nên Nhật vộI đỡ con bé,chứ như ngày thường chắc….anh bỏ mặc rồI.thật may,có lẽ Dĩ thực sự có tố chất của 1 ngôi sao,nên cú ngã của cô nàng cũng gần như 1 bước nhảy,lạI thêm tay Nhật kịp đỡ,nên buổI diễn vẫn thành công tốt đẹp.

Lúc xuống sân khấu,tay Dĩ lạnh toát,ko chỉ bởI sự vụ thót tim lúc nãy mà còn vì…lúc nãy,khi bất cẩn,mặt nó và mặt Nhật đã…gần nhau trên mức cần thiết,đến nỗI suýt nữa có 1 nụ hôn….(oa oa oa),nhưng hình như nó ở hiền quá nên mớI được gặp lành,trờI thương ko để mất cái first-kiss vào tay “kẻ bất lương” ấy!cũng may co lẽ do mọI ngườI mảI diễn nên ko để ý lắm lúc đó,vẫn lục tục chạy sô tiếp,vẫn diễn bài đó (trờI ơi là trờI),nhưng Dĩ cũng thấy tự tin hơn 1 chút và chắc chắn ko để sự cố tương tự như vừa rồI diễn ra.
Sau giây phút ấy,Nhật và nó gần như ko thèm nhìn mặt nhau,ngay cả lúc anh THành khen cách xử lý thông minh (có mà ăn may thì có),mặt 2 bên vẫn ko giãn ra được chút nào.
-thế nào?cảm giác “có nàng trong tay” ngọt ngào chứ!Vinh huých nhẹ cùi chỏ vào bụng Nhật khi ngồI cạnh nhau sau cánh gà của 1 sân khấu khác.Cũng may,Vinh “chôm chôm” đủ nhạy cảm để chọn đúng lúc 2 ngườI còn có 1 mình,ko thì chắc Nhật đào lỗ mà tự chôn sống mình mất.dù cảm thấy máu đang dồn lên mặt,nhưng tên này vẫn cố làm như ko:
-vớ vẩn…ông có để tôi yên ko hả?đó chẳng qua chi là 1 tai nạn,ai mà ham…
-ồ…tai nạn gì mà mặt kề mặt,môi kề môi.này,lúc nãy sao ông ko kéo mạnh 1 tí thì có phải là được “hun” nàng rồI ko?
-thôi đi!tránh ko được thì thôi,mà ông nữa…có bỏ ngay cái trò đùa vớ vỉn này ko thì bảo,dọa thế mà vẫn chưa tởn à?hay chờ tôi làm thật?
-ối…haha…có ngườI đỏ mặt kìa,chết nhá!để tôi chụp 1 kiểu,đem lên blog thì hay phảI biết…
-ko…ko được…Nhật cuống thấy rõ.dù có là nhóm trưởng thì anh chàng vẫn ko thiếu những lúc sơ hở của 1 tên 24 tuổi.trong lúc hai bên đang giằng co quyết liệt thì Minh hú tập trung,sắp đến giờ diễn.
2 tuần trôi qua kể từ sự cố ấy,thỉnh thoảng,Nhật vẫn bị Vinh dằn vặt vì mấy câu đùa kiểu khích tướng.nhưng mà cũng nhờ thế mà hắn để ý đến Dĩ nhiều hơn 1 chút.dù đôi khi chiến tranh vẫn nổ ra ở cấp độ nhỏ và lẻ.anh chàng cũng đã bắt đầu thấy Dĩ đáng yêu,cụ thể như cái cách cô ta thổI phù con ruồI “láo toét” đậu trên mũi,hay như cách ăn mặc của Dĩ,nó ko giống như những đứa con gái khác mà hắn từng gặp,nó …lộn xộn,hỗn hợp,tôi tối.đáng lẽ khi “được” sống trong1 căn nhà toàn những anh chàng long lanh điển hình như thế này thì ít ra cô ta cũng phảI mặc kha khá hơn 1 chút chứ!đằng này,suốt ngày Dĩ chưng kiểu tóc buộc vộI,quần áo ngủ lùng thùng lết quết khắp nhà,thậm chí có hôm còn cài cúc trên cúc dướI loạn cào cào nữa chứ!nhưng như thế lạI làm Nhật thấy thú vị,ít ra anh cũng có thể biết được 1 cô gái “nguyên chất”,ko phấn son trông như thế nào,lạI nhớ có hôm ko chú ý,Nhật mở cửa phòng tắm,Dĩ ở trong đấy,nhưng cô nàng ko hề biết đến sự có mặt của anh,vì còn …bận ngủ gục trên bồn đánh răng.nghĩ đến đây,có kẻ lạI ngồI cườI phởn phơ 1 mình,vừa buộc dây giày,vừa huýt sáo khe khẽ,đúng lúc đó An Dĩ đi qua,mặc kệ cho những suy nghĩ tốt đẹp mà anh vừa nghĩ lúc nãy,”mụ ta” buông 1 câu ức ko chịu được:
-đừng huýt sáo thế chứ!mai bão số 6 lạI tràn đến bây giờ!
Sự ra mắt của Trịnh An Dĩ vớI khán giả để lạI khá nhiều ấn tượng tốt.cụ thể như trong buổI họp mặt fan,cô nàng ghi điểm gần như tuyệt đốI khi sẵn sàng đứng về phe con gái trong trò chơi tập thể và chấp nhận….hít đất đúng như giao ước hình phạt giành cho độI thua cụộc.nhưng vẫn còn 1 số là ko vừa lòng lắm về điều đó,có lẽ là do ko thích có 1 cô nàng ra đứng cạnh,thân thiết (diễn thôi mà) với những anh chàng đẹp trai của mình.về phần Dĩ,nó cũng đã trưởng thành hơn trên sân khấu,ko ngạI hỏI ngườI khác về những sơ suất của mình,và sẵn sàng đáp lạI những lờI công kích của những anti-fans và dư luận bằng 1 thái độ nhũn nhặn(khác hẳn với lúc nó gân cổ cãi nhau vớI Nhật) nhưng cũng đủ sức đập bộp vào những cái đầu tối.ngay như khi được hỏI thẳng:
-cô đã từng…lên giường vớI bất kỳ chàng trai nào trong nhóm chưa?
Thì Dĩ lạI trả lờI 1 câu đau tim:
-à…lên giường vớI nhau thì có nhiều cách nhiều kiểu,nhưng mà ngài muốn hiểu theo 1 cách đen tốI nào đó thì xin lỗI tôi phảI làm ngài thất vọng rồi.
Vâng,ngườI đặt câu hỏI đáng sợ ấy ko ai khác chính là gã phóng viên xuất hiện trong buổI họp báo ra mắt Dĩ,kẻ đã nhìn Nhật vớI ánh mắt đáng sợ đó….
Ba tháng trôi qua,sự có mặt của con bé cũng dần được chấp nhận,thậm chí ngườI ta còn ví nó như hạt nêm để bỏ vào “nồI canh BOYs”.lương tháng-điều mà cô nàng mong chờ nhất-cũng theo đó mà tăng lên.”RồI em sẽ quên” đã thành hit,theo đó là 1 loạt những bài “Anh ra đi” và “Đi Tìm”-mua bản quyền nhạc Hàn Quốc,mớI đây nhất là “Anh tin mình đã cho nhau 1 kỷ niệm” của nhạc sĩ Lương Bằng Quang,đang rất có tiềm năng sẽ trở thành hit hai.
Nhưng ko phải con đường nào cũng trảI toàn hoa hồng,An Dĩ và nhóm đã phảI chịu hàng loạt những scandal,chíng xác hơn là những tin đồn thất thiệt về quan hệ giữa các thành viên,về việc nó quen 1 anh nào đó trong nhóm nên mớI được vào,tiếp đó là sự tồn tạI của những ca khúc bị chê tả tơi do ban đầu,khán giả vẫn còn đang trong tình trạng xét nét,”bớI lông tìm vết”.nhưng có lẽ dần dần mọI thứ sẽ ổn thôi.
9h30,sau khi tập hung hục ở phòng thể hình về,cả nhóm được triêu tập lên văn phòng Quản Lý có cuộc họp gấp.
-các bạn đây rồI.Mr.Thành đặt xấp bản thảo trên tay xuống,hồ hởI:lẽ ra tôi phảI thông báo trước về cuộc họp,nhưng do thờI gian hơi khẩn thiết…ngồI đi.
6 anh chàng chọn ình 6 chỗ ngồI êm ái,còn Dĩ đang bơ vơ ko biết nên hạ cánh xuống đâu thì được đích than Quản Lý mờI lên ghế của anh í “ngồI tạm”.
-được rồI,bắt đầu vào vấn đề chính nào.chúng tôi (tức là sếp và cấp trên) đã bàn bạc và có dự định đổI tên nhóm….
MớI nói đến đây mà đã lao xao:
-ơ….sao lạI thế?
-xời…tên đang đẹp…
-mất thương hiệu à?

Thành vộI giảI thích:

-được rồI..được rồi…nguyên nhân là vì ngườI ta ko thể gọI các bạn là “Những chàng trai” mãi trong khi trong nhóm có một cô gái được,như thế là ko đúng và biết đâu là họ lạI nghĩ chúng ta ko tôn trọng phái yếu,(nghe anh Thành đến đây,Dĩ cúi xuống lầm bầm:”đúng quá chứ còn gì nữa”),vì vậy chúng tôi mớI nghĩ đến việc thay tên,nhưng tên gì thì còn tùy…và các bạn cũng có thể bàn bạc để chọn ra 1 cái,nếu hay thì sẽ được chấp nhận….
-nghe cũng ko tệ lắm…Hoàng gật gù như triết gia,mắt ko rờI quyển tạp chí.
-hay là lấy tên…ờ…-Minh đẩy tay giữ gọng kính-nhóm “RnB” đi.cho đúng sở trường…
-ko được,Vinh gạt phắt,lỡ sau này nhóm có muốn hát mấy bài loạI nhạc khác thì làm thế nào?
-tên “Hey!” được ko?Trung xoa xoa cằm.
-ko tôn trọng khán giả lắm,Hoàng bình loạn,tay vẫn lật lật quyển báo.
-thế còn cái tên “BnB”?-lạI là Minh.ngay lập tức khổ chủ nhận được những cái nhìn dành cho ngườI “mất quyền công dân”,hết RnB lạI BnB.
-he,Nhật cườI đểu,tên thế lỡ ngườI ta dịch là Bad Boy thì sao?
(Dĩ:“cóc cần lấy cái tên đó thì nhìn cái mặt cũng đã kiểm chứng được rồI”)
-eh,nghe “BasketBoy” thế nào?Việt hào hứng.
-thôi…đã bảo ko liên quan gì đến vụ phân biệt giớI tính mà…
-“Bs-nG thì sao?
Mr.Thành sau 1 hồI ong đầu vớI các phương án,chợt nhớ ra 1 cái giọng im bặt nãy giờ:
-Dĩ!em ko có ý kiến gì à?
Đang ngồI hưởng thụ sự êm ái của cái ghế bàn Sếp,con bé giật bắn khi bị gọI,nó lúng búng:
-à…ờ…have no ideal!tùy mọI ngườI chọn thôi….
-he,theo tôi thì cô ấy thích chọn cái tên “Monkey” nhất!
nhật chọc ngoáy vào vụ việc Dĩ (dám) gọI cả nhóm là 1 bầy khỉ trong hôm đầu tiên bước vào nhà.tất nhiên,đây là điều mà “ai cũng hiểu,chỉ 1 ngườI (là ngài quản lý) ko hiểu”,nên Mr.Thành fán 1 câu làm cả bọn nín cườI ko nổi:
-nghe cũng ko tệ lắm,đáng yêu đấy chứ!(cái này gọI là:ai cũng hiểu chỉ 1ngườI ko hiểu)
Trong khi anh Sếp trẻ đẹp trai phảI hứng chịu 1 tràng cườI phá lá thì Dĩ nhìn Nhật vớI con mắt hình đạI bác:
-nếu như anh muốn hỏI thật thì tôi cũng sẽ xin trả lờI thẳng là cái tên ấy rất được,nếu như anh thích và thấy nó hợp vớI mình thì cứ việc chọn nó!
-he,Nhật vẫn giữ gương mặt phởn phơ-nếu thế thì tôi thích nái tên Vịt Lắm Chuyện hơn.
Máu bay hơi dần lên não,con bé tức khí:
-thế còn cái tên “Đổ thừa- ăn vạ” thì sao?
-cũng ko hay bằng “Vô duyên-Tóc mì tôm”.
-thế sao anh ko chọn luôn là “Công tử nhà giàu kiêu căng ngạo mạn”đi?Dĩ đốp lạI
-vì tôi thích cái tên “Cô nhân viên vụng về ko biết phục vụ” hơn cơ!đầu bên kia chiến tuyến cũng chẳng vừa.
-..,
-thôi…thôi…thôi…hai ngườI này…đúng là ko nói chuyện tử tế vớI nhau được quá 2 câu..Vinh can ngăn.
-anh ta cũng chẳng tử tế gì để tôi phảI nói chuyện kiểu đó.cô bạn chưa nguôi.
-thế cô thì hơn tôi chắc-gã con trai cũng ko cho qua.
-nào …nào,lạI bắt đầu.-tớI lượt Sếp cáu.nghe hai anh chị nói chuyện mà như xem đánh tennis ấy,cứ đánh qua đánh lạI ***ng cả mặt.có dừng ngay ko hay để tôi phảI goi bảo vệ?
lần này thì mớI im thực sự,nhưng mà khói lửa 2 bên vẫn cháy ngùn ngụt,ám đen cả trần nhàJ.


cuốI cùng,sau 1 hồI bàn luận bình loạn,tất nhiên là ko có sự tham gia của 2 khẩu thần công kia,cả nhóm nhất trí chọn tên J-One,(=just one:tức là “chỉ 1”).vài ngày sau,điều này được cấp trên thông qua.
7h30 sáng.cái điện thoạI trên đầu Dĩ reo tíu tít.sau 1 hồI nguyền rủa trong chăn và…trong mơ cái thứ âm thanh gì mà vô duyên phát ra vào lúc “nhạy cảm” này,con bé mớI sực nhớ ra là tiếng dế yêu đang réo gọI,nó ngóc dậy,nhấc máy bằng cái giọng ồm ồm:
-àlồ…
-Dĩ à?còn ngủ hả?
con bé giật bắn,ai mà lạI nói kiểu giọng điệu con Hân,nhưng ko phảI là…con Hân,mà cái tiếng này nghe quen quen,..sợ sợ.
-alo…cô Dĩ có phảI ko?còn nhớ tôi ko?ai hay phạt Trịnh An Dĩ bằng cách trừ lương nhất?đoán xem nào…
chẳng cần đến sự vận động của não bộ,chỉ cần nghe đến 2 từ rợn tóc gáy nhất quả đất là “trừ lương”,An Dĩ bật ra:
-úi!Sếp Đông….
Dĩ lảo đảo bước ra khỏI phòng,những gì Đông nói cứ lởn vởn trong đầu,bay lững lờ theo nó khắp nơi: “tôi nghĩ điều này ko nên đền nghị vớI cô,dù sao cũng cô cũng đã nghỉ việc nhưng do tình hình hiện nay của quán…”
-Dĩ à…Dĩ à…Dĩ!bác Năm lay lay con bé-cháu đi đánh răng đi chứ…rồI còn ra ăn sáng,kẻo lát nữa….
“gần đây quán bị xuống cấp,tất nhiên ko phảI về cơ sở hay về chất lượng phục vụ,thức ăn,mà do bây giờ có quá nhiều quán khác mọc lên,mà như cô biết đây,thờI buổI bây giờ ngườI ta thích những gì tốt nhất,tất nhiên là GOOD MORNING vẫn còn đứng hàng đầu…”
giọng của Mr.Đông vẫn đều đều vang bên tai như giọng ông thầy môn Kinh tế học,át cả tiếng bác Năm.Dĩ ra bật TV,nhìn như vô thức.
“tôi mong cô có thể thuyết phục bất kỳ thành viên nào trong nhóm làm ngườI mẫu cho quán,chúng tôi sẽ trả thù lao hẳn hoi,chỉ cần 1 ngườI chấp nhận,…”
-Dĩ,có dùng nhà tắm ko?kẻo đến lúc ngườI ta vào rồI lạI lôi ra…Vinh rút kinh nghiệm từ lần đau thương trước.
ko có tiếng đáp lạI,đơn giản vì những từ vừa rồI ko chui được vào đầu nó.
“hi vọng cô sẽ giúp tôi,giúp chúng tôi chỉ một lần…đây là lúc rất khó khăn…”
Dĩ thở dài đánh xà,dụI dụI đầu vào đầu gốI trong vô vọng,lầm bầm:
-giết mình đi còn hơn…
lúc ngẩng lên,con bé giật bắn lần hai,có 7 cái đầu,gồm cả bác Năm,đang nhìn nó 1 cách chăm chú khó hiểu.
-có…có chuyện gì thế?sao lạI nhìn cháu?
-em làm sao thế?Trung chau mày,ốm à?
-mệt quá thì vào ngủ đi…lát nữa để Hoàng nó xin anh Thiên cho.Mrs.Cook giọng đầy thông cảm,mặc kệ Hoàng thảng thốt chống đốI:
-ơ!sao lạI là cháu?
Cô bạn của chúngta cườI méo mó,buộc vộI tóc,tránh những ánh mắt tò mò 1 cách vụng về:
-à…cháu ko sao,bác đừng lo.rồI nhằm thẳng nhà tắm mà tiến.
cả ngày hôm đó,Dĩ ko tập trung được:lúc tập thể dục thì bị ngã oạch trên máy đi bộ vì tự dưng dừng lại…để nghĩ,khi tập vũ đạo thì đứng trơ trơ mấy quãng,đến khi bị chị Lý kí mạnh vào đầu,hồn nó mớI bay về xác được,nhưng những câu nói của Đông thì ám ảnh nó suốt.rất may là điều này ko ảnh hưởng đến nó nhiều lắm khi diễn.đến tốI muộn,khi nhìn An Dĩ ngơ ngẩn trên xe,ko chịu nổI,Nhật hỏI bật ra:
-cô làm sao thế?cả ngày cứ ngơ ngơ như ngườI mất hồn ấy.
lúc này,máu trong ngườI con bé như lưu thông trở lạI,nó hục hặc:
-thế thì liên quan gì đến anh?ko ai cãi nhau cùng,buồn miệng à?
Tên kia gãi gãi đầu:
-cũng chẳng phải….cũng tạI sống ồn ào quen rồI,bây giờ thấy im im,cũng hơi chán.
-này…con bé chồm lên,sẵn sàng cho 1 cuộc khẩu chiến,nhưng Vinh can thiệp kịp thờI:
-thôi,xin 2 bác,cho em nghỉ 1 chút,cả ngày làm việc quần quật….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui