Bản Kí Sự Trúc Mã

Bác sĩ nói phải đến sáng hôm sau Lâm Kì mới tỉnh lại. Lâm thúc thúc bởi thân thể không tốt nên buổi tối đã về nhà nghỉ ngơi, Lâm a di vẫn túc trực một bên, nhưng đến nửa đêm thì có phần mệt mỏi, nên Vương Lang đưa bà đến khách sạn kế bên, sau đó về bệnh viện tiếp tục tự tay chăm sóc Lâm Kì.

Tiểu ngốc a, đi đường như thế nào mà lăn từ trên cầu thang xuống chứ?

Đứng dậy đi rót ly nước, lại thấy quần áo Lâm Kì đặt trên tủ có chút nhàu, vậy là giúp y gấp lại gọn gàng. Một vật từ trong túi quần rơi ra, Vương Lang cúi người nhặt lên xem: là một cái vỏ ốc nhỏ, được đánh véc-ni cẩn thận, phía trên có xỏ lỗ. Hoa văn hồng hồng như má cô gái, cầm trong tay thấy nằng nặng… Chính là cái mà một năm trước hắn vô tình nhặt được.

Ánh trăng len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của Lâm Kì, cả đôi môi khô của y nữa.

Như bị mê hoặc, Vương Lang kìm lòng không được, khẽ chạm nhẹ một cái trên môi y. Trong lòng bỗng ngọt như có mật, rất ấm áp.

Rạng sáng hôm sau, Lâm Kì mơ mơ màng mành tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh Vương Lang đang ghé đầu lên cái gối của mình ngủ say sưa.

Trong lồng ngực hiện lên một mạt cảm xúc không rõ tư vị, muốn ngồi dậy, nhưng cánh tay nhói đau làm y bật ra một tiếng xuýt xoa.

“Lâm Kì!” Vương Lang bừng tỉnh, vội đưa tay đỡ lấy y. “Đừng lộn xộn a, ngươi muốn cái gì ta lấy giúp ngươi.”

“Ngươi ở đây làm gì?” Lâm Kì lạnh lùng nhìn bàn tay Vương Lang đang khoát lên vai mình. “Buông ra!”

Vương Lang sửng sốt, chậm rãi buông tay. “Ta…ngươi đừng sinh khí.”

“Cút!” Lâm Kì quay đầu ra cửa sổ: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

“Lâm Kì,” Vương Lang nhỏ giọng mở miệng, “Ta thích ngươi.”

Lâm Kì vẫn đưa mặt ra cửa sổ, không nhìn ra biểu tình gì.

“Ta biết trước đây ta là một tên hỗn trướng, nhưng ta thật sự thích ngươi.” Vương Lang cầm lấy tay y: “Lâm Kì, cho ta thêm một cơ hội nữa, được không? Ta sẽ đối tốt với ngươi, tốt thật tốt.”

“Ngươi thích ta?” Lâm Kì quay đầu hỏi hắn.

“Ân.” Vương Lang gật đầu.

“A…” Lâm Kì cười cười: “Đáng tiếc bây giờ ta không thích ngươi nữa.”

“Ta thích ngươi, nhưng đó là chuyện một năm về trước.”

“Trong một năm đó, ta gặp rất nhiều người, người nào so với ngươi cũng tốt hơn. Ngươi nói xem ta vì sao lại còn thích ngươi?”


“Một năm không liên lạc, ta đã sớm quên ngươi rồi.”

“Ngươi nghĩ ta là cái gì, vẫn đứng đó chờ ngươi, nói yêu liền yêu, không yêu thì đá văng?”

“Lâm Kì…”

“Cút!” Lâm Kì đưa tay đẩy, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, giây tiếp theo, đôi môi đã bị hàm trụ. Đầu óc nhất thời một mảnh hỗn loạn.

Nụ hôn này, hai người đã chờ đợi lâu lắm.

“Lâm Kì!” Sau một lúc lâu Vương Lang mới buông tha cho đôi môi của y, vẻ mặt nghiêm túc. “Ta thật sự thích ngươi a, tha thứ cho ta, được không?”

Nói còn chưa xong, trên mặt đã trúng một cái bạt tai.

“Ngươi, hỗn đản!” Lâm Kì khoé mắt phiếm hồng.

Vương Lang không nói gì, chỉ đem y kéo vào trong lòng, từng chút từng chút ôm thật chặt y, chặt đến mức như thể chỉ cần buông tay, y sẽ biến mất.

Giữa trưa, nhà đem đồ ăn lên, Vương Lang cầm muỗng muốn đút cho y.

“Ta tự ăn.” Lâm Kì quay đầu, né tránh muỗng cơm đã đưa lên bên miệng.

“Nhưng mà tay ngươi bị thương.” Vương Lang nhìn nhìn cánh tay phải của y.

Lâm Kì không nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

“Được, được, được, tự ngươi ăn.” Vương Lang thả lại cái muỗng vào gà mên.

Lâm Kì ăn chưa được hai miếng đã thấy mẹ Vương Lang mang theo trái cây vào thăm bệnh.

“Ngươi cái tên xú tiểu tử! A Kì cánh tay bị thương, ngươi còn để y tự ăn cơm?” Vương a di thật sự sinh khí, thiếu chút nữa đã phang cả trái dưa hấu vào đầu thằng con. “Còn nói ngon nói ngọt với Lâm a di sẽ chiếu cố tốt Lâm Kì, ngươi là chiếu cố như vậy đó hả?”

Vương Lang “nga” một tiếng, vội vàng giành lấy cái muỗng trong tay Lâm Kì, còn len lén nháy mắt với y một cái.

Lâm Kì hết nhìn Vương a di lại nhìn sang Vương Lang, bất đắc dĩ mở miệng.

“Thế này mới giống những gì ngươi nói chứ!” Vương a di vỗ vỗ đầu đứa con: “Chăm sóc A Kì cho tốt, ta đi trước.”


Chờ Vương a di đi rồi, phòng bệng lại khôi phục yên lặng. Vương Lang sợ Lâm Kì lại không cho hắn đút cơm, nỗ lực nói chuyện dời đi sự chú ý của y.

“Lâm Kì, mẹ ngươi làm món ti lệnh thang* cho ngươi a, cả một nồi chân giò hầm!”

“Lâm Kì, ngươi có ăn ngải cứu hay không?”

“Lâm Kì, ăn xong ta đưa ngươi ra ngoài đi dạo a, phía sau bệnh viện này có cái bồn phun nước.”

“Lâm Kì …”

“Lâm Kì …”

“Ồn muốn chết!” Lâm Kì giương mắt trừng hắn.

Vương Lang bị người trừng mà như mở cờ trong bụng, trừ bỏ gương mặt lạnh như băng kia, tiểu ngốc cuối cùng cũng cho hắn cái loại biểu tình thứ hai.

“Hảo, hảo, hảo, ta không nói nữa.” Vương Lang hắc hắc cười, ngậm miệng tiếp tục hầu hạ y.

Lâm Kì nhìn bộ dáng hắn ngốc ngốc, vừa có điểm sinh khí lại có điểm muốn cười. Cơm nước xong xuôi, y lại chui vào làm ổ trong chăn. Vương Lang dọn dẹp đống gà mên rồi hai ba phát dọn sạch sẽ đống đồ ăn còn dư.

“Lâm Kì, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo. Ăn xong nằm ngủ liền không tốt.” Vương Lang đứng bên giường gọi y.

“Không đi.” Lâm Kì chưa cần suy nghĩ đã cự tuyệt.

“Đi đi.” Vương Lang kéo rèm cửa qua một bên. “Ngươi xem, bên ngoài trời rất đẹp, thiên lam thảo lục (trời xanh, cỏ cũng xanh), nằm lì trong phòng bệnh làm cái gì?”

Lâm Kì nhìn ra ngoài nhưng không nói câu gì, thế là Vương Lang đỡ y ngồi thẳng dậy, giúp y mang giày vào.

“Chân không bị thương chứ?” Vương Lang hỏi.

Lâm Kì phớt lờ hắn, tự mình đứng dậy đi ra ngoài.

Có chút khập khiễng a, Vương Lang nhíu mày, vội đuổi theo đỡ lấy y.

Hai người đến bãi cỏ trong bệnh viện, Vương Lang trước tiên để y ngồi trong bóng cây rồi mới chạy đi mua nước uống. Lúc trở về đã thấy Lạc Tiểu Tịch đang ngồi xếp bằng bên cạnh Lâm Kì.


“Hắc hắc, biểu ca ta hắn thích anh lắm, mỗi ngày đều ôm ảnh của anh mà ngủ.” Vương Lang vừa đến gần đã nghe Lạc Tiểu Tịch nhả một câu như vậy, nhất thời mặt đỏ bừng bừng xông lên che cái miệng tiểu hài tử lại.

“Ngô…” Lạc Tiểu Tịch phản kháng.

“Ngươi tới đây làm gì?” Vương Lang nhéo nhéo gương mặt bụ bẫm, trừng bé.

“Đình Đình phải phẫu thuật, ta đến đây thăm hắn.” Lạc Tiểu Tịch bị nhéo đau, nước mắt lưng tròng trả lời.

“Phẫu thuật? Hứa Đình bị làm sao?” Vương Lang hoảng sợ, chính mình sao lại chẳng hay biết?

Lạc Tiểu Tịch ở trên cỏ lăn lộn: “Hắc hắc… Hắn là…bị trĩ…Ha ha ha…”

Lâm Kì vốn ngồi một bên uống nước, nghe được câu này  mở miệng cười liền bị sặc.

Hứa Đình a, lúc trước ta bị vài lần thì không có lương tâm đi trêu ghẹo, người như hắn bây giờ bị trĩ…muốn khôi hài bao nhiêu có bấy nhiêu a…

Tiểu ngốc nở nụ cười? Còn cười đến vui vẻ như vậy?

Vương Lang một bên giúp Lâm Kì vỗ lưng, một bên thầm cảm tạ cái mông bảo bối của Hứa Đình.

“A Kì a,” Lạc Tiểu Tịch cọ đến trước mặt Lâm Kì, chớp chớp mắt nhìn y.

Vương Lang bên cạnh cực độ khẩn trương, tuỳ thời sẵn sàng đi bịt miệng cái tên con nít này lại, miễn cho nó lại nói lung tung.

“Làm sao vậy?” Lâm Kì mỉm cười nhìn tiểu hài tử trước mặt, mũm mĩm, làm sao đáng yêu như vậy a!

“Biểu ca của ta kì thật rất tốt, chỉ là thần kinh có hơi thô, anh tha thứ cho ảnh đi.” Ngoài dự kiến của Vương Lang, hài tử lần này nói chuyện thật nghiêm túc.

“…” Lâm Kì cũng có chút ngoài ý muốn, không biết phải nói cái gì.

“Ta đi a, phải thăm Đình Đình nữa.” Lạc Tiểu Tịch đứng dậy vỗ mông, hướng toà sảnh bệnh viện vừa đi vừa dương dương tự đắc: Ai nói ta là tiểu hàu tử a, lúc thâm trầm cũng thực MAN a! Ngươi xem, hai người kia nghe ta nói xong không phải đều đực mặt ra đó sao!

Cảm giác thành tựu ùn ùn kéo đến, Lạc Tiểu Tịch sung sướng chạy vào toilet, đứng trước gương mà POSE. (=]] Vâng, bé ấy tạo dáng đấy a)

Ai nha! Rất gợi cảm nha! Rất ra dáng đàn ông!

“Phốc…” Bên cạnh có người bật cười.

“Ngươi cười cái gì?” Lạc Tiểu Tịch quay đầu trừng hắn. Hừ! Mặc đồ Tây à?

Người nọ đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt Lạc Tiểu Tịch rồi cười cười mà ra khỏi toilet.


Bị, bị nhéo?

Bị…đùa giỡn?

Chờ Lạc Tiểu Tịch phản ứng lại hùng hổ xông ra, nhưng làm gì còn bóng dáng ai kia.

Ô ô ô… trong sạch của gia…

Trong hoa viên, sau khi nghe Lạc Tiểu Tịch nói ra câu kia, Lâm Kì vẫn cúi đầu lặng yên không nói.

“Trở về đi.” Vương Lang đỡ y đứng lên, biết y bị huyết áp thấp, hắn vòng tay ôm y vào lòng, chờ một chút mới buông tay.

A, tiểu ngốc lại đỏ mặt!

Đến khi hai người về đến phòng bệnh, Lâm Kì lại chui vào chăn ngủ, Vương Lang đứng một bên miên man suy nghĩ. Không khí hôm nay có vẻ không tệ, vậy có nên cố gắng nỗ lực để có thêm nụ hôn như đêm đó nữa không? Đương nhiên là muốn a!

Hôm qua chăm sóc cho Lâm Kì cả đêm, người cũng có chút mệt mỏi, trước cứ lên sô pha đánh một giấc đã, chờ tiểu ngốc tỉnh lại sẽ tiếp tục chăm y.

Đang ngủ say giấc, Vương Lang mơ màng thấy có người lay lay mình.

“A Kì phát sốt rồi, ngươi còn nằm đó ngủ!” Vương a di nắm lỗ tai thằng con mà nhéo. “Đuổi chúng ta về nhà, kêu là mình sẽ chiếu cố tốt Lâm Kì, chính là ngươi chiếu cố như vậy đó hả? Hả? Y ở trên giường sốt đến 39°, ngươi thì ngáy khò khò trên sô pha?”

“Cái gì?” Vương Lang hốt hoảng: “Y phát sốt?”

“Y vừa mới phẫu thuật, hệ miễn dịch còn kém, cho nên cảm lạnh.” Bác sĩ cho biết. “Các ngươi buổi chiều ra ngoài hả?”

“Ta dẫn y ra hoa viên ngồi chơi.” Vương Lang ân hận mình đúng là đồ ngốc, chỉ toàn gây chuyện! Vì thế không dám ngủ, cả đêm túc trực bên giường Lâm Kì. Lâm a di khuyên can vài lần nhưng hắn vẫn không chịu về nghỉ ngơi. Đến rạng sáng, khoảng 2-3 giờ, Lâm a di đã dựa vào sô pha mà ngủ, Vương Lang vẫn ngồi bên giường bệnh.

“Lạnh…” Lâm Kì ngủ mơ lầm bầm vài tiếng, cuộn người thành một đoàn.

Lạnh?

Phản ứng đầu tiên của Vương Lang là chạy vào trong phòng lấy thêm chăn ra đắp cho y. Nhưng Lâm a di còn đang ở đây, vậy thì túi chườm nóng?

Đến bàn trực đêm, cô y tá vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhìn Vương Lang: đang mùa hè ai lại chuẩn bị túi chườm nóng?

“Nhưng nếu y vẫn lạnh?” Vương Lang chưa từ bỏ ý định.

“Chờ sáng mai hạ sốt thì được rồi.” Cô y tá khuyên hắn. “Chúng ta quả thực là không có túi chườm nóng lúc này.”

Vương Lang gắt gỏng, suy nghĩ một chút liền xuống lầu mua hai cái tô có nắp đậy, rót đầy nước nóng rồi cẩn thận đặt bên chân Lâm Kì. Như vậy sẽ không lạnh nữa.

Lâm Kì, ngươi phải mau khoẻ lên đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui