Chapter 29
" CÁI GÌ ?! "
Đây là biểu hiện thường thấy của 1 bà mẹ nóng tính khi cô con gái độc nhất đưa 1 chàng trai mà bà không bao giờ muốn
chấp nhận về ra mắt và nhỏ nhẹ trình bày rằng: " Con yêu và muốn lấy người này ! "
Bora không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm trước phản ứng của bà mẹ. Cô cố gắng đứng thẳng lưng và nhìn thẳng vào mắt
bà như 1 biểu hiện xác nhận sự nghiêm túc trong lời nói của cô.
" Con đang đùa sao !? " Bà Il Kyung bật dậy, " Con thừa biết con và cậu ta đã gây ra chuyện gì mà còn dám lặp lại chuyện
đó lần nữa à ?! "
Ki Yul bèn lên tiếng:
" Thưa cô, lần này cháu và Bora thực sự nghiêm túc trong chuyện này ... "
Bà Il Kyung lập tức to tiếng ngắt lời anh:
" Tôi đang hỏi con gái tôi ! "
" Mẹ ! Con đang nói nghiêm túc đấy ! Lần này không phải nói chơi đâu ! "
Bà Il Kyung nhào tới sát cô hơn:
" Con yêu nó sao !? Lần trước con cũng nói thế và mẹ nhận được cái gì nào !? 1 đống hỗn độn do con và nó gây ra ! Nếu
con là mẹ thì con có tin nổi không ? "
Nói rồi bà ngồi phịch xuống ghế, gườm gườm nhìn Bora và Ki Yul như kiểu quan tòa chất vấn phạm nhân.
Bora thấy cách ăn nói lịch sự có vẻ không đem lại lợi ích gì cho lắm. " Đến lúc phải ngửa bài rồi ! ", cô nghĩ bụng.
" Mẹ cũng đã yêu bố mà ! Chẳng lẽ con không được phép yêu ai giống như mẹ đã từng sao ?! "
Bà Il Kyung trừng mắt nhìn cô con gái:
" Con vừa nói gì ? "
" Mẹ xứng đáng với nhiều người hơn nhưng mẹ lai chọn bố làm bạn đời của mình, bất chấp sự ******** của ông bà ngoại.
Mẹ có chủ tâm sa vào lưới tình đâu. Con cũng thế. Con cũng đâu có ưa gì 1 gã khoái xỏ xiên con, độc mồm độc miệng, liều
mạng, vân vân và vân vân. Nhưng con đã đứng ở đây chỉ để thừa nhận rằng con yêu anh ấy như mẹ đã làm đấy thôi ! "
Mỗi tính từ mà Bora thốt ra chẳng khác nào 1 mũi tên xuyên vào tim Ki Yul. " Đây là cách em trả đũa anh sao ?! "
" Con im đi ! " Bà Il Kyung lại đứng bật dậy.
" Con sẽ không giống như mẹ, để mặc cho cuộc hôn nhân của mình bị các bậc sinh thành đáng kính thao túng đâu. Mẹ thừa
biết ông bà ngoại sẽ không bao giờ chấp nhận bố cũng như tình yêu của 2 người. Mẹ đủ khôn ngoan để hiểu rõ những điều
đó nhưng mẹ lại không thể cưỡng lại được những gì mà ông bà ngoại ẹ. Mẹ thừa biết tại sao bố lại phải bỏ đi. Mẹ đã
để mất tình yêu và cuộc hôn nhân của mẹ để rồi bao nhiêu năm sau phải sống trong nỗi hối tiếc. Con không bao giờ muốn
sống như mẹ hết ! "
Bà Il Kyung đỏ mặt tía tai trước những lời công kích không thương tiếc của đứa con gái. Bà không thể với ra bạt tai cô nên
liền vớ lấy tập tài liệu đang nằm ngay trên mặt bàn ném về phía cô.
" Bora ! "
Ki Yul hoảng hốt kêu lên. Góc tập giấy va vào mặt Bora rồi rơi bộp xuống sàn. Bà Il Kyung chỉ tay ra phía cửa gào lên:
" ĐI RA ! RA NGOÀI NGAY ! "
Bora không chờ đợi gì thêm, cô lập tức sải bước ra khỏi căn phòng đó cùng Ki Yul.
....
Chiếc Mercedes chầm chậm lăn bánh trên đường. Bora im lặng ngồi nhìn khung cảnh đường phố về đêm bằng ánh mắt hờ
hững. Chốc chốc, Ki Yul lại quay sang ngó cô như thể sợ cô sẽ làm điều gì đó ngốc nghếch. Đến lần ngó thứ 10 thì anh giật
mình đạp chân phanh. Bora quay sang cáu kỉnh kêu lên:
" Anh đi kiểu gì thế !? "
" Bora ... Mặt ...Mặt em ... " Ki Yul hoảng hồn chỉ tay vào 1 bên má của cô.
" Cái gì ? Mặt em làm sao ?! " Bora thảng thốt sờ soạng lên mặt mình.
1 lát sau ...
Ki Yul vừa chấm thuốc sát trùng vào vết rách trên má Bora vừa nói:
" Không ngờ bà ấy lại ném mạnh như vậy ! Em cũng hơi quá đà khi phán xét bà ấy đấy ! "
Bora không để ý tới câu thứ 2 của anh mà chỉ nói:
" Em chỉ không ngờ tập giấy đó lại sắc nhọn như vậy ! "
Ki Yul biết tính cô cũng ngang bướng y hệt bà mẹ cô nên anh chả nói gì thêm, chỉ tập trung sát trùng và bôi thuốc vào vết
thương đó thay Bora.
Anh cẩn thận dán miếng băng lên vết rách đó rồi nghiêng nghiêng đầu ngắm nhìn tác phẩm của mình. Bỗng nhiên, anh khẽ
đặt môi lên miếng băng đó. Bora quay lại nói bằng giọng đe dọa:
" Oh Ki Yul, anh mà muốn lợi dụng tình thế thì kể như anh tiêu rồi đó ! Có hơn 1 cách để an ủi em đấy ! "
" Đừng hiểu nhầm chứ ! " Ki Yul cười, " Em nghĩ anh tốt bụng tới mức muốn an ủi em bằng cách hôn lên vết thương đầy mùi
thuốc sát trùng trộn lẫn phấn trang điểm trên mặt em sao ?! "
" Anh lại xạo đi ! Hôm nay em làm gì có trang điểm chứ ! "
" Bây giờ anh đưa em về nhà nhé ! " Ki Yul bèn đánh trống lảng.
Bora nghĩ ngợi 1 lúc rồi đáp:
" Không ! Khách sạn hay nhà cũng không thích hợp cho em trú ngụ lúc này ! Đưa em tới nhà Cha Eun Seon, bạn em đi ! "
" Cô bạn mà 1 lúc quản lý 2 nhà hàng có cổ phần của em sao ? "
1 lát sau.
Cha Eun Seon đứng chống nạnh trước cửa khi trông thấy Bora và phán:
" Tôi đã tự nhủ rằng nếu có ngày bồ tới tìm tôi để xin ngủ nhờ trong bộ dạng này thì chỉ có khả năng bồ vừa gây gổ với bà
mẹ đáng kính của bồ mà thôi ! "
" Bồ đoán đúng rồi đó ! " Bora nhún vai rồi cứ thế đi thẳng vào trong.
" Khoan ! Người này là ai ? " Eun Seon gọi với vào trong.
" Người tôi yêu và cũng là người yêu tôi ! " Bora đứng bên tủ lạnh trong bếp nói vọng ra.
Eun Seon phì cười:
" Bồ đùa tôi chắc !? Con nhỏ ma nữ như bồ mà cũng biết yêu sao ?! "
Bora uống hết cốc nước lạnh rồi đáp:
" Nghiêm túc đấy ! "
" HẢ ??? "
Bora nghĩ bụng: " Đúng như mình đoán mà ! "
Sau khi mượn tạm đồ của cô bạn, Bora liền kéo Ki Yul ra ban công.
" Anh có thể biết lí do anh chưa được về không ? " Ki Yul thắc mắc.
" Nghe em nói nè ! Anh nên biết anh không giống như những người mà em từng hẹn hò. Anh ... đặc biệt hơn theo mọi
nghĩa. Ở gần anh, em mới được là chính mình. Không cần phải gò bó, ép mình vào khuôn mẫu như ngày thường. Em phải
thừa nhận rằng cãi cọ với anh là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra trong cuộc đời em. Em sẽ không từ bỏ anh nếu anh không
rút lui khỏi cuộc chơi trước đâu ! "
Ki Yul biết Bora đang cố động viên anh. Làm sao anh có thể từ bỏ được khi anh đã vượt qua hoàn toàn nỗi sợ lớn nhất của
mình ? Chỉ cần 1 phút giây ngắn ngủi còn được tay trong tay với nhau như thế này thì anh không ngán cái gì hết, kể cả phải
đối đầu với bà mẹ kinh khủng của Bora. Vì giờ đây với anh sẽ không còn thứ tình cảm không thể thổ lộ hay thứ tình cảm mà
anh chỉ biết đứng từ xa dõi theo người anh yêu nữa ....
" Ê ! 2 người xong chưa vậy ? Tôi đang buồn ngủ lắm và sáng mai tôi còn phải dậy sớm nữa ! " Eun Seon đứng sau cánh
cửa cất cao giọng.
Bora tức tối tự nhủ : " Con nhỏ phá đám này ! ". Ki Yul khẽ nói:
" Em cũng nên đi nghỉ sớm đi ! Mai anh có thể đón em đi làm được không ? "
" Anh đang cố thể hiện là 1 người đàn ông ga lăng sao ? "
" Không cần tiễn đâu ! Em cứ ở lại trên này đi ! " Ki Yul dặn dò cô, " Ngủ ngon ! "
" Đừng có mơ về em đấy ! "
Sau đó, Ki Yul đi về phía cửa căn hộ. Eun Seon đi sát phía sau. Sắp ra khỏi cửa thì Ki Yul khẽ trao đổi với cô bạn thân của
Bora:
" Không biết cô ấy sẽ " chiến tranh lạnh " với bà mẹ bao lâu nên phiền cô chăm sóc cho cô ấy giùm tôi ! Nếu cần gì thì cô cứ
nói với tôi ! "
" Anh lo lắng thái quá rồi ! Con nhỏ ma nữ bạn tôi dù có bị bà mẹ cấm vận lâu dài đi nữa thì con nhỏ đó vẫn thừa khả năng
sống sung túc ! "
Khóa cửa lại rồi Eun Seon đi vào buồng ngủ. Cô thả phịch người xuống bên cạnh Bora và nhận xét:
" Trong số những gã từng hẹn hò với bồ thì tôi thấy chỉ có gã này là được nhất ! Bồ may mắn lắm đấy ! "
Bora cười thầm đằng sau tờ tạp chí.
" Này, Jin Bora ! Đến ngày cưới của bồ thì đừng có bắt tôi phải mặc váy phù dâu theo ý bồ đấy ! " Cha Eun Seon nhỏm dậy
đe dọa, " Ông trời thật bất công ! Con nhỏ ma nữ độc ác này mà lại có thể lấy đựơc 1 ông chồng tốt như thế sao ?! "
Ngày hôm sau.
Bora vừa hí hoáy viết vừa với tay nhấn nút nhận cuộc gọi trên điện thoại:
" Có chuyện gì ? "
" Thưa, Chủ tịch ời giám đốc và cả giám đốc Oh tới văn phòng ạ ! "
Bora ngạc nhiên ngẩng lên:
" Thật sao ? "
" Vâng, thưa giám đốc ! "
Bora liền rút di động ra gọi cho Ki Yul:
" Là em đây ! Bây giờ anh không bận gì chứ ? "
Khoảng nửa tiếng sau.
Cánh cửa văn phòng bà Il Kyung chầm chậm mở ra. Ki Yul cùng Bora bước vào trong. Bà Il Kyung đang ngồi trên bàn làm
việc, quay lưng về phía cửa.
" Chúng con đã đến rồi ạ ! "
Đến khi Bora đánh tiếng thì bà mới từ từ quay ghế lại.
Ki Yul vội giấu đi sự kinh ngạc khi nhìn thấy bà. Chỉ có 1 đêm thôi mà người phụ nữ sắt đá này trông như mất hết tinh thần.
Đôi mắt sắc sảo giống y như mắt Bora nhuốm đầy vẻ mệt mỏi. " 1 đêm không ngủ đây mà ! ", Ki Yul nghĩ thầm. Bị chính cô
con gái duy nhất không tiếc lời động chạm tới vết thương lòng thì ai mà ngủ ngon nổi cơ chứ ?
" Ngồi đi ! " Bà lạnh lùng nói.
Bora cùng Ki Yul đã yên vị khá lâu mà bà chẳng thốt ra thêm lời nào nữa. Bà chỉ ngồi đó và nhìn.
Đứa con gái đầy kiêu hãnh của bà đã thực sự lớn rồi. Đứa con gái mà bà đã giữ rịt trong vòng tay suốt mười mấy năm qua.
Bà đã cố cách ly nó khỏi những gì mà bà cho là ủy mị và không cần thiết. Bà đã cố làm cho nó trở nên mạnh mẽ hơn bà, tài
giỏi hơn bà, nhằm mục đích đưa nó ra khỏi vết xe đổ của bà. Bà đã nghĩ nó không cần tình yêu, không cần thêm vết thương
nào như bà ngày trước nữa.
Nhưng bà đã lầm.
Bà lại mắc sai lầm, giống như mười mấy năm trước. Bà đã quá tự tin khi cho rằng mình có thể nắm được Evergreen trong
tay cũng như giữ được gia đình bé nhỏ của bà. Và bà đã sai. Bà có được Evegreen nhưng lại để mất người chồng yêu quý,
đã để ông phải ra đi mà không thể níu kéo lại được ...
" Oh Ki Yul ! "
" Dạ ? " Ki Yul vội lên tiếng.
" Cậu có tự tin sẽ mang tới hạnh phúc cho Bora và vĩnh viễn không xa rời nó không ? "
" Dạ, có ! "
" Có tự tin rằng cả 2 sẽ không nói đến từ " li thân " hay " li hôn " suốt quãng đời còn lại không ? "
Ki Yul không ngần ngại trả lời:
" Cháu hoàn toàn tự tin ! "
Bà Il Kyung ngồi thẳng dậy rồi nói:
" Ta đã nói chuyện với mẹ Ki Yul. Giờ thì cả 2 muốn làm gì thì làm ! "
" Mẹ nói thật chứ ạ ? " Bora mừng rỡ hỏi lại.
" Điều kiện của ta là cả 2 đứa phải kí giấy đăng kí kết hôn trước mặt 2 bà mẹ, ngoài ra phải tiến hành lễ đính hôn trước khi
cưới, không có kiểu làm tắt như trước đây nữa. Và cậu đã hứa gì thì ráng mà giữ lời đấy, Oh Ki Yul ! "
" Cảm ơn cô ạ ! " Ki Yul vui mừng đáp.
Bà Il Kyung ngồi đó, nhìn Bora vui mừng cười nói bên Ki Yul. " Nó lại cười giống như ngày trước rồi ! ".
Last chapter
" Được rồi ! Xin nhìn về phía này ! "
Ánh đèn flash từ ống kính của chiếc máy ảnh Canon nhá lên. Anh chàng nhiếp ảnh gia thở phào rồi nói:
" Chúng ta nghỉ 1 lát rồi sẽ tiếp tục sau 5 phút nữa ! "
Bora cẩn thận nhấc tà váy lên rồi bước ra khỏi phông chụp. Ki Yul đi sát bên cạnh cô, nới rộng chiếc cà vạt đang thít chặt cổ
anh, kêu ca:
" Cứ nghĩ việc này sẽ nhanh thôi, ai ngờ lại mất thời gian như vậy ! "
Bora ngồi yên trên ghế để nhân viên trang điểm chỉnh lại kiểu tóc ình. Ki Yul chăm chú ngắm nhìn cô rồi lên tiếng:
" Bộ này có đơn giản với em quá không ? "
" Không đẹp sao ? "
Ki Yul đăm chiêu giây lát rồi đáp:
" Không phải là không đẹp mà anh thấy nó không giống phong cách của em ! "
Cô chuyên viên trang điểm vui vẻ nói:
" Hầu hết các cô dâu đều muốn mặc đơn giản cho lễ đính hôn hơn là mặc những bộ lễ phục quá bắt mắt. Vì họ có tâm lý
muốn trở thành 1 cô dâu đẹp nhất trong mắt chú rể của mình vào ngày cưới, anh biết đấy, để dành mà ! "
" Ra là thế ! " Ki Yul gật gù.
Quả thật, bộ lễ phục dành cho lễ đính hôn Bora đang mặc để chụp ảnh trước chỉ là 1 chiếc váy bó màu kem có kiểu dáng
đơn giản và có tà váy dài hơn bình thường 1 chút. Nhưng với Ki Yul, cho dù Bora có diện bộ áo cưới cầu kì hay giản dị trong
ngày kết hôn thì cô vẫn là cô dâu đẹp nhất trong mắt anh ...
Tới khi người chụp bấm máy lần cuối, Bora vội vàng đi vào phòng thay đồ. Ki Yul liền kéo chàng nhiếp ảnh gia ra 1 góc khuất
và nói:
" Phiền anh in giúp tôi thêm 1 cuốn album ảnh nữa và gửi đển đảo Jeju theo địa chỉ này cho tôi ! "
" Ngay sau khi có ảnh ạ ? "
Ki Yul gật đầu. " Ông ấy hẳn sẽ vui lắm đây ! ". Dù sao anh vẫn thích ông ấy dắt tay Bora trao cho anh hơn là ông ngoại hắc
ám của cô.
1 lát sau ...
" Lúc nãy anh nói gì với người chụp ảnh vậy ? " Bora vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
" À, chỉ là dặn dò vài việc thôi mà ! " Ki Yul mỉm cười đáp, " Bây giờ em còn đi đâu nữa không ? "
" Về khách sạn đi ! Nhân viên của em đang kêu trời lên vì đống công việc chuẩn bị cho lễ đính hôn và lễ cưới đang chất cao
như núi kia kìa ! Họ đang ngày ngày làm thêm giờ chỉ vì chúng ta đấy ! "
" Em biết thương hại cấp dưới của em từ khi nào vậy ? " Ki Yul mỉa mai.
" Không có họ thì lấy ai lo cho đám cưới của 2 ta đây ?! " Bora đáp, " Giờ này thiệp mời chắc đã tới chỗ của cô anh rồi nhỉ ?
Không biết cô em họ Hee Won của anh sẽ phản ứng như thế nào trước tin anh kết hôn đây ? "
Ki Yul mỉm cười:
" Con nhỏ chắc sẽ hét lên thất thanh rồi lăn ra ngất lịm à xem ! "
Anh Quốc ...
" AAAAAAAAA ! "
Và:
" Bịch ! "
" Hee Won, tỉnh lại đi con ! "
Bora sực nhớ ra 1 việc, cô quay sang chất vấn Ki Yul:
" Suýt quên, nhẫn đính hôn của em đâu !? Mấy hôm nay mỗi khi em hỏi tới thì anh toàn lờ đi thôi ! "
" Anh có lí do riêng mà ! Bộ đại tiểu thư không thích sự bất ngờ sao ?! "
Bora nói giọng đe dọa:
" Bất ngờ đó mà không làm em thỏa mãn thì anh cứ liệu hồn ! "
Ki Yul ngoài miệng cười nhưng trong lòng thì lo lắng tự nhủ: " Phải nhanh lên thôi ! "
Anh trở về văn phòng, bấm máy gọi cho 1 người:
" Việc tôi nhờ thế nào rồi ? "
" ... "
Ki Yul vừa cầm điện thoại vừa lật mấy tờ bản vẽ trên mặt bàn ra:
" Nhưng mấy mẫu này chưa đạt yêu cầu ! Tôi cần đặc biệt hơn nữa ! Chỉ còn vài ngày nữa thôi nên làm nhanh giúp tôi ! "
Anh nhìn qua nhìn lại mấy tờ bản vẽ đó rồi nói:
" Thế này đi ... Thử kết hợp mẫu số 2 và 5 với nhau đi ! Có cả khắc chữ nữa ! "
Nói rồi Ki Yul gác máy. Anh ngả người ra sau ghế thở dài. Chỉ còn mấy ngày nữa thôi ... Mong là mọi việc sẽ thuận lợi !
Lễ đính hôn.
Khách sạn Evergreen Seoul tấp nập người ra kẻ vào. Từng chiếc xe hơi cáu cạnh nối đuôi nhau đỗ trước thềm tam cấp của
khách sạn. Bà Il Kyung cùng ông bà ngoại của Bora tươi cười đứng bên lối vào sảnh để đón khách.
Bora nóng ruột ngồi không yên. Cô bực bội hỏi thư kí Hwang:
" Vẫn chưa đến giờ sao ? "
Thư kí Hwang tươi cười đáp:
" Giám đốc hỏi câu này lần thứ 102 rồi đấy ạ ! "
" Nhưng ngồi yên 1 chỗ thế này khó chịu quá ! " Bora nhấp nhổm.
" Xin hãy cố chờ thêm 1 lát nữa ạ ! Hơn nửa tiếng nữa là tới giờ bắt đầu buổi lễ thôi mà giám đốc ! "
Bora nghiêng đầu ngó bóng mình trong gương. " Không tệ ! ", cô tự mãn nghĩ bụng. Không biết nhân vật chính thứ 2 của
buổi lễ này sẽ trông như thế nào nhỉ ?
Trong khi đó ...
Ki Yul hối hả vừa bước xuống những bậc thang dẫn tới cổng nhà vừa thắt cà vạt. " Mình mà đến muộn thì Bora sẽ giết mình
mất ! ", anh tự nhủ. Anh biết Bora đang rất trông đợi ngày này nên cô sẽ không tha cho anh nếu như anh bắt cô phải chờ
thêm 1 phút nào nữa !
Ki Yul vào xe và nổ máy. Trước khi tới khách sạn, anh còn phải làm 1 việc nữa ...
" Của anh đây ! "
Ki Yul mở chiếc hộp nhỏ bọc nhung đỏ ra và khẽ trầm trồ:
" Hoàn hảo ! "
" Vì hơi nhiều đơn đặt hàng nên phải đến hôm nay chúng tôi mới giao chúng lại cho anh được ... "
KI Yul biết người chủ cửa hàng đang cố gắng không động chạm đến việc do anh yêu cầu quá nhiều nên mới khiến ngày giao
hàng bị chậm lại. Anh tươi cười nói:
" Không sao ! Các vị đã vất vả rồi ! "
Anh vội vã lên xe, quay về hướng khách sạn Evergreen. Đến với cô công chúa kiêu ngạo của anh thôi !
Trên đường đi, Ki Yul nắm chặt chiếc hộp trong bàn tay, tay kia thì giữ vô lăng. Với món quà này thì cho dù anh có đến
muộn, làm sao đại tiểu thư có thể chê trách anh gì được cơ chứ ?
Chiếc xe Mercedes đang phóng với tốc độ vượt quá 70km/h thì bất ngờ, ở phía trước cách tầm nhìn của Ki Yul khoảng hơn
chục thân xe, 2 chiếc ôtô khác va vào nhau. Với tốc độ mà Ki Yul đang đi thế này thì anh khó lòng mà lấn sang làn đường
ben kia được. Chỉ còn cách có 5 thân xe. " Sẽ va chạm mất ! ", Ki Yul vội vã đánh tay quay vô lăng sang hướng ngược lại và
đạp phanh. Chiếc xe không chịu chậm lại mà cứ thế lao về phía trước theo quán tính. Ki Yul bèn mạnh tay quay vô lăng hết
cỡ.
Đúng như mong muốn của anh, con ngựa bất kham anh đang cầm lái đã quay đầu lại. Lốp xe chà sát xuống mặt đường
nhựa tạo nên tiếng rít ghê người. Anh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì 1 lần nữa chiếc xe phản lại sự điều khiển của chủ
nhân. Nó không chịu dừng lại và lao thẳng vào phía lề đường.
" RẦM ! "
Sau đó là sự im lặng hãi hùng ......................................Ở khách sạn ....
Bora hết kiên nhẫn nổi. Cô sốt ruột đi qua đi lại khắp chiều dọc phòng thay đồ. Thư kí Hwang chỉ còn nước đứng im chịu
trận: " Giám đốc Oh, làm ơn đến nhanh đi ! "
" Vẫn chưa tới giờ sao ? " Bora hỏi bằng giọng gần như gắt gỏng.
" Dạ, còn 20 phút nữa ạ ! " Thư kí Hwang, mặt mày méo xệch, khổ sở đáp.
Đi qua đi lại chán, Bora lại ngồi phịch xuống ghế, gõ ngón tay lộp bộp xuống mặt bàn trang điểm như tính từng giây chờ đợi.
" Ki Yul đáng ghét ! Biết là em đang đợi mà đi đâu lâu thế ?! "
Còn 8 phút, Bora bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng. Chắc chiếc Mercedes của Ki Yul đã đỗ trước sảnh và anh đang hối hả chạy
vào trong rồi !
Cô bước chậm về phía phòng hội nghị - nơi làm lễ. Đang đi, cô thoáng thấy bà Il Kyung và bà So Yeon đứng khuất sau 1
trong những chiếc cổng vòm làm bằng bóng bay nói chuyện gì đó. Có gì đó không ổn ! Bora linh cảm được điều đó. 2 bà ấy
không có thói quen lén lút bàn chuyện riêng như thế này bao giờ hết !
" Mẹ, có chuyện gì vậy ? "
Bà Il Kyung giật mình quay lại:
" Bora ... không ... không có chuyện gì đâu ! "
Bora ngờ vực hỏi lại:
" Mẹ nói dối ! Nếu không có chuyện gì sao mẹ lại phải lúng túng như thế ?! "
Rồi cô quay sang hỏi bà So Yeon:
" Cô ! Cô nói gì đi chứ ! "
Bà So Yeon ngượng ngập nhìn bà Il Kyung rồi nói 1 cách khó khăn:
" Bora, cháu cố bình tĩnh nhé ! Vừa có điện thoại gọi tới ... Ki Yul ... nó ... nó gặp tai nạn trên đường tới đây ! Người gọi tới
không nói rõ tình trạng của nó nên cô nghĩ ... sẽ ổn thôi ! "
Đất dưới chân Bora như vỡ vụn ra. Cô choáng váng, bàn tay tìm kiếm vật gì đó giúp cô đứng vững được. Tai cô ù đi. Những
lời sau đó của 2 bà mẹ không giúp cô thấy khá hơn chút nào:
" Con đừng quá lo ! Mẹ sẽ vào nói đôi lời với khách rồi đi xem tình hình của Ki Yul thế nào. Thư kí Hwang, còn không mau
đưa giám đốc vào phòng nghỉ đi ! "
Thư kí Hwang vội vã đỡ Bora bước đi. Đôi chân cô đang nhũn ra. Không thể tự bước thêm 1 bước nào nữa ...
Bora ngước lên nhìn về phía cửa tiền sảnh. Những chiếc xe hơi vẫn đang nối tiếp nhau dừng lại. Đột nhiên, Bora giằng tay
mình ra khỏi tay cô thư kí và chạy về phía cửa.
" Giám đốc ! " Thư kí Hwang hoảng hốt gọi to.
1 vị khách trên xe đi xuống và vừa trao chìa khóa vào tay người gác cửa thì ngay lập tức Bora lao tới giật lấy chùm chìa khóa
đó và vào trong xe nhanh như chớp trước khi nhân viên đó kịp phản ứng gì. Cô liền nổ máy và đạp chân ga phóng vút ra
khỏi đó.
Chiếc xe lao vun vút trên đường. Người cầm lái hoàn toàn không còn để ý tới con đường phía trước vì tâm trạng còn đang rối
bời như mớ bòng bong.
Lo lắng. Sợ hãi. Bối rối, cứ thế chồng chất trong đầu cô ...
1 tay Bora cầm vô lăng, còn tay kia thì nắm hờ lại gần môi, run lập cập. Cô cố trấn an bản thân rằng sẽ không có chuyện gì
với anh đâu, nhưng càng cố thì càng thất bại thảm hại ....
Bệnh viện.
Trong đôi giày cao gót đang bó chặt vào chân, Bora vội vã chạy vào khu cấp cứu. Cô liền tóm lấy 1 cô y tá và hỏi dồn về Ki
Yul ...
Bora xộc thẳng vào phòng bệnh. Cô bàng hoàng đứng sững lại. Ki Yul nằm trên giường bệnh. Trán và cánh tay được băng
kín. Trên gương mặt anh còn có thêm những vết trầy xước hoen màu thuốc đỏ. Mắt nhắm nghiền ...
Bora thẫn thờ bước tới rồi ngồi xuống 1 chiếc ghế có sẵn bên cạnh giường. Cô khẽ gọi tên anh:
" Ki Yul à, anh có nghe thấy em gọi không ? "
Bora nhẹ nhàng nói:
" Em đã luôn bảo anh phải lái xe cẩn thận mà sao lại không nghe lời em ? "
Cô khoanh tay lại trước ngực và tì cánh tay lên mép giường. Cô nói như thì thầm:
" Anh có biết em thấy thế nào khi trên đường tới đây không ? Em không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì cả. Em chỉ nghĩ xem
anh có bị làm sao không. Nhờ anh mà đây là lần đầu tiên em biết cắn móng tay đấy ! "
Bora giơ ngón tay cái lên trước mặt. Sống mũi cô cay xè. Giọng cô như vỡ ra.
" Em đã từng nói rằng em muốn được như các mẹ. Có thể mạnh mẽ ngay cả khi mất đi 1 nửa của mình mãi mãi. Vì em
ghét cách yêu không có cơ hội lựa chọn. Em đã từng nghĩ có thể làm được như thế. Nhưng thực tế, em không thể mạnh mẽ
được như họ đâu. Em ... yếu đuối hơn mình nghĩ rất nhiều. Em đã nghĩ nếu không có anh trong đời thì em vẫn có thể sống
như 2 mẹ nhưng em đã sai rồi ... "
Giọt nước mắt từ từ tẩy trôi lớp phấn trang điểm trên mặt Bora.
" Anh là mục đích sống của em. Anh khiến em thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn. Nếu mất anh thì em làm sao có thể sống
tiếp đây ? Em không thể làm được đâu, Ki Yul à. Phải là anh và chỉ có anh thì em mới có thể tồn tại được mà thôi. Cho dù
anh khinh ghét em vì sự yếu đuối của em nhưng em sẽ không thay lời đâu. Em sợ lắm ! Sợ vô cùng. Làm ơn đừng rời bỏ em
! Nếu không có anh thì em biết làm sao bây giờ ? "
Từng câu nói là từng giọt nước mắt. Từng câu nói là giọng nói lại vỡ òa ra như hàng nghìn mảnh gương rơi rụng. Bora gục
mặt xuống cánh tay thổn thức:
" Làm ơn ... xin anh đấy ! Để lại được có anh trong đời thì ông trời dù có bắt em làm gì em cũng chấp nhận ! "" Làm ơn ...
xin anh đấy ! Để lại được có anh trong đời thì ông trời dù có bắt em làm gì em cũng chấp nhận ! "
" Có thật làm gì em cũng chấp nhận không ? "
Bora ngóc đầu dậy. Ki Yul cười toe hỏi bằng giọng tỉnh rụi:
" Em nói thật đấy chứ ? "
Bất thình lình, Bora rút từ đâu 1 chiếc gối quật túi bụi vào Ki Yul:
" OH KI YUL ! Anh chết đi cho tôi ! "
" Y tá ! Cứu mạng ! "
1 lát sau ...
Ki Yul ngó Bora bằng cái nhìn dè chừng, cố dạt khỏi tầm tay của cô về phía mép giường được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Bora
ngồi thở hồng hộc, chiếu cái nhìn đầy căm hờn vào Ki Yul.
" Bora à ... Bình tĩnh 1 chút đi em ! " Ki Yul khẽ lên tiếng.
" Anh còn dám nói thế à ?! Anh lấy đi của tôi bao nhiêu nước mắt mà còn dám bảo tôi bình tĩnh sao ?! Nói mau, anh nghe
được đến câu nào !? "
" Đâu phải anh cố tình trêu tức em ! Trước khi em tới thì anh đang ngủ mà. Chẳng phải anh đã nói với em là mấy hôm nay
anh bận tối mắt có ngủ được tí nào đâu ! " Ki Yul cố bào chữa ình, " Nghe thấy tiếng em đi vào anh cũng tính mở mắt
ra nhưng ... "
" Và anh tự ình cái quyền giả vờ hôn mê để nghe tôi thổ lộ hả ?! " Bora hằn học nói.
Phải đến hơn 15 phút sau, cơn giận của Bora mới nguội bớt.
" Anh bị làm sao ? "
" Thì đó, " Ki Yul nhấc cánh tay lên 1 chút, " Va đầu và tay vào cửa kính. Xây xát 1 chút trên mặt. Khâu tất cả khoảng chục
mũi thì phải. Đừng nghĩ là do lỗi của anh hoàn toàn. Anh chỉ quay đầu xe cố tránh 2 chiếc xe đụng nhau nhưng do tính toán
sai lầm nên tông vào lề đường ... "
" Đáng đời anh ! " Bora ngoảnh mặt đi lạnh lùng nói.
Ki Yul bối rối nghĩ thầm: " Giận dai quá ! ". Anh bèn nghĩ cách cứu vãn tình thế:
" Thực ra anh đã cố tới sớm hơn nhưng vì phải đi lấy 1 thứ ... "
" Thứ gì mà khiến anh phải cho tôi leo cây hả ? "
Ki Yul dùng cái tay còn lành lặn kia với sang cầm bàn tay Bora lên rồi đặt vào giữa lòng bàn tay cô chiếc hộp nhỏ bọc nhung:
" Là cái này ! "
Bora quay lại, mở to mắt. Cô chầm chậm mở hộp ra. Trong hộp là 1 cặp nhẫn bạch kim cực kì tinh xảo. Trên bàn tay cô,
chiếc hộp vẫn còn nóng ấm. Cô như tưởng tượng được cảnh anh siết chặt nó trong tay từ lúc nhận lấy nó, gặp tai nạn và
đến lúc nhập viện ...
" Hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta mà anh nhận ra anh chưa hề nói lời cầu hôn với em. Anh rất muốn quỳ trên 1 chân
nhưng trong tình trạng chân cẳng thế này thì ... "
Nói rồi anh nhấc lấy 1 chiếc nhẫn có cỡ nhỏ hơn trong hộp và đeo vào ngón áp út của Bora:
" Đại tiểu thư Jin Bora, cô đồng ý làm đối tác cả đời với kẻ hèn này và chấp nhận vật đính ước nhỏ mọn này như 1 bản hợp
đồng vô thời hạn giữa 2 ta chứ ? "
Từ khóe mắt Bora, 2 giọt lệ tiếp tục lăn trên gò má. Giọng cô lại vỡ ra lần nữa:
" C ... Có ! Em đồng ý ! "
THE END ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...