Editor: JingJing
Đột nhiên có một cơn gió kéo tới làm cho Thường Đình tỉnh ngủ trong trường thi.
Bên tai truyền đến tiếng viết chữ sột soạt, cô chớp mắt nhìn sang bạn học bên tay trái đang nghiêm túc giải đề.
Dựa vào chút tia sáng chiếu lên một bên mặt trắng trẻo thanh tú, khiến Thường Đình yên lặng quan sát đối phương.
Đây là ngày thứ ba cô chuyển đến trường trung học Thiên Lập, còn chưa nhớ hết tên của các bạn học.
Nhưng cô lờ mờ có ấn tượng với bạn này, hình như tên là Thẩm gì đó.
Khi cô đang cố gắng suy nghĩ thì thấy một bạn nam khác ngồi dãy sát cửa sổ đang nhìn về bên này.
Trong khoảnh khắc đó cô có dự cảm chẳng lành.
Một giây sau thì thấy đối phương canh chuẩn sơ hở lúc giáo viên xoay người, giơ tay ném tờ giấy đã vo thành cục tới.
Nhưng gió lớn thổi qua một bên, cục giấy ngược gió đang tung bay bị ép rớt xuống trước, sau khi bay lướt qua nắp bút trong tay bạn học Thẩm thì lộn vòng lăn xuống mặt bàn, rồi vòng một vòng ngừng bên chân cô.
Thường Đình: “…”
Triệu Huy ném tờ giấy: “…”
Tống Hằng ngồi phía sau Thường Đình, định nhận lấy tờ giấy: “…”
Thường Đình nghe thấy nam sinh phía sau thấp giọng nói: “F*ck.”
Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giả bộ mình không nhìn thấy gì cả.
Nhưng không hề hữu dụng.
Tống Hằng cầm bút đâm sau lưng cô, đè thấp giọng nói: “Bạn mới tới, nhặt nhanh lên giúp tớ.”
Trong lời nói đầy vẻ uy hiếp.
Tuy Thường Đình mới chuyển tới trường được ba ngày, nhưng vẫn biết mấy nhân vật nổi đình đàm trong lớp này.
Người ngồi ở phía sau là bạn Tống, một trong những tên đầu gấu thích nói chuyện bằng nắm đấm.
Lúc này Tống Hằng đang cần tờ giấy ngay cạnh chân cô.
Thấy Thường Đình không phản ứng, Tống Hằng còn nói: “Nhanh lên! Cậu dám không nghe thấy thử xem?”
Bạn học Tống đúng là xứng với danh xưng đầu gấu thật.
Chủ yếu chính là không kỳ thị giới tính, nam nữ đều bị đánh như nhau.
Thường Đình bị cậu ta đâm liên tục ba lần, cuối cùng không nhịn được nữa.
Khi cô thấy giáo viên không nhìn về bên này thì đạp lên cục giấy đá về sau.
Nhưng bé cưng chưa từng trải qua loại chuyện này nên chân quá căng thẳng đến phát run.
Hơn nữa vận may không tốt, cục giấy bị đá về phía sau quá đáng ghét đụng phải cái bàn của Tống Hằng rồi bị bật ra vẽ thành hình chữ V.
Bay đến bên chân bạn học Thẩm.
Thường Đình: “…”
Không liên quan tới tớ!
“Mọe nó, đúng là nhân tài mà!” Tống Hằng nghiến răng phẫn nộ.
Cửa sổ mở ra, gió bên ngoài ùa vào.
Thầy Lý nâng mắt kính, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Gió hôm nay rất lớn, xem chừng là trời sắp đổ mưa.”
Mọi người không để ý tới lời thầm thì của ông, ánh mắt đều đặt trên giấy thi hoặc là cuộn giấy dưới bàn.
Tống Hằng liếc mắt ra hiệu với Triệu Huy ngồi bên cạnh bạn học Thẩm.
Triệu Huy đè thấp giọng kêu: “Thẩm Đàm, dưới chân, đưa cho anh Tống!”
Thường Đình lặng lẽ nhìn bạn Thẩm, tim căng thẳng đập bình bịch.
Cô đã thành công truyền quả bóng này cho người khác.
Anh muốn chuyền tớ giấy qua sao?
Thẩm Đàm mặt vô cảm, cầm bút viết sột soạt, giống như không nhìn thấy, không nghe thấy gì.
Triệu Huy: “Thẩm Đàm!”
“Thẩm Đàm!”
“Thẩm Đàm!”
Cuối cùng Thường Đình đã biết tên đầy đủ của bạn học Thẩm rồi.
Tống Hằng nhìn thời gian sắp trôi qua, Thẩm Đàm lại thờ ơ nên càng bực bội, giận dữ nói: “Mọe nó, Thẩm Đàm, mày giả bộ gì nữa hả!”
Giọng hơi lớn nên bị thầy Lý trừng mắt cảnh cáo.
Tống Hằng tức giận đến muốn đánh người.
Thường Đình nghe thấy giọng nói gắt gỏng ở phía sau thì trong lòng rùng mình, không nhịn được thẳng người lên, sự bối rối lúc trước đã tan thành mây khói.
Cô dè dặt nhìn Thẩm Đàm, đúng lúc trông thấy anh nâng mắt nhìn sang.
Đôi mắt đen chất chứa vẻ lạnh nhạt và lười nhác.
Thẩm Đàm không nói chuyện, duỗi chân ra, cục giấy với vận mệnh quá sai trái này lại bay ra thật xa, bay thẳng tới phía trước bục giảng, nhưng vận may của nó còn tốt, bị gió thổi qua nên được che lấp lăn vào dưới ghế.
Anh thản nhiên nói: “Quá xa, không với tới.”
Thường Đình: “…”
Là một người ngoan độc.
Triệu Huy nhìn thấy, hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt Tống Hằng cứng đờ, cậu ta nổi tính cáu kỉnh muốn vỗ bàn đứng dậy, tức giận mắng tục sau đó đi qua đánh người ngay lập tức.
Đáng tiếc là kỳ thi còn chưa kết thúc.
Thầy Lý còn đang đứng trên bục nhìn xuống “chúng sinh”.
Thường Đình cảm nhận được sự yên ả trước cơn bão táp.
Ngày đầu tiên cô chuyển trường thì đã thấy sức chiến đấu của Tống Hằng.
Đánh một trận vô cùng kích thích với đối thủ của cậu ta ở hành lang, tuy cuối cùng bị phát thanh của toàn trường phê bình nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.
So với bạn học Thẩm… bình thường hơn này.
Cô ngồi cùng bàn nhưng chưa nói chuyện với nhân vật này.
Nếu màn kinh sợ này không lọt vào mắt cô, thì cô cũng không thể nhớ anh bạn họ Thẩm này.
Kỳ thi đã kết thúc.
Khi thầy Lý nói thu bài, mọi người yên lặng chuyền bài kiểm tra lên, sau đó thấy ông thu dọn đồ cất bước đi sau tiếng chuông.
Đây là tiết cuối cùng, tiếng chuông vang lên, mọi nười đều thu dọn đồ đạc rời khỏi.
Thường Đình còn chưa động, khóe mắt nhìn lướt qua Thẩm Đàm vừa mới đứng dậy thì có người đi đến trước người anh, đá một cước vào bàn anh, phát ra tiếng vang rất lớn.
Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn nhìn sang.
Thẩm Đàm mặt không đổi sắc.
Thường Đình thấy sau khi anh đứng dậy thì rất cao, dáng người cao lớn trông không tệ.
“Mày có ý gì?” Tống Hằng chắn bên cạnh Thẩm Đàm, trừng mắt nhìn anh.
Giây đầu tiên, Triệu Huy chạy tới nơi tờ giấy sắp bị đá văng cất lại.
“Quá xa rồi.” Thẩm Đàm nói.
Biểu cảm trông rất nghiêm túc, trong lời nói đầy vẻ lười nhác.
Thường Đình cách bọn họ gần nhất nên thậm chí có thể nghe ra tiếng trả lời qua loa cho có lệ.
Tống Hằng bị anh làm tức giận nở nụ cười, bực bội nói: “Mọe nó, quá xa còn không phải là do mày đá sao?”
Thẩm Đàm: “Tớ đá?”
Tống Hằng dừng một lát, bỗng nhiên nhìn Thường Đình.
Thường Đình: “…”
Ơ?
Tại sao thế?
Còn có thể ụp cái nồi này cho mình à?
Thường Đình chớp mắt, tỏ vẻ hơi vô tội, mù mờ chả biết gì.
Có người khác hỏi.
Chắc chắn Tống Hằng sẽ không nói chuyện gian dối thất bại, chỉ trừng mắt nhìn Thường Đình rồi giơ tay chỉ vào Thẩm Đàm nói: “Tên nhóc kia, sau này cẩn thận đó.”
Thù này không báo thì không phải là quân tử.
Thẩm Đàm ồ một tiếng, hoàn toàn không để người ta vào mắt, vòng qua Tống Hằng đi ra ngoài.
Có người giễu cợt phát ra tiếng huýt gió.
“Ơ, lời của anh Tống mà không đếm xỉa tới sao.”
“Sao giờ, người ta vốn dĩ không để cậu vào mắt.”
“Hôm nay ông đây mới phát hiện Thẩm Đàm có khí phách thế này đó?”
Tống Hằng liếc nhìn mấy người giễu cợt kia, cười lạnh nói: “Có muốn luyện thử không?”
Mọi người cười đùa tản ra.
Trêu thì trêu, chứ có ai dám đi ra chọc cậu ta thật đâu.
Kiểm tra nên đổi chỗ ngồi, Thường Đình nhân lúc hai đương sự rời đi rồi nhanh chóng dọn đồ về chỗ của mình.
Dư Mai – bạn cùng bàn nói: “Cậu không sao chứ?”
Thường Đình khẽ lắc đầu, Dư Mai còn nói: “Lúc nãy Thẩm Đàm mà còn không e sợ Tống Hằng, bình thường cũng không thấy cậu ấy nói nhiều.”
“Cậu ấy không thích nói chuyện à?” Thường Đình tranh thủ hỏi.
“Chắc vậy? Cảm giác tồn tại của cậu ấy không mạnh.” Dư Mai thấp giọng nói: “So với mấy nhân vật trong lớp mình thì chính là người vô hình thôi.”
Thường Đình chớp mắt, cũng thấp giọng hỏi: “Vậy cái người Tống Hằng hôm nay, có phải rất nổi tiếng không?”
Dư Mai cười, nhíu mày nói: “Nổi tiếng? Bị phạt không ít đó, cậu xem Tống Hằng thế này sẽ bỏ qua cho cậu ấy sao?”
Thường Đình ồ.
Mối thù đều bị Thẩm Đàm thu hút, cô mới là người vô hình.
Dư Mai nhìn cô: “Hơn nữa, Thẩm Đàm cũng giống cậu, đều chuyển trường tới, học kỳ trước cậu ấy mới đến.”
Thường Đình gật đầu, gương mặt mềm mại ngoan ngoãn: “Vậy cậu ấy là đàn anh à, tớ mới tới được ba ngày thôi.”
Dư Mai bị cô chọc cho bật cười, đứng dậy hỏi: “Có muốn đi dạo xung quanh không?”
“Hôm khác đi, hôm nay tớ có việc.” Thường Đình nhìn đồng hồ, vẫy tay chào tạm biệt với bạn cùng bàn.
Hơn 6 giờ chiều, gió càng lúc càng lớn.
Thường Đình từ thành phố kế bên chuyển trường tới đây, còn chưa quen với nơi này lắm, mở di động nhìn hướng dẫn đường một lúc, cuối cùng vẫn chọn gọi xe.
Khi đi ngang qua nơi nào đó chờ đèn giao thông, Thường Đình cúi đầu xem điện thoại thì đột nhiên nghe thấy tài xế kinh ngạc ồ lên: “Muốn đánh nhau à, ha.”
Thường Đình giương mắt nhìn sang.
Trước một đoạn đường đang diễn ra cuộc truy đuổi sống còn.
Người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi màu xám đang liều mạng chạy, chàng thiếu niên phía sau cũng liều mạng đuổi theo không tha.
Vào lúc đối phương có ý đồ vượt qua đèn giao thông đi qua bên kia đường thì bị chàng trai vật ngã xuống đất, nhưng rồi vùng vẫy đứng dậy.
Thường Đình kinh ngạc mở to mắt, vậy mà cô có thể trông thấy bạn học Thẩm cùng lớp đang đánh nhau với người đàn ông trung niên không biết tên.
Bạn học Thẩm trông rất thành thạo, khéo léo tránh được đòn tấn công phản kích ở phía sau.
Người đàn ông trung niên bị chàng trai khống chế ở phía sau, tài xế ở bên cạnh vỗ tay nói: “Trâu bò lắm!”
Đèn giao thông đổi màu, phía sau truyền đến tiếng kèn, lúc này tài xế mới bắt đầu khởi động xe, vừa vui vẻ vừa tiếp lời với Thường Đình: “Lúc nãy cô gái nhỏ có nhìn thấy không? Nhóc kia cũng xấp xỉ em đó, lợi hại thật.”
Câu nói xen lẫn tiếng địa phương khiến Thường Đình không thể nào nghe hiểu, nhưng cảm giác hơn phân nửa là khen ngợi.
Thường Đình đáp lại, trong đầu lại nhớ đến cảnh lúc nãy.
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến, khó trách Thẩm Đàm bạo dạn với Tống Hằng, với bản lĩnh lúc nãy của anh thì từ đầu đã không sợ đánh nhau với Tống Hằng.
Chiếc xe rẽ ngoặt, chàng thiếu niên với đôi mắt âm u bị bỏ lại phía sau rồi biến mất.
Đoạn đường sau hơi ùn tắc, khi cô đến cục cảnh sát thì đã sắp 7 giờ rồi.
Bởi vì ngày đầu tiên vừa tới thành phố Bạch Xuyên thì đã bị trộm túi.
Bổ sung giấy tờ chứng minh thân phận thì còn dễ, nhưng cô đã đánh mất thứ vô cùng quan trọng ở trong túi.
Ảnh chụp trong di động và vòng ngọc mà bà ngoại tặng.
Thường Đình đành phải báo cảnh sát.
Nhưng cũng không có hy vọng quá lớn có thể tìm về.
Vì thế cô hơi buồn, hôm nay lại nhận được tin tức nói tìm được điện thoại của cô.
Khi Thường Đình xuống xe thì trông thấy phía trước có không ít người ra ra vào vào, bầu không khí trông rất bận rộn.
Cô đã tới nhiều lần, vốn dĩ không định quản chuyện khác, mãi đến khi đến nơi mình muốn đi thì bất ngờ phát hiện trong nhóm người ở đây là bạn học Thẩm.
Mọi người đều vây quanh tên đàn ông đang đeo còng tay, bạn học Thẩm đứng trong một góc nhỏ, bên cạnh có người đang nói chuyện với anh.
Ánh chiều tà chiếu xuống, khiến xung quanh anh trông rất rực rỡ.
Thường Đình nghĩ, lúc nãy là anh đang bắt kẻ trộm sao?
Chỉ mong tất cả tên trộm trên thế gian này đều bị sa lưới.
Cô lướt qua những người khác đi đến điểm quản lý tài sản.
Chị cảnh sát hòa ái đưa điện thoại bị vỡ màn hình cho cô, hơi tỏ vẻ áy náy nói: “Người đã bị bắt được, nhưng khi anh ta chạy trốn thì điện thoại bị rớt xuống nước…”
Thường Đình chớp mắt, cố gắng khởi động máy nhưng thất bại.
“Những vật khác đều ở đây, em xem có thiếu gì không.”
Thường Đình lật qua lật lại, phát hiện thiếu chiếc vòng ngọc bà ngoại tặng.
Sau khi phản hồi với nữ cảnh sát thì đi tra hỏi tên trộm.
Tên trộm sống chết nói không có thấy vòng ngọc gì cả, uy hiếp de dọa gì cũng vô dụng.
Sau khi dây dưa một lúc thì chị cảnh sát hơi nghi ngờ có phải là Thường Đình nhớ lầm hay không.
Thường Đình khăng khăng nói không có.
Đối phương cũng khăng khăng nói không có,
Chị cảnh sát đành bó tay, buộc lòng bảo Thường Đình về trước chờ tin tức.
Thường Đình ôm túi, cầm di động rầu rĩ không vui rời khỏi.
Khi đến là gió to, khi đi là mưa lớn.
Thường Đình không mang theo dù yên lặng ngồi ở một góc dưới mái hiên, vừa đợi mưa tạnh vừa từ từ bình ổn lại tâm tình.
Sau khi bị mẹ dẫn đến nơi này, căn bản không có chuyện gì tốt.
Mắt cô hơi chua xót, nhìn màn hình di động đen thui không thể nào mở lên thì tức giận, chợt nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện.
“Tôi đã quan sát hắn ta ba ngày rồi, không sai đâu.”
“Dựa theo phương pháp loại trừ của cô, 60% người đều là tội phạm trốn trại tiềm ẩn.”
“Tin nhảm chuyển đi hơn 500 là có thể chịu phạt, số liệu vu khống vượt cao hơn phân nửa của cô có phải nên hủy đi hệ thống rồi trùng tu lại không?”
Tiếng bước chân truyền đến, đối phương đi qua ngã rẽ.
Cô nheo mắt, thấy rõ người nói chuyện lại là bạn học Thẩm bị bạn cùng bạn gọi là người vô hình.
Thường Đình hơi ngỡ ngàng, không thấy bên cạnh Thẩm Đàm có người, lúc nãy anh nói chuyện với ai thế?
Thẩm Đàm dừng bước, nhìn Thường Đình đang ngồi dựa tường thì nhất thời không nói gì.
Hai người một cao một thấp, quan sát lẫn nhau rồi im lặng.
Tình hình của hai bên đều không ổn lắm, có một loại xấu hổ bị người ta phá vỡ sự riêng tư.
Khung cảnh là bóng đêm tối đen cùng với ánh đèn nhen nhóm, tiếng mưa trong trẻo, làn gió thổi đến khiến mưa bụi tạt vào mặt cô.
Khi Thường Đình đứng dậy thì điện thoạt rớt xuống lăn đến trước người Thẩm Đàm.
“…”
Cô hận!
Tại sao hôm nay tất cả đồ đã qua tay cô đều lăn đến bên Thẩm Đàm vậy!
Thẩm Đàm cụp mắt nhìn điện thoạt rớt trên đất, rồi không nhanh không chậm nhìn người phía trước.
Hốc mắt của bạn học sinh chuyển trường này đỏ ửng, đôi mắt trong veo ngập nước, giống như chú nai vàng ngơ ngác vừa mới bước chân vào xã hội.
Cô gái nhìn anh, do dự nói: “Bạn học Thẩm, cậu có biết sửa điện thoại không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...