Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt


Editor: Matcha
*
"Đêm hôm đi vào núi, cậu chắc là mình không bị muỗi cắn chết đấy chứ?"
Trên đường đi, Ôn Ánh Tuyết vẫn chưa hết hoang mang.

Lâm Thiển khoác tay cô: "Không đâu, trong bốn đứa cậu là người ăn mặc kín đáo nhất rồi đấy, chúng ta còn chuẩn bị cả đệm hơi và tinh dầu nữa, trang bị đầy đủ đến thế cơ mà, nhất định sẽ không sao đâu."
Lục Bác Uyên đang lái xe cũng phải bật cười: "Là rất rất đầy đủ, lần trước Thâm ca dẫn cậu đi, e rằng còn chưa được hoàn chỉnh như vậy, đúng không?"
Nghe vậy, Ôn Ánh Tuyết liền tỏ ra hiếu kì: "Cậu từng đi cùng Hứa Thâm rồi? Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?"
Cứ một lần nhắc là một lần đau, cô trừng mắt nhìn Hứa Thâm - người đang thong dong ngả lưng trên ghế phụ, sau đó trả lời qua loa: "Chuyện từ hồi cấp 3, không có gì đáng kể cả."
"Bảo sao cậu lại thành thạo như vậy, thì ra là đã có kinh nghiệm từ trước rồi?" Ôn Ánh Tuyết vẫn thích trêu chọc cô như ngày nào.

Lâm Thiển khẽ hừ một tiếng: "Có kinh nghiệm cái con khỉ! Hồi đó đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà, mình cứ tưởng cậu ta dắt mình đi đâu chơi cơ, ai dè lại chạy hẳn lên núi, hại mình tí nữa thì chết cóng trong đó."
"Đây là lí do cậu vác cả cái tủ quần áo đến?" Ôn Ánh Tuyết chỉ tay về phía cốp xe.

Ngoại trừ đống trang thiết bị của Hứa Thâm, thì đồ của Lâm Thiển chiếm gần hết phần còn lại.

Lâm Thiển bĩu môi: "Không hề, các cậu cứ chờ xem, đến tối khi ngồi đợi trên bãi cỏ, hai người sẽ biết được giá trị thực sự của chúng nó!"
*
Mà cô nói cấm có sai, khi màn đêm buông xuống, dãy núi bị sương mù che khuất, Ôn Ánh Tuyết bắt đầu cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt.

Trận mưa sao băng Perseid thường diễn ra vào tháng 8 hàng năm, nhiệt độ trên này thấp hơn ở dưới thành phố rất nhiều, địa điểm thì vẫn là cái mảnh đất trống ấy, nhưng cảm giác lại rất khác.


Lần đầu tiên đặt chân đến đây, Lâm Thiển mặc một chiếc váy màu xanh da trời, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, còn nghĩ ra rất nhiều chuyện tào lao.

Không hiểu sao cô lại ngủ quên được ở đó mới kì, còn cả chuyện Hứa Thâm ôm cô xuống núi nữa......!
Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà hai người đã ở bên nhau rồi.

"Thế nào?" Lục Bác Uyên vừa điều chỉnh góc độ của kính thiên văn, vừa hỏi Hứa Thâm.

"Sang bên trái một chút."
Đúng là hai người cùng làm có khác, ngay cả tốc độ cũng nhanh hơn hẳn.

Mấy thứ công nghệ cao đó Ôn Ánh Tuyết có nhìn nấy nhìn nữa vẫn không hiểu, cô nàng đành ra chỗ Lâm Thiển ngồi.

"Lần trước hai cậu cũng đến đây ngắm sao à?"
Lâm Thiển gật gật đầu: "Vào thời điểm này trong năm, trận mưa sao băng Perseid sẽ xuất hiện, được nằm trên bãi cỏ ngắm sao thì tuyệt cú mèo."
"Vậy cậu có ước gì không?" Con gái rất hay để ý tới mấy chuyện này.

Lâm Thiển cười cười: "Có chứ, tại lâu lâu mới có một lần mà, không ước thì phí lắm, lát nữa cậu cũng thử đi, siêu linh luôn."
Ôn Ánh Tuyết nhìn cô, bật cười khúc khích: "Năm 17 tuổi ấy, mình không ngờ hai chúng ta lại có thể trở thành bạn tốt."
"Cậu định nói đến vụ mình cho Hứa Thâm một cái bạt tai chứ gì?"
"Đúng vậy, cái ấn tượng này khó phai quá mà."
Lâm Thiển thở dài: "Đó thực sự là một tai nạn, và nó nằm ngoài tầm kiểm soát của mình."
Lâm Thiển không thể để tình trạng này tiếp diễn được nữa, cô quyết định phản công.

Lâm Thiển khoác tay Ôn Ánh Tuyết, đầu ghé sát vào tai cô nàng: "Còn cậu thì sao hả, một người thanh cao như thế, sao lại sa vào lưới của Lục Bác Uyên?"
Ôn Ánh Tuyết còn chưa kịp trả lời, Lục Bác Uyên đã lên tiếng phàn nàn.

"Thiển ca, cậu đang úp cái nồi gì cho mình đó?"
Cậu hí hửng đi qua chỗ Ôn Ánh Tuyết, không biết Lục Bác Uyên lấy đâu ra một viên kẹo hoa quả, trông cũng khá xinh xắn, cậu chậm rãi xé vỏ kẹo, sau đó đưa lên miệng Ôn Ánh Tuyết.

Phải, chính là đút đấy.

Lâm Thiển thấy vậy liền nhanh chóng lui ra xa: "Mấy cậu, mấy cậu thật là quá đáng......"
Ôn Ánh Tuyết gục đầu xuống, viên kẹo trong miệng tan ra, vị ngọt đậm đặc khiến ý cười trên mặt cô càng rõ rệt.

Lục Bác Uyên chưa bao giờ che giấu chuyện mình thích Ôn Ánh Tuyết cả.


Cho dù về sau có phân ban, anh vẫn đều đặn mang đồ ăn đến cho Ôn Ánh Tuyết.

Từ nhỏ đến giờ, mấy thứ quà này đều là do anh tự tay chuẩn bị, ngày nào cũng như ngày nào, Lục Bác Uyên chưa từng kêu ca tới nửa lời.

Mà Hứa Thâm thì.......!
Anh đã điều chỉnh xong tất cả các thông số trên máy tính.

Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao sau lưng anh.

"Làm sao vậy?" Ánh mắt Lâm Thiển nhìn anh có hơi lạ à nha.

Lâm Thiển giơ tay nắm lấy tay anh: "Mình thấy cậu đẹp như những vì sao vậy á."
Hứa Thâm nhìn chằm chằm cô ba giây, anh muốn đem cả người cô khảm vào tâm của mình.

Sau đó anh đột nhiên khuỵu một chân xuống, cúi đầu hôn lên môi cô.

Nóng bỏng và mạnh mẽ, ẩn sâu trong đó là sự triền miên.

Phải mất một khoảng thời gian dài thì Lâm Thiển mới thoát khỏi tình trạng thiếu oxy.

Trong mắt cô có một làn sương mỏng, vẻ mặt cũng ửng hồng một cách bất thường.

Lần này Lục Bác Uyên và Ôn Ánh Tuyết đúng là bị sốc toàn tập.

"Hai người mới quá đáng đó!"
Hứa Thâm bình tĩnh kéo Lâm Thiển vào lòng, tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.


Anh dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía hai người họ: "Các cậu cứ tự nhiên, mình không để ý đâu."
Được rồi, chỉ có cậu là đỉnh nhất.

*
Trong màn đêm, ta bắt gặp hai đôi tình nhân ngồi ở bãi đất trống, mắt chăm chú nhìn lên phía bầu trời xa xăm.

Họ giống như muôn vàn vì sao trên bầu trời, lẳng lặng nhìn theo dấu vết của thời gian, mà chờ đợi họ là một tình yêu vĩnh cửu.

*
"Chờ đến khi già rồi, chúng ta lại tới đây nữa đi."
"Được."
Đôi lời của editor: Cuối cùng cũng full rồi mọi người ạ, cảm ơn mọi người trong suốt thời gian qua đã luôn ủng hộ cho truyện.

Mình là một editor mới, cũng chưa có nhiều kinh nghiệm gì, nhờ có mọi người mà mình có thêm động lực để edit, để cải thiện bản thân.

Mình hứa sẽ chăm chỉ hơn trong năm mới.

~^_^~
Lịch trình edit: Bộ Sweet lên thớt trước nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui