Tiểu Ngọc Nhi Cũng may, sau khi trông thấy Kiều Xảo, sắc mặt Linh Vân Tử mới bình thường hơn một chút, ngoại trừ trên người Kiều Xảo có yêu khí nặng nề ra, chí ít nàng không có bất kỳ chỗ nào giống Tề Hoan.
Hiện tại dù Tề Hoan có nói cho hắn biết, kỳ thật Kiều Xảo là yêu, thì Linh Vân Tử cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận vị tiểu sư muội này. Mặc dù Tề Hoan không phải yêu, nhưng làm gì có con yêu nào dám xuất hiện nói cho hắn rằng nó khủng bố hơn Tề Hoan? Tuyệt đối không có!
“Chào sư huynh, muội tên là Kiều Xảo.” Mấy ngày này Kiều Xảo được Tề Hoan dạy dỗ cách chào hỏi khi gặp người khác, ngược lại cô bé không còn sợ người lạ nữa, tiểu hài tử vốn nên hoạt bát đáng yêu, Tề Hoan cũng không muốn tương lai cá tính của đồ đệ mình bị bóp méo. Cho nên vì để Kiều Xảo quên đi những điều ghê tởm kia, nàng đã thay đổi phương pháp dạy, khiến cô bé vui vẻ, dần dần bỏ qua những chuyện không thoải mái kia.
“Chào sư muội.” Đột nhiên xuất hiện một vị sư muội đứng chưa cao đến đầu gối mình, thần sắc Linh Vân Tử như vậy coi như đã quá bình tĩnh. Năm đó nhìn thấy một sư thúc so với mình nhỏ hơn vài trăm tuổi, hắn cũng có thể vui vẻ tiếp nhận, huống chi một tiểu sư muội.
Tề Hoan đang định kiếm cớ bắt chẹt Linh Vân Tử thì hắn ngược lại rất hiểu chuyện, lấy ra một cây kiếm có chuôi màu đỏ, cỡ bằng bàn tay.
Thanh kiếm này không phải vật phàm, ở nhân gian cũng coi như phi kiếm cấp bậc cao nhất rồi, Linh Vân Tử thật đúng là ra tay hào phóng nha.
Tề Hoan đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, nhịn không được nhiều chuyện hỏi một câu, “Ta nói sư điệt à, lúc trước tại sao ngươi không tặng ta quà gặp mặt hả?”
Dứt lời, Tề Hoan cảm giác cả người Linh Vân Tử dường như cứng ngắc lại, sau đó chậm rãi xoay người, “Sư thúc, người xác định ta hẳn phải tặng quà cho người sao?” Người ta đều là trưởng bối tặng vãn bối, hắn làm sao lại xui xẻo như vậy, chuyện này cũng đã qua hơn một nghìn năm rồi, thế mà vẫn bị sư thúc phàn nàn, nói lúc trước hắn không có tặng quà gặp mặt cho lão nhân gia nàng.
“Hừ.” Cái mũi nhỏ của Tề Hoan bất mãn hừ một tiếng, trong lòng oán thầm, thằng nhóc này nhất định là có bệnh luyến đồng (thích trẻ con)! Về sau phải bảo đồ đệ cách hắn xa ra một chút, thật quá nguy hiểm.
… Nếu Linh Vân Tử biết, mình dùng một cây phi kiếm cao cấp đổi lại ý nghĩ như vậy của sư thúc, không biết có thể trở thành Tu tiên giả đầu tiên chết không nhắm mắt hay không?
Chào hỏi Kiều Xảo xong, Linh Vân Tử mang theo con trai bị sét đánh đến da thịt cháy đen, mùi khét xông mũi lên phi kiếm, rồi đi trước dẫn đường cho Tề Hoan. Tuy hắn lấy làm lạ, không biết người đi theo bên cạnh sư thúc rốt cuộc là ai, nhưng định lực của Linh Vân Tử từ trước đến nay vốn không tệ, thấy Tề Hoan không có ý giải thích, hắn cũng không mở miệng hỏi.
Sơn môn mới của phái Thanh Vân thật sự rất gần địa bàn Yêu tộc, đứng ngoài núi Cửu Trọng Yêu, Tề Hoan nhìn vọng vào có thể trông thấy không ít yêu quái đang thò đầu ra nhìn, tò mò đáng giá.
Trông thấy Linh Vân Tử dẫn người trở về. Có một con chim toàn thân rực lửa đang đậu trên cây, liền vỗ cánh bay về phía bọn họ.
Có lẽ đã bị Tề Hoan bồi dưỡng thành phản xạ có điều kiện, sau khi nhìn thấy con chim kia, vẻ mặt Kiều Xảo lập tức kích động, kéo lấy cánh tay sư huynh kêu to, “Sư huynh sư huynh, nhanh bắt chim.”
“Tại sao muốn bắt nó?”Linh Vân Tử nhất thời không kịp phản ứng, nhịn không được mở miệng hỏi một câu.
“Tất nhiên là để ăn thịt a!” Kiều Xảo trả lời đương nhiên, thiếu chút nữa làm cho Linh Vân Tử ngã từ trên phi kiếm xuống.
Con chim kia đại khái nghe được lời nói của Kiều Xảo, mắt thấy sắp vọt tới trước mặt Linh Vân Tử, nó đột nhiên bay vòng một cái, ngừng lại ở một chỗ cách Linh Vân Tử thật xa, “Tỷ phu, huynh không thể ăn ta nha!”
… Linh Vân Tử đầu đầy hắc tuyến, hướng nó khoát khoát tay, “Sao đệ lại chạy tới đây?” Lúc trước khi hắn cùng Lưu Nhiễm quen nhau, tiểu tử này mới chỉ mọc lông thôi, vậy mà nháy mắt nay đã thành trưởng lão Yêu tộc rồi.
“Nghe nói Tiểu Vũ bị người ta bắt cóc, đệ đến xem huynh đã bắt được phạm nhân về chưa?” Hai cánh của Lưu Sáp còn đang không ngừng run run, chung quanh đều là hỏa diễm, trông rất đẹp mắt.
“Con chim này thật đẹp nha.” Tề Hoan ở phía sau chọc chọc eo Mặc Dạ.
“Ừ…” Khi Tề Hoan ca ngợi một người hay một sinh vật nào đó, bình thường đều có mục đích nhất định. Lần trước nàng nói con thỏ kia rất đáng yêu, không phải là ăn đến nỗi chỉ chừa lại một cái chân thôi sao.
“Không bằng chúng ta nuôi hai con đi?”
“Nàng cảm thấy nó đủ cho nàng nhét kẽ răng sao?” Mặc Dạ không chút khách khí phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của Tề Hoan.
“Chúng ta có thể nuôi nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng có thể làm một bữa ăn ngon mà!” Cũng may tiếng nói chuyện của hai người rất nhỏ, dù Lưu Sáp có cẩn thận nghe cũng không nghe thấy, nhưng Linh Vân Tử đứng cách hai người không xa lại nghe rõ ràng rành mạch, hắn vội vàng nói vài câu rồi đem cậu em vợ đuổi đi. Nếu ngươi không đi, đoán chừng sẽ biến thành chim nướng trong mâm của Tề Hoan.
Trông thấy Lưu Sáp bay trở về rừng, Tề Hoan có chút tiếc hận quay đầu nhìn thêm vài lần, phải biết mặc dù chim trên Tiên Giới đẳng cấp khá cao, nhưng thịt đều rất cứng, ngươi nói xem, một con chim tu luyện ra nhiều cơ bắp cứng ngắc như thế để làm gì, làm cho nàng cắn vào mà lợi cũng đau, vẫn là chim ở nhân gian ngon hơn, thịt cũng mềm.
Hiện nay phái Thanh Vân nằm ở ngọn núi đối diện núi Cửu Trọng Yêu, có lẽ bởi vì yêu khí của núi Cửa Trọng Yêu và linh khí trong núi này bài xích lẫn nhau, nên đỉnh núi tỏa hào quang vạn trượng, rất bắt mắt.
Đi theo Linh Vân Tử, nhìn lên cầu thang trông không thấy điểm cuối, Tề Hoan hiếm khi không phàn nàn đường đi dưới chân quá dài. Đường này gọi là đường tĩnh tâm, năm đó mỗi lần giết người xong, hoặc bị người ta đuổi giết đến vết thương đầy người phải chạy về phái Thanh Vân, chuyện nàng thích làm nhất chính là một mình ở chỗ này đi tới đi lui.
Mỗi lần từ phía dưới đi lên, luôn có Linh Vân Tử và Linh Phong Tử chờ nàng. Mỗi lần trông thấy bọn họ, Tề Hoan đều cảm thấy, cho dù sư phụ không còn ở đây, thì phái Thanh Vân vẫn có thể trường tồn không ngã, bởi vì nàng vẫn còn.
Một vạn hai nghìn bậc thềm đá, Tề Hoan đi mất một canh giờ, một câu cũng không nói, giống như đang nhớ lại từng đoạn thời gian ở nhân gian.
“Đến rồi.” Bước đến tầng thềm đá cuối cùng, thân ảnh Linh Vân Tử đột nhiên biến mất, phía trước là một ảo trận, tuy nhìn vẫn là bậc thềm đá không thấy giới hạn, nhưng trên thực tế, đã đến nơi rồi.
Ba người đi theo Linh Vân Tử bước chân vào, trước mắt nhoáng một cái, cảnh sắc biến đổi, phái Thanh Vân giống y đúc trí nhớ của Tề Hoan chợt xuất hiện trước mắt.
Ngay cả dấu vết ở một bên cửa đã bị Tề Hoan đánh dấu trước đây cũng hiện trước mặt.
“Sư thúc.” Linh Phong Tử cười tủm tỉm đứng trước sơn môn, sau lưng mang theo một đám đệ tử nội môn, trông thấy Tề Hoan về, trong mắt Linh Phong tử hiện lên hào quang kích động.
“Sư điệt Phong Tử à, ngươi dẫn theo nhiều đồ đệ tới như vậy, không phải là chờ ta tặng lễ vật chứ?” Tề Hoan nhướng mày, Linh Phong Tử cũng không dễ đối phó giống như Linh Vân Tử đâu.
Phái Thanh Vân bọn họ không thịnh hành tình cảnh vừa gặp mặt liền ôm nhau khóc rống, mà trước tiên hung hăng làm thịt bề trên mới là chính đạo. Đây chính là kinh nghiệm mà Tề Hoan nghe được. Trước kia có một vài trưởng bối hạ phàm về sư môn, họ đều kể lại với Tề Hoan, mỗi lần trở về môn phái, đều bị các đệ tử tiểu bối vơ vét đến chỉ còn lại pháp bảo bổn mạng rồi mới bằng lòng thả bọn họ về trời, ngươi nói xem làm tổ tông như vậy uất ức cỡ nào a.
“Sư thúc thật hiểu ý a, nhiều đồ tử đồ tôn như vậy đang mong ngóng đây này.” Chân mày Linh Phong Tử không hề nhúc nhích, cười như Phật Di Lặc trả lời.
Dám đòi lột da trên người ta, tiểu tử này tuyệt đối muốn ăn đòn, Tề Hoan bên ngoài nhe răng cười nhưng trong lòng không cười, chưa kịp xắn tay áo lên, đã bị Mặc Dạ giật trở về.
“Ngươi làm gì thế?”
“Nơi này là Thế Giới Tiểu Thiên, cảnh giới không quá ổn định, nếu nàng muốn đánh người, hay là dẫn sư điệt nàng ra phía đông sẽ tốt hơn.” Kiến thức của Mặc Dạ so với Tề Hoan cao hơn rất nhiều, loại này thế giới Tiểu Thiên này không khác Tụ Lý Càn Khôn lắm, nhưng thế giới tiểu thiên cao thâm hơn, chỉ có Tiên Tôn hoặc Chân Quân mới có thể luyện thành.
Phái Thanh Vân tránh được đại kiếp nạn đó, chỉ e có liên quan rất lớn đến Thế Giới Tiểu Thiên này.
Có lẽ Đoạn Tuế đã sớm đoán được người bên Thục Sơn Côn Luân sẽ động thủ với phái Thanh Vân, bằng không hắn đã không chuẩn bị thứ này rồi.
“Vị này chính là?” Nghe được lời Mặc Dạ nói, Linh Phong Tử lập tức giật mình hỏi.
Trừ hắn và Linh Vân Tử ra, không có ai biết bọn họ làm cách nào mà chế phục được từng cành cây ngọn cỏ của phái Thanh Vân, lúc trước khi sư tổ hạ phàm để lại Tiểu Thiên Thế Giới này cho hắn còn đặc biệt dặn dò hắn không được nói với bất kì ai, bằng không nếu để Thiên giới biết, tình cảnh lão tổ tông sẽ không xong.
“Nam nhân của ta.” Cách giới thiệu người của Tề Hoan vẫn bưu hãn như trước, cũng may Linh Vân Tử và Linh Phong Tử đã sớm quen, nên cũng không bị đả kích nghiêm trọng gì.
Linh Phong Tử khẽ gật đầu, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào với Mặc Dạ, nam nhân của sư thúc…
Xưng hô như vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút không lễ phép.
Mặc Dạ dường như nhìn ra Linh Phong Tử đang rối rắm, cũng không biết hắn làm cách nào nhìn ra được Linh Phong Tử rối rắm cái gì dựa vào nụ cười tủm tỉm kia, chỉ nghe hắn nói: “Gọi ta Mặc Dạ là được rồi.”
“A chào… hả? Mặc Dạ?” Linh Phong Tử vô cùng cung kính hành đại lễ, đột nhiên giật mình ngẩng đầu, giọng nói cao lên hỏi một câu: “Ngươi tên Mặc Dạ?”
“Có vấn đề gì sao?” Mặc Dạ nhướng mày, khi mình ở nhân gian hình như rất ít xuất hiện a, ngoại trừ một số ma tu của Ma đạo ra, những người khác đều không biết hắn.
“Đương nhiên có vấn đề, sư thúc, hắn là tên Mặc Dạ kia sao?” Mặc Dạ là ma tu bọn hắn đều biết, bọn hắn cũng biết Mặc Dạ cùng sư thúc quan hệ mập mờ không rõ, mấu chốt là, Mặc Dạ không phải đã phi thăng đến Thiên Ma giới sao, hắn làm sao lại đột nhiên đi theo sư thúc xuất hiện ở chỗ này?
Kỳ thật lúc trước Linh Vân Tử cùng Linh Phong Rử cũng không biết sự tồn tại của Mặc Dạ, nhưng vào một ngày nào đó Tề Hoan cùng hai sư điệt uống rượu, tửu lượng của nàng không được tốt lắm, sau khi uống xong liền ôm sư điệt bắt đầu lên án mạnh mẽ một nam nhân vô liêm sỉ nào đó ném nàng ở nhân gian, trước khi đi còn bức nàng trong vòng một nghìn năm phải đi tìm y.
Nên từ miệng Tề Hoan, hai người bọn họ biết được còn có người như Mặc Dạ tồn tại.
Đương nhiên, lúc ấy bọn họ vô cùng tò mò, nam nhân kia là cái dạng gì mà có thể nhìn trúng nữ nhân như sư thúc, nhưng trước mắt xem ra, ánh mắt sư thúc coi như không tệ, tuy nam nhân này là ma, nhưng phối với sư thúc mình quả là vừa khéo rồi. Có điều ánh mắt nhìn người của nam nhân này trái lại không tốt lắm!
“Cũng không tệ phải không.” Tề Hoan vỗ vỗ bả vai Mặc Dạ, vẻ mặt khoe khoang. Đời này của nàng, việc chính xác nhất từng làm, chính là ban đầu ở dưới núi Thanh Vân gặm nam nhân này một ngụm, làm cho cả đời hắn thuộc về mình.
Đây cũng là trong lúc cùng Mặc Dạ nói chuyện phiếm, nàng mới biết được, khi đó Tề Hoan rất muốn biết Mặc Dạ bắt đầu thích mình từ lúc nào, Mặc Dạ nói thích nàng có lẽ rất sớm, nhưng thật sự muốn cùng nàng ở chung một chỗ, chính là khi Tề Hoan hung hăng cắn hắn một cái.
Nam nhân này có khuynh hướng tự ngược, điểm này Tề Hoan vô cùng chắc chắn.
Nghe xong lời nói của Tề Hoan, ánh mắt hai người nhìn về phía Mặc Dạ vô cùng đồng tình, đồng bệnh tương liên a. Nhưng bọn họ vẫn tốt hơn một chút, chỉ bị Tề Hoan đầu độc một đoạn thời gian ở nhân gian thôi, còn Mặc Dạ, thì sẽ bị nàng đầu độc cả đời.
Cuối cùng, nói thế nào Linh Phong Tử cũng không chịu từ bỏ việc lấy quà gặp mặt của Tề Hoan, mà Tề Hoan lại là người vắt cổ chày ra nước, từ trước đến nay chỉ có nàng nhổ lông người khác, nếu như để người ta nhổ lại thì rất mất mặt a! Hai người giằng co không ai chịu nhường, cuối cùng vẫn là Mặc Dạ ra tay, đưa ỗi người một món quà gặp mặt.
Đồ Mặc Dạ đưa ra không cái nào là không tốt, ngay cả Tề Hoan trông thấy cũng thèm, Linh Phong Tử thấy nam nhân của sư thúc hào phóng như vậy, thiếu chút nữa nhảy dựng lên ôm hắn hôn hai cái.
Phát xong lễ gặp mặt, cuối cùng Linh Phong Tử mới chịu dẫn Tề Hoan đến núi Tọa Vong. Thế hệ của Tề Hoan sư huynh sư tỷ không ít, nhưng truyền đến thế hệ Linh Phong Tử, chỉ có hai người bọn họ, hiện tại thêm Kiều Xảo, tổng cộng chỉ có ba người.
Sư huynh sư tỷ của Tề Hoan chết thì đã chết, mất tích cũng đã mất tích, số còn lại đều phi thăng đến Ma giới, ngoại trừ Hoa Hiển Tử còn ở lại núi Thanh Vân ra, những người khác sớm bặt vô âm tín rồi.
Lúc trước phái Thanh Vân bị vây công, thời điểm Tề Hoan đi tìm bọn hắn phải mất rất nhiều công sức, nhưng tính cách của đám sư huynh sư tỷ kia ngược lại đều vô cùng hào sảng, ngồi trong đại điện phái Thanh Vân, Tề Hoan không nhịn được nhớ tới bọn họ, nhớ tới thời gian lúc trước vì bảo vệ Thanh Vân mà kề vai chiến đấu.
“Đúng rồi, lúc ta đi qua núi Thanh Vân, tại sao nó lại biến thành tình cảnh đó?” Cuối cùng cũng tìm được dịp hỏi ra nghi vấn trong lòng, Tề Hoan nhịn không được mở miệng.
Linh Phong Tử tùy ý ngồi đối diện Tề Hoan, lông mày hơi nhíu chặt, “Nguyên nhân gì thì ta cũng không biết, bọn hắn dường như đột nhiên quyết định động thủ. Chẳng qua điều khiến ta cảm thấy kỳ quái chính là, vào lúc bọn hắn động thủ, sư tổ liền hạ phàm đưa cho ta cái Thế Giới Tiểu Thiên này, nói là có thể bảo vệ phái Thanh Vân vượt qua kiếp nạn.” Nghe Linh Phong Tử nói như vậy, Tề Hoan nhịn không được đưa mắt nhìn Mặc Dạ bên cạnh, “Nói thế nghĩa là bọn hắn vốn định nhằm vào ta rồi…” Nếu là vấn đề ở Tiên Giới, chỉ sợ nàng thoát không khỏi liên quan, cuối cùng vẫn do mình gây ra phiền toái, còn liên lụy đến sư môn, Tề Hoan thở dài.
“Không, đây là nhằm vào phái Thanh Vân chúng ta.” Nhìn sắc mặt Tề Hoan uể oải, Linh Vân Tử vẫn một mực im lặng đột nhiên nói ra, nét mặt vô cùng nghiêm túc. Bất kể thế nào, Tề Hoan cũng là đệ tử phái Thanh Vân, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi, nếu như nhằm vào Tề Hoan, thì cũng chính là nhằm vào phái Thanh Vân.
Câu nói của Linh Vân Tử khiến mọi người sửng sốt một chút, Linh Phong Tử lập tức gật đầu cười, “Sư đệ nói rất đúng, sư thúc, sư tổ còn để lại một khối ngọc phù, ngài nói nếu sư thúc đến thì đem cái này giao cho người.” Linh Phong Tử lấy ra một khối ngọc phù óng ánh đưa cho Tề Hoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...