Bản hợp đồng kì lạ

Chapter 5
1 sáng đẹp trời nữa ....
Chiếc BMW đỏ chói chầm chậm đỗ vào 1 ô riêng biệt trong bãi đỗ xe của khách sạn. Bora mở cửa xe bước ra, rảo bước vào
bên trong khách sạn.
" Thủ tục " bắt buộc mà cô dành riêng ình vào mỗi sáng khi đi làm là tạo ình 1 nụ cười thật dễ chiụ, để làm sao
khi khách hàng nhìn vào sẽ có 1 ấn tượng tốt về cô. Mặc dù trong lòng Bora lúc nào cũng tồn tại thường trực nỗi khó chịu về
tất cả mọi thứ trong tầm mắt của mình.
Kìa, nỗi khó chịu đó lại nổi lên rồi. " Sao nhân viên quầy bar khoái tám chuyện trong khi khách đang dài cổ chờ họ thế nhỉ ?
Người làm vườn đang ở chỗ quái nào mà để mấy chậu hoa khô cong thế kia ? ". Bora cố nén chặt cơn tức giận xuống, vẫn
nở nụ cười tươi rói trên môi. " Cố lên ! Chỉ 1 lát nữa là vào được văn phòng rồi ! "
Bora đi tới bên quầy lễ tân và nói nhanh với 1 cô nhân viên đang đứng ở đó:
" Tôi cần được thấy mấy chậu cây ngoài kia được uống no nước và bảo với mấy anh bạn đồng nghiệp của cô đang ở quầy
bar đằng kia chú tâm làm việc đi nếu họ không muốn có tên trong " sổ đen " tháng này ! "
Và Bora quay lưng bước đi.
Cô đi vào văn phòng của mình và đóng sầm cửa lại. Vừa trông thấy bản báo cáo trên mặt bàn, cô thả phịch người xuống
ghế và cắm cúi đọc ...
1 lát sau ...
" RẦM ! "
Đây là âm thanh của cả 1 tập tài liệu dày cộp bị ném văng vào tường bởi 1 cô gái nóng nảy. Cô thư kí Hwang của Bora đang
ngồi ngoài văn phòng giật thót tim vội vàng rời khỏi chỗ ngồi để tới chực bên cánh cửa đang đóng kín kia, vì chỉ chưa đầy 30
giây nữa thôi, cánh cửa ấy sẽ được mở tung ra và cấp trên đáng kính của cô sẽ ra lệnh cho cô bằng chất giọng du dương
đến đáng sợ:
" Thư kí Hwang, phiền cô mang tới cho tôi 1 ly nước lạnh ngay bây giờ, và bộ đồ tôi nhờ cô mang ra phòng giặt đã xong

chưa ? "
" Có ngay đây ạ ! " Cô thư kí tội nghiệp 3 chân 4 cẳng vọt lẹ.
Giá cổ phiếu của Evergreen tụt là mồi lửa châm ngòi cho cơn giận của Bora bùng lên. Đã là phiên thứ 3 trong tuần rồi. Thà
rằng nó tăng ít hay không thay đổi còn hơn tụt xuống. Mỗi khi nó giảm theo chu kì như thế này là y như rằng cô sẽ phải
tham gia những cuộc họp dài hàng giờ với bộ phận chứng khoán của tập đoàn. Họp không phải là vấn đề đáng lo mà việc cô
ngán nhất chính là bị thành viên ban quản trị hỏi tới hỏi lui vào mọi thời điểm. Nếu cô là đàn ông, nếu cô không phải chỉ có
26 tuổi, nếu cô không phải người thừa kế của Evergreen thì sẽ chẳng bao giờ cô bị chất vấn nhiều đến thế. Đủ mọi thứ " nếu
" ....
Bora ngồi thừ ra trên chiếc ghế bên bàn làm việc. Nhìn lại tuổi của mình, cô mới thấy mình còn quá trẻ cho vị trí hiện nay.
Từ khi còn đang học đại học năm thứ 2, cô đã được bà Il Kyung đưa tới khách sạn làm quen với mọi công việc trong khách
sạn.
Bà mẹ cô đã nói: " Nếu con không am hiểu công việc của họ thì làm sao con có khả năng lãnh đạo được họ ? ". Và kể từ lúc
đó, Bora đã trải qua tất cả vất vả của việc trở thành lễ tân, phục vụ quầy và cả dọn dẹp nữa. Ai nói là 1 cô chủ như Bora là
sung sướng ? Ban ngày thì ở lì trong giảng đường, tan học thì dành hết thời gian cho công việc của khách sạn. Đã có những
lúc cô tưởng như mình không còn sức lực nào để chịu đựng thêm nữa ...
Nhưng đáng tiếc thay những người đáng bậc cha chú trong và ngoài tập đoàn Evergreen nào có hiểu cho nỗi khổ của cô.
Trong mắt họ, cô mãi chỉ là cô tiểu thư hiền lành, được hưởng phúc nhờ huyết thống nhà họ Na. Điều đó làm Bora vô cùng
khó chịu.
Chính vì nhận ra điều đó nên bà Il Kyung liên tục " lôi kéo " người xem mặt về cho cô. Nhưng càng gặp mặt với những người
đó, cô càng thấy chán nản. Vào đúng lúc cô đang lâm vào thế bí thì anh ta xuất hiện.
Oh Ki Yul sẽ gián tiếp giúp cô có được sự tôn trọng từ phía những người lớn tuổi khác. Thân thế, tài sản, và cả cái đầu của
anh sẽ mang lại cho cô nhiều lợi nhuận hơn bao giờ hết. Chỉ cần đầu tư 1 chút thời gian là xong ....
Có tiếng gõ cửa. Bora sực tỉnh ra. Cô đứng dậy ra mở cửa. Cô thư kí cầm trên tay ly nước, rụt rè đưa cho Bora. Bora nhận

lấy nó, uống cạn ly nước lạnh đủ sức làm nguội cơn giận của cô. " Tại sao mình phải ngồi lì trong phòng nghĩ ngợi vẩn vơ
trong khi mình có thể ra ngoài và tìm vài cái thớt để trút giận nhỉ ? ", Bora nghĩ thầm và đưa trả cái ly cho cô thư kí.
" Cảm ơn ! "
Nụ cười tươi rói làm bừng sáng lên gương mặt của Bora khiến cho ... đầu gối cô thư kí run rẩy mạnh hơn. " Bả lại cười rồi !
", thư kí Hwang kinh hoàng tự nhủ. Bora nhẹ nhàng nói :
" Tôi đang nghĩ có lẽ tôi cần tổng kiểm tra khách sạn 1 lượt nên cô hãy ở lại trực điện thoại và có gì thì lập tức bao cho tôi
ngay nhé ! "
Chiều ....
" Lát nữa con thu xếp mọi việc rồi đi cùng mẹ tới lễ khai trương cửa hàng thời trang của cháu gái Chủ tịch Lee nhé ! " Bà Il
Kyung vừa đọc báo cáo vừa nói.
Bora bèn giả bộ :
" Con còn chút việc phải hoàn thành nốt nên mẹ cứ đi trước đi ! "
" Sao không giao lại cho cấp dưới làm đi ? "
" Chẳng phải mẹ từng dạy con: Việc của mình thì tự mình phải giải quyết sao ? Không mất nhiều thời gian lắm đâu ạ ! " Bora
mỉm cười, " Con sẽ không đến muộn đâu ! "
Bora đi ra khỏi văn phòng của bà rồi thở phào: " Nếu đi cùng mẹ thì kế hoạch của con đổ bể hết rồi còn gì ! "
Bầu trời đã tắt nắng. Gió chiều khẽ lùa qua từng làn cây ngọn cỏ, mang theo hơi ẩm dịu mát vào sâu bên trong đại sảnh.
Bora đang trang điểm thì nhìn lên phía cửa sổ văn phòng, nơi mà tấm rèm trắng tinh đang phần phật bay. Ánh tà dương hắt
qua những khu nhà cao tầng san sát nhau báo hiệu sắp tới giờ hẹn rồi.
Cửa sau của khách sạn.
Ki Yul sốt ruột liếc đồng hồ: " Cô ta còn làm gì mà chưa ra nhỉ ? ". Trên đời này anh chúa ghét phải chờ đợi ai, nhất là phụ
nữ. Trừ khi công việc thử thách sự kiên nhẫn đó đem lại lợi ích cho anh.

Thoáng thấy bóng Bora đang hối hả đi tới, anh đứng thẳng dậy. Cô mặc chiếc váy lụa trắng muốt, tóc uốn lượn sóng buông
xuống bờ vai. Cô vừa tới gần, anh liền hỏi luôn:
" Hôm nay có chuyện gì với cô vậy ? "
" Đây là cách anh chào hỏi đối tác sao ? " Bora đáp.
" Nếu không quen biết cô, tôi sẽ nghĩ cô đang vui. Nhưng 1 khi đã hiểu rõ bản chất của cô rồi thì tôi lại cho rằng cô đang
bực tức chuyện gì đó ! " Ki Yul thản nhiên nhận xét.
Bora mở cửa xe ra và nói:
" Chắc anh đã xem qua bản tin trên báo về giá cổ phiếu hôm nay rồi chứ ? "
" Rồi, thì sao ? " Ki Yul vặn khóa khởi động xe.
" Cổ phiếu của Evergreen tụt lần thứ 3 trong tuần qua rồi đấy ! " Bora hậm hực đáp, " Anh bảo tôi có thể nhịn nổi cục tức
được không ? "
Ki Yul nói bằng giọng an ủi:
" Thị trường chứng khoán mà. Cô phải chấp nhận thôi, nếu chỉ vì nó có tăng giảm bất thường 1 chút mà đã dao động thì làm
sao cô đứng vững trên thương trường được. 3 phiên nhưng không liên tiếp thì tôi thấy đó là bình thường. Chỉ cần cố gắng
khống chế lượng cổ phiếu tung ra thị trường 1 chút là được. "
" Anh có vẻ quen với những biến động quá nhỉ ? " Bora mỉa mai.
" Tôi đã từng phải đối phó với những thay đổi có tác động mạnh hơn vấn đề của cô bây giờ nhiều. Đủ mọi rắc rối kéo giá cổ
phiếu tụt ầm ầm trong 6 phiên liên tiếp, thế mà tôi vẫn giữ được cái ghế của mình đấy thôi. Tôi thấy cô nên học theo cách
mà người ta vẫn nói là hơn. Take it easy ! "
Lời nói thẳng băng của Ki Yul nghe chừng còn hiệu quả hơn ly nước lạnh và " đợt tổng kiểm tra " bất ngờ của Bora. Cô thấy
đầu óc mình nhẹ đi phần nào.
" Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó ! "
Đang cầm lái thì Ki Yul lại thắc mắc hỏi Bora:
" Những khi bực bội như thế này thì cô thường làm gì ? "
" Anh muốn biết không ? " Bora liếc nhìn anh thăm dò.
" Cô nói ra xem nào ! " Ki Yul mỉm cười.
Bora tủm tỉm cười:

" Tôi sẽ đi vòng quanh khách sạn để tổng kiểm tra. Anh phải trông thấy vẻ mặt của đám nhân viên ở chỗ tôi mỗi khi tôi đi
kiểm tra bất chợt, tôi không thể kìm được ý muốn " vờn " họ mỗi khi nhận thấy ánh mắt sợ hãi của họ dành cho tôi. Đùa giỡn
với trái tim non nớt của cấp dưới đúng là 1 thú vui hiếm có trên đời ! "
" Và cả tiền lương của họ nữa chứ. Tôi nói đúng không ? " Ki Yul ra vẻ tán thành.
" Anh hiểu nhanh đấy ! "
" Cô xem, nhờ cô mà chúng ta sắp tới trễ rồi. Nói thật nhé, muốn đùa giỡn thì cô phải học tập tôi đây này. Cô đã thắt dây an
toàn rồi nhỉ ? "
Bora chỉ kịp nhận ra giọng nói của Ki Yul có chút thay đổi. Và rồi ngay lập tức cô hiểu ra ý nghĩa ẩn sau sự thay đổi đó.
Ki Yul đạp mạnh chân ga, đẩy vận tốc của xe lên cao gấp đôi, gấp 3 tốc độ của những chiếc xe đang ở cùng làn đường.
Chiếc Mercedes lao đi như tên bắn. Bora không kịp làm gì ngoài việc cầu nguyện đừng có chuyện gì xảy ra sau khi liếc
chừng xuống đồng hồ đo tốc độ và kinh hoàng nhận ra chiếc kim đo vừa vượt quá con số 140.
Nhận thấy xe đang tới gần ngã tư, Ki Yul giảm tốc độ lại. Đến khi chiếc xe dừng hẳn, anh mới ngó sang Bora. Mặt cô đang
tái mét đi.
" Ê ! Bora ?! " Anh khua khua tay trước mắt cô.
" OH KI YUL ! Anh chết đi ! Anh muốn hại tôi chết vì đứng tim phải không !? " Bora hét toáng lên.
Không mảy may phản ứng lại lời nói của Bora, Ki Yul mỉm cười:
" Cô thấy chưa ? Nhờ tôi mà chúng ta đến kịp giờ rồi đấy, mà còn sớm 1 phút nữa nè ! "
" Anhhh.... " Bora nghiến chặt răng.
Bora bình thản nói:
" Tươi tỉnh lên đi ! Cô mà vác bộ mặt này ra khỏi xe tôi thì tôi không tin rằng việc chúng ta có mặt ở đây tối nay là 1 quyết
định đúng đắn đâu. Cười lên đi ! Thật tự nhiên vào ! "
Bora tức tối nhìn Ki Yul như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Nhưng không có cách nào ******** lại cái lưỡi giảo hoạt ấy, cô
chỉ còn nước ngoan ngoãn làm theo.
Phút chốc, vẻ mặt của Bora dần dần biến đổi. Từ tức giận chuyển dần sang bình thường và cuối cùng là gương mặt rạng rỡ
đến khó tin. Ki Yul nói bằng giọng hài lòng:
" Có thế chứ ! Tốt rồi đấy ! Đi thôi ! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui