Bản hợp đồng kì lạ
Chapter 8
Vừa thoáng trông thấy vẻ nhăn nhó trên mặt Bora, Ki Yul lập tức mỉm cười theo kiểu " đừng làm cái bộ mặt đó chứ, tôi mới
là người phải nhăn đây này ".
" Chị và Ki Yul đúng giờ quá ! " bà Il Kyung nói.
" Chúng ta đều là người làm ăn mà ! Có đúng hẹn thì mới làm nên việc được chứ ! " bà So Yeon đáp.
Vẫn giống như mọi lần, 2 bà mẹ lại tìm cớ xua con trai con gái mình đi chỗ khác để họ bàn chuyện riêng. Và cũng như mọi
lần, Bora và Ki Yul lại miễn cưỡng khoác tay nhau đi ra khu vườn phía sau nhà hàng trước khi bắt đầu dùng bữa tối.
" Tôi mới nhận xét có thế thôi mà cô đã phải make-up ngay sao ? " Ki Yul mỉa mai.
" Đừng có tìm cách phá hoại sự chịu đựng của tôi đối với bản tính khó chịu của anh thêm nữa ! " Bora thẳng thừng đáp.
" Tôi mới phải chịu đựng cô thì có ! Từ ngày quen cô mà chân của tôi đã ăn bao nhiêu cú đá của cô rồi cô có biết không ? "
" Vậy sao ? Tôi thấy đá ngần nấy vẫn còn " nhẹ chân " với anh lắm đấy ! " Bora cười khoái chí, " Nếu anh không thích thế thì
tôi đổi sang trò khác vậy ! "
Ki Yul giật lùi cảnh giác:
" Cô có ý gì vậy ? "
" So với những gì mà anh gây ra cho tôi từ lúc ngủ dậy đến giờ thì tôi nghĩ 2 cú đá vẫn còn là quá nhẹ. Anh biết không ? Mỗi
lần bực mình là tôi cảm giác như mình đang già đi vậy, cho dù tôi mới chỉ có 26 tuổi. Mà từ khi quen anh đến giờ phút này
anh có đếm được số lần anh làm tôi bực bội không ? " Bora vừa nói vừa tiến sát lại gần anh.
" Ê ê, Bora à, có chuyện gì thì bình tĩnh nói nha ... " Ki Yul cảm nhận được mối nguy hiểm đến từ lời nói êm như ru của cô.
" Tôi chán phải nuốt trôi những cơn giận do anh gây ra lắm rồi ! Bây giờ mà tôi không tìm cách xả ra được thì tôi sẽ phát
điên mà chết đấy ! "
Bất ngờ, Bora phi thân tới, với kiểu đá đã được cải tiến này thì chắc mẻm đối tác của cô sẽ không dậy nổi vào sáng mai luôn.
Nhưng ai ngờ ...
Ki Yul bèn hụp người xuống tránh. Bora mất đà lao vào, phải nói là bay vào bụi cây phía trước:
" Ối mẹ ơi ! "
Bora lồm cồm bò ra khỏi bụi cậy:
" Sao lại thế này ? "
Cô ngẩng đầu lên thì trông thấy Ki Yul đang sừng sững đứng án trước mặt, sát khí ngùn ngụt.
" Cô chính là con nhỏ đó ! " Ki Yul lẩm bẩm.
Bora không hiểu anh đang nói về cái gì.
" ... Tháng 7 của 12 năm về trước ... Trại hè Natsugawa ở Nara, Nhật ... "
Bora dù không hiểu chính xác Ki Yul đang nhắc tới chuyện gì nhưng nghe qua thời gian và địa điểm thì cô cũng đang ngờ ngợ
nhớ ra.
" Kiểu đá này, ... không sai vào đâu được ... Cô chính là con nhỏ từ trên trời rơi xuống đó ! " Ki Yul nói, giọng đầy phẫn nộ.
Bora nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, tự dưng cô thấy Ki Yul trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Tư thế của anh đang khiến
cho người không biết sợ là gì như cô bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
" Ki Yul à ... anh có thể nói rõ ra được không ? " Bora bèn xuống giọng.
" Cô không nhớ ra sao ? 14 năm trước, cô đã dùng chính kiểu đá này đá văng tôi xuống nước khi tôi đang ở khu đỗ thuyền
trên hồ ... "
flashback ....
Ki Yul vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó, anh vừa từ thuyền con bước lên cầu, đang định cột dây neo thuyền lại thì nghe có
tiếng hét to từ trên bờ vọng tới:
" Để nguyên dây đó đi ! "
Ki Yul thoáng thấy bóng 1 cô nhóc có lẽ không thuộc trại của anh đang hớt hải chạy tới. Đằng sau cô ta là 1 nhóm thành viên
mặc đồng phục trại khác đuổi theo. " Lại là mấy đứa khác trại cà khịa nhau đây mà ! ", Ki Yul nghĩ thầm, " Không nên dây
dưa với tụi nó làm chi ! ". Anh lại cúi xuống định cột dậy thuyền lại thì:
" Đã bảo đừng có cột lại cơ mà ! "
Cô gái nhỏ đó lập tức phi người tới tặng anh 1 cú đá. Ki Yul không né kịp và kết quả là :
" TÙMMMM ! "
... end flashback.
Ki Yul cúi xuống sát mặt Bora, dằn giọng :
" Nhờ ơn cô mà ngay sau đó, tôi đã nhận được 1 trận ốm liệt giường. Mà chỉ có 2 ngày sau là tôi phải đại diện cho trại của
tôi đi thi bắn cung. Tôi không thể đi lại được chứ đừng nói là giương cung lên. Cô có biết thí sinh chủ lực mà bị ốm thì trại
trưởng sẽ làm gì không ? Tìm 1 người khác thế vào. Năm đó trại tôi thất bại thảm hại. Tôi đã phải sống trong sự ghẻ lạnh
của tất cả những người bạn cùng trại suốt những ngày còn lại của đợt nghỉ hè đó ! Cảm giác đó đúng là không dễ chịu chút
nào ! "
Bora căm ghét trí nhớ của mình ghê gớm, vì Ki Yul chỉ nhắc sơ sơ tới địa điểm và thời gian là bộ não của cô đã tái hiện lại
hình ảnh của những ngày đó trong đầu rồi. Nếu Ki Yul nhận thấy cô đã nhớ ra ( vì trên mặt cô đang hiện rõ mấy chữ
thôi-chết-rồi ) thì làm sao cô còn có thể chối cãi được nữa ?
" Nhờ cô mà tôi mất cả năm sau mới quay lại đó phục thù được nhưng nỗi đau bại trận làm sao có thể phai nhòa ngay lập
tức được cơ chứ !? "
Bora kinh hoàng nhận thấy bóng của Ki Yul đang trở nên to lớn hơn bao giờ hết.
" Giờ là lúc tôi đòi lại công bằng rồi đấy ! "
Bora khóc thét lên:
" AAAAA ! Tôi xin lỗi ! Tôi biết tôi sai rồi ! Xin lỗi anh ! "
1 lát sau ....
" Con làm sao thế, Bora ? " Bà Il Kyung hỏi Bora khi thấy Ki Yul đang đỡ cô về phòng ăn.
Ki Yul đỡ lời:
" Không có gì đâu ạ ! Cô ấy chỉ vừa bị trượt chân ngã thôi ! "
Ki Yul khẽ nở nụ cười ma quái với Bora.
" 2 đứa dạo này tâm trí để đâu thế nhỉ ? Toàn lơ đãng thôi ! " Bà So Yeon nhận xét.
Sau bữa tối, khi Ki Yul và bà So Yeon đã ra về ...
Bora bám vào tường để đi 1 cách khổ sở. Bà Il Kyung lo lắng hỏi:
" Chân con làm sao thế kia ? "
" Con ... con chỉ bị chuột rút thôi ạ ! " Bora cười méo xệch.
Cô vừa đau đớn lết đi trên hành lang khách sạn vừa tự nhủ: " Oh Ki Yul ! Đồ độc ác, đồ nhẫn tâm ! Có gã đàn ông nào như
anh nỡ lòng đạp tan nát 2 bàn chân tôi suốt bữa tối như thế này không ?! "
Ki Yul cầm lái chiếc Mercedes chở mẹ về, vừa huýt sáo khe khẽ. Bà mẹ anh tò mò hỏi:
" Bữa tối vui quá phải không con ? "
" Vâng ! " Ki Yul tươi cười đáp.
Cứ nghĩ tới nụ cười méo xẹo đi của Bora trong bữa tối khi bị anh đạp đạp đạp đạp liên tiếp vào chân là anh lại thấy vui rồi. "
Còn gì thú vị bằng việc trả thù cơ chứ !? "
1 ngày cuối tuần thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...