4
Sau khi dùng bữa xong, Lữ Nhi bảo Dĩnh Thiên tự về phòng ngủ trước, còn mình thì đi một lát. Dĩnh Thiên lúc đầu gật đầu nghe theo, nhưng trong lòng lại tò mò nên đã len lén đi theo sau cậu.
Lữ Nhi không hề nghi ngờ cậu bạn thân của mình, cậu cứ thong thả đi lên lầu bốn, sau đó thì rẽ vào một hành lang khuất người.
Dĩnh Thiên vì bị sợ phát hiện mà rón rén từng bước đi theo, một cử động cũng không được phát ra tiếng động gây chú ý nào. Nhìn cậu lúc này không khác gì tên biến thái đi rình mò người khác cả.
Tiểu Nhi này, rốt cuộc là cậu đi đâu vậy chứ? Đi vào hành lang này tối hù, mình sợ ma lắm đó.. Dĩnh Thiên nuốt nước bọt, giương mắt nhìn xung quanh. Một mảng tối bao trùm lấy hành lang, bóng dáng Lữ Nhi thoắt ẩn thoắt hiện, Dĩnh Thiên cố gắng lần theo thì thấy cậu ta đi vào một căn phòng.
" Cậu có thôi đi không? Tôi với cậu đã hết quen biết từ lâu rồi."
" Đừng nặng lời như vậy được không, Tiểu Nhi? "
"...Tiểu Nhi? Gọi thân mật thật nhỉ? Đừng làm tôi cảm thấy ghê tởm nữa, Cẩn Siêu."
Từng lời từng lời ở bên trong vọng ra bên ngoài sau lớp kính thủy tinh, Dĩnh Thiên đứng nép ở tường, cả người cậu đều cứng đờ đi. Một cảm giác kỳ lạ xộc đến, chiếm lấy tâm trí cậu.
Tiểu Nhi với Cẩn Siêu hóa ra quen biết nhau sao? Còn có chút thân mật kỳ quái nữa? Nhưng xem ra hiện tại hai người đó đang gây nhau, đúng chứ?
" Tránh ra, đừng đến gần tôi..."
" Tôi bảo cậu tránh ra mà...đừng có..."
Dĩnh Thiên đứng đó lắng nghe câu chuyện, đầu óc có phần trống rỗng. Bên trong không còn là những lời cãi nhau chí chóe, thay vào đó là một sự im lặng khó hiểu.
Căn phòng đột nhiên chìm vào khoảng lặng, Dĩnh Thiên dựa sát người mình vào cánh cửa, bên tai truyền đến những tiếng thở gấp đến lạnh người.
Bên trong, Cẩn Siêu lưu manh đè Lữ Nhi vào tường, lấy chân mình tách hai chân cậu ra, chen vào giữa, hai tay giữ chặt lấy tay cậu đặt phía trên, sau đó hung hăng hôn xuống.
Chiếc lưỡi của hắn nhanh nhẹn len vào bên trong, luồn lách khắp khuôn miệng, hôn lấy hôn để. Lữ Nhi như bị chiếm lấy tất cả sinh lực, cả người cậu mềm oặt, yếu ớt dựa hẳn vào mảng tường phía sau lưng.
Hai tay cậu vẫn còn bị nắm chặt để ở phía trên đầu, Cẩn Siêu đưa tay trái luồn vào bên trong áo Lữ Nhi, từng cúc từng cúc bị tháo ra.
Lữ Nhi hoảng sợ mở to mắt nhìn hắn, chỉ thấy gương mặt hắn tràn ngập dục vọng. Cậu muốn nói nhưng tất cả những lời đó đều bị trôi tuột vào trong. Hai tay vì bị siết chặt mà hằn dấu đỏ, có phần tê dại.
Chuyện diễn ra hôm nay không phải là lần đầu. Một năm trước, Quách Cẩn Siêu đã từng như thế này với Lữ Nhi...
Cả hai đều học chung một trường, ngồi chung một lớp. Cẩn Siêu lúc ấy vẫn với dáng vẻ lưu manh, có uy quyền khắp trường. Lữ Nhi lúc đó lại là một cậu học sinh ngoan ngoãn, chăm chỉ, và chưa bao giờ vừa mắt với người bạn cùng lớp này.
Đến một hôm, Cẩn Siêu ngồi trong lớp, đột nhiên ánh mắt hắn hướng về một nam sinh đang ở lại trong lớp vào giờ ra chơi, chăm chú làm bài tập. Tâm tình hắn không hiểu sao lại nhảy loạn, cảm giác muốn gần gũi với cậu, muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, kể cả ham muốn cuối cùng cũng là với cậu nam sinh đó.
Suy nghĩ ấy rất nhanh đã ngấm ngầm trong đầu Cẩn Siêu khiến hắn không tự chủ mà đến gần Lữ Nhi để làm quen. Lữ Nhi từ trước đã không ưa hắn, hôm nay đột nhiên lại được ngỏ lời làm quen, cậu có chút ngỡ ngàng với khó chịu.
" Này, tôi muốn làm quen với cậu. " Cẩn Siêu ngỏ lời.
Lữ Nhi nhìn hắn rồi cự tuyệt thẳng thừng, " Chúng ta không hợp nhau đâu. Xin lỗi."
Cuộc làm quen của họ đã kết thúc rất nhanh chóng. Quách Cẩn Siêu dù bị từ chối nhưng vẫn mặt dày vác xác đến ngồi gần Lữ Nhi, còn hung hăng đuổi người ngồi kế cậu nữa. Lữ Nhi im thin thít, cậu không thèm đếm xỉa đến hắn dù chỉ là nửa cái liếc mắt.
Ngày tháng trôi qua, đến một hôm, Lữ Nhi đột nhiên bị một đám côn đồ chặn đường, sau đó còn có ý trấn lột và hành hung thể xác. Cậu lúc ấy hoảng loạn, đứng im một chỗ, cả người run lên. Một tên trong đám vừa định vung nắm đấm vào bụng Lữ Nhi thì rất nhanh đã có một bàn tay từ phía sau chắn đỡ.
Lữ Nhi vì quá sợ mà lùi về sau ba bước, Quách Cẩn Siêu lại tiến về phía trước, chắn ngang người cậu. Hắn không nể nang mà nhừ cho tụi kia một trận nhớ đời.
Giải quyết xong xuôi, Cẩn Siêu chạy lại chỗ Lữ Nhi đang ngồi bần thần, hắn ngồi xuống cạnh hỏi han. Hành động bảo vệ này của hắn làm Lữ Nhi có chút động lòng, vì thế mà cậu nhắm mắt chấp nhận làm quen.
Nhưng sự đời không ai biết được, sau ngày hôm đấy, Cẩn Siêu được nước lấn tới, hắn không bao giờ kìm nổi cảm xúc chiếm đoạt của mình. Cứ mỗi ngày thứ bảy, hắn sẽ lôi kéo Lữ Nhi đến phòng học bỏ trống trên tầng hai, sau đó sẽ hung hăng làm đủ trò với cậu.
Ký ức kinh khủng ấy cứ lặp đi lặp lại suốt nửa học kỳ cuối của cấp hai. Lữ Nhi lúc ấy không biết nói với ai, mà cậu cũng không có can đảm để tố giác con người khốn khiếp đó. Đến khi ra trường, Lữ Nhi vui mừng khôn xiết. Cậu nghĩ rằng, cuối cùng bản thân cũng thoát được móng vuốt của hung thần quỷ dữ.
Đến đầu năm nay, khi Cẩn Siêu lên tiếng trả lời cô giáo, Lữ Nhi xoay mặt xuống nhìn thì cả người hoàn toàn cứng đờ. Thế nào mà hắn vẫn chung lớp với cậu được chứ? Cả buổi sáng, Lữ Nhi tâm trí không được tỉnh táo, cậu rất lo, lo một ngày Cẩn Siêu sẽ lại làm những trò đó với cậu.
Và hiện tại, hắn vẫn đang giở trò khắp người cậu. Chiếc áo học sinh trắng tinh đã bị cởi ra ném bừa bãi trên nền đất. Dây nịt cũng bị Cẩn Siêu tháo ra, quần tây xanh thẫm bị tuột xuống một nửa gần đến đùi.
Lữ Nhi thôi nhớ lại quá khứ, cậu dùng sức vùng vẫy, hai tay phía trên vẫn bị hắn giữ chặt trong tay, tay còn lại hắn bắt đầu lần mò vào phía dưới. Xúc cảm tê dại như luồng điện bắt đầu xộc đến, truyền qua thắt lưng Lữ Nhi khiến cậu thở hỗn hễn.
" Dừng lại đi, xin cậu, tôi xin cậu..." Lời nói chưa dứt thì Cẩn Siêu lại áp môi mình lên môi Lữ Nhi, hắn nhanh chóng tìm lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cậu mà quấy phá.
"...Ưm..."
Cẩn Siêu đưa tay vuốt nắn điểm anh đào trên cơ thể trắng trẻo kia, chiếc quần tây bây giờ đã bị tuột xuống đến đầu gối, cả người Lữ Nhi chằn chịt những dấu hôn màu đỏ.
Được một lúc, hắn thay đổi tư thế, dùng hai tay bế Lữ Nhi ngồi lên bàn, sau đó thuận tay đặt hai chân cậu lên vai mình. Dục vọng của hắn đã ngẩng cao mòn mỏi chờ đợi được giải phóng.
Ánh mắt Lữ Nhi nhìn hắn khiếp sợ, cậu nuốt nước bọt ừng ực, trán đã ướt đẫm mồ hôi, miệng không ngừng kêu, " Cẩn Siêu, xin cậu, đừng làm vậyy...."
Cẩn Siêu hoàn toàn bỏ ngoài tai chuyện Lữ Nhi nói, hắn nâng người mình, dùng lực tiến vào sâu bên trong.
" A...."
Tiếng thét chói tai vọng ra đến bên ngoài, Dĩnh Thiên bây giờ thật sự đứng không còn vững nữa. Cậu đáng thương ngồi bệt xuống đất, lấy tay bịt chặt hai tai lại.
Bản thân muốn vào ngăn cản nhưng nếu để Lữ Nhi thấy cậu theo đến đây thì sẽ thế nào đây? Nổi giận với cậu? Hay sẽ không nhìn mặt nữa? Dù sao đây cũng là bí mật mà Lữ Nhi muốn giấu, cậu sẽ coi như mình chưa thấy gì, nghe gì là được.
Nghĩ rồi Dĩnh Thiên đứng dậy, lần mò theo hướng ánh sáng phát ra mà rời khỏi chỗ tối tăm đó.
Bên trong, cơ thể Lữ Nhi vì bị đưa đẩy mà đã thấm mệt, cậu hết sức lực nên đành dựa vào lồng ngực Cẩn Siêu, hàng mi vẫn còn vì sợ mà run lên.
Cẩn Siêu ôm lấy Lữ Nhi, thì thầm, " Tôi yêu cậu mà, sao cậu cứ cự tuyệt tôi vậy, hả?"
"......." Lữ Nhi cả thân đau đớn, một lời cũng không nói nổi.
Thấy cậu im lặng, Cẩn Siêu trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy giận. Lý do gì mà bản thân hắn không có được tình cảm của Tiểu Nhi chứ? Hắn yêu cậu mà, yêu không ai bì bằng. Vậy mà cậu vẫn không hiểu được điều đó?
Đúng vậy, chỉ có cách gần gũi này mới khiến Lữ Nhi yêu hắn thôi. Cẩn Siêu đã suy nghĩ một cách đơn giản như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...