4 ngày nay cả nhóm tập ko ngừng nghỉ,2 hôm nữa thôi,BOYs sẽ có chính thức 7 thành viên,việc sắp xếp độI hình lạI cho thật hợp lý và để mọI ngườI quen vớI điều đó rất quan trọng,rồI lạI “huấn luyện” cho Dĩ biết phản ứng vớI những phóng viên,những câu hỏI khó chịu,những lờI lẽ ko hay của fan…tất cả rốI tung lên với con bé,chưa kịp bỡ ngỡ đã bị cả núi vấn đề đè lên.nhưng cũng may là cô bạn của chúng ta đã hòa giảI được phần nào với mấy anh chàng đẹp trai kia,chứ nêu vẫn “bancăng” như lúc đầu thì chắc nó “gục trên cái mic bỏ quên nghề” như Hân ví von mất.
còn về phía nhóm BOYs,mấy chàng cũng hơi ngỡ ngàng về Dĩ!bởI ko phảI ai cũng có thể học khá nhanh chỉ sau 10 tháng như vậy.cô bạn hát,nhảy, đọc rap như 1 ca sĩ thực thụ vậy,chỉ có điều phảI “tút” lạI về tinh thần cho cô nàng 1 chút.bây giờ 5/6 cái đầu mớI chịu gật gù cho là sự chọn lựa của anh Thành là sáng suốt,còn 1 mem còn lạI á?hắn ko phảI là ngoan cố ko chịu chấp nhận cô gái của chúng ta,mà tạI hôm biểu quyết thì hắn đi đâu mất,mà còn ai lạ vào đây nữa,chính Trung “đệ đệ” chứ đâu,dạo này hắn có việc gì mà hay ra ngoài lắm,nhưng chả ai buồn theo dõi,hay chính xác hơn là ko có thờI gian mà cóc cách đi theo nữa,ai cũng bận bù đầu!
-An Dĩ, đây là nhân viên trang điểm của cô!Thành giớI thiệu cho cô bạn vớI một anh chàng mà mớI nhìn sơ con bé cũng biết anh ta có vấn đề về giớI tính.ngài quản lý vẫn tiếp tục:
-anh Thanh (hix!cái tên cũng con gái nốt), đây là cô gái tôi đã nói vớI anh…từ nay,hi vọng hai ngườI sẽ hợp tác vui vẻ.
sau cái bắt tay xã giao,anh chàng make-up kéo Dĩ xuống cái ghế chuyên dụng trong mấy salon,rồI quay sang hỏI anh Thành:
-anh định tạo cho cô ấy style nào?
-ờ…kiểu cá tính ấy!như thế cô ấy mớI dễ tạo nên 1 hiện tượng (?!?)
-sao ko chọn kiểu nữ tính công chúa ấy?đang mốt!mà anh ko sợ cô ấy có thể bị “chìm nghỉm” trong mấy anh chàng nam tính à?
-ko sao đâu! Dù sao nhóm kế hoạch cũng đã quyết rồI!vả lạI kiểu đó có quá nhiều ca sĩ theo rồI,nó cũng ko hợp vớI tính cách của cô ấy,
An Dĩ nhìn Thành qua tấm gương,tim nó đập thình thịch.
-lát nữa chúng ta qua Studio Linky,gặp anh Nam Photo,chuyên chụp hình cho nhóm.
-chiều nay em còn phảI đi găp chuyên viên làm tóc Như,cô ấy là cây kéo rất cừ đấy,mà cũng vui tính,anh Hưng sẽ đưa em đi,sau đó bọn em sẽ qua gặp anh tạo mẫu,cũng tên là Thành,nhưng là Quốc Thành!….
-sao chúng ta ko làm tóc và make up cùng một chỗ?thế có phảI tiện ko?
-à….đây chỉ là em đi làm quen thôi,còn khi làm việc thì mọI ngườI sẽ tề tựu đông đủ,”ngườI của ta” thì phảI là những nhân viên tốt nhất.Thành nháy mắt “khẳng định thương hiệu”.
-thế thì để lúc làm việc làm quen luôn có phảI đỡ hơn ko?Dĩ lầm bầm.
ko ngờ sếp nghe thấy,độp luôn:
-làm quen trước thì có sao,quen nhau rồI thì có phảI dễ làm việc hơn ko,vả lạI cũng phảI để các chuyên viên nhìn thấy em bằng xương bằng thịt thì mớI biết đuwongf mà tạo style cho em chứ!tốI nay em sẽ qua bên phòng thu âm,gặp nhóm Cá- kĩ thuật viên bên đó.
cứ thế cái list kế haọch dài như sớ ấy được xổ ra làm Dĩ ***ng cả mặt,chưa bao giờ nó lạI thấy nhờ cái giường ở nhà đến thế.
***
25/5-00h46
kim đồng hồ kêu kình kịch chạy gần đến 1h sáng mà Dĩ vẫn lăn qua lăn lạI trên giường ko ngủ được,mai là ngày họp báo chính thức,coi như buổI lễ ra mắt của nó vớI khán giả,hồI hộp,hồI hộp.thật ra ,việc nó xuất hiện vớI nhóm đã lên mặt báo từ mấy tháng trước rồI,đùng đùng con bé thành “cô gái bí ẩn”.mọI ngườI thi nhau suy đoán,nào là công ty 7DAYS tuyển nhân viên vệ sĩ nữ (?!),nào là bạn gái của 1 thành viên nào đó trong nhóm,mà nghi can đầu tiên là Nhật (oan quá,chẳng qua họ chộp được đúng cảnh nó và tên đó đứng nói chuyện trong lúc chờ mấy mems khác đi lấy xe ở trước cổng công ty thôi mà),nào là ca sĩ mớI của công ty,vân vân và vân vân,ko thể kể hết được những ý tưởng được bay ra từ những cái đầu Fristie kia.sếp Thành thì sống chết bảo vệ bí mật dự án đến cùng,bắt Dĩ đi đâu cũng phảI đeo khẩu trang trùm kín mít,báo chí dư luận có hỏI đến thì cứ úp úp mở mở:”cái gì đến sẽ đến”.như vậy để kích thích sự tò mò cho khán giả.ngày mai,một là quả bom sẽ được khai ngòi và nổ,hai là quả bom sẽ xịt như nhúng nước.
nghĩ vẩn vơ mấy hồI,con bé cũng chui được vào giấc (ác) mộng.
7h45p cái đồng hồ báo thức đã tắt ngúm từ lúc nào,bác Năm khởI đầu ngày mớI cho Dĩ bằng tiếng đập cửa ầm ầm:
-An…Dậy nhanh,muộn rồI.
Cô bạn của chúng ta từ từ hé mắt,chợt nhận ra hôm nay là ngày bao nhiêu,nó bật phắt dậy,cào cào mấy sợI tóc,lao bổ vào nhà tắm.ko để ý anh Hưng trợ lý sếp Thành đang đứng đợI ở bên ngoài từ khi nào.
30p sau,Dĩ được phổ biến đầy đủ và chi tiết (lạI) tất cả những điều phảI làm trong ngày.
Sáng vẫn tiếp tục đi tập thể dục.rồI 10h15 đi gặp anh Thành designer để thử lần ***t bộ đồ ra mắt.buổI chiều thì đến công ty để make-up và tạo thử 1 vài kiểu tóc,sau đó gặp đạo diễn buổI họp báo xem qua kịch bản và…………….mấy câu trả lờI,tất nhiên mấy cái này ko có nhiều tác dụng lắm vì có trờI mớI đoán được hết cái đống oái oăm mà mấy ông nhà báo sẽ đưa ra.4h 30 gặp nhóm và chuẩn bị,họp báo sẽ diễn ra lúc 7h tốI diễn ra ở phòng trà “Không gian” vớI 24 vé mờI.
BuổI sáng diễn ra khá suôn sẻ,buổI chiều nó trao đổI một chút vớI sếp Thành về kịch bản buổI lễ,nó sẽ ra sau nhóm,tức là ban đầu buổI họp vẫn chỉ nói về album,nhưng sau đó Dĩ sẽ bước ra và đó mớI là lúc cô bạn của chúng ta chính thức trả lờI phỏng vấn.xong xuôi,đến phần thay đó và trang điểm,Dĩ phảI ngồI im gần 1 giờ đồng hồ để các chuyên viên xoay quanh phù phép như trong lễ tế thần của ngườI da đỏ.
54p sau,khi cái cổ của Dĩ gần như gãy rờI vì mỏI thì nghe anh Thanh hô “xong rồI”,làm nó mừng như diễn viên nghe được chữ “cắt”(^^).mọI người giãn ra,Dĩ nhìn vào cái gương lớn,đầu lắc lư nhìn ngó như thể đang ngắm 1 ai khác trong gương.
Trước mặt nó là 1 đứa con gái mặc với cái quần jean có hai cái dây da nhỏ màu nâu vắt qua vai,đi kèm vớI cái áo màu xám tay lửng bo,trên cổ thắt nhẹ 1 cái khăn len nâu nhỏ xíu,đi boot nâu,mắI tóc được nhuộm nâu bóng bóng,uốn lọn to thả xuống ngang lưng,đầu độI 1 cái mũ len ………………. Móng tay sơn đen.Môi bóng,mắt nâu đồng,gắn mi giả,da nó hơi tốI hơn bình thường thì phảI:
-được rồI,em đeo cái này đi,Quốc Thành đưa cho Dĩ một đống những phụ kiện bằng đồng,dây da..tất nhiên là mình nó ko thể tự đeo hết cùng lúc từng ấy thứ,phảI nhờ mấy chị phụ tá nhảy vào giúp.phong cách Bohemieng đây mà.nó than thở:
-anh ơi,giờ là tháng Năm chứ có phảI giữa đông đâu mà bắt em mặc tòan đồ len thế này?
Quốc T. lúi húi chỉnh cái vòng ở tay cho con bé,tỉnh như bơ:
-ko sao đâu,lát nữa trong phòng có máy lạnh mà,mặc thế này cho hợp tông vớI mấy anh chàng kia.
Bỗng cái điện thoạI của Dĩ rung bần bật trên bàn,Quốc T. vớI tay tắt phụt,trước con mắt ngỡ ngàng đầy tức tốI của cô bạn,anh ta nhún vai giảI thích 1 câu gọn lỏn:
-lệnh của sếp!
Loay hoay mãi,cũng hoàn tất mọI thủ tục,anh chàng designer đẩy vai Dĩ:
-xong rồI,em ra đi.nhớ là phảI bình tĩnh đấy!
con bé gật đầu.
ngoài hành lang,Mr.Manager đã đợI nó từ bao giờ,vẫn nói liên hồI vào cái điện thoạI:
-cậu cho họ vào đi,sắp đúng chỗ đặt trước,dặn bọn phục vụ để ý ông nhà báo Hoằng ở góc trái phòng ấy,ông ta thích sự chu đáo….
Nghe tiếng giày lục cục đằng sau,anh quay lại.im lặng.lia từ đầu đến chân.ngài sếp trẻ cườI nhếch,gật đầu tỏ ý hài lòng:
-ổn rồi.em đi theo anh.
Đặt nhẹ 1 tay sau lưng Dĩ,Thành đẩy nó đi,tay,tai và miệng vẫn chưa chịu buông tha cái điện thoại.
-Em ngồI đây,chờ khi nào anh Hưng gọI thì ra,muốn uống gì cứ gọI.
Ngài quản lý ấn phịch con bé xuống một cái ghế trong căn phòng ngay bên phòng họp,rồI quay đi.nhìn mọI ngườI tấp nập chạy ra vào chuẩn bị,ko ai chú ý nhiều đến con bé ngồI tít trong góc ngoạI trừ mấy cô nàng phục vụ lắm chuyện đi qua kì xầm bàn tán,tự nhiên Dĩ cảm thấy như bị bỏ rơi,và nó bắt đầu run….
-đây là Album chúng tôi đã bỏ nhiều công sức và đầu tư,vì thế đây hi vọng sẽ là 1 sự đột phá của cả nhóm.
-anh Duy Thành,có tin đồn xung quanh việc thực hiện album là công ty bắt nhóm thu âm cả vào đêm,điều đó có đúng ko?và đây có thể coi là sự “bóc lột”?
-trước hết thôi xin khẳng định tin đồn là sai,hầu hết album “Em” đều được thu vào ban ngày,duy chỉ có ca khúc chủ đề của album,vì rất quan trọng,lạI đã thu thử nhiều bản nhưng đều hỏng,nên cả nhóm quyết định là thu vào lúc sáng sớm để lấy giọng cho trong,đây hoàn toàn là đề xuất của ca sĩ,công ty chỉ tạo điều kiện mà thôi.
-xin lỗI,cho tôi hỏI một câu-góc phòng có tiếng nói-đây là do sự tò mò của công chúng và dư luận,cách đây mấy tháng có sự xuất hiện của một cô gái bên cạnh cả nhóm,những bức ảnh cho thấy sự thân thiết giữa hai bên.vậy anh Nhật(giật mình),anh có thể tiết lộ về cô gái này ko?vì theo nhiều ngườI thì cô ta là bạn gái của anh.
Nhật hơi bốI rốI (trong đầu lầm bầm nguyền rủa tay nhà báo rách việc,ghép Dĩ vớI ai chứ sao lạI đùn sao ình):
-à…về việc này…tôi chỉ có thể nói một câu:”bí mật tạo nên ngườI phụ nữ”,vì vậy mọI ngườI tốt nhất nên chờ đợI,cái gì đến sẽ đến.
-tức là thế nào?tên nhà báo vẫn chưa chịu buông tha.có phảI ý anh là chờ đến lúc hai ngườI chính thức….
Nhật lúc này đã nóng máu,đã thế bên cạnh còn có mấy cái miệng đang cố mím chặt “hoãn cái sự sung sướng ấy lạI”,nuốt ực cục tức vào họng (nhóm trưởng mà),hắn cố bình thản:
-lúc này tôi chỉ có thể để tùy mọI ngườI nghĩ …
biết làm thế nào được,chốI thì ko tin,có khi còn bị lộ kế hoạch,mà nhận thì….còn chết nữa!những câu hỏI sau chuyển dần sang cho những ngườI khác,chỉ có tay nhà báo vớI cái lưỡI ko nên tồn tạI là vẫn giành cho Nhật ánh mắt đặc biệt chú ý,như thể chờ sẵn sàng nhả đạn.
*
trong khi đó,sau cánh gà,Hưng đang cuống lên tìm Dĩ,ko hiểu cô nàng này đi đâu,sắp đến giờ xuất hiện rồI mà còn muốn chơi trò ú tim trốn tìm gì đây nữa?hay lạI nổI máu tò mò đi “tham quan” đâu đó,nghĩ đến đây,Công Hưng rút điện thoạI,điên cuồng quay số,đầu dây bắt đầu có âm thanh của một căn phòng ồn ào:
-gì đấy?
-anh Thành.có chuyện rồI!
Và như thế là đủ ột cuộc tìm kiếm diễn ra,mọI ngườI nhộn nhạo chạy tớI chạy lui.anh chàng Manager cũng ko ngồI yên,điện thoạI gọI liên tục,trong khi ngườI cần liên lạc là Dĩ thì lạI đi đóng phim “Mất tích” ở đâu,ai lạI sống giữa cái thế giới Di động mà đi tắt máy thế ko biết?lúc nãy Thành đã cảm thấy có gì ko ổn khi để Dĩ một mình ngồI sau cánh gà.thế mà….
-anh Thành!anh nghĩ sao về việc này?
Ngài quản lý giật thót,chủ nhân của câu hỏI cùng 23 nhà báo nhìn anh “hi vọng”,Hoàng ghé tai nhắc khẽ:”chuyện solo ấy anh ạ.”,nâng gọng kính,Mr.Manager đằng hắng:
-à ừm….đây mớI chỉ đang là dự án,còn có khả thi hay ko thì còn tùy vào phản ứng của fans và dư luận,hiện đang có 1 cuộc thăm dò về vấn đề này trên trang web chính thức của nhóm.
Miệng nói vậy nhưng đầu anh đang rốI tung,soát lạI danh sách những nơi Dĩ có thể đến,chỉ hi vọng cô ta chưa đi xa.cuộc phỏng vấn vẫn tiếp tục,gần 8 rưỡI rồi….bỗng chiếc điện thoạI nhấp nháy:”ANDI calling”,mừng như ngườI dướI đáy bắt được sợI dây,Thành mở máy,cố giữ mặt và gịong bình tĩnh:
-alô,Dĩ à?em đang ở đâu đấy?
-….
-có vấn đề gì vớI em à?nói thử xem nào?
-…..e..m…em….em sợ!
Dù ngồI giữa căn phòng ồn ào,nhưng Thành vẫn nghe rõ giọng Dĩ đang run bần bật…
-em….em sợ lắm!(giọng con bé gần như khóc) có cả quả núi đang đè lên em,em…em…nhỡ mọI ngườI ko….ko…
-xem nào,em bình tĩnh đi,chưa thử thì làm sao mà biết?
-nhưng…
-ko nên “nhưng” lúc này,có cả thế giớI đang chờ em ngoài kia,và nếu em cứ sợ mãi thể này thì mãi mãi em sẽ chỉ là 1 ngườI của thế giớI chứ thế giớI ko thể là của em được.hiểu chứ?
-….
-cô An Dĩ….cô có hai sự lựa chọn,phương án A là ngồI yên đấy và phương án B là nói cho tôi biết cô đang ở đâu để đến đón.đây là câu hỏI 50-50,cô đã xin trợ giúp của tôi,nên chỉ còn hỏI ý kiến khán giả thôi,cô có muốn dùng nốt sự trợ giúp này ko?
Đầu bên kia có tiếng cườI nho nhỏ:
-ờ ừm…chắc là có!
-rất tốt!Thành vẫn chơi tró ú tim mặc cho cái đồng hồ đang chạy ko thương tiếc.nhưng mà chúng ta gặp vấn đề nho nhỏ là hiện nay khán giả chưa biết cô là ai,nên chỉ còn cách là cô xuất hiện trước họ thôi.
Dĩ cườI thầm,nó lạI bị ông Sếp chơi xỏ,ý anh ta là kiểu gì mình cũng chết.
-ờ…xin lỗI anh MC,tôi có thể rút lạI trợ giúp ko?
-hừm…cái này thì…
-tôi chưa đưa ra câu trả lờI cuốI cùng mà.(ăn gian)
-thôi được,vậy cô nói câu trả lờI của cô đi.
-“đón tôi ở ngoài ngã tư trước phòng trà”
Thành nhếch mép “I win”
-thưa các vị,chúng tôi mờI mọI ngườI đến đây ko chỉ để giớI thiệu 1 sản phẩm duy nhất là Album “Em” của BOYs mà còn muốn công bố thêm một bí mật lớn,và đây mớI chính là tâm điểm của ngày hôm nay.
Phía dướI bắt đầu xì xầm.những cánh tay sẵn sàng nháy ảnh,sẵn sằng bật máy ghi âm và sẵn sàng ghi chép.
-vâng,giọng của Mr.Thành vẫn tỉnh như ko,chúng tôi xin được chính thức thông báo:kể từ ngày hôm nay-25/5-nhóm BOYs sẽ có thêm Một thành viên mớI,một giọng nữ mớI,lần đầu tiên xuất hiện trên sân khấu,sẽ cùng vớI 6 chàng trai của chúng ta tiếp tục làm nên tên tuổI của BOYs.vâng,đó là:TRỊNH AN DĨ.
Đúng như kịch bản,cô bạn của chúng ta bước ra,nhưng mà từ dướI khu vực ghế ngồI của khách,mọI cặp mắt đỏ dồn theo hướng cánh tay của Thành,và những ánh đén flash bắt đầu nhá lên ***i lòa như thể có ai đó đánh nó nảy cả đom đóm mắt,đám vệ sĩ bắt đầu làm việc để chặn lạI những phóng viên ảnh nhao ra.
00h15,cả nhóm chui được vào xe,ngườI Dĩ như rã ra,mấy anh chàng kia cũng chẳng khá hơn,nằm vật vã.Vinh chỉ cần đến 5mins là đã có thể an giấc,mặc cho Hoàng nghe nhạc vớI tiếng từ cái headphone to đùng bên cạnh,bác Năm vẫn hay khen hắn dẽ nuôi là vì thế.còn Minh và Việt cũng đã có dấu hiệu của buồn ngủ,chỉ có Trung ngồI cạnh là chịu khó nói chuyện vớI nó được vài câu.đường đến khu chung cư còn khoảng 10p nữa,lúc này,cả xe đã lờ đờ hết,Nhật và Trung cũng lâm vào tình trạng ngủ tập thể,Hoàng thì máy móc làm việc 1 đằng,ngườI ngủ 1 nẻo.xe có ghế ngồI thiết kế kiểu hai hàng ghế quay vào nhau,nên Dĩ có thể ngắm nhìn kiểu ngủ của từng ngườI,dù nằm vớI tư thế khác nhau nhưng trên khuôn mặt của 6 anh chàng đẹp trai đều hiện lên 1 tính từ:”ngon lành”.ngắm nhìn dung nhan các chàng chán,nó quay sang ngắm đường,nếu các bạn hỏI tạI sao cô bạn của chúng ta lạI có thể tỉnh táo thế thì xin trả lờI đơn giản là vì ko ngủ được trong cái ngàu đáng nhớ này.
-cô nên ngủ 1 chút!
Hồn vía con bé bay phốc đi trong chốc lát,khi hồn phách quay trở lạI chỗ chủ cũ,Dĩ nhận ra nơi phát ra tiếng động-Nhật .
-anh quan tâm đến ngườI khác hay là muốn hạI ngườI ta rụng cuống tim chết thế?
Vẫn ko mở mắt,Nhật nhếch môi:
-có lẽ là cả hai.
Dĩ quay đi,cườI 1 mình,Nhật giữ nguyên trạng thái ngủ ,tiếp tục câu chuyện bằng một câu mà sau này,mỗI lần nhớ lạI,con bé vần còn thấy đau tim:
-cám ơn cô.
Sặc.nghẹn.sock.mắt con bé trợn tròn,như ko tin vào những tín hiệu mớI được truyền đi từ miệng gã con trai ngồI đốI diện đến màng nhĩ của mình.nó đốp lạI 1 câu ko liên quan:
-anh còn thức hay ngủ đấy?(phải hỏI để chắc có ngườI ko ngủ mơ mà ú ớ lung tung).và anh chàng đẹp trai đang trong tư thế ngủ ngồI trước mặt nó cũng tiếp tục vớI 1 câu ko liên quan đến câu của Dĩ nốt:
-lúc nãy,khi gã phóng viên ngồI ở góc phòng phỏng vấn về chúng tôi,cô đã ko nói về xích mích của chúng ta,lạI còn chống đỡ giúp.nếu như thực sự đó là những điều cô muốn nói thì cảm ơn rất nhiều,còn nếu đó chỉ là kịch bản của buổI họp thì cứ coi như nãy giờ tôi ngủ mơ đi.
Nhật đang nhắm mắt nên ko thể nhìn thấy Dĩ đang cố nén để ko cườI to.mà thật cũng chả biết lúc đó nó nghĩ gĩ mà lạI trả lờI tên phóng viên hay bớI móc như thế.nhưng có 1 điều chắc chắn là đạo diễn trước đó đã ko chuẩn bị cho nó về vấn đề này.
Những ngày tiếp theo là những ngày lộn xộn,lịch làm việc của mọI ngườI bị xáo trộn,cả nhóm phảI tập diễn sao cho đồng đều,hợp lý và ăn ý.Dĩ phảI tăng cường chế độ ăn kiêng để giảm thêm 4kg,mỗI tốI phảI bôi thêm loạI kem dưỡng da tay,chân và đặc biệt là phảI nâng cấp da mặt…nhưng đó vẫn chưa phảI là điều khó chịu nhất vớI con bé,việc làm cho no thấy ko thoảI mái nhất chính là vũ đạo.thực sự ko thể hiểu nổI anh Thiên và chị Lý nghĩ gì khi mà toàn biên ra những động tác….kiểu như dựa lưng,nắm tay,khóac vai vớI cánh tay 2 ngườI vòng hình trái tim,thậm chí là ôm eo nữa…hic…hic,mà nhân vật chính của các động tác ấy là Dĩ mớI đau chứ!bạn thử tưởng tượng xem bạn phảI vừa hát,vừa khóac tay 1 anh chàng đi ra giữa sân khấu,rồI từ đó bạn tiếp tục nhảy đôi vớI 1 anh chàng khác,sau đó được kéo sang nhảy vớI 3 tên kia nữa….nói chung là nó ko chỉ rốI mà còn làm con bé cảm thấy ngượng,những gã kia cũng chẳng khá hơn,tập tành lóng nga lóng ngóng,khác hẳn vớI khi tập cùng vũ đoàn.vì thế cả nhóm rơi vào tình trạng diễn ko tự nhiên,đã thế suốt ngày anh Thiên gào ầm ĩ,bắt ai cũng phảI cố hết sức,hic sức về cái gì chứ riêng trong vụ này thì…thà chết còn hơn.nhưng mà ….không chết được hay chính xác hơn là anh Thành bắt phảI sống để mà …đi diễn.họp báo xong rồI,coi như đã công khai,coi như 7 ngườI luôn luôn phảI đi đứng cùng nhau.thật là …..
Đang thở dài đánh xà thương than tiếc phận ình thì điện thoạI rung “H H (tức Hân hâm) calling…”
-wảy!
-ah…chào cô ca sĩ….cô có nhớ kẻ bần hàn này là ai ko?
Con này nó nói móc mình đây!
-ờ ừm…làm sao tạI hạ dám quên các hạ,ấn tượng “xâu sắc” (=xấu) quá mà,ám ảnh đến giờ…
-cô Trịnh An Dĩ…những gì cô nói lúc này có thể làm bằng chứng cho cô trước mặt báo,có muốn tôi thổI cho cô 1 scandal cho thêm phần nổI tiếng ko?
-ấy chết,em ko dám….
-Haha…thôi thôi,đùa thế đủ rồI,kẻo điện thoạI của mày lạI gắn nghe trộm,5p sau cảnh sáy ập đến nà bắt tao vì tộI tống tiền thì khốn!cả bố vớI mẹ mà chỉ đẻ được mỗI cô con gái bia….
-thôi được rồi….mày lạI định thương cho thằng chồng chưa biết mặt trong tương lai bị mồ côi vợ chứ gì?lúc ấy chắc tao phảI mừng cho nó vì thoát khỏI mày đấy!thế gọI có việc gì ko?
-thế phảI có việc gì mớI gọI à?chẳng qua là fan muốn gọI điện nghe giọng sao ngoài đờI khác trên sân khấu là mấy ko?rồI còn xin chữ ký đem rao bán….
-lạI nữa,mày có thôi đi ko?nói xem,ko phảI là mày chỉ gọI điện vấn an tao đấy chứ?(….)nếu thế thì …today,long thể trẫm hơi bất an…
-được rồI,lạI xổ nho ra đấy,sợ mày rồi…..chẳng là hôm nay đẹp giờI…
-nói luôn vào vần đề xem nào.
-à..dạ vâng….hôm nay em đọc báo thấy tin về chị ở khắp nơi,đi đến nơi đâu cũng có hình bóng chị trên tường,dướI cột điện,đến “công sở” (tức là quán GOOD MORNING) cũng thấy ngườI ta nói về chị vớI 1 tâm trạng ngỡ ngàng,chả dấu gì chị,em cũng bị săn đuổI ko kém gì sao,em online cũng thấy ngườI ta bàn tán về chị vớI nhiều cảm xúc và tâm trạng khác nhau…nên em muốn gọI điện hỏI chị xem…chị ăn sáng chưa?
Đấy!hết,luôn là con Hân,thật ko hiểu sao cái đứa hay lạc đề như nó mà lạI có thể thi khốI D được 6,5 điểm văn,giáo dục nước ta đúng là có vấn đề thật!”sống trong sợ hãi” với con này lâu rồI nên Dĩ nhịn được,chứ phảI ngừoi khác thì chắc dập máy rồi.
-à…báo cáo em,chị cũng chưa ăn gì,há chăng là em muốn mờI chị 1 bữa..
-trờI ạ. vẫn ko bỏ được tính bần tiện như thế à?
-ồ,em thông cảm,chị đi làm nhưng chưa có cát-sê…
-thôi được rồI,mày có đi được ko để tao còn biết đường…
-hehe,tưởng mày muốn đùa tiếp,được rồI,bây giờ ra ngoài thì tao ko đi được,nhưng mà…hay mày đi mua đồ ăn đến đây,tao ăn hộ cho….
-gớm…ko thuê!ăn gì?vẫn bánh mì kẹp bơ ruốc nhá…
-tao đang ăn kiêng…thôi kệ nó…cứ vác đến đây đi,mua cho tao hai cái,nước tao lo…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...