Bản hợp đồng kì lạ
Chapter 23
Nếu có ai hỏi tại sao lại chọn phía không được đền đáp thì câu trả lời chỉ có thể là: Vì không còn cách nào khác nữa thôi ...
Nhưng không nên lùi bước vì không được đền đáp.
Vì điều ta mong mỏi chỉ còn cách 1 chút nữa thôi ...
Ki Yul bặm môi, trầm ngâm nhìn chiếc thìa đang tỏa hơi nóng trên tay anh 1 lát rồi nói:
" Không tồi chút nào ! Tôi cứ nghĩ cô không thể nấu ngon những món ăn bình thường nhưng chắc tôi phải thừa nhận tôi đã
sai ... "
Bấy giờ vẻ mặt lo lắng của Bora mới từ từ giãn ra. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Ki Yul bỏ chiếc thìa vào chậu rửa rồi bảo cô:
" Mau dọn bàn ăn đi nào, tôi đói sắp chết rồi đây ! "
....
Chỉ có tiếng thìa va chạm lanh canh vào mép bát. Ngoài ra không có tiếng trò chuyện hay bất cứ âm thanh gây chú ý nào
khác. Chỉ vì cả 2 đang tập trung vào chuyên môn nên không còn nghĩ tới bất cứ câu chuyện nào để có thể thu hút sự chú ý
của người kia.
" Ki Yul à ... "
" Sao vậy ? " Ki Yul không nhìn lên, hỏi Bora.
" Nếu không có chuyện vỡ hợp đồng thì sau khi kết hôn, ngày nào chúng ta cũng có thể được như thế này nhỉ ? " Bora e dè
nói.
Miếng cơm trong cổ họng Ki Yul như tắc nghẹn lại. Anh lầm bầm thật khẽ để Bora không thể nghe rõ lời của anh:
" ... Nếu được như thế thì thật tuyệt ! "
Bora cúi gằm mặt nhìn vào bát cơm nhưng trong đầu lại tự nhủ: " Mình có nghe nhầm không ? "
Chiều
" Tại sao chúng ta lại đi đường này ? " Bora vừa bước lên những bậc thang dốc vừa rên rỉ.
Ki Yul không quay lại, vẫn dắt chiếc xe lên từng bậc thang, đáp:
" Nếu cô muốn è cổ đạp xe ngược con dốc phía bên kia thì cứ việc ! "
Bora bèn im thin thít.
Trèo lên những bậc thang cuối cùng, Bora mới thấy hối hận vì đã tỏ ra quá hớn hở với chuyến " thám hiểm " này: " Biết thế
này thì thà ở quách dưới kia cho xong ! "
" Sao ? Mới vận động có chút xíu thôi mà cô đã nản rồi à ? " Ki Yul, như đọc được suy nghĩ của cô, liền mỉa mai.
" Quý ngài đã bao giờ thấy 1 người quản lý khách sạn phải cuốc bộ như thế này chưa ?! " Bora vừa vênh mặt lên cãi vừa nắn
lại cổ chân.
" Nhưng cũng đáng để vất vả lắm chứ ! Cô thử quay lại đằng sau xem ! " Ki Yul chỉ về phía đằng sau cô.
Bora bèn quay đầu lại.
Phong cảnh của cả hòn đảo như trải dài ra trước tầm mắt cô. Những hàng cây rậm rì, những mái nhà san sát, rồi những
chiếc du thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt nước, ... Tất cả đều được bố trí hài hòa trên tấm phông nền xanh rì của trời và biển.
" Đúng là đáng giá thật ! " Bora lẩm bẩm.
...
" Bây giờ ai sẽ lái đây ? Cô hay tôi ? " Ki Yul lên tiếng.
Đột nhiên Bora mỉm cười ma mãnh. Cô bèn nắm lấy ghi đông và nói:
" Tôi trước ! "
" Được thôi, lady first ! " Ki Yul nhún vai, " Nhớ giữ phanh cẩn thận, đường dốc lắm đấy ! "
" Mau lên đi nào ! " Bora nóng lòng giục giã.
Ki Yul cảm thấy có gì đó bất thường trong thái độ của Bora. Nhưng anh cũng không nghĩ ngợi gì thêm mà chỉ ngoan ngoãn
lên " ghế sau ".
" Here we go ! " Bora nói to.
Tức thì, chiếc xe đạp phóng như bay xuống đoạn dốc. Nó không đi theo đường thẳng mà chạy theo đường zic zac khắp con
đường dốc dựng đứng.
" Ê ! Ê ! Phanh lại ! "
" Mới có thế thôi mà đã sợ rồi sao !? "
Chiếc xe đạp cứ thế lao vùn vụt hết đoạn dốc đứng. Người lái cứ thế " hù dọa " hành khách của mình bằng màn điều khiển
xe có 1 không 2.
1 lát sau.
Ki Yul xanh mặt vịn vào thanh chắn đường để giữ thăng bằng. Ruột gan của anh đang lộn tùng phèo hết cả lên. Bora đắc chí
nói:
" Lần đầu tiên tôi thấy có người bị say xe đạp đấy ! "
Ki Yul quắc mắt nhìn cô:
" Cô tính giết người đấy à ?! Oh Ki Yul này đã làm gì để cô đối xử với tôi như vậy ? " Anh vội lấy tay che miệng lại, " Buồn
nôn quá ! "
" Ai bảo mỗi khi chở tôi, anh lại thích phóng với tốc độ 90km/h cơ !? Cho chừa đi ! "
" Cô .... " Ki Yul tức tối nghiến răng rồi giằng lấy ghi đông xe từ tay Bora, " Giờ thì đến lượt tôi ! "
Bora liền giả bộ lấy tay che mắt nhìn về con đường trước mặt:
" Đáng tiếc là đoạn đường phía trước không còn dốc cho anh trả đũa nữa rồi ! "
" Cô có lên không hay là thích cuốc bộ về ? " Ki Yul gắt gỏng.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên con đường rộng. Bóng xe lẫn vào với bóng hàng cây rậm rạp ven đường. Gió biển vi vu
thổi. Cành lá rung rinh. Lá khô lăn lăn xào xạc trên mặt đường khô khốc. Bora nghiêng đầu thả tầm mắt về phía khơi xa, nơi
có những đám mây bông ùn lên trắng xóa 1 góc trời.
" Bora ... "
" Gì vậy ? "
" Đã bao giờ ... cô nghĩ tới việc ... tha thứ cho bố cô chưa ? " Ki Yul ngập ngừng hỏi.
Khung cảnh đẹp như mơ bỗng chốc tan thành cát bụi trong mắt Bora. Cô thảng thốt:
" Anh ... anh đang nói cái gì vậy ?! "
" Nói về bố cô. "
Bora nói, giọng gay gắt:
" Đừng bao giờ nhắc tới ông ấy trước mặt tôi ! "
Ki Yul không từ bỏ, anh nói tiếp:
" Nghe tôi nói nè ! Nếu việc bố cô đã làm thực chất không như cô và mẹ cô nghĩ ... nếu ông ấy làm chuyện đấy chỉ vì mẹ con
cô thì ... "
Bora cười chua chát:
" Ngoại tình, bỏ rơi vợ con mà gọi là " vì mẹ con tôi " sao ?! "
Ki Yul hỏi cô:
" Cô có thực sự hiểu hết mọi suy nghĩ của ông ấy không ? "
Bora khựng lại.
" Lúc đó cô chỉ là 1 đứa trẻ 12,13 tuổi, có hiểu biết sớm thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn chỉ là trẻ con. Cô có thể khẳng
định cô am tường cách nghĩ của 1 người trưởng thành không ? "
Bora bối rối mím chặt môi, không đáp.
" Cô không có bằng chứng xác thực về việc ông ấy ngoại tình, cô nghĩ thế nhờ bức thư ông ấy để lại. Đã không có bằng
chứng thì sao có thể nói như đinh đóng cột rằng ông ấy là kẻ phụ bạc được !? "
Đã có lúc, trong thâm tâm, cô nghĩ như anh. Đã có lúc cô ngồi trong bóng tối và suy nghĩ về chuyện của bố cô. Nhưng vì 1
lẽ nào đó, cô lại tự bác bỏ những ý nghĩ đấy. Cô tiếp tục đổ tội cho bố của mình vì những điều cô đã biết hay chính xác hơn
là được biết ...
" Tôi cũng là đàn ông. Dù tôi không tin vào tình yêu nhưng qua những gì tôi thu thập được về bố cô, 1 người rất hiền lành,
rất yêu mẹ con cô, tôi không tin ông ấy lại công khai bỏ đi với lí do ngoại tình như thế được. Chắc hẳn ông ấy có điều gì khó
nói và sự kiện đó chỉ là hình thức che mắt mà thôi ... "
Bora túm chặt nếp áo. Ngày mà ông ấy bỏ đi, cô đâu có nghĩ ra được điều gì khác nữa đâu. Sâu trong tâm khảm, cô không
tin chuyện đó nhưng cô quá đau khổ, quá tuyệt vọng, cô cần 1 cái gì đó để làm vơi đi nỗi đau này. Và trái tim cô mách bảo
chỉ cần đổ hết tội lỗi cho ông ấy thì mọi nỗi đau trong tâm hồn cô sẽ vợi bớt. Và cô đã làm thế. Bất chấp những gì cô biết về
con người ông.
" Hãy thử 1 lần tha thứ cho ông ấy, thử lắng nghe xem. Vì mọi việc đôi khi không như chúng ta vẫn nghĩ. "
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên con đường rộng. Trục xe khe khẽ kêu cót két trước mỗi vòng quay của nan hoa. Dường như
âm thanh đó còn to hơn cả tiếng lá xao xác ven đường ....
1 ngày đẹp trời với nắng và gió.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...