Thằn lằn cùng rắn đều khiến Tề Hoan khó có thể tiếp nhận, nàng kiên quyết cự tuyệt bụng của mình “xuất hiện” đồ vật kỳ quái. Nhưng cũng may đám kiếp vân bảy màu trong bụng kia tuy hấp thu không được, nhưng cũng có thể tùy ý khống chế, vì vậy Tề Hoan không chút do dự điều một mảnh kiếp vân đến, mãnh liệt đánh xuống đầu con “thằn lằn” kia.
Cũng không biết đánh xuống bao lâu, phiến vân kia càng ngày càng ít, mà cái con “thằn lằn” kia lại càng trở nên kỳ quái, nếu như mình không có đoán sai… thì chẳng lẽ đó là…? Tề Hoan nhìn vật thẻ màu xanh đang xoay quanh trên Thái Cực Đồ, càng nhìn càng thấy hình dạng rất giống với thần thú Thanh Long được giới thiệu trong sách.
Trong bụng mình mọc ra một con rồng?! Không biết có phải do quá mức kinh hãi hay không, Tề Hoan mãnh liệt từ trên giường bật dậy, khiến Mặc Dạ vốn canh giữ bên người nàng giật mình.
“Nàng vẫn ổn chứ?” Thấy sắc mặt Tề Hoan tái nhợt từ trên giường bật dậy, Mặc Dạ có chút bận tâm hỏi, sắc mặt của nàng thoạt nhìn không tốt lắm, chẳng lẽ bị nội thương nghiêm trọng gì đó mà hắn không có phát hiện ra?
“Rất ổn.” Tề Hoan chỉ đáp lại Mặc Dạ hai chữ, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một quyển sách, mải miết lật, lật lên lật xuống một lúc lâu sau mới thở phào, ngã xuống giường ngủ tiếp.
Theo như “Địa chi đạo” ghi lại, người tu luyện công pháp này, đến kỳ Nguyên Anh có thể kết thành hình dáng bốn loại thần thú, chỉ là độ khó tu luyện cũng khác hẳn với người thường. Nghe nói phàm là tu ra một loại thần thú sẽ có chín đạo thiên kiếp đánh xuống, lại tu thì sẽ có thêm chín đạo nữa
Đây cũng không phải bởi vì công pháp Tề Hoan tu luyện có vấn đề, mà là thiên kiếp kia khiến thần thú có được nguyên lực tương đương, vận khí Tề Hoan cũng quá tốt, trong bụng nàng có một đống kiếp vân, cho nên thời điểm Thanh Long xuất thế không cần thay Thanh Long ngăn cản thiên kiếp.
Trước kia tuy nàng cũng dùng sét đánh Thanh Long, song rất hiển nhiên những sét kia cấp bậc quá thấp, không thể khiến cho nó vào kỳ hóa rồng, cũng chỉ có sét thất phẩm mới là thứ Thanh Long cần. Cho nên trong khi Tề Hoan vô tình, một thần thú Nguyên Anh cứ như vậy cắm rễ trong bụng nàng.
“Thiếu chủ, hòm quan tài bằng băng đã bị phá ra rồi, đây là Phách Thiên Kiếm ngài muốn.” Hành động mới vừa rồi của Tề Hoan dọa Mặc Dạ giật mình, cũng may Mặc Dạ nhìn ra nàng chỉ bởi vì quá mệt mỏi nên đang ngủ, lúc này mới yên lòng. Chỉ chốc lát sau, sau lưng Mặc Dạ xuất hiện một mảnh huyết vụ (sương mù màu máu), Danh Độ Thiên từ trong huyết vụ đi ra, trên tay còn mang theo thanh Phách Thiên Kiếm vốn được Mặc Dạ cướp về.
“Nàng ta thế nào?” Mặc Dạ không quay đầu lại, ý bảo Danh Độ Thiên đặt thanh kiếm ở trên mặt bàn.
“Không có bất kỳ tổn thương gì, chỉ chờ Thiếu chủ đi đút thuốc cho nàng thôi.” Ánh mắt Danh Độ Thiên khó toát ra được vẻ vui vẻ, cuối cùng có thể trở về.
“Quyển sách kia đâu?”
“Thiếu chủ, ngài thật muốn đem quyển sách kia cho nàng? Thế nhưng lão gia đã thông báo, bảo ngài hủy nó.” Trong nháy mắt Danh Độ Thiên chần chờ, không phải y muốn chống lại mệnh lệnh, chỉ là chuyện này cũng không phải việc nhỏ, nếu như ba quyển sách thật sự được gom đủ lại, thì đừng nói ba quyển, chỉ cần tu luyện tới quyển thứ hai, người nọ chính là một phiền toái lớn rồi.
“Ngươi nghi ngờ lời nói của ta?” Mặc Dạ lạnh nhạt nhìn Danh Độ Thiên, “Vậy ngươi cho rằng mệnh lệnh của cha ta so với mệnh lệnh của ta cái nào quan trọng hơn?” Giọng nói Mặc Dạ vẫn bình tĩnh, nhưng Danh Độ Thiên cũng có thể nghe được bên trong thực lạnh lẽo.
Danh Độ Thiên không nói hai lời, “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên, “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ đối với Thiếu chủ tuyệt đối không hai lòng.”
Huyết Ma Danh Độ Thiên từng ở nhân gian phong quang vô hạn, ai nghĩ đến y cũng sẽ sợ hãi. Kỳ thật trước khi phi thăng lên Thiên Ma Giới, y chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình vì người khác cống hiến, mà sau khi y đến Thiên Ma Giới mới biết, chính mình được gọi là thiên tư thật ra cũng chẳng là cái gì, tùy tiện một người cũng có thể bóp chết y. May mắn vận khí của y không tệ, trước khi hồn phi phách tán, được người cứu, người kia chính là phụ thân của Mặc Dạ.
Trước khi hạ giới, Danh Độ Thiên cũng không có gặp qua Mặc Dạ, y chỉ qua phụ thân Mặc Dạ nhắc tới, ông có hai đứa con trai, trong đó có một người tên là Mặc Dạ, ông nói đứa con trai này tình tính rất tốt, cũng không giống ma tu khác, quá mức nhân từ, cho nên việc hạ giới lần này mới để cho hắn (Mặc Dạ) xử lý.
Vốn tưởng rằng tính tình của Mặc Dạ thật sự tốt như phụ thân hắn nói, nhân từ như vậy. Song cho đến khi ở chung với Mặc Dạ khoảng một tháng Danh Độ Thiên mới hiểu được cái nhân từ kia đều là giả dối, lòng dạ của Mặc Dạ so với cha hắn còn ác hơn nhiều, bằng không hắn cũng sẽ không trú ở vực Tu La cùng biển Sát Thần hai khu vực cực kỳ nguy hiểm rồi.
Mới đầu Danh Độ Thiên còn muốn tìm cơ hội trở về bên cạnh lão gia, dù sao so với Mặc Dạ, tính tình của cha hắn cũng coi như không tệ, sau này y mới hiểu được, đã lên chiếc thuyền này, trừ khi chết, bằng không thì vĩnh viễn đừng mong xuống thuyền.
Mặc Dạ tuyệt đối không cho phép thủ hạ của mình có hai lòng, coi như là người của cha hắn cũng không được, Danh Độ Thiên biết rõ điểm này, cho tới nay đây cũng là điều y lo lắng nhất, cho nên Mặc Dạ nói như vậy, mới dọa Danh Độ Thiên thành cái dạng này.
“Đừng kích động, chỉ đùa một chút thôi.” Mặc Dạ vỗ vỗ bả vai Danh Độ Thiên, “Đi thôi, đi xem nhiệm vụ lão gia tử nhắn nhủ.”
“Vâng.” Danh Độ Thiên thấy Mặc Dạ đi vào trong huyết vụ, mới thở phào một cái thật dài, lau mồ hôi lạnh trên trán, vị chủ tử âm hiểm xảo trá này, trở mặt so với hồ ly còn nhanh hơn, cũng may hắn đối với thuộc hạ của mình rất tín nhiệm, bằng không nếu sự tình xảy ra mấy lần, Danh Độ Thiên cũng không rõ liệu mình có bị sụp đổ tinh thần hay không.
Sau khi Tề Hoan tỉnh dậy trời vẫn còn sáng, trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ ai. Tề Hoan rời giường đẩy cửa ra tìm một vòng thủy đảo, cũng không có trông thấy bóng dáng bất kỳ người nào.
“Kỳ quái, hắn vừa rồi vẫn còn ở đây, như thế nào mới thiếp đi một giấc lại không còn người?” Đi vào sâu trong chỗ của Mặc Dạ cũng không tìm được hắn, Tề Hoan đành phải lôi tiểu hồ ly từ trong ngực ra.
Rõ ràng đã đạt tu vi tứ vĩ, thế nhưng dường như tiểu hồ ly cũng không có xu thế to lên, đoán chừng đời này Tề Hoan cũng đừng mong có sủng vật có thể cưỡi rồi.
“Này, Mặc Dạ đâu rồi?” Tiểu hồ ly nửa ngủ nửa tỉnh bị Tề Hoan túm đuôi lôi ra, đôi mắt còn có chút sương mù, sau khi nghe Tề Hoan nói nó mới mở mắt, mờ mịt nhìn, một lúc lâu mới đạp cái chân ngắn cũn, ý bảo Tề Hoan buông nó xuống.
Sau khi thả tiểu hồ ly xuống mặt đất, nó đưa cái mũi nhỏ khắp nơi ngửi loạn, Tề Hoan ở phía sau nhìn, trong lòng thầm mắng hai câu, thật vũ nhục mà, nói thế nào cũng là Cửu Vĩ Thiên Hồ, chỉ bảo nó tìm người thôi, có cần đem cả kỹ năng của chó dùng tới không?
Nhưng nói thế nào cũng là yêu thú siêu cấp, cái mũi kia đúng là chó bình thường không thể so sánh, không mất bao lâu, tiểu hồ ly dẫn Tề Hoan tới bên ngoài một băng động.
Băng động kia ở trên một đảo nhỏ ngoài Thiên Ma Môn, chỉ có điều nó ở phía dưới mặt nước biển, nếu như không phải có tiểu hồ ly…, Tề Hoan thật đúng là không tìm thấy chỗ này.
Chẳng qua Tề Hoan không biết bơi, trên người cũng không có loại đồ như Tị Thủy Châu, nên chỉ có thể ôm tiểu hồ ly mở to mắt nhìn chằm chằm vào mấy thứ mơ hồ có thể trông thấy hình dáng dưới băng động.
Cũng may không đợi Tề Hoan đi xuống, bên trong đã có người đi ra, nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ Tề Hoan ngay lập tức đoán đó là bảy thủ hạ của Mặc Dạ, vốn gặp mặt bọn họ cũng không có gì, mấu chốt là trong lúc hôn mê Tề Hoan nghe thấy Mặc Dạ cùng Danh Độ Thiên nói qua lý do mấy người kia bị sét đánh, rắn trên người nàng hại người ta thành cái dạng này, nàng thấy vẫn nên tạm thời tránh bọn họ đi thì tốt hơn.
Vì thế Tề Hoan nhìn lướt qua bờ biển, phát hiện bên cạnh bờ có một chiếc thuyền lớn đang đỗ, nàng vội vàng chạy lên thuyền, trốn ở trong khoang nhìn mấy người kia từ xa xa.
Tuy khoảng cách hơi xa, nhưng nhiều năm tu tiên như vậy, thị lực của Tề Hoan cũng không tệ lắm, đủ để từ trong khoang thuyền nhìn thấy cử động của bọn họ, cũng có thể nghe thấy bọn họ nói. Hơn nữa trên người nàng còn có lá bùa che dấu khí tức, nên mấy người kia không có cách nào phát hiện được nàng.
Đợi một lúc lâu, Tề Hoan trông thấy Mặc Dạ bế một nữ tử toàn thân trắng như tuyết từ dưới nước đi lên, trông thấy mặt nàng kia, Tề Hoan không nhịn được hít vào một hơi, đời này nàng chưa từng gặp nữ nhân nào đẹp như vậy.
Trong số người nàng quên biết, ngay cả tộc trưởng Yêu Tộc cũng không có xinh đẹp bằng nữ nhân này, lần đầu tiên Tề Hoan nhìn nàng ta mà ánh mắt khó có thể dời khỏi.
Sau khi đến trên bờ biển, sắc mặt Mặc Dạ bình tính đem nữ nhân đặt trên mặt đất, ai ngờ nàng kia cứ ôm Mặc Dạ không buông, còn muốn hắn bế mình đi.
Sau khi nghe lời của nữ tử, Tề Hoan cảm thấy ngực mình có chút khó chịu, tuy không biết nữ nhân này cùng Mặc Dạ quan hệ ra sao, nhưng trông thấy hai người bọn họ thân mật như vậy, nàng cảm thấy trong lòng rất bực bội.
Cũng may Mặc Dạ chỉ nhìn nữ nhân kia, không có bế nàng ta đi tiếp.
Kết quả nữ nhân kia ngồi dưới đất gào khóc, chỉ vào mũi Mặc Dạ, nói trong lòng hắn nhất định đã có nữ nhân khác, chướng mắt “người vợ tàn tạ” này rồi.
Sau khi nghe xong bốn chữ này, Tề Hoan cả người ngây dại, thật lâu sau mới kịp phản ứng, hắn có vợ? Có vợ? Cái tên hỗn đản chết tiệt kia thậm chí đã có vợ còn dám tới trêu chọc nàng?!!!
Tiếp theo xảy ra chuyện gì, Tề Hoan căn bản không có quay lại nhìn, nàng tóm lấy đuôi tiểu hồ ly, tiện tay vỗ tay một tiếng, một đạo thất sắc lôi điện xuất hiện, bóng dáng của nàng liền biến mất trên khoang thuyền.
Tưởng rằng mình sẽ độn được xa vài hải lý, không nghĩ tới sau khi cơ thể hấp thu thất sắc thần lôi, độn thuật của nàng đột nhiên tăng mạnh, cư nhiên độn lên trên thuyền của người ta, người trên khoang thuyền trông thấy Tề Hoan đột nhiên xuất hiện từ không trung, cho rằng đã nhìn thấy quỷ, hoảng sợ chạy trốn bốn phía, chỉ có một nam tử trẻ tuổi thần sắc bình tĩnh đứng ở một bên phe phẩy cây quạt mỉm cười nhìn Tề Hoan.
Lại nói sau khi Tề Hoan rời khỏi, nàng vừa đi không lâu, Mặc Dạ trở về đông phòng của Tề Hoan, kết quả phát hiện bên trong không có, tìm quản sự đến, quản sự cũng nói không trông thấy nàng. Cuối cùng hắn tìm khắp Thiên Ma Môn cũng không có thấy bóng dáng Tề Hoan, nàng cứ như vậy mà mất tích.
“Người đâu?” Mặc Dạ ngồi trong đại sảnh, nhìn thuộc hạ quỳ thành hàng phía dưới, sắc mặt tương đối bình tĩnh, không có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào.
“Thiếu chủ, vừa rồi lúc ở bờ biển…. Thuộc hạ, thuộc hạ trông thấy một đạo thất sắc thần lôi.” Danh Độ Thiên cúi đầu nói lắp ba lắp bắp, tuy Mặc Dạ không có tỏ vẻ gì, nhưng cũng khiến Danh Độ Thiên theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi nói vừa rồi nàng ở bờ biển?”
“Hình như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...