Lạc Tiểu Tịch là một hài tử ngoan ngoãn, năm nay mười sáu tuổi, vừa bước chân lên cao nhị.
Bé có gương mặt đô đô toàn thịt, mắt to chớp a chớp, trong nháy mắt đã miểu sát vô số tỷ tỷ xinh đẹp.
Vì thế, Lạc Tiểu Tịch có thể thường xuyên thu được chocolate từ các tỷ tỷ xinh đẹp này.
Ai nha, thật là vui vẻ nha!
Xoay vòng vòng…
Bất quá, gần đây Lạc Tiểu Tịch có chút buồn bực, bởi vì toàn bộ số chocolate của bé đã bị một người tịch thu mất.
“Về sau mỗi ngày chỉ được ăn nhiều nhất là ba thanh.” Cung Lâm đem số chocolate bỏ vào ngăn tủ khoá lại.
“Bốn thanh.” Lạc Tiểu Tịch cò kè mặc cả.
“Hai thanh.” Cung Lâm nhướn mi cười cười.
“…… Vẫn là ba thanh đi.” Lạc Tiểu Tịch thở ngắn thở dài.
Cung Lâm nhìn tiểu hài tử lăn lộn trên tấm thảm, tâm có chút buồn cười.
“Đứng lên đi, ta mang ngươi ra ngoài ăn cơm.” Cung Lâm vỗ đầu bé.
“Không được vỗ a!” Lạc Tiểu Tịch khẩn trương bảo vệ cái đầu của mình. “Tuần sau kiểm tra Vật lý đó. Thật vất vả mới học vào đầu được, vỗ rồi nó bay hết thì làm sao?”
“Lần này có thể đạt điểm trên trung bình không?” Cung Lâm thật nghiêm túc hỏi bé.
“… Ta sẽ cố hết sức.” Thanh âm Lạc Tiểu Tịch rõ ràng yếu đi rất nhiều.
“Cố gắng?!?” Cung Lâm đập bàn: “Ngày hôm qua ta mới giảng lại cho ngươi mấy đề ôn tập, nhanh như vậy đã quên rồi?”
“Khó như vậy, ai mà nhỡ kĩ được a?” Lạc Tiểu Tịch bi phẫn: “Chỉ có biến thái mới có thể học được!”
Một câu này vừa ra, bác sĩ Cung Lâm thi vào đại học đạt điểm tuyệt đối môn Vật lý của chúng ta xoát cái đã đổi sắc mặt.
“Ách… Đương nhiên là ngoại trừ ngươi…” Lạc Tiểu Tịch cũng biết mình đã lỡ mồm, vội vàng chớp chớp mắt một cách vô tội. “Cung Lâm, tối nay chúng ta ăn cái gì nga?”
“Mì rau cải.” Cung Lâm ngồi xuống sô pha, mở TV. “Ngươi về phòng đem tập vở hôm qua nhìn lại một lần đi, 6 giờ thì ra ăn cơm.”
“… Ta không thích ăn rau xanh.” Lạc Tiểu Tịch kháng nghị.
“Vậy ngươi ăn mì với nước sôi,” Cung Lâm ngẩng đầu nhìn bé: “Tự mình chọn.”
“Ta sẽ nói với mẹ là ngươi ngược đãi ta.” Lạc Tiểu Tịch cả giận nói.
“A di sẽ không tin ngươi.” Cung Lâm cười đến tà ác.
Trên mặt Lạc Tiểu Tịch đã có ngấn nước mắt, nặng nề lê đôi chân vào phòng đọc sách.
Cha mẹ xuất ngoại, trong nhà chỉ có một mình, bé cũng sớm đã quen. Ai biết được một ngày kia về nhà, trong nhà lại nhiều thêm một người.
“AAA! Sắc lang!” Lạc Tiểu Tịch kêu thảm thiết.
Người này lúc trước bé đã gặp qua, chính là đại lưu manh a đại lưu manh, lần đầu tiên gặp mặt đã nhân cơ hội sờ soạng bé.
Cung Lâm cũng có chút kinh ngạc, vốn là nhận được điện thoại của mẹ, nói rằng bà có người bạn tốt, con sắp vào cấp ba, cho nên nhờ hắn lại đây ôn tập cho nhóc chút bài học. Đã không muốn đáp ứng, nhưng là mẹ hắn cứ năm lần bảy lượt nói đi nói lại hoài, hắn thôi thì đành miễn cưỡng đáp ứng vậy.
Không nghĩ tới, cư nhiên lại là bé mập này…
“Ngươi ngươi ngươi ngươi như thế nào lại ở nhà của ta? Ta nói cho ngươi, ta ta ta ta…” Lạc Tiểu Tịch lắp bắp.
Cung Lâm bất đắc dĩ, thật vất vả mới giải thích rõ ràng được.
“Mẹ, con không chịu không được à?” Lạc Tiểu Tịch ôm điện thoại khóc rống lên, nước mắt như mưa.
“Không thể!” Giọng nói Lạc mama tràn đầy một cỗ khí phách không cho cự tuyệt. “Bằng không ngươi phải qua nhà biểu ca Vương Lang ở.”
Lạc Tiểu Tịch cũng hết cách, nước mắt ngắn nước mắt dài cúp điện thoại.
Cứ như vậy, cuộc sống ở chung của một sinh viên đứng đầu của Đại học Y và một tên nhóc vừa vào trung học chính thức bắt đầu.
Nhóc con rất căm hận, bắc sĩ sắc lang lúc nào cũng bắt bé học Vật lý.
Bác sĩ Cung cũng tức giận không kém, tên nhóc mập này sao lại ngốc đến như vậy a?
Buối tối lúc ăn cơm, Lạc Tiểu Tịch nhìn tô mì với rau cải xanh trước mặt mà một chút khẩu vị cũng không có.
Không có thịt, không có bánh kẹo này nọ, càng không có trái cây hoa quả.
“Ta mỗi ngày vận dụng đầu óc rất căng thẳng, cần phải bổ sung dinh dưỡng.” Lạc Tiểu Tịch chỉ chỉ vào mình bắt đầu đàm điều kiện. “Ngày mai ta muốn ăn sườn kho.”
“Hai giờ đồng hồ làm được 3 bài, trong đó có 1 bài làm sai, ta không biết là ngươi dùng não quá độ đó!” Cung Lâm chậm rì rì gõ gõ mặt bàn.
Lạc Tiểu Tịch rơi lệ.
Này tuyệt đối là khinh bỉ!
Bộ giải được bài Vật lý là giỏi lắm sao!
Căm giận!!!
“Cơm nước xong đi về giải bài tập ta ra cho ngươi ấy.” Cung Lâm buông đũa, đứng lên: “Trở về ra sẽ kiểm tra, làm không xong ngày mai lại tiếp tục ăn mì với rau cải.”
“Ngươi đi đâu?” Lạc Tiểu Tịch tò mò hỏi hắn.
“Có nói ngươi cũng không biết.” Cung Lâm lười quan tâm một tên nhóc, lên lầu thay quần áo rồi ra cửa.
Thiết! Diện đồ như vậy, chắc chắn là đi ăn tiệc. Lạc Tiểu Tịch trừng lớn đôi mắt.
Mì trong tô vừa nhạt lại chẳ có hương vị gì cả, thật sự là không muốn ăn.
Mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, một đống thịt tươi a…
Không, không biết làm a…
Bác sĩ sắc lang đúng là biến thái, không tự mình làm cơm còn chưa nói, thế nhưng còn không để a di nấu cơm làm việc.
Khó chịu, khó chịu!
Rầu rĩ về phòng, Lạc Tiểu Tịch tìm ra hai khối chocolate lúc trước lén giấu được, vụng trộm ăn luôn. Sau đó phải quăng luôn lớp giấy bao nữa, để tên bác sĩ sắc lang kia khỏi phát hiện.
Ai nha, cuộc sống sao mà hảo cay đắng nha!
Tối, khi Cung Lâm trở về, hắn thấy được đèn phòng Lạc Tiểu Tịch còn sáng.
Gần 12 giờ khuya rồi a, nhóc mập này làm cái gì mà còn chưa đi ngủ?
Cung Lâm có chút buồn bực. Bài tập mình ra cũng không khó, nhóc ấy sẽ không làm bài lâu như vậy chứ?
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, hắn thấy được một Lạc Tiểu Tịch đang nằm ghé vào trên bàn vù vù say ngủ.
Cung Lâm nhíu nhíu mày, đến trước mặt bé muốn gọi bé dậy lên giường nằm, ánh mắt liếc qua trang vở lại thấy có chỗ kì quái.
Cẩn thận rút ra, chỉ thấy chữ trên trang giấy chả được bao nhiêu, nhưng chân gà chân vịt thì đặc biệt nhiều, ở giữa còn có chocolate và kẹo dẻo…
Trong góc phòng cũng có những bức tranh na ná như thế, hắn thế nào cũng nhận không ra thằng nhóc vẽ cái gì. Nhìn kĩ thật kĩ mới phát hiện ra bên cạnh có một hàng chú thích: Đây là xá xíu.
Phốc… Cung Lâm nhịn không được mà bật cười ra tiếng. Vật nhỏ này cũng thú vị ra phết!
“Tiểu Tịch, đứng dậy lên giường ngủ!” Cung Lâm ghé vào lỗ tai bé nhẹ giọng kêu.
Lạc Tiểu Tịch hừ hừ hai tiếng, ngồi dậy, mờ mịt lấy tay lau nước miếng.
“Đánh răng rửa mặt chưa?” Cung Lâm hỏi bé.
“Ân, rồi.” Lạc Tiểu Tịch ngáp một cái.
“Đi, mang ngươi lên giường ngủ.” Cung Lâm ôm bé dậy.
Lạc Tiểu Tịch giống như một bé koala nhỏ, ngoan ngoãn vươn đôi tay toàn thịt ôm lấy cổ hắn.
Cung Lâm cảm thấy rất mắc cười. Nhóc mập này nếu chưa tỉnh ngủ thì phản ứng sẽ cực kì trì độn. Đáng yêu thật!
Ôm bé nhét vào trong ổ chăn, Cung Lâm nhéo nhéo lỗ tau bé: “Tiểu ngốc tử, ngủ ngon.”
“Đại sắc lang, ngủ ngon.” Lạc Tiểu Tịch mơ mơ màng màng lẩm bẩm.
Cung Lâm dở khóc dở cười, hắn thật ra một chút mệt mỏi cũng không có.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Cung Lâm rời giường muốn đi WC, lại nghe thấy trong nhà ăn dưới lầu có động tĩnh. Đi xuống xem thì thấy ngay một Lạc Tiểu Tịch đang ôm tô canh.
“Ngươi đang ăn cái gì?” Cung Lâm cảm thấy có chút kì quái.
“… Không có gì…” Lạc Tiểu Tịch hiển nhiên là bị doạ sợ.
“Mì vẫn còn? Để lâu như vậy rồi ngươi ăn làm sao?” Cung Lâm đoạt lấy cái tô từ trong tay bé.
“… Ta đói bụng, ngủ không được.” Lạc Tiểu Tịch thật uỷ khuất.
Bác sĩ sắc lang chính là tên tư bản tàn khốc, chẳng những không cho mình ăn cơm, còn cướp mất tiền tiêu vặt với đồ ăn vặt của mình nữa! Ngày nào cũng bắt mình làm bài tập Vật lý nữa chứ!
Cung Lâm nhìn qua bộ dạng đáng thương hề hề của bé, cũng hiểu được chính mình có hơi quá phận. Tên nhóc này còn đang tuổi ăn tuổi lớn.
“Được rồi, về phòng chờ đi, ta đi nấu cơm cho ngươi.” Cung Lâm xoa xoa cái đầu nhỏ của bé.
“Thật sự a?” Lạc Tiểu Tịch ngẩng đầu, nheo mắt: “Vậy lúc nấu ngươi nhớ phải cho nhiều nhiều thịt vào.”
“Được rồi, được rồi.” Cung Lâm đúng là nửa cười nửa mếu, tên nhóc này sao lại tham thế chứ?
Nửa giờ sau, Cung Lâm bưng một cái khay trên tay gõ cửa phòng Lạc Tiểu Tịch.
Lạc Tiểu Tịch vui vẻ chạy ra mở cửa, thấy được một dĩa cơm cà ri gà vô cùng mê người.
“Ngươi làm?” Lạc Tiểu Tịch trợn mắt.
“Bằng không ngươi cho nó ở đâu chui ra?” Cung Lâm đặt cái khay lên bàn: “Ăn đi, buổi tối nhớ ăn ít một chút. Mai là ngày cuối tuần, cho phép ngươi ngủ thẳng đến 12 giờ, trưa ta lại làm món khác cho ngươi.”
Lạc Tiểu Tịch điên cuồng gật đầu, sau đó cắm mặt vào cái khay ăn đến bất diệc nhạc hồ.
Bác sĩ sắc lang cũng không quá đáng ghét, ít nhất cơm cà ri gà hắn làm ăn ngon lắm!
Giữa trưa hôm sau rời giường, quả nhiên nghe được thanh âm lạch cạch trong bếp. Xuống lầu đã thấy thân ảnh Cung Lâm bận rộn trong chiếc tạp dề.
“Ăn món gì nha?” Lạc Tiểu Tịch vội vàng chạy qua phòng bếp nhìn một vòng, hạnh phúc đến suýt nữa hôn mê.
Nguyên lai bác sĩ sắc lang ngoại trừ mì rau với cơm cà ri còn biết làm nhiều món ngon như vậy nha!
Thò tay bốc trộm một viên thịt cho vào miệng, ai nha ngon thật a!
Thêm một miếng nữa…
Cung Lâm nhìn bộ dáng dè dặt ăn vụng của Lạc Tiểu Tịch, cảm thấy có điểm buồn cười. Đã lên đến cấp ba rồi, thế nào mà còn tính trẻ con như vậy?
“A!” Lạc Tiểu Tịch nếm xong món thịt viên lại chạy qua thử món cá, không nghĩ đến con cá kia vừa ra khỏi nồi, thế là bị bỏng, bé kêu lên thảm thiết.
“Vào tủ lạnh lấy nước đá mà uống một ngụm, sau đó ra chuẩn bị ăn cơm.” Cung Lâm nhéo cái lỗ tai mềm mềm của bé.
Lạc Tiểu Tịch gật đầu, vui vẻ chạy đi dọn bàn ăn. Ai nha, hạnh phúc nga!
Thời điểm ăn trưa, Lạc Tiểu Tịch tay trái chiếc muỗng, tay phải đôi đũa, ăn đến hoan hoan hỉ hỉ.
Cá kho tộ, sườn xào chua ngọt, canh bí nhồi thịt, ngay cả món ớt xanh và rau sống bình thường ghét nhất bé đều ăn rất ngon.
“Có thích hay không?” Cung Lâm hỏi bé.
“Thích! Thích!” Lạc Tiểu Tịch nhiệt tình gật đầu.
“Thích thì ăn nhiều một chút.” Cung Lâm múc canh cho bé: “Về sau đừng có mua mấy thứ bánh ngọt bên ngoài làm điểm tâm, sáng mai ta nướng bánh bông lan cho ngươi.”
Lạc Tiểu Tịch trừng lớn đôi mắt. Nướng bánh bông lan? Bác sĩ sắc lang cũng thật hoàn hảo quá đi!
“Nhưng ngươi không phải đi làm à?” Lạc Tiểu Tịch hỏi hắn.
“Ta lúc này phải viết báo cáo nghiên cứu, không cần đến bệnh viện.” Cung Lâm lại xoa xoa đầu bé. “Bất quá chúng ta nói điều kiện đã. Ta phụ trách cho ngươi ăn no, nhiệm vụ của ngươi là bài kiểm tra cuối kì phải trong top 100.”
“Top 100?” Lạc Tiểu Tịch khó xử, bé biết thành tích học tập của mình không được tốt, lần nào cũng cách top 200 xa lắc xa lư.
“Không sợ, ta dạy cho ngươi 1 tháng, ngươi nhất định qua cửa.” Cung Lâm bơm hơi cho bé.
“……” Lạc Tiểu Tịch vẫn rất do dự, ngẩng đầu nhìn Cung Lâm.
“Ngoan, qua được cửa này ta cho ngươi chocolate.” Cung Lâm dụ khị nhóc mập.
Chocolate!!!
“Loại mới nhập khẩu, hương vị mới nga!” Cung Lâm tiếp tục quăng mồi.
Hương vị mới???
“Hảo!” Lạc Tiểu Tịch nghiêm túc gật đầu.
Vì chocolate, liều mạng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...