Vừa nghĩ đến đây, phía sau lưng cô đã xuất hiện một luồng sáng trắng xóa. Luồng sáng đó dần dần ngưng tụ lại hình dáng như là một cánh cửa hình bầu dục. Đây chính là cánh cửa xuống âm tào địa phủ đây ư? Nếu như cô bước vào cánh cửa đó, có phải là tất cả mọi chuyện của cô ở thế giới này coi như chính thức chấm hết có phải không?
Nhã An như vô thức bước về phía đó, còn chưa chạm tới cánh cửa thì một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên ở phía sau lưng khiến cô giật mình quay lại nhìn. Một chàng trai trẻ tuổi đang quỳ gối trước bia mộ của cô. Sau khi đặt một bó hoa cúc trắng lên mộ, cậu mới ngồi sụp xuống, thở than: "Em còn đang chờ cô quay về giúp em chỉnh sửa lại giáo án nữa kìa. Mấy ngày qua em đã rất chăm chỉ làm theo những gì cô hướng dẫn, chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng. Tại sao cô lại xuất hiện trong bộ dạng này kia chứ?"
Nhã An nhận ra chàng trai này chính là thực tập sinh trợ giảng của cô tại giảng đường. Mấy ngày trước khi cô ra ngoại ô dạy học còn giao cho cậu ta một đề tài để cậu ta tự soạn giáo án, không ngờ cô còn chưa kịp quay về để giúp cậu ta đánh giá thì đã xảy ra chuyện.
Bình thường cô đối xử với cậu ta khá nghiêm khắc, còn tưởng rằng chắc chắn bản thân đã xuất hiện trong danh sách đen của cậu ta rồi. Thật không ngờ người cuối cùng ở lại với cô lại là cậu. Cô chỉ biết thở dài lên tiếng trong vô thức: "Nguyễn Phương Nguyên, không phải là tôi cố tình làm khó cậu đâu. Thực ra thì cậu đã rất xuất sắc rồi. Chỉ tại cậu lần nào cũng tự cho rằng bản thân chưa đủ tốt, tôi khen cậu cậu lại bảo tôi đang an ủi cậu, tôi chê cậu thì cậu lại buồn rầu cả ngày trời. Cậu nói xem sao phải khổ thế chứ? Cho dù chưa xem bản giáo án cậu làm, nhưng tôi tin chắc là cậu sẽ làm được, thậm chí là còn làm rất tốt."
"Không.. em làm chưa tốt đâu, còn nhiều chỗ sai sót lắm, em còn mang tới tận đây để nhờ cô sửa giúp này."
Nhã An trợn tròn mắt nhìn chàng trai đang quỳ trước mặt mình. Tại sao cậu ta lại giống như nghe thấy được những gì cô nói vậy chứ. Ngay sau đó cậu ta thực sự đã lấy ra cuốn sổ giáo án trong ba lô, đặt lên trước mộ cô, khiến cô chỉ biết dở khóc dở cười. Chàng trai này thực sự quá thật thà rồi. Làm gì có ai mang bài tập đến nhờ người chết giải hộ kia chứ. Cô còn chưa lo xong cho thân cô nữa là.
Cô để mặc cậu thanh niên đang thút thít trước mộ, quay lại nhìn cánh cửa dẫn lối sang thế giới bên kia. Cô chợt nhận ra là cánh cửa đó đang mờ dần đi. Có lẽ là nếu cô không nhanh chóng quyết định thì nó sẽ biến mất. Ở lại điều tra sự thật hay là từ bỏ để siêu thoát? Đây thực sự là một câu hỏi khó với cô lúc này.
Nếu như ngay từ đầu cô chỉ nghĩ là cô phải báo thù, phải khiến cho gã đàn ông bội bạc và người đàn bà đốn mạt kia phải trả giá thì sau khi tận mắt chứng kiến nỗi đau của mẹ thì cô lại mềm lòng. Nếu như bà biết cô không được siêu thoát thì liệu bà sẽ còn đau đớn đến mức nào nữa. Có lẽ mọi chuyện thực sự không nghiêm trọng như cô nghĩ. Có lẽ cái chết của cô chỉ là một tai nạn mà thôi. Bỏ lại tất cả để siêu thoát cũng coi như là làm an lòng cha mẹ cô. Trần Thế Hưng có thể vì ham tiền tài của gia đình cô cho nên mới tìm mọi cách tiếp cận cha cô, chứ hắn cũng chẳng thể nào gây tổn hại gì cho ông được.
"Không.. không đúng.. chắc chắn không phải là tai nạn!" Cô đang dần bước đến phía cánh cửa thì một lần nữa giọng nói của chàng trai Phương Nguyên đó lại vang lên, lần này thì cậu ta không còn thút thít nữa mà là giọng điệu vô cùng khẳng định: "Cô Nhã An, em thực sự xin lỗi vì đã không nói cho cô biết mọi chuyện. Nếu như cô biết được bộ mặt thật của bọn họ, có lẽ cô sẽ biết trước mà đề phòng, cô sẽ không vì hắn mà tự mình đi về trong đêm, rồi cũng sẽ không xảy ra chuyện. Tại sao người tốt như cô lại phải chịu đựng những bất hạnh này, còn bọn họ lại được yên vui hưởng phúc kia chứ. Thậm chí cô ta còn không biết xấu hổ xuất hiện ở đây, lại còn dám liếc mắt đưa tình trước mặt cô nữa.."
Nếu cô còn sống, chắc chắn cô sẽ chạy tới túm cổ cậu ta lên và hỏi cho rõ mọi chuyện, thế nhưng tiếc là cô chỉ là một hồn ma, chỉ có thể há mồm trợn mắt đứng đó sau khi nghe thấy những gì cậu ta nói. Lẽ nào cậu ta cũng đã biết được điều gì đó về mối quan hệ lén lút giữa Trần Thế Hưng và Nhật Vy. Dù sao cậu ta cũng là thực tập sinh trong trường, lại còn là trợ giảng của cô, nếu như vô tình bắt gặp bọn họ gian díu cũng hoàn toàn có cơ sở. Nhã An nhìn cánh cửa ánh sáng đang dần biết mất, cô đã tìm được lý do để ở lại nơi này rồi.
Kể từ ngày hôm đó, Phương Nguyên chắc chắn không thể ngờ là có một linh hồn đã bám riết lấy cậu không rời. Cũng chính vì như vậy nên cô mới có thể biết được rất nhiều những bí mật của chàng trai hiền lành chất phác này.
Phương Nguyên ở nhà thậm chí còn chăm chỉ hơn cả ở trường. Đêm nào cậu cũng thức khuya để chuẩn bị bài giảng và đọc thêm sách về tâm lý. Những chỗ không hiểu cậu sẽ dùng giấy màu đánh dấu lại, sau đó đợi đến sáng để tới trường hỏi lại các giảng viên. Nếu như là trước đây cậu chắc chắn sẽ hỏi cô, chỉ tiếc là bây giờ cô không còn nữa.
Vì bản tính thật thà nên cậu thường xuyên bị các giảng viên khác nhờ làm các việc lặt vặt, còn cậu thì lại chẳng nghĩ nhiều, lúc nào cũng vui vẻ nhận lời, cuối cùng lại vô tình biến thành chân chạy việc vặt của các giảng viên trong trường. Cô chứng kiến những cảnh tượng đó thực sự chỉ muốn hét lên vào tai cậu để cho cậu tỉnh ra. Lẽ nào cậu thực sự không biết nói lời từ chối hay sao chứ.
Sau mấy ngày bám theo cậu mà không có cách nào ra hiệu cho cậu biết đến sự tồn tại của mình, cô đành ngậm ngùi quay về nhà mình nghỉ ngơi vài ngày. Cho dù là hồn ma không biết mệt thì cũng biết chán. Một người nhạt nhẽo như Phương Nguyên thực sự khiến cô phát chán. Nếu như không phải vì nghe được những gì cậu ta nói trước mộ, chắc chắn cô sẽ chẳng thèm để tâm đến cậu ta.
Nằm ở nhà cũng chẳng có chuyện gì làm. Cha cô thì đã quay lại công ty làm việc, mẹ cô thì ngày nào cũng được dì hai của cô chạy đến dẫn đi tham gia các câu lạc bộ cho khuây khỏa. Dường như sự ra đi của cô cũng chẳng còn để lại gì trong ngôi nhà này nữa. Mặc dù cô biết là cha mẹ cô vẫn rất buồn phiền, thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Cuối cùng, cô quyết định đến nhà kẻ phản bội. Cô muốn xem thử bọn họ sẽ còn toan tính chuyện gì nữa. Cũng nhờ những lần đến nhà hắn, cô mới phát hiện ra là hắn vẫn còn sợ hãi vì cái chết của cô, cho nên cũng chẳng dám về nhà, dù sao thì nơi này cũng là nhà cô mua cho hắn. Vậy là cô lại theo hắn tới nhà nhân tình.
Mỗi lần chán ghét vì chứng kiến cảnh hai người họ thân mật với nhau, cô lại gào thét và đập phá. Sau đó cô mới phát hiện ra tuy cô không thể chạm vào đồ vật, nhưng sức mạnh của sự giận dữ của linh hồn đúng là có thật, bằng chứng là ngay từ ngày đầu tiên làm hồn ma cô đã có thể gây ảnh hưởng lên chiếc bóng đèn. Sau mấy ngày tức giận đập phá, cô lại phát hiện thêm được khả năng mới của mình. Không chỉ là bóng đèn, mà tất cả các thiết bị điện đều chịu sự ảnh hưởng từ tiếng la hét và sự phẫn nộ của cô.
Cô rời khỏi nhà của Nhật Vy sau khi hả hê phá hỏng chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng của nhà cô ta, và làm cháy mấy cái bóng đèn trong phòng ngủ, nói không chừng đồ đạc trong nhà cô ta cũng là dùng tiền của cô để mua đấy. Cô quay về nhà Phương Nguyên, định bụng dùng cách gây ảnh hưởng lên các thiết bị điện để báo hiệu cho cậu biết sự tồn tại của mình, hy vọng là cậu nhóc ấy sẽ không sợ hãi đến mức tè ra quần.
Khi cô vào nhà, cậu còn đang trong nhà tắm chưa ra. Cô nảy ra ý tưởng trêu chọc cậu bằng cách làm tắt bóng đèn trong nhà tắm, nhưng lại lỡ tay làm tắt hết cả bóng đèn bên ngoài. Cũng may là cô có thể nhìn được rõ ràng trong bóng tối, nếu không chính bản thân cô cũng bị dọa sợ chết khiếp.
Vậy mà từ trong phòng tắm lại chỉ truyền ra vài tiếng lẩm bẩm: "Ôi mẹ ơi, sao lại cắt điện rồi, rõ ràng mình đã đóng tiền điện tháng này rồi mà." Một lát sau thì cánh cửa nhà tắm mở ra, Phương Nguyên hai tay dò dẫm theo mép tường để tìm kiếm công tắc điện.
Nếu như cô còn là con người, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng trước mắt làm cho đỏ mặt. Phương Nguyên thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm dài trên đầu gối, phần thân trên ở trần để lộ ra cơ bụng sáu múi. Từng giọt nước còn chảy xuống từ mái tóc ướt nhẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...