Chapter 27
Seoul.
Vừa đặt chân vào nhà, Bora đã được " thưởng thức " trận mắng xối xả từ bà mẹ nổi tiếng nghiêm khắc của cô. Nhưng cô
không còn tâm trạng nào để lắng nghe bà nữa. Những lời trách mắng nặng nề đó cứ trôi tuột từ tai này sang tai kia. Ngồi
trước mặt bà gần nửa tiếng đồng hồ mà cô chỉ nhớ được mấy từ đại loại như: Ngông cuồng, ngốc nghếch, thiếu suy nghĩ, ...
Sau 1 hồi vận động cơ miệng chán chê, bà Il Kyung ngừng 1 lát để lấy hơi rồi nói:
" Thôi được rồi, con về phòng đi ! "
Bora dường như chỉ chờ có thế, cô bèn đứng dậy cúi chào mẹ rồi lặng lẽ đi lên phòng.
Đúng như cô nghĩ, cả 2 bà mẹ sẽ chẳng thể làm gì hơn với con cái của họ. Ai cũng cho rằng con mình vô can nên chỉ có thể
đổ tội cho con người kia. Họ còn có thể làm gì hơn được nữa ? Đó là niềm tin mà ...
flashback ...
" Niềm tin là thứ phải mất thời gian để xây nên. Và 1 khi đã hình thành vững chắc rồi thì rất khó để tác động vào nó. Dựa
trên cơ sở đó, cả 2 ta đều có thể thoát được sự trừng phạt khủng khiếp của 2 bà mẹ vì họ có niềm tin vào cái vỏ bọccủa
chúng ta mà ! "
" Hơi tàn nhẫn nhưng rất khôn ngoan ! " Bora nhận xét.
" Chúng ta không thể để mất toàn bộ công sức bao lâu nay được nên chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ bản thân thôi ! "
... end flashback.
Bora nghĩ nếu Ki Yul trở về thì mẹ anh cũng sẽ quy hết trách nhiệm cho cô. Và cả 2 người sẽ cùng thoát tội. Cùng lắm thì bị
cấm vận 1 vài tuần là cùng. Chỉ có điều cô sẽ khó lòng gặp được anh như trước nữa ...
Bora nhẹ nhàng mở cửa sổ ra. Gió lồng lộng thổi, mơn man từng lọn tóc của cô. Gió mùa hè ở Seoul hoàn toàn khác với gió
biển. Nó không có mùi muối, không dịu mát. Nhưng nó lại mang theo lời thì thầm của anh từ 1 nơi xa xôi đến bên tai cô. " Ki
Yul ... hiện giờ anh thế nào rồi ? "
Tại nhà họ Oh ...
Không khí của cuộc họp gia đình trở nên vô cùng căng thẳng. Toàn bộ gia đình từ lớn đến bé ngồi quây quần quanh 1 chiếc
bàn lớn. Ki Yul trong bộ plet đen ngồi im lặng ở 1 góc bàn giữa những người họ hàng của mình. " Thờ ơ " là từ có thể
được dùng để miêu tả gương mặt anh lúc này. Anh ngồi đó, nhìn cái mặt bàn đầy những chiếc tách sứ, những chiếc gạt tàn
bằng thủy tinh bằng ánh mắt hờ hững ...
1 người đàn ông đứng tuổi trong số những người đang ngồi trong căn phòng đó tằng hắng:
" E hèm ... mọi người có gì muốn nói chứ ? "
Người đàn ông đó vừa dứt lời thì lập tức vài người khác nhao nhao lên, trong số đó có anh chị họ của Ki Yul:
" Hành động của Ki Yul là không thể chấp nhận được. Ai lại đi bắt tay với người ngoài để lừa phỉnh người nhà như thế này
bao giờ ? "
" Ki Yul, cạnh tranh công bằng là điều mà chúng ta mong mỏi ở cháu với các anh chị cháu. Cháu hiểu rõ điều đó thì tại sao
lại chơi xấu thế chứ ?! "
" Đúng đấy ! Cậu có năng lực hơn người mà, tội gì phải lợi dụng hôn nhân để củng cố vị trí của mình chứ ? "
" Không hiểu con gái nhà họ Na cần gì mà lại bắt tay với cậu nhỉ ? "
Đột nhiên ...
" Các người nói đủ chưa ? "
Bầu không khí trong cuộc họp bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Ki Yul từ từ ngẩng đầu lên, chiếu cái nhìn sắc lạnh vào hầu hết
những người có mặt ở đó. Anh chán phải nghe thấy những câu hỏi ngớ ngẩn với giọng điệu kẻ cả lắm rồi !
" Các người bảo tôi chơi xấu ư ? Thế có bao giờ các người đã chơi đẹp với tôi chưa ?! "
Ki Yul thầm đắc ý trước vẻ mặt sững sờ của những người họ hàng của mình. Anh tiếp tục hỏi:
" Cạnh tranh công bằng ? Cái từ đó nghe mới hay làm sao ! Nhưng thật đáng tiếc vì những đối thủ của tôi trong cái nhà này
không biết đến nghĩa của nó ! "
Hơn chục cái miệng lập tức há hốc. Ki Yul đứng dậy và nói:
" Các người cho rằng tôi thích chơi xấu sao ? Tôi chưa bao giờ muốn làm thế nếu không phải các người cố tình gây chiến
trước và luôn tìm cách dồn tôi vào chân tường ! "
Không ai có thể mở miệng đối đáp được với anh lúc này. Bởi họ quá kinh ngạc trước những gì anh vừa thốt ra.
Ki Yul chỉ tay vào mặt chị họ của mình:
" Chị Jin Hee, chắc chị tiêu không ít tiền tiêu vặt của mình vào đám anh em bạn bè của bạn chị để thuê họ tỏ tình với tôi nhỉ
? Tôi suýt quên, chị chắc cũng đã bỏ ra không ít để nhờ vả vài người quen chơi xấu tôi những lần tôi đi thi, đúng không ? "
Ki Yul lập tức quay ngoắt sang đầu bàn bên kia:
" Còn anh nữa, Tae Ha. Các bản báo cáo tình hình kinh doanh của trung tâm thương mại do anh viết giúp tôi không ít đấy.
Mỗi lần anh nộp báo cáo lên là tôi phải mất vài đêm liền để kiểm tra lại độ chính xác trong đó. Mà theo tôi nhớ thì mấy tờ
giấy nháp đó sai lệch ít nhất là 50% thì phải ! "
Không dừng lại, Ki Yul tiếp tục chỉ tay vào 1 người nữa:
" Đáng lẽ tôi có thể để yên cho anh, anh In Cheon, nếu anh không đưa vào K-Capital và cụ thể hơn là dưới trướng tôi cả tá
nhân viên vô dụng, không có chút xíu năng lực nào. Anh đã nhận của gia đình họ bao nhiêu vậy ?! "
Lời của Ki Yul đã khiến cho không ít cô bác của mình ngất lịm ngay tại chỗ. Đám đông dần trở nên nhốn nháo.
" Đã bao giờ các người thực sự coi tôi là em họ của các người chưa ? Bề ngoài thì ngọt ngào thân thiện lắm nhưng trong
đầu, các người chỉ nghĩ xem có cách nào để hạ bệ tôi mà thôi. Tôi không nói sai chứ ?! Cho tôi 1 ngày và tôi có thể lập ra cả
1 danh sách dài hàng mét những việc mà các người gọi là cạnh tranh công bằng với tôi đấy ! "
Nói rồi Ki Yul đùng đùng bỏ đi, để lại 1 đám đông hỗn độn trong căn phòng đó.
Anh sải bước tới 1 góc khuất, mệt mỏi tựa lưng vào tường. Anh đã có thể ngồi yên 1 chỗ, để mặc cho họ muốn nói gì thì nói,
mặc cho họ đổ lỗi cho Bora như đã bàn trước với cô. Nhưng anh không thể ngồi yên thêm được nữa. Anh chán phải chịu
đựng họ lắm rồi ! Mọi nỗi buồn bực như con sóng to nhấn chìm lí trí của anh. Anh không muốn che giấu suy nghĩ của mình
thêm nữa. Muốn bộc lộ chúng ra ngoài như đã làm với cô ...
Những ngày trên đảo cứ như 1 giấc mộng dài vô tận. Như 1 câu chuyện cổ tích mà anh chưa từng đọc qua. 1 thế giới chỉ có
2 ta mà thôi. Nhưng trang cuối của câu chuyện ấy đã kéo anh trở về với hiện thực. Hiện thực phũ phàng. Mộng dù có đẹp
đến đâu thì cũng vẫn chỉ là mộng, rồi cũng đến lúc phải tỉnh dậy. 1 câu chuyện có dài đến mấy thì cũng phải kết thúc ...
Yêu đơn phương 1 người là thế này sao ? Là thứ tình cảm đến từ 1 phía chỉ chực làm tan nát trái tim người ta sao ? Hay là
hình phạt dành cho sự thiếu can đảm và những lời dối trá dành cho người mình đem lòng yêu ?
Ki Yul đấm mạnh vào tường. Đã 2 ngày qua kể từ khi anh rời đảo về Seoul, đã 2 ngày qua không được trông thấy Bora,
không được nghe thấy giọng nói của cô, và không thể biết được câu trả lời của cô, anh như 1 cái xác không hồn. Cơ thể, tâm
hồn như muốn nổ tung. Anh không còn có thể chịu đựng hơn được nữa. Anh mệt mỏi với mọi thứ đang diễn ra xung quanh
mình và mệt mỏi với chính anh. Quá đủ rồi ....
Anh ngẩng đầu lên nhắm nghiền mắt lại. " Bora ... Bora ... Anh nhớ em nhiều lắm ! Nhớ đến phát điên. Em có biết không ? "
2 ngày sau.
Ki Yul đặt chiếc thìa xuống bàn ăn và nói:
" Con ăn xong rồi ! "
Bà So Yeon lo lắng nhìn con trai:
" Con ổn chứ ? "
" Con ổn mà ! Rất ổn là đằng khác ! "
Bà So Yeon nói:
" Có thể ổn được không khi chỉ vài tiếng nữa thôi cuộc họp hội đông quản trị sẽ quyết định sự nghiệp của con trong K-Capital
? "
Ki Yul cầm tờ khăn giấy lên lau miệng rồi bình thản đáp:
" Mẹ, mẹ đừng nghĩ ngợi gì nữa. Con đã làm những gì con có thể và con không hối hận vì điều đó. Con mới 28, còn nhiều
thời gian để bắt đầu lại mà ! "
Vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt người mẹ.
" Ki Yul, rốt cuộc tại sao con lại trở nên như vậy ? Con đã cố gắng rất nhiều để có vị trí này mà sao bây giờ con có thể từ bỏ
nó dễ dàng như thế được ? "
Ki Yul trả lời bằng giọng điệu hết sức tự nhiên :
" Mẹ hãy coi đây là hệ quả của việc mẹ đưa con vào cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế của gia đình này đi. Mẹ đã biết
đứa con trai thân cô thế cô của mẹ sẽ khó lòng giành được vị trí cao nhất mà. Vì thế, bằng mọi giá con đã phải tìm cách để
có thể sinh tồn giữa gia đình này. Đây là bản chất của con, là con người thật của con, và mẹ đã giúp hình thành nên con
người đó. Do đó, mẹ đừng nghĩ ngợi gì thêm nữa. Có khi sau này mẹ còn mừng vì con đã thoát ra khỏi K-Capital cũng nên !
"
Anh rời khỏi phòng ăn và trở về phòng riêng. Ngả lưng trên chiếc ghế xoay, anh thở dài. Rồi anh đến bên tủ quần áo, chọn
ình 1 chiếc cà vạt, cẩn thận thắt nó lên cổ áo. Anh nói với ảnh của mình trong gương:
" Đúng, mình không hối hận gì cả. Có ra đi thì cũng sẽ ra đi 1 cách đường hoàng nhất ! "
11h trưa.
Ki Yul bình thản ngồi vào chiếc ghế của mình trong phòng họp, phớt lờ cái nhìn khó chịu của các anh chị họ của mình. Phớt
lờ bài phát biểu của 1 gã nào đó trong phe chống đối anh. Anh chỉ chú mục vào tập tài liệu mà anh đã lơ đãng mang lên
đây. " Mau kết thúc cho nhanh đi ! "
Ki Yul liếc nhìn chiếc ghế dành cho Chủ tịch hội đồng quản trị - ghế của bác cả anh. Có vẻ như ông ấy không muốn tham gia
tuyên án thằng cháu nổi loạn của ông, kẻ đã thả 1 quả bom vào giữa cuộc họp gia đình. Anh cũng chả trông mong gì vào sự
có mặt của ông trong cuộc họp này cả. Kết quả sự nghiệp của anh trong K-Capital đã được quyết định rồi còn gì !
Cuối cùng cũng đến tiết mục được mong chờ nhất: bỏ phiếu bằng cách giơ tay. Ki Yul ngồi thẳng lưng lên 1 chút. " Nhanh
lên đi nào, để tôi còn dọn đồ nữa chứ ! "
" Những ai ủng hộ việc từ chức của giám đốc Oh Ki Yul, xin giơ tay ! "
1 vài cánh tay chuẩn bị rời khỏi mặt bàn. Ki Yul nghĩ thầm: " Văn vẻ làm gì cơ chứ ? Đuổi việc thì cứ nói thẳng là đuổi việc đi
! ".
1 giọng nói đột nhiên vang vọng khắp phòng họp :
" Chưa đủ người mà đã vội vàng bỏ phiếu là sao ? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...