Bây giờ thì đến lượt Nhật Vy bị dọa cho sợ chết khiếp. Chiếc bóng đèn vừa tắt phụt đi lúc này lại lập lòe rồi sáng lên khiến cô co rúm cả người lại. Lẽ nào thực sự là gặp ma rồi sao. Cô đưa mắt nhìn khắp gian phòng của mình xem có dấu hiệu gì bất thường không, nhưng ngoài chuyện chiếc đèn đột nhiên tắt rồi lại sáng ra thì chẳng có gì khác lạ cả.
Cô cũng bật dậy khỏi giường lấy tạm chiếc váy ngủ mặc vào rồi giúp Thẩm Thế Hưng thu dọn đồ đạc, trước khi mở cửa đẩy hắn ra khỏi phòng còn không quên dặn dò, "Anh về xem có chuyện gì rồi nhớ báo lại cho em biết đấy.."
TrầnThế Hưng gật đầu đồng ý rồi vội vã ra khỏi nhà, để lại một mình Nhật Vy lo lắng đi đi lại lại trong căn nhà tối om. Sau đó như nghĩ đến chuyện gì, cô vội vàng chạy tới công tắc đèn, bật hết đèn trong nhà lên, có lẽ như thế sẽ yên tâm hơn một chút. Đêm đó cô thậm chí còn không dám quay về phòng mình, đành ngủ lại trên ghế sô pha, trên tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại di động chờ Hưng gọi tới báo tin.
Hưng lái xe quay về ngay trong đêm. Cuộc gọi vừa nãy là mẹ của Nhã An gọi tới. Hắn còn tưởng là bà có chuyện gì tìm con gái mà không gọi được cho nên mới gọi gắn. Trong mắt bố mẹ vợ tương lai hắn luôn là chàng rể mẫu mực cho nên hắn không thể bỏ qua cuộc gọi này được. Nhưng hắn nào ngờ bà gọi cho hắn để báo là Nhã An đã xảy ra chuyện. Hơn nữa có vẻ còn rất thê thảm.
Bà muốn hỏi rốt cuộc thì có ai gọi điện báo cho hắn biết chuyện này hay không? Trước khi xảy ra chuyện cô có gọi điện cho hắn hay không? Hắn chỉ biết ậm ờ trả lời rằng Nhã An đi dạy ở xa, không thấy gọi về cho hắn. Hắn đâu có biết là cô vì nhớ hắn mà chạy xe về trong đêm đâu kia chứ. Hắn lẩm bẩm chửi rửa trong miệng mà không biết là có một cô gái đang ngồi ở hàng ghế sau nhìn hắn bằng đôi mắt hằn tia máu.
Sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mẹ cô và hắn, Nhã An đã theo gót hắn ra khỏi nhà Nhật Vy. Lúc đó cô mới nhận ra không chỉ là chiếc chăn trên giường, ngay cả cánh cửa phòng ngủ và cánh cửa nhà Nhật Vy vẫn đang khóa chặt. Vừa nãy cô trực tiếp đi xuyên qua mà chính bản thân cô cũng không biết. Thậm chí còn tự mình cho rằng cửa không khóa nên cô mới mở cửa bước vào.
Khi vào thang máy, trong đầu cô chỉ vừa nghĩ đến tầng hầm thì nút hầm B2 trong tháng máy đã tự động sáng lên khiến Hưng cũng được một phen hú vía. Có lẽ hắn cũng đang tự mình an ủi là bản thân còn đang chìm đắm trong hoan lạc cho nên mới không nhớ là mình đã ấn nút lúc nào.
Cuối cùng là cô lên xe và ngồi vào ghế sau xe hắn. Cô không muốn ngồi ở ghế phụ vì những điều vừa được chứng kiến khiến cô cảm thấy ghê tởm, cô không muốn ngồi bên cạnh hắn một chút nào. Thế nhưng cô lại chẳng có cách nào, muốn quay về nhà thì đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra lúc này. Ngồi sau xe không ngờ cô lại được nghe thêm một màn chửi rủa từ miệng người đàn ông mà cô từng hết mực yêu thương đó nữa.
"Đúng là đồ đàn bà điên! Nửa đêm nửa hôm còn mò về làm gì không biết nữa, báo hại chẳng ai được yên ổn."
Hắn không về nhà cô mà phi thẳng vào bệnh viện. Vừa nhìn thấy mẹ cô, hắn đã ngay lập tức biến thành một chàng rể chuẩn mực với gương mặt lo lắng. Mẹ cô cũng lao tới gục đầu vào vai hắn khóc nức nở. Cô thực sự muốn chạy tới kéo mẹ mình ra khỏi vòng tay hắn, cô muốn kể hết những chuyện vừa được chứng kiến cho mẹ nghe. Thế nhưng cô lại chẳng thể nào chạm được vào bà, ngay cả lời cô nói bà cũng chẳng thể nào nghe thấy được nữa.
Đèn báo trước cửa phòng cấp cứu phụt tắt. Mẹ cô và hắn cùng nhìn về phía cánh cửa đang từ từ mở ra. Thi thể trên giường đã được phủ vải trắng. Mẹ cô lúc này mới hoàn toàn ngã gục. Bà vừa khóc vừa hét lên trong đau đớn. Hưng cũng thoáng giật mình. Không ngờ cô nói chết là chết ngay được.
Bác sĩ cũng tới bên cạnh an ủi mẹ cô, khuyên bà cố gắng kiềm chế để nhìn mặt cô lần cuối trước khi thi thể được chuyển vào nhà xác. Trước khi bà lật tấm vải trắng lên, bác sĩ cũng không quên dặn dò, tuy đã được vệ sinh vết thương nhưng thi thể cũng khó tránh hơi khó coi, mong mẹ cô chỉ nhìn mặt thôi là được.
Ban đầu mẹ cô cũng nghe lời bác sĩ, nghẹn ngào nuốt nước mắt vào trong. Tuy nhiên khi mảnh vải che mặt được lật ra, bà lại không thể nào mà chịu đựng được nữa. Rốt cuộc là kẻ độc ác nào đã khiến con bà ra nông nỗi này. Muốn cướp của thì cứ cướp của thôi, còn đánh đập con bà nữa.
Thấy gương mặt bầm dập tím tái không chút huyết sắc của cô, Hưng không nhịn được suýt thì nôn oẹ. Hắn lại phải giả vờ tỏ ra bình tĩnh khuyên mẹ cô bớt đau buồn, nếu như cô còn sống chắc chắn cũng không muốn thấy bộ dạng này của bản thân, vì vậy hắn đỡ bà đứng dậy để cho nhân viên bệnh viện đẩy chiếc xe về phía nhà xác. Hắn sẽ thay bà đến làm thủ tục hỏa táng. Người mẹ đau khổ lúc này chỉ biết dựa dẫm vào hắn, thầm cảm ơn ông trời cho con gái bà quen biết một chàng trai tốt như vậy. Chỉ tiếc hôn lễ còn chưa kịp cử hành thì con bà đã..
Nhã An không dám tin là mình thực sự đã chết. Sau khi Hưng đưa mẹ cô rời khỏi, cô mới chạy theo chiếc xe đẩy chở thi thể của mình vào nhà xác. Sau khi tận mắt chứng kiến nhân viên bỏ chiếc chăn trắng toát ra ngoài, sau đó mang thi thể cô cho vào một chiếc túi nilon màu đen khác, cô mới sợ hãi tựa lưng vào tường.
Hưng nói đúng! Một cô gái lúc nào cũng chỉn chu ngoại hình như cô chắc chắn không thể nào chấp nhận được bản thân mình lại có lúc thê thảm như vậy. Không chỉ là gương mặt, ngay cả cơ thể cô cũng đều là những vết bầm dập. Cô thẫn thờ ngồi trong nhà xác rất lâu. Có lẽ là đến tận sáng hôm sau khi có người quay lại nhà xác cô mới giật mình tỉnh táo lại. Hai người đàn ông bước vào bên trong. Một người có lẽ là quản lý nhà xác, người còn lại chính là Hưng.
"Theo kết luận của bác sĩ thì thi thể có dấu hiệu bị xâm hại, nếu gia đình cảm thấy có nghi vấn thì hoàn toàn có thể báo cảnh sát để tiến hành giải phẫu thi thể và lập án điều tra. Bệnh viện chúng tôi vì lo cho thanh danh của nạn nhân, cho nên chỉ nói với người nhà. Quyết định thế nào đều tùy thuộc vào người nhà nạn nhân."
Người đàn ông trung niên vừa nói vừa nén một tiếng thở dài. Nhà xác của bệnh viện này tiếp nhận không ít trường hợp tử vong sau cấp cứu, nhưng ông chưa thấy trường hợp nạn nhân bị cướp nào lại thê thảm đến như vậy. Hơn nữa lại còn là một cô gái trẻ.
"Đừng.. đừng!" Hưng nghe đến hai chữ cảnh sát vội vàng xua tay, "Vợ sắp cưới của tôi trọng danh dự, nếu như chuyện này phanh phui ra, cô ấy ở dưới suối vàng cũng không thể nào nhắm mắt được. Hơn nữa người chết không thể sống lại, tôi tin là cô ấy cũng không muốn người thân phải chịu thêm đau khổ."
Những lời này hắn như là muốn nói với cô. Hắn mong là dù cô chết vì lý do gì cũng hãy yên lòng nhắm mắt, đừng có quay về làm phiền hắn nữa. Nhã An bật cười chua xót. Đây chính là người đàn ông mà cô muốn chọn làm chồng. Nếu như không có những chuyện này xảy ra, một tháng sau hai người đã chính thức trở thành vợ chồng rồi. Cô chỉ hận tại sao cô chết đi rồi mới có thể nhìn ra bộ mặt thật của hắn. Tại sao một giảng viên đại học chuyên nghiên cứu tâm lý con người như cô lại không thể nào nhìn thấu được dã tâm của hắn. Rốt cuộc cái chết của cô chỉ là tai nạn hay là một vụ mưu sát. Nếu như hắn đã có âm mưu che giấu sự thật, vậy thì cô sẽ tự mình điều tra. Cô chắc chắn sẽ bắt hắn và người tình của hắn phải trả giá.
Sau khi làm thủ tục nhận xác và đăng ký hỏa táng xong xuôi, Nhã An lại theo xe Hưng về nhà mình. Cô biết trong lúc này chắc chắn hắn sẽ quay về nhà cô để lo liệu mọi chuyện. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì trên danh nghĩa hắn vẫn là chồng sắp cưới của cô. Hắn đương nhiên là không ngốc đến mức phủi tay sạch sẽ trong lúc này.
Ở trên xe hắn cũng không quên gọi điện thoại báo tin cho nhân tình, "Nhật Vy, là anh đây! Em yên tâm không có gì to tát đâu. Cô ta bị cướp trên đường về thành phố. Có vẻ như là không đơn giản chỉ là bị cướp, nhưng anh đã xử lý mọi chuyện xong xuôi rồi. Chờ giải quyết xong đám tang cho cô ta là chúng ta có thể ở bên nhau được rồi.. Đúng thế! Em đừng lo lắng quá. Hôm nay em tự tới trường nhé, anh bận lo bên này nên không tới đón em được. Tạm biệt em yêu của anh!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...