Bản hợp đồng kì lạ

Chapter 21
Gần nửa tiếng trước ...
" Ai nói với cô là chuyện của chúng ta bị lộ ? "
Bora vẫn nhìn đường, đáp:
" Tình báo viên của tôi ở khách sạn cho hay, tôi vừa đi thì mẹ tôi đùng đúng tới, bà nói những câu đại loại như tôi đã dám
qua mặt bà ấy việc gì đó, rồi dám kí thứ vớ vẩn nào đó, v.v... Và tôi đã gọi điện về nhà kiểm tra. Bản hợp đồng tôi giấu
trong phòng ngủ đã bị cô giúp việc trông thấy và .... "
Ki Yul sửng sốt hỏi lại:
" Cô cất nó trong phòng ngủ ?! "
" Thì còn chỗ nào khác an toàn hơn đâu ? " Bora chống chế.
" Ôi trời ơi ! Thà cô gửi nó vào két bảo đảm của ngân hàng cho xong ! " Ki Yul rên rỉ.
Hiện tại ....
" Bây giờ phải làm thế nào đây ? "
Câu hỏi của Bora như rơi vào khoảng không. Ki Yul đứng tựa vào thành xe, không đáp.
1 ngày trời đẹp. Nắng rực rỡ và gió lồng lộng. Nếu ngày nào cũng có thể đứng bên sông nghe gió thổi vi vu, ngắm dòng
nước lững lờ trôi như thế này thì tốt quá. Nhưng trong hoàn cảnh của Bora và Ki Yul lúc này thì chuyện đó chả có ý nghĩa gì
hết.
Cả 2 cùng nhìn vào xa xăm với những suy nghĩ riêng trong đầu. Nếu bây giờ ngoan ngoãn " nộp mạng " cho 2 bà mẹ đang
nổi cơn thịnh nộ thì khác nào đi vào chỗ chết.
Bora nói 1 cách khó khăn:
" Tôi đâu có ngờ bà ấy lại để cho chị giúp việc vào dọn phòng tôi cơ chứ ! "
" Ít ra cô cũng phải cẩn thận hơn mới phải chứ ! 1 vật quan trọng sao lại để hớ hênh như thế được ?! "

" Bây giờ có đổ lỗi cho tôi thì mọi việc cũng không khác đi được đâu ! " Bora gắt gỏng.
Cả 2 lại cùng im lặng.
Và rồi Bora lại là người phá vỡ sự im lặng đó.
" Giờ có chạy về các biệt thự gia đình trốn thì cũng không phải là giải pháp hay. Hẳn là mẹ tôi và mẹ anh đã kiểm soát kĩ
những chỗ đó rồi ! "
Cái họ cần hiện tại chính là 1 chỗ trú thân tạm thời chờ cho sự việc lắng xuống. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể tìm ra
nơi nào đó phù hợp.
" Cô không có người quen nào có thể chứa chấp cô trong giai đoạn này sao ? "
" Nếu có thì tôi đã đang trên đường đến đó rồi ! " Bora nhún vai.
Ki Yul lại nhìn vào khoảng không gian mênh mông trải dài đến tận đường chân trời của dòng sông. Anh nói:
" Cô có mang ở đây bao nhiêu tiền ? "
Ngay lập tức cả 1 tập tiền được đổ xuống ghế sau của xe từ túi xách của Bora.
" Sau khi được biết sự việc đã vỡ lỡ, tôi chỉ có thể huy động được ngần này tiền mặt thôi ! "
Ki Yul lẩm nhẩm đếm:
" 1 ... 2... 3... 4 triệu won. Trong lúc cấp bách mà cô vẫn có thể gom được chỗ tiền này cũng là quá giỏi đấy ! "
Rồi anh mở ví ra kiểm tra lại tiền của mình:
" Chắc giờ này tài khoản của 2 ta đã bị khóa chặt rồi ! 4 triệu của cô và hơn 500.000 won của tôi, không đến nỗi nào ! "
Bora lặp lại:
" Không đến nỗi nào ư ? Anh có đùa không ? Vật giá đang tăng vù vù mà chỉ với 4 triệu rưỡi thì có thể làm được gì ? "
Ki Yul nhìn thẳng vào mắt cô:
" Bora, cô có tin tôi không ? "
Bora khựng lại, ấp úng:
" Ừ ... thì ... có ... "
" Nếu tin thì làm theo lời tôi, tôi sẽ không để cô bị thiệt đâu ! Mau lên xe đi ! Họ sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện chúng ta
lại đi lánh nạn
Bến tàu ....
" Cô ấy làm gì lâu thế không biết ? " Ki Yul sốt ruột nhìn đóng hồ, " Không nhanh lên thì tàu sẽ đi mất thôi ! "
Có tiếng bước chân huỳnh huỵch chạy tới. Ki Yul quay đầu lại toan trách móc thì bị tiếng thở hổn hển của Bora (và 1 chút
ngỡ ngàng) cắt ngang:
" Xin lỗi ... mấy cửa hàng đằng kia đông quá ... tôi mãi mới chen ra được ! "
" Tóc ... cô làm sao thế kia ? " Ki Yul chỉ vào mái tóc mà đáng lẽ nó phải dài gấp rưỡi chiều dài hiện tại mới phải.
Bora xoắn 1 lọn tóc vào ngón tay và giải thích:
" À ... Tôi tự cắt lấy đấy ! Để khỏi bị nhận diện. "
" Không tồi. " Ki Yul nhún vai.
Bora hơi đỏ mặt, khẽ nói:
" Đây là lần đầu tiên anh nói thế về tôi đấy. Trước đây lúc nào anh cũng xỏ xiên tôi mỗi khi tôi có sự thay đổi nào đó về bề
ngoài ... "

Không khí giữa 2 người tự dưng trở nên khác lạ. Có chút ngượng nghịu. Ki Yul bèn quay mặt đi, đánh trống lảng:
" Mau lên thôi ! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu ! "
Nói rồi, anh nắm tay cô cùng chạy lên cầu tàu.
Tàu từ từ rời khỏi bến. Những nhân viên của bến vội vàng kéo cầu tàu vào phía trong.
Ki Yul và Bora chọn ình 1 góc khuất trên tàu để ngồi chờ. Bora lên tiếng:
" Chúng ta đang đi tới đâu đây ? "
Ki Yul nhìn lơ đãng về phía đường chân trời và đáp:
" Đảo Hi Vọng. Trước khi lên làm giám đốc của K-Capital, tôi có làm riêng vài vụ và có kiếm được chút ít nên đã mua 1 căn
nhà nho nhỏ ở đó. Dùng làm chỗ nghỉ ngơi vào các kì nghỉ lễ khi muốn ở 1 mình. Cô yên tâm ! Trên giấy tờ mua nhà, căn
nhà đó đước đứng tên dưới 1 cái tên khác nên chúng ta không lo bị tóm sớm đâu ! "
Trước những gì Ki Yul đã chuẩn bị, Bora cũng thấy an lòng phần nào. 1 ngày có quá nhiều sự kiện. Có lẽ cô sẽ cần chợp mắt
1 lát sau khi tới nơi ...
Ki Yul chống tay lên thành ghế suy nghĩ. Dường như anh đã quên mất điều gì đó rất quan trọng thì phải. Những gì anh cần
đã có ở đây mà tại sao anh lại có cảm giác kì lạ này nhỉ ? Xe thì đã mang gửi chỗ khác. Tiền thì đã có đủ. Những gì phải
làm, anh đã làm rồi. Nhưng anh đã quên mất việc gì nhỉ ?
Đảo Hi Vọng.
" Bora ... tỉnh lại đi. Ta tới nơi rồi ! "
Bora mơ màng nói:
" Xin lỗi, tôi đã thiếp đi hả ? "
Ki Yul xách đỡ chiếc túi cho cô và nói:
" Cố gắng 1 lát nữa thôi rồi cô sẽ được ngủ thoải mái ! "
Bora bám thành ghế loạng choạng đứng dậy rồi đi theo sát Ki Yul.
Từ nơi tàu dừng lại tới căn nhà mà Ki Yul nói tới còn cả 1 quãng đường dài nữa. 1 hòn đảo kì lạ. Dân ở đây có vẻ sống thoải
mái hơn và số tàu đánh cá mà Bora trông thấy cũng không nhiều bằng những nơi khác.
Càng đi vào sâu trong đảo, Bora càng nhận thấy số các biệt thự cỡ nhỏ tăng lên. Hòn đảo này dường như là nơi dành cho
các đại gia dùng làm nơi ẩn cư sau khi bôn ba trên thương trường chán chê. Và càng đi, Bora càng không tìm thấy cái gọi là
1 căn nhà nho nhỏ mà Ki Yul muốn nói tới đâu hết.

" Tới nơi rồi ! " Ki Yul dừng lại trước cổng của 1 ngôi nhà rồi bấm chuông, " Tôi đã gọi cho người trông nhà trước khi chúng
ta tới đây rồi nên ông ta ... "
Bora nhìn lên trên và ngắt lời anh:
" Thế này mà là nhỏ à !? "
Ki Yul phì cười:
" Với người kinh doanh khách sạn như cô thì chỗ này chưa thể coi là nhỏ được nhưng với tôi thì nó không to được như tôi
muốn ! "
Có tiếng mở cổng. 1 người đàn ông đứng tuổi thò đầu ra hỏi:
" Anh Min phải không ? "
Bora ngạc nhiên nghĩ bụng: " Anh Min ư ? "
" Chào ông ! Lâu quá không gặp ! " Ki Yul nhoẻn cười với ông ta.
" Nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ hết rồi. Những thứ mà anh yêu cầu, tôi cũng đã mua đủ. Chìa khóa đây, gửi anh ! "
" Cám ơn ông ! "
Khi người trông nhà đi rồi, Ki Yul mới đi vào trong. Bora túm tay áo anh kéo lại:
" Ki Yul, rốt cuộc anh đã mua nhà dưới cái tên nào vậy ? "
Ki Yul quay lại mỉm cười:
" Với ông lão trông nhà đó, tôi là Min Ki Joon ! "
" Anh ... anh lấy tên của bố anh ra để mua nhà sao ? " Bora sửng sốt nói.
Ki Yul thản nhiên nói:
" Có sao đâu. Còn không mau vào nhà đi ! Cô muốn phơi nắng ngoài này à ? "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui