Bạn Học Lưu Manh

2. Đứa cháu của Khúc gia

Vào một ngày cuối tuần đẹp trời. Bầu trời quang đãng, mây trắng lơ lửng trên màn trời bao la.

Tại Khúc gia, Lý Du đang đứng dựa người ở cửa phòng của hai đứa con trai, bà nhíu mày một chút rồi mỉm cười, " Tiểu Manh, Tiểu Dĩnh."

Vệ Manh với Dĩnh Thiên đồng loạt quay lại nhìn bà, vẻ mặt có hơi khó hiểu, " Sao vậy ạ?"

" À, tụi con chuẩn bị về nhà của Tiểu Dĩnh sao?" Lý Du tiếp tục mỉm cười.

Dĩnh Thiên dường như hiểu ra ý nghĩ của Lý Du, cậu chỉ nhìn bà mỉm cười bình thản, còn Vệ Manh thì như bị gái nhím chích vào mông, hắn nhíu mày, " Đúng thế, mẹ có việc gì sao?"

Lý Du đứng thẳng dậy, bà nghiêng đầu thản nhiên đáp, " Mẹ sẽ đi cùng tụi con." Dứt lời bà xoay người xuống lầu để tên Vệ Manh kia không có cơ hội nhảy cẩng lên phản kháng.

Dĩnh Thiên khẽ bật cười, biết ngay mà, làm sao mẹ lại vô duyên vô cớ chỉ hỏi cho vui chứ?

Lát sau, cả ba người bọn họ ngồi trong một chiếc xe, Lý Du chủ động ngồi ở ghế sau, dù gì bà cũng không nỡ làm bóng đèn ngăn cản hai đứa kia.

Đi quãng đường khá xa, cuối cùng cũng đến nhà của Dĩnh Thiên. Cả ba người bước xuống xe, Dĩnh Thiên đi đến gõ cửa.

Bên trong lập tức có người ra mở cửa. Mộc Nghiên thấy trước mặt xuất hiện đến ba con người, ngạc nhiên thay, người phụ nữ kia cô hoàn toàn quen biết.

Khá lâu rồi cả hai không được gặp nhau, chắc cũng hơn hai mươi năm. Cô kinh ngạc vài giây rồi niềm nở chào đón, " Mọi người vào trong đi."

Sau khi mọi người đều vào bên trong, Mộc Nghiên mới đóng cửa lại rồi xoay người đi vào.

" Mẹ, đây là mẹ của Vệ Manh." Dĩnh Thiên vui vẻ đứng dậy giới thiệu.

Cậu hoàn toàn tự nhiên như vậy là bởi vì cả hai sau khi vào đại học đã về nhà Mộc Nghiên công khai cho cô biết.

Lúc đầu Mộc Nghiên rất bất ngờ, nhưng sau khi thấy cả hai nghiêm túc thì cô đã suy nghĩ kỹ lại và chấp nhận.

Nghe con trai giới thiệu, Mộc Nghiên lại đứng hình vài giây. Quả nhiên trái đất rấy nhỏ, những người liên quan đến nhau đều sẽ được gặp lại nhau.

Lý Du dường như cũng nhận ra người con gái kia, bà đứng dậy mỉm cười, " Xin chào, tôi là Lý Du. "

" Vâng chào cô, tôi là Mộc Nghiên." Mộc Nghiên ăn nói có phần lễ phép, cũng bởi tuổi của cô kém bà rất nhiều.

Cả bốn người nói chuyện rôm rả, bữa trưa rất nhanh đã đến.

Mộc Nghiên cùng Lý Du vào nhà bếp để chuẩn bị bữa trưa, còn Vệ Manh cùng Dĩnh Thiên thì lên lầu nằm nghỉ.

Trong bếp, Lý Du đứng nhặt rau bên cạnh Mộc Nghiên, Mộc Nghiên đang trộn nhân làm sủi cảo.

Bà vừa làm vừa bắt chuyện, " Lúc nãy đáng lý tôi nên bảo đã lâu rồi không gặp mới phải, nhưng lại sợ làm tụi nhỏ kinh ngạc."

Mộc Nghiên cũng hiểu ý bà, cô mỉm cười, " Tôi hiểu. Chuyện chúng ta gặp lại nhau trong tình huống này thật là không ngờ."

" Haha, phải phải. Từ đầu khi xem tấm hình của Dĩnh Thiên, tôi đã có cảm giác rất quen. Nhìn Tiểu Dĩnh, tôi lại nhớ về ông ấy."

Nghe Lý Du tâm sự, Mộc Nghiên lại bắt đầu nhớ về quá khứ rồi dần mủi lòng.


Hai mươi năm năm trước, lúc ấy cô có quen biết thân với một người đàn ông. Mộc Nghiên vốn dĩ là đứa trẻ mồ côi, sau đó được người đàn ông kia thương tình giúp đỡ đủ thứ.

Đến khi ông ấy cùng Lý Du yêu nhau, mọi chuyện lại bắt đầu nổi lên sóng gió.

Gia đình người đàn ông đó đã ngăn cản tình cảm của hai người, buộc ông phải cưới người khác. Lý Du lúc ấy hình như rất đau khổ, cô có vài lần chứng kiến cả hai cãi nhau, sau đó không chịu được mà chia tay.

Lý Du đi lấy chồng, người đàn ông kia cũng quay trở về nhà cưới người mà gia đình sắp xếp.

Vài năm sau thì vợ ông hạ sinh Dĩnh Thiên, Mộc Nghiên lúc đó đã ra sống tự lập, ít gặp mặt đứa bé. Rồi đến một ngày, vợ ông bị tai nạn qua đời, sau đó ông lâm bệnh nặng.

Phút cuối trước khi mất, ông đã kêu Mộc Nghiên lại rồi giao đứa bé cho cô săn sóc. Từ đó, Mộc Nghiên trở thành người mẹ bất đắc dĩ năm 23 tuổi.

Mộc Nghiên hồi tưởng lại mà sống mũi cay cay, cô nghiêng đầu nhìn Lý Du cũng đang xúc động, " Cô vẫn nhớ ông ấy?"

" Phải. Tôi chưa bao giờ quên ông ấy, ông hiện giờ thế nào rồi?" Bà nhìn Mộc Nghiên, mũi cô đỏ ửng.

Mộc Nghiên khẽ nhíu mày, " Ông ấy....mất lâu rồi."

Trong đầu Lý Du oang một tiếng, tay bà hơi buông xuống, " Thế ư? Có phải vì vậy mà...ônh ấy giao Tiểu Dĩnh cho cô nuôi?"

Mộc Nghiên nhẹ mỉm cười, gật đầu.

" Mộc Nghiên, cô là người con gái tốt bụng, một mình nuôi dưỡng một đứa bé, tôi thật ngưỡng phục."

" Không có gì to tát lắm. Tôi chính là rất yêu Tiểu Dĩnh. Nếu ai làm khổ nó, tôi nhất định không tha đâu." Lúc nói câu này, Mộc Nghiên đã cố tình nhìn Lý Du cười ranh mãnh.

Lý Du trong lòng không khỏi chột dạ, ý con bé này chẳng phải là cảnh cáo Tiểu Vệ nhà mình sao? Hừ.

Bà thầm hừ nhẹ trong lòng, miệng vẫn mỉm cười, " Yên tâm, tôi cùng Tiểu Vệ sẽ chăm sóc Tiểu Dĩnh của cô, yêu thương và chiều chuộng. Nhất là Tiểu Vệ, nó hình như không để Tiểu Dĩnh chạm đến móng tay, mọi việc đều làm hết."

Mộc Nghiên nghe đến đây khẽ nhíu mày, cô từng có một con bạn rất thích những cặp đôi nam nam, sau đó thích thú mà lôi cô vào đó, kể cho cô rất nhiều câu chuyện, rồi phân chia thể loại.

Lúc ấy, Mộc Nghiên hầu như chẳng hiểu gì sất, cô chỉ gật gù như đã hiểu. Bây giờ nhớ lại, Vệ Manh chẳng phải rất giống thê nô sao?

Nghĩ đến đây, Mộc Nghiên khẽ cười thành tiếng khiến Lý Du nhìn nhìn khó hiểu, " Cười gì?"

" Ừm không có gì. Chỉ là...tôi thấy Tiểu Vệ có hơi cưng chiều Tiểu Dĩnh thái quá."

Lý Du tay nhào bột, tặc lưỡi lắc đầu, " Tôi cũng không hiểu sao nó lại trở thành con người như vậy. Thật thê nô hết sức."

Lời vừa dứt, cả hai người phụ nữ bận rộn trong bếp đều cười rộn ràng. Buổi gặp gỡ của hai bà mẹ đều ghi lại những kỷ niệm đẹp, đều gợi nhớ lại những ký ức buồn man mát.

Đúng thật một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ và tràn ngập cảm xúc.

Tại bệnh viện Thiên Ân, Lý Du bận trên người chiếc áo blouse trắng, bà ngồi vắt chéo chân trên ghế, tay cầm một cây bút xoay xoay, vẻ mặt hơi đăm chiêu suy nghĩ.

" Dạ Nhiên, cô thật sự muốn như thế sao? Cô không thấy...cô bị thiệt thòi ư?" Lý Du hướng mắt đến người phụ nữ trẻ trước mặt, nghiêng đầu dò xét.

Dạ Nhiên nhìn bà, vẻ mặt cô bình lặng như mặt nước hồ xuân, đôi môi khẽ mỉm cười, " Tôi chắc mà. Dù sao bà cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi thật sự rất biết ơn. Xem như chuyện này là tôi muốn trả ơn giúp bà, nhé?"


Lý Du nghe cô nói, vẻ mặt ngày càng đăm chiêu hơn. Dạ Nhiên từ trước là một cô bé mười lăm tuổi, vô tình bị cha dượng giở trò đồi bại khiến cho có thai, sau đó cô bé hoảng loạn cho đến khi gặp được Lý Du.

Mỗi ngày bà đều lui đến quan tâm Dạ Nhiên, sau đó còn giúp cô hạ sinh đứa bé trong khi chỉ vừa mười lăm tuổi. Đứa bé đó bây giờ đã lớn, cũng rất kháu khỉnh đáng yêu. Cái quan trọng chính là sự quan tâm mà Lý Du đã dành cho Dạ Nhiên, điều này khiến cô rất cảm động mà muốn đền ơn.

Hay tin Lý Du rất muốn có một đứa cháu nhưng hoàn cảnh gia đình lại không thể đáp ứng, dường như có vấn đề gì đó ở con trai của bà. Vì thế mà Dạ Nhiên đã đề nghị bà cho cô thụ tinh trong ống nghiệm, lấy t*ng trùng của Vệ Manh đưa vào tử cung cô để mang thai một đứa bé.

Lúc đầu Lý Du dứt khoát không chịu, vì nếu sinh ra, đứa bé chính là con ruột của Dạ Nhiên lẫn Vệ Manh. Chuyện như vậy vỡ lẽ ra sẽ rất phức tạp, ảnh hưởng đến quá nhiều người.

Nhưng rồi Dạ Nhiên đã trấn an bà rằng cô sẽ không dính dáng đến đứa bé, coi như cô dâng tặng đứa bé này cho bà, cho con trai của bà, còn cô sau khi sinh sẽ cùng đứa con hiện tại ra nước ngoài gầy dựng lại cuộc sống.

Lý Du trầm mặc vài phút, sau đó ngước mắt nhìn người phụ nữ kia, " Được, sau khi sinh, tôi sẽ cho cô một khoản tiền để hai mẹ con có cái để qua nước ngoài sinh sống. Đừng từ chối, coi như chúng ta đền ơn lẫn nhau."

Dạ Nhiên mỉm cười, " Vâng."

Tối đó, Lý Du đã gọi điện cho Vệ Manh bảo hắn trở về nhà một chuyến, hắn vốn vừa tan tầm ở công ty liền lái xe về nhà ba mẹ.

Vào đến phòng khách, Vệ Manh thấy mẹ mình ngồi điềm nhiên trên ghế, tay cầm tờ báo lướt lướt vài trang.

Hắn ngồi xuống ghế, " Có chuyện gì vậy mẹ?"

Lý Du gấp báo lại, mắt bà ánh lên tia nghiêm túc, " Mẹ có chuyện muốn bàn với con."

" Được, mẹ nói đi con nghe." Vệ Manh khẽ nhíu mày nhìn bà, hắn đang hoài nghi chuyện bà nói sẽ không có gì...tốt đẹp.

" Mẹ có một người bạn, người đó đề nghị sẽ mang thai hộ. Con có đồng ý chuyện này không?"

"..... " Mang thai hộ? Vệ Manh nhíu mày càng chặt hơn, chuyện này đề cập quá vội vàng, hắn nhất thời chẳng biết làm sao.

" Sao nào? Hai đứa con hẳn là rất muốn có con mà? " Lý Du nhìn Vệ Manh mỉm cười.

Vệ Manh xoa xoa mũi, trong lòng có chút vui mừng nhưng không dám lộ ra mặt. Đúng là Dĩnh Thiên với hắn rất muốn có một đứa bé để bồng bế, chơi đùa. Điều hắn lo là...đứa bé ấy sẽ lớn lên trong một môi trường không giống những đứa bé khác.

Hắn lo là đứa bé sẽ lại mặc cảm mà sinh ra nhiều chuyện rắc rối. Dĩnh Thiên cũng rất muốn được ôm đứa bé trong lòng, mỗi ngày chăm chăm sóc sóc nó, thế nhưng lại nghĩ đến tương lai rồi lại đành dẹp nó một bên.

Bây giờ bỗng dưng có người đến bảo muốn mang thai hộ, trong lòng kỳ thực rất vui mừng nhưng không biết trả lời thế nào.

" Mẹ chắc đứa bé sau này sẽ...sẽ..."

" Sẽ tốt. Mẹ đảm bảo đứa trẻ sẽ không bị mặc cảm khi có đến hai ông bố đâu. Chúng ta nên giáo dục tư tưởng của thằng bé từ nhỏ là tốt rồi."

"....Lỡ chẳng phải con trai thì thế nào? " Vệ Manh nhíu mày, đâu phải cứ sinh ra là sẽ thành con trai?

Lý Du dựa người vô ghế, thản nhiên đáp, " Thì con cứ hy vọng đi. Cuộc sống rất nhiều chữ ngờ mà."

Sau khi rời khỏi nhà ba mẹ, Vệ Manh mau chóng lái xe về nhà riêng của hai người. Bên trong bếp, Dĩnh Thiên đang bận rộn nấu ăn. Cậu đang cúi thấp người cắt thái gì đó.

Vệ Manh từ đằng sau bước tới, ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn kia vào lòng, hắn thích nhất là ôm cậu trong tư thế này, " Tiểu Dĩnh..."


Dĩnh Thiên nhận được cái ôm, cơ thể cậu giật nảy một chút, đúng là có bị hù doạ đôi chút nhưng cậu mau chóng mỉm cười, " Anh về rồi à?"

Hắn tựa cằm mình lên vai cậu, dụi dụi, " Ừ vừa mới về. Đói rồi..."

" Đợi em một chút, cơm sắp xong rồi. Anh đi tắm đi." Động tác của Dĩnh Thiên có phần nhanh hơn.

Vệ Manh bỗng dưng im lặng vài giây rồi xoay người Dĩnh Thiên lại đối mặt với mình, ánh mắt hắn nghiêm túc lạ thường, " Tiểu Dĩnh, em muốn có con không?"

"...... " Hả? Dĩnh Thiên nghe hắn nói liền nhướng mày khó hiểu.

" Anh hỏi em muốn có con không?" Vệ Manh kiên nhẫn lặp lại.

Dĩnh Thiên nghiêng đầu sang bên phải rồi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn hắn gật đầu, " Có, em muốn."

" Thế để anh sinh cho em một đứa, chịu không?" Vệ Manh cười cười.

Dĩnh Thiên ngược lại sầm mặt, " Anh muốn sinh với ai?"

"...Ách hôm nay món ăn có thêm vị giấm vào sao? Ừm, chua quá đấy. " Vệ Manh ôm ngang hông cậu, miệng cong lên đầy gian manh.

Dĩnh Thiên nhìn hắn hừ một cái, cánh tay đẩy ra, xoay người lại không thèm liếc nửa mắt, " Anh chết đi!! "

Vợ tôi ghen lên đáng yêu vậy đấy, thật không dễ kiếm người nào như vậy a.

Vệ Manh nhìn Dĩnh Thiên từ phía sau, khoé môi hắn cong lên, ghé sát tai cậu thì thầm, " Anh thật ra có chút phép thuật, dĩ nhiên sẽ dùng phép thuật đó tạo ra một đứa bé trai làm quà cho em."

Dứt lời hắn không cho Dĩnh Thiên kịp phản ứng thì đã xoay người đi lên lầu tắm rửa. Còn cậu đứng dưới này, động tác làm đồ ăn cũng dừng lại, trong đầu lại mơ hồ văng vẳng lời nói của Vệ Manh, lẽ nào anh ấy nói thật?

Mong muốn có con của Dĩnh Thiên lại bắt đầu sôi sục như ngày đầu tiên, cậu cúi thấp đầu mỉm cười hài lòng. Mình tin lời Vệ Manh nói chắc chắn sẽ là sự thật.

Chín tháng sau, tại bệnh viện Thiên Ân, ở phòng sinh, tiếng phụ nữ kêu lên thống khổ.

Hơn một tiếng rưỡi sau, Vệ Manh cuối cùng cũng thấy Lý Du bước ra, trán bà ướt đẫm mồ hôi.

" Mẹ, cô gái đó với đứa bé sao rồi?" Vệ Manh sốt ruột hỏi mẹ.

Lý Du đưa tay quệt mồ hôi trên trán, thở hắt ra rồi mỉm cười, " Mẹ tròn con vuông cả rồi. Là con trai, đứa bé đã được đưa đi tắm rửa sạch sẽ."

Dĩnh Thiên đứng bên cạnh có chút vui mừng, cậu khẽ liếc nhìn Lý Du rồi mỉm cười, " Cảm ơn mẹ."

Lý Du đi đến bên Dĩnh Thiên, " Sau này hai đứa hãy chăm sóc cho thằng bé thật tốt nhé. Có gì không biết cứ hỏi mẹ. " Nói rồi bà rời đi.

Lát sau, cả hai người bọn họ đi đến chỗ đứa bé nằm, Dĩnh Thiên mở to mắt, áp tay lên tấm kính trong suốt, nhìn xuyên qua bên trong. Cậu thấy có một đứa bé đỏ hỏn đang được quấn khăn cẩn thận, hai mắt nhắm tịt lại, cái miệng chúm chím đang khép hờ.

"....Đứa bé đáng yêu quá. " Dĩnh Thiên vui mừng đến sắp khóc, viền mắt đỏ hoe.

Vệ Manh nghiêng người nhìn đứa bé rồi kéo tay Dĩnh Thiên, tay hắn quàng qua vai cậu vỗ nhẹ, " Đặt tên cho con đi."

Dĩnh Thiên bây giờ mới nhớ đến chuyện đặt tên, cậu suy nghĩ một lát rồi nói, " Khúc Viễn Thụ."

Cậu nói xong nhìn qua Vệ Manh, thấy hắn dường như đang đăm chiêu liền bổ sung, " Viễn trong vĩnh viễn, thụ trong hưởng thụ. Mãi mãi tốt đẹp.."

" Ồ, hoá ra là thế. " Vệ Manh ô lên một tiếng rồi cười rộ.

Dĩnh Thiên cau mày, đánh nhẹ vào ngực hắn, " Chứ anh đang nghĩ cái gì?"

Vệ Manh nhún nhún vai, " Mãi mãi làm thụ."


" Anh...chết đi!! " Dĩnh Thiên ném cái nhìn đầy khinh thường về phía Vệ Manh rồi tiếp tục nhìn ngắm Tiểu Thụ trong phòng kính.

Con trai, sau này hai chúng ta sẽ chăm sóc cho con thật tốt, đảm bảo sẽ không để con phải gánh chịu bất cứ cảm giác đau buồn nào cả.

Sáu năm sau.

Tại căn nhà ấm áp, có ba con người đang sống vô cùng hoà hợp, một người đảm đang việc bếp, một người lại đang cùng chơi đùa với một đứa trẻ.

" Ba ba, ba ba nằm xuống cho con leo lên lưng đi. " Tiểu Thụ phát âm vẫn chưa chuẩn lắm, cậu bé cứ ba ba suốt ngày.

Vệ Manh nhíu mày nhìn con trai, hắn không cam lòng làm dáng con ngựa cho con trai leo lên a, " Con định cưỡi ngựa à? Ba không chịu, ba cõng con bay như máy bay nhé?"

Tiểu Thụ không được cưỡi ngựa, cậu bé giận dỗi ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, mặt cúi xuống, phồng mang trợn má, " Con ứ chịu, ba ba làm ngựa...làm ngựa cho con...."

" Cái thằng nhóc này, mi không được cưỡi ngựa, hiểu chưa?" Vệ Manh ký một cái vào đầu Tiểu Thụ, động tác rất nhẹ, không hề đau đớn nhưng Tiểu Thụ được nước làm nũng, khóc ầm lên.

Dĩnh Thiên vốn đang bận rộn trong bếp, nghe tiếng con trai khóc nức lên liền bỏ hết mà chạy ra ngoài. Vừa ra đến đã thấy Tiểu Thụ leo lên ngồi vào trong lòng Vệ Manh, cái đầu dụi dụi, viền mắt thực đỏ hoe, cái mũi sụt sùi thành tiếng.

"...Hai người ồn ào thật. " Dĩnh Thiên bất đắc dĩ mắng một câu.

Vệ Manh vỗ vỗ lưng Tiểu Thụ, hắn cũng nhức đầu lắm chứ, con trai bảo bối cứ bắt hắn làm ngựa thì phải làm sao? Chẳng ai hiểu cho nỗi lòng của hắn!!

" Thằng nhóc này làm nũng đó, anh chẳng làm gì cả..." Vệ Manh trưng ra gương mặt uỷ khuất.

Dĩnh Thiên dựa người vào bức tường, cậu nhìn người ba thương con đang dỗ dành kia sao mà đáng yêu hết sức, " Được rồi, hai ba con vào ăn cơm này."

Vừa nghe đến có cơm, Tiểu Thụ một mực nhảy xuống khỏi người Vệ Manh, hai cái chân ngắn ngủn chạy đến bên Dĩnh Thiên, níu níu tay cậu, " Ba Thiên Thiên, ẳm...ẳm..."

Tiểu Thụ luôn thích được Dĩnh Thiên ẳm trên tay, đung đưa vài cái rồi đi vào bàn ăn. Dường như hành động này đã trở thành một thói quen trong tiềm thức của cậu bé.

Dĩnh Thiên mỉm cười, cậu cúi thấp rồi vươn hai tay ra ẳm Tiểu Thụ trên tay rồi cùng Vệ Manh đi vào bếp.

Tiểu Thụ rất thích ăn món sườn sốt chua ngọt, thấy món đó nằm im trên bàn, cậu bé nhanh chóng trượt xuống người Dĩnh Thiên rồi ngồi vào bàn, hai chân đung đưa phía dưới, tay cầm muỗng kề ngay môi.

" Tiểu Thụ, để ba làm sẵn thịt cho con ăn nhé. " Dĩnh Thiên nói nhỏ nhẹ, sau đó dùng đũa gắp một miềng sườn vào dĩa mình, tận tình gỡ lấy phần thịt rồi thả vào chén Tiểu Thụ.

" Nha, con cảm ơn ba Thiên Thiên." Tiểu Thụ ngoan ngoãn cầm muống múc miếng thịt kèm với cơm rồi đưa vào miệng nhai nhóp nhép.

Vệ Manh nhìn cảnh tượng kia mà bật cười, " Em chiều con quá rồi."

".. Tiểu Thụ còn nhỏ làm sao tự ăn được chứ?" Dĩnh Thiên bĩu môi, sau đó cúi mặt ăn cơm.

Bữa cơm nhanh chóng được giải quyết sạch sẽ, Tiểu Thụ ăn xong lại chạy ra phòng khách ngồi chơi lắp ráp, Vệ Manh cùng Dĩnh Thiên dọn dẹp chén bát.

Đến tối, Tiểu Thụ đã đến giờ ngủ, hai mắt cậu bé sụp xuống, cậu đi đến chỗ hai ông bố của mình, tay dụi dụi, " Ba Thiên Thiên, con buồn ngủ..."

Dĩnh Thiên thấy con trai than buồn ngủ liền đứng dậy, ẳm con trên tay rồi đi lên phòng. Vệ Manh vẫn lười nhác ngồi bên dưới coi tivi một chút, lát sau mới khẽ khàng bước lên phòng.

Đứng trước phòng Tiểu Thụ, cánh cửa chỉ khép hờ, ánh sáng loe lói bên trong phát ra đủ để cho hắn thấy viễn cảnh ấm áp trong đó. Dĩnh Thiên đang ngồi bên cạnh Tiểu Thụ, cẩn thận đưa tay kéo mền lên đắp ngang ngực thằng bé.

Sau đó còn cúi thấp người thơm lên trán Tiểu Thụ một cái rồi mới hài lòng rời khỏi phòng. Vừa bước ra liền bắt gặp Vệ Manh, hắn nhìn cậu rồi cúi người đặt lên môi người kia một chiếc hôn, " Chúng ta cũng ngủ thôi."

Dứt lời cả hai trở về phòng của mình. Dĩnh Thiên nằm gần bên cửa sổ, cậu áp sát vào lòng Vệ Manh, cánh tay hắn dang ra để đầu cậu đặt lên đó.

Tiểu Thụ bên đây đang ngủ lại còn nói mớ một chút, cái miệng nhoẻn lên, " Ngày mai ba Manh Manh và ba Thiên Thiên dẫn mình đi chơi...ừm, chơi tàu lượn....ha..thích quá...ưm thích quá đi..."

Căn nhà chỉ vẻn vẹn ba con người đó vốn rất ồn ào nhưng đến buổi tối thì lại yên ắng, ấm áp đến lạ thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui