Người ta nói không sai, thời gian có thể lắng đọng tất cả.
Một ngày hai ngày không được thì một tháng, hai tháng, một năm hai năm.
Học kỳ hai năm nhất cao trung bắt đầu đã được hơn bốn tháng.
Mắt thấy kỳ thi cuối năm học sắp bắt đầu, tâm tư đám người đều không lại dính trên người Phương Dĩnh nữa.
Không biết có được xem là may mắn hay không.
Áp lực học tập luôn là thứ đè nặng trên đầu những học sinh bọn họ.
Những chuyện khác chỉ là chuyện ngoài lề, có thì thêm thứ để chú ý, bàn tán giải trí, không có thì thôi.
Nó lại không thể trở thành dấu chấm trong cuộc đời bọn họ được.
Hay ho vậy đấy.
Ngôn Tình Cổ Đại
Chỉ là Hạ Đình không nghĩ tới, biến cố thứ hai có tính trọng đại của đời cô lại xuất hiện ở thời điểm này.
Đồng thời còn ứng với sự lo lắng của Tống Lan, khiến cho cuộc đời vốn nghĩ sẽ bình lặng trôi qua xuất hiện một cái lốc xoáy.
…
Hạ Đình sau khi Lục Chiêu đi thì tiếp tục quãng thời gian đến về một mình như trước đây.
Hôm nay cũng như thường lệ cô từ trường trở về.
Bởi vì tiết tự học nên lúc cô về đường đã lên đèn, bóng tối bao trùm không gian rồi.
Con đường cô đã đi không biết bao nhiêu lần, cho dù nhắm mắt cô vẫn có thể đi về đến nhà nếu may mắn không đụng phải ai.
Nhưng hôm nay lại có người chặn đường cô.
Hạ Đình thời điểm đi qua một con hẻm cách nhà cô còn có hai đoạn đường thì bị một người đàn ông nhảy ra ôm lấy.
Cô chưa nhìn thấy mặt nhưng có thể nghe được mùi rượu nồng nặc từ người hắn ta khiến cô nhíu cả mày, cảm giác ghê tởm lập tức dâng lên cổ họng.
Thời điểm bị ôm cô không chút chần chừ nâng cùi trỏ dọng mạnh vào ngực hắn ta.
Cho dù cả người cô gần như bị khống chế nhưng cú dọng kia vẫn khiến người đàn ông lòng ngực phát đau, lực kiềm chế cô cũng thả lòng.
Hạ Đình lập tức lại cho thêm một cú húc đầu gối vào hạ bộ của hắn ta.
“Đình Đình…”
Dù trước đó người đàn ông đã phát ra một tiếng gọi nhưng không thể ngăn được hành động của cô.
Ngược lại nó còn khiến cho cô càng thêm dùng sức, tốc độ nhanh hơn giáng một cú vào đũng quần của ông ta.
“A!”
Người đàn ông ăn một đá trời giáng vào háng lập tức đau đớn kêu lên.
Hạ Đình tranh thủ thời điểm đó hất gã ta ra, không chút chần chừ quay đầu bỏ chạy.
Chỉ là gã đàn ông kia không hề tầm thường, vậy mà nhịn đau chuẩn xác bắt lấy cổ tay của Hạ Đình đang vung vẩy theo quán tính chưa kịp rút về.
Lúc này Hạ Đình thật sự là cảm thấy may mắn vừa cảm kích vì người con trai lúc trước từng dạy cho cô vài chiêu phòng thủ khi bị người mạnh hơn mình kiềm chế.
Thời điểm bị bắt lấy cô không chút nghĩ ngợi thuận đà nâng cùi trỏ lên, hướng nó theo một đường quét ngang qua mặt mình.
Cùi trỏ của cô không ngoại lệ đập mạnh vào cùi trỏ của gã ta, trăm lần như một thành công cưỡng ép gã buông tay.
“Đình Đình! Là chú!”
Là ông tôi mới phải chạy cho nhanh đó.
Hạ Đình vừa nghĩ vừa như một cơn gió bỏ chạy thật nhanh, tốt nhất là cách càng xa gã đàn ông kia ra mới càng tốt.
Cô chạy một đoạn vẫn không thấy gã ta đuổi theo.
Cô nghĩ có lẽ cú đá kia thật sự đã khiến gã ăn đau.
Dù sao nguy cơ đã được hóa giải, Hạ Đình đầu chẳng thèm ngoảnh lại, không chút nghĩ ngợi chạy thẳng về nhà.
“Dì Lý, hôm nay không cần gọi con xuống ăn cơm đâu! Con đã ăn rồi! Cũng không cần tìm con, con phải ôn thi!”
Cô không nhìn dì Lý nói nhanh mấy câu rồi lao thẳng lên lầu.
Dì Lý còn chưa kịp phản ứng cũng như lên tiếng trả lời đã nghe cửa phòng cô đóng lại thật mạnh.
Nó giống như lời từ chối không muốn bị quấy rầy dù chỉ là một chút của Hạ Đình.
Dì Lý lắc đầu rồi thôi không cố chấp muốn nói gì với cô nữa.
Hạ Đình ngồi ở cửa phòng thở hổn hển.
Nhịp tim cô đập nhanh đến quỷ dị.
Toàn thân bởi vì kích động mà run lên không ngừng.
Tất cả đều cho thấy cô không hề bình tĩnh như cô đang thể hiện.
Biểu hiện trên khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy còn lấm tấm mồ hôi của cô chính là bằng chứng.
Chỉ là không ai nhìn thấy mà thôi.
Cô ngồi chừng năm phút thì quả nhiên nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng hỏi han của dì Lý: “Ông đi ăn đám cưới thôi mà lại uống nhiều như vậy, còn không biết gọi xe về.
Lỡ có chuyện gì thì sao?”
Dì Lý vừa càu nhàu vừa đỡ Lý Nam vào nhà.
Điệu bộ ông ta khác thường lại bị dì Lý hiểu lầm rằng ông ta là say đến mức không đi được phải cần người đỡ.
Chỉ có bản thân Hạ Đình biết tiền căn hậu quả phía sau.
Nghĩ đến ông ta lại dám chặn đường làm bậy với cô, Hạ Đình lông mày nhíu chặt, sắc mặt trầm xuống thấy rõ khiến cho biểu tình của cô trở nên lạnh lùng vô cùng.
Cô không muốn tiếp tục nghe thấy âm thanh của gã đàn ông kia hỏi thăm cô đã về chưa các kiểu, còn có lời qua tiếng lại không khác gì một cặp vợ chồng hạnh phúc thực chất bên trong đã mục rửa muốn chết.
Cô chịu đựng cảm giác cơ bắp không ngừng run rẩy trên toàn thân còn chưa giảm đi chút nào vừa lê lết đi vào nhà tắm.
Cô chẳng thèm cởi đồ đã mặc kệ cho nước xả xuống đầu mình ào ào.
Bản thân cô lại ra sức chà sát những nơi da thịt bị gã đàn ông kia chạm vào, chỉ mong gội rửa tất cả mùi vị ghê tởm kia.
Đều là đàn ông nhưng một người lại mang cho cô cảm giác an toàn và ấm áp, một lại khiến cô nghĩ đến là thấy tởn lợn cả cổ họng, chỉ muốn nôn hết ra.
Hạ Đình tuy biết đây thực chất có một phần là do ám thị tâm lý gây ra nhưng sắc mặt cô vẫn không tốt chút nào.
Cô ở trong phòng tắm tận mười phút, toàn thân gần như lạnh thành tảng băng khi tiết trời đã vào muốn hè nhưng vẫn còn chút mát mẻ mới chịu đi ra.
Không biết có phải do tắm lâu quá nên bị cảm hay không mà cô ngồi lau tóc một hồi lại cảm thấy đầu óc mông lung, mệt mỏi muốn ngủ.
Hạ Đình không nghĩ gì nhiều càng chẳng muốn nghĩ.
Sau khi cố gắng sấy cho khô tóc thì cô lập tức chui vào chăn trùm kín mít.
Chẳng mất bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ một cách đầy khó chịu.
Hạ Đình ngủ rất sâu, giống như không thể tỉnh lại nổi.
Nên ở thời điểm điện thoại trên bàn kêu lên cô cũng không nghe thấy để mà tỉnh lại.
Một đêm cứ vậy trôi qua.
Sáng hôm sau thức giấc toàn thân cô mướt cả mồ hôi.
Không rõ là do sốt hay do cơn ác mộng đêm qua quá mức đáng sợ, nhưng có thể chắc chắn một điều là cô bị sốt không nhẹ vào nữa khuya trời sắp sáng.
Hiện tại có vẻ đã tốt hơn nhưng nhiệt độ vẫn ở mức ba mươi bảy độ rưỡi.
Nếu không phải cảm giác của cô với những cơn dày vò thế này có năng lực chịu đựng rất tốt thì có lẽ cô đã trực tiếp nằm luôn trên giường không ngồi dậy nổi rồi.
Hạ Đình cố gắng chỉnh chu cho mình rồi chịu đựng cảm giác mông lung không khỏe đó đi xuống lầu.
“Đình Đình, mặt cháu hơi đỏ.
Không sao đó chứ?”
Dì Lý vừa nhìn thấy cô đã lo lắng hỏi.
“Không ạ, do đêm qua cháu trùm mềm ngủ cả đêm đó thôi.
Sáng hôm sau còn bị nóng đến tỉnh kia mà.”
Hạ Đình cố gắng khiến cho giọng mình giống như bình thường dù nét cười trên khuôn mặt cứng ngắt như đá.
May mắn giọng cô khó nghe sẵn nên dì Lý không có nhận ra được nó đã thay đổi.
Nhưng cũng có lẽ là do dì Lý không thật sự quan tâm chú ý lắm nên mới không nghe ra được.
Bởi vì lúc cô đến trường Tống Lan vừa nghe đã biết rõ rồi…
Hạ Đình không để chuyện này trong lòng, cô qua loa tạm biệt bà.
Từ đầu chí cuối, một chút cô đều không nhìn đến tên đàn ông kia mà nhấc váy lạnh nhạt rời khỏi.
Đầu óc mông lung khiến cho cô vừa đến lớp đã nằm vật ra.
Sau khi chịu đựng vài câu trách móc của Tống Lan thì nằm gục ra bàn chịu đựng con mệt mỏi trong khi cô nàng đi đến phòng y tế xin thuốc.
Nhưng trong cơn mơ màng cô lại loáng thoáng nghe thấy tiếng xì xào xung quanh mình cùng những cái nhìn không hề thiện cảm khiến đầu óc cô bị cưỡng ép tỉnh táo ra.
Đây là bản năng sinh tồn của con người, nhất là những người đã kinh qua bất hạnh như cô.
Sẽ cảnh giác với những nguy hiểm xuất hiện xung quanh mình, cho dù lúc này toàn thân cô mệt mỏi vẫn sẽ bị cưỡng chế lên tinh thần.
“Nhìn điệu bộ mệt mỏi của cậu ta, dám tối qua vừa phục vụ…”
“Biết là cậu ta số phận không tốt nhưng chỉ vì vậy mà đụng tay vào người đàn ông của người đã cưu mang mình thì quá là…”
“Không phải nói cậu ta đang quen nam thần Lục Chiêu đã chuyển trường sao…”
“Xì! Người đã đi lâu rồi.
Cậu ta không nhịn được cô đơn đi quyến rũ chú mình thì có gì khó hiểu…”
“Các người đang nói cái gì?”
Hạ Đình tâm càng ngày càng lạnh khi nghe những lời bàn tán câu có câu không kia.
Nhưng cô còn chưa kịp tỏ thái độ gì thì tiếng quát lạnh của Tống Lan đã vang lên.
Nó không chỉ dọa cô mà cả người xung quanh cũng bị giật mình hoảng hốt nhìn về phía cửa.
Xảy ra nhiều chuyện, đám bạn học ít nhiều đều sợ cô nàng, cho dù là những nam sinh trong lớp đều là như vậy.
Tống Lan chẳng thèm quan tâm bọn họ có sợ hay không sợ cô.
Cô lập tức nắm lấy cổ một bạn học nữ ở bàn gần cửa ra vào vừa nãy cũng đang bàn luận sôi nổi nhất lên, lạnh giọng ra lệnh: “Cậu, nói!”
Cô bạn học bị nhấc lên lập tức sợ hãi nhìn Tống Lan.
Mặc kệ trước đó còn mỉa mai Hạ Đình đến hăng say thì hiện tại cô nàng lại không thể không run rẩy nói: “Cậu… Cậu tự lên diễn đàn xem đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...