Editor: Matcha
***
Cho tới khi bị Hứa Thâm kéo ra ngoài cổng trường, Lâm Thiển mới tìm được một chút cảm giác mang tên chân thực.
" Cứ thế mà đi thôi sao?"
Nói xong câu kia, anh liền xách cặp rồi kéo cô ra đây.
Nghe thấy thanh âm của cô, Hứa Thâm dừng lại hỏi: "Làm sao thế ? Cậu còn muốn quay về?"
Lâm Thiển vội vàng lắc đầu phủ nhận: " Không không, chỉ là vừa nãy cậu nói....."
Một vài tâm tư uyển chuyển quanh co liền nảy sinh trong tâm trí cô, nhất thời bản thân Lâm Thiển không biết nên làm gì.
Có vẻ như Hứa Thâm lại không cảm thấy có gì quá đặc biệt, anh nghiêng đầu mặt lộ ra vẻ thú vị hỏi: " Chẳng lẽ cậu nghĩ lời nói của mình còn có ý khác ?"
Hả ?
Đây rốt cuộc là vấn đề quái quỷ gì chứ !
Nên trả lời ra sao ta ? Còn không phải di Hứa Thâm gây ra nghi vấn cho cô ?
" Không nói nữa ?" Hứa Thâm bám gót đi theo sau.
Câu hỏi bất ngờ như thế khiến Lâm Thiển có chút ngượng ngùng, cô đảo mắt rồi ậm ừ: " Mình muốn về nhà"
Hứa Thâm bật cười, kéo tay áo cô đi về phía trước: " Thật trùng hợp, mình cũng về nhà"
Ngoài cổng trường có không ít học sinh ra về, Lâm Thiển vô tình liếc thấy chiếc xe hơi màu đen có phần quen mắt đỗ trên khu đất trống.
Hứa Thâm kéo cô đi qua đó.
Lúc sau phát giác ra hướng di chuyển của anh, trong lòng Lâm Thiển dấy lên một hồi chuông báo động.
Hứa Thâm muốn cô ngồi xe nhà anh để trở về ? Sao có thể !
Cô còn chưa kịp nói lời cự tuyệt thì Hứa Thâm đã đi tới, nghiêng người gõ cửa kính.
Không giống trong dự đoán của Lâm Thiển, ngược lại cô nghe Hứa Thâm nói với một người đàn ông trung niên: " Hôm nay tôi muốn ngồi xe buýt để trở về, không cần tới quấy rầy"
Thế mà lại không phải như vậy ?
Người đàn ông trong xe cũng không nhiều lời, gật đầu rồi liền chuẩn bị rời đi.
Hứa Thâm xoay người muốn đi tới trạm xe buýt, lúc này anh mới thấy trong ánh mắt của Lâm Thiển có chút khiếp sợ.
" Cái đó........." Lâm Thiển còn đang ngại ngùng vì sự hiểu lầm của mình, sao mình có thể suy nghĩ như vậy chứ, đầu óc cô bị làm sao vậy..........!
Nhưng Hứa Thâm lại giống như rất hiểu ý cô, anh nhìn biểu tình trên khuôn mặt Lâm Thiển, có chút đắc ý nói:" Cậu nghĩ mình sẽ kéo cậu lên xe?"
" Tất nhiên là không rồi!" Rất nhanh Lâm Thiển đã phản bác lại lời nói của anh.
Chỉ có điều cô không biết rằng mình làm như vậy thì ý tưởng ấy càng dễ bại lộ.
Quả nhiên Hứa Thâm liền mỉm cười: " Ý tưởng này quá hạn chế, mau đi thôi"
Đột nhiên Lâm Thiển cảm giác mình bị Hứa Thâm gây khó dễ, cô rũ mắt lẩm bẩm vài tiếng, nhưng vẫn nghe lời lẽo đẽo theo sau.
Ngồi ở trạm dừng chân chờ xe tới, Lâm Thiển rối rắm nửa ngày mới do dự mở miệng: " Người vừa nãy chính là ba cậu?"
Có lẽ không ngờ tới Lâm Thiển sẽ nói chuyện cùng anh, khó có lúc trên mặt Hứa Thâm hiện ra biểu tình ngoài ý muốn: "Sao cậu lại hỏi vậy?"
" Ở cổng tiểu khu lần trước mình cũng đã gặp qua một lần, nhưng vì sao cậu không về cùng ông ấy ?"
Sau khi lỡ miệng nói ra, cô mới nhớ Lục Bác Uyên từng nói hình như Hứa Thâm cùng với gia đình có chút mâu thuẫn.
Cô vội vàng lắc đầu:" Cậu đừng hiểu lầm, mình chỉ là thuận miệng hỏi, nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì không cần thiết thiết phải trả lời.......!"
Chỉ là cô càng giải thích lại càng làm vấn đề trở nên phức tạp hơn.
Hứa Thâm nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của cô, anh bỗng thấy muộn phiền trong mấy ngày này cũng dần tan biến đi.
" Người kia là Trương thúc, ông ấy là tài xế của nhà mình.
Có điều hiện giờ chỉ có mình sống trong căn nhà kia"
Tài xế sao.........!Cô không quá bất ngờ khi gia đình Hứa Thâm có tài xế riêng........!
Chẳng qua Hứa Thâm đang sống một mình ?
Lâm Thiển cũng không hỏi nguyên nhân vì sao mà anh lại không sống cùng gia đình, bỗng dưng cô lại suy nghĩ tới một vấn đề khác: " Vậy cậu tự chuẩn bị đồ ăn hay sao ?"
" Cậu lo lắng cho mình?"
" Mình, đây là sự quan tâm giữa các bạn học cùng lớp.
Dù gì thì chúng ta cũng thuộc một nhóm học tập......." Lâm Thiển càng nói càng thấy chột dạ.
Hứa Thâm không trêu chọc cô nữa: " Sẽ có người tới làm cơm"
" Thì ra là vậy........" Xem ra bố mẹ Hứa Thâm rất bận.
Lâm Thiển khẽ thở dài, sao hai người lại có thể đối lập nhau đến vậy, mỗi ngày cô đều được mẹ chăm sóc, thật là hạnh phúc.
*
Đầu mùa đông, thời điểm xuống xe thì trời cũng đã nhá nhem.
Lâm Thiển cùng Hứa Thâm đi tới tiểu khu Kim Hào Hoa, mắt thấy sắp đến lối ra vào của tiểu khu, cô nhịn không nổi nữa, đành hỏi: " Cậu hôm nay...........vì sao lại nói vậy ?"
"Nói gì?"
" Chính là......Chính là lời nói cuối cùng trước khi cậu ra về........" Giọng nói Lâm Thiển một lúc một nhỏ, cúi đầu không dám nhìn anh.
Lâm Thiển đâu biết rằng chuyện này sẽ đi theo chiều hướng như vậy, rõ ràng mình mới là cô Lâm cường thế !
" Dù sao cậu cũng rất tận tụy với vai trò cô Lâm, cậu nghĩ rằng mình sẽ lấy oán trả ơn ?"
" Nhưng.........."
Câu trả lời này rất dễ gây hiểu lầm đó nhau !
Chỉ có điều Lâm Thiển không có khả năng nói ra dòng suy nghĩ này.
Cô ngẫm lại, ngày thường Hứa Thâm nói chuyện cũng không bao giờ suy xét cảm giác của người khác, nếu anh nói vậy, hẳn mọi người sẽ không suy nghĩ lung tung chứ.........
Hơn nữa một tháng sau mới đi học trở lại, chắc khi ấy không còn ai nhớ rõ chuyện này nữa đâu nhỉ ?
" Còn muốn hỏi gì nữa không ?" Tâm trạng của Hứa Thâm không tồi tệ như trước, đến giọng điệu cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Lâm Thiển vùi khuôn mặt nhỏ trong chiếc khăn quàng: " Hết rồi"
Vì thế hai người liền quẹt thẻ đi vào, sắp tới giao lộ Hứa Thâm cũng không nói gì thêm.
Hai người chào tạm biệt nhau rồi tách ra, lúc này Lâm Thiển mới nhớ ra có chuyện cần hỏi liền quay đầu lại gọi anh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng dáng anh hiện ra thật nhu hòa.
Lâm Thiển tiến thêm vài bước, mới nói: " Khi nào cậu mới có thời gian ?"
"Có chuyện gì?" Hứa Thâm hỏi.
" Mình đã đáp ứng sẽ khen thưởng cho cậu"
Hứa Thâm ngẩn ra, trong lòng anh có chút cảm xúc kì lạ, chúng như đang muốn nhảy nhót náo động.
Đột nhiên anh cảm thấy trời rét đến vậy mà bản thân mình có phần khô nóng.
" Phần thưởng là gì ?"
" Mình........."Lâm Thiển có chút do dự.
Hứa Thâm có thể cảm nhận được trái tim mình đang loạn nhịp, nó khiến anh không thể không suy nghĩ tới những thứ tình cảm phức tạp, thêm vào đó là một chút khẩn trương.
" Mình định mời cậu đi ăn, hai ngày trước mình vô tình phát hiện ra một nhà hàng chất lượng đồ khá tốt"
Ăn cơm?
Hứa Thâm sững người.
Anh như đang bay trên mây bỗng rơi xuống đất, cỗ khô nóng như bị một chậu nước lạnh đổ ập vào, rét run.
" Chỉ như vậy?" Hứa Thâm còn chưa thể hoàn hồn.
Lâm Thiển sửng sốt, cái gì mà ' Chỉ như vậy'? Cô đây còn chưa từng mời ai bao giờ!
"Nếu cậu không muốn thì thôi vậy" Lâm Thiển rũ mắt.
"Không phải." Hứa Thâm vội vàng phủ nhận.
Anh cảm thấy mình quá sốt ruột.
" Khi nào mình cũng rảnh, tùy cậu" Thanh âm của anh trầm bổng.
" Vậy trưa mai đi, mình chờ cậu" Lâm Thiển nói xong lời này mới cảm thấy có chút ái muội, nhanh chân chạy về nhà.
Hứa Thâm lập tức giữ cô lại: "Nhà cậu ở tầng mấy?"
" Tầng 7" Lâm Thiển theo bản năng trả lời anh, sau đó trong chớp mắt liền vụt chạy.
Hứa Thâm nhìn thân ảnh cô rồi bật cười.
*
Điều mà Lâm Thiển yêu thích nhất khi kì nghỉ đông đến chính là ngủ nướng.
Thế nhưng cô vẫn nhớ lời ước hẹn của mình cùng Hứa Thâm.
" Ái chà, sao hôm nay Lâm đại tiểu thư lại dậy sớm vậy ta ?" Người ấy chính là Đào Thư Âm - mẹ của Lâm Thiển, bà vừa ra ngoài đi mua bánh quẩy cùng sữa đậu nành, trở về liền thấy cô hấp tấp rửa mặt rồi ngồi suy tư xem hôm nay nên mặc gì.
" Sao con lại mang hết quần áo ra ngoài này, con muốn làm gi thế ?" Đào Thư Âm buông túi đồ trên tay, chạy qua nhìn thử.
" Mẹ nhìn hai chiếc áo này xem, cái nào đẹp hơn ?"
Ngày thường đi học bà chỉ thấy con gái mình ăn mặc đơn giản, có lẽ Đào Thư Âm trừ trước đến nay chưa từng thấy Lâm Thiển chú trọng đến phương diện này, trong lúc nhất thời bà có chút tò mò: " Hôm nay con muốn đi ra ngoài chơi sao ?"
" Không phải con đã sớm nói rồi sao, trưa nay con đã hẹn bạn đi ăn" Lâm Thiển buông chiếc áo đang cầm trên tay, nũng nịu nói.
Đào Thư Âm liền bật cười: "Bạn học ? Là nam hay nữ ?"
" Mẹ nha !" Lâm Thiển bĩu môi " Không phải là không nhắc tới chuyện này hay sao"
Đào Thư Âm cười cười, ý bảo con gái mình ngồi xuống sofa: " Thiển Thiển, hiện tại con đã 17 tuổi, là một người sắp trưởng thành.
Mẹ tôn trọng không gian riêng tư của con nhưng con cũng phải nghĩ đến an toàn của chính mình"
" Mẹ, bạn con không phải là người xấu"
" Đương nhiên mẹ biết bạn con không phải người xấu, chỉ có điều mẹ vẫn muốn nhắn nhủ đôi lời" Đào Thư Âm lại kéo cô đứng dậy " Nhanh nhanh chuẩn bị, ăn xong rồi còn đi ra ngoài"
" Con biết rồi, con sẽ gửi vị trí cho mẹ sau"
Cuối cùng Lâm Thiển chọn một chiếc áo màu xanh biển kết hợp cùng với dây cột tóc cùng màu, khi đi đến nơi dù có cởi áo khoác bên ngoài ra thì vẫn rất xinh đẹp.
Tuy cô mời 'đồ đệ' của chính mình đi ăn, thế nhưng không phải là càng diện đồ đẹp thì càng cảm thấy vui hay sao !
Đúng 10 giờ, Lâm Thiển cầm theo di động bước ra khỏi nhà.
Mặc dù ánh mặt trời ngoài kia vẫn luôn chiếu xuống vạn vật thế nhưng đôi khi có những cơn gió thoáng qua khiến người ta không nhịn được mà thấu xương.
Lâm Thiển rời khỏi khu nhà mình đang sống, tay nắm chặt chiếc khăn quàng cổ, vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng đối diện với bồn hoa rực rỡ sắc màu.
Anh đứng dưới bóng tán cây hòe, mắt chăm chú nhìn đi động, rõ ràng chỉ đơn giản đứng đó thôi cũng khiến người qua đường cảm nhận được có một bức tường vô hình đang ngăn cách anh với thế giới bên ngoài.
Từ trước đến nay Lâm Thiển vẫn luôn biết rằng Hứa Thâm rất đẹp, vẻ đẹp ấy ai gặp qua cũng không thể chối từ, nhưng cô không nghĩ tới anh lại có một lọai khí chất đặc biệt thế này.
Cũng là anh hàng ngày ở trường mơ mơ màng màng, câu được câu không với Lục Bác Uyên.
Làm gì có thể khiến cô ngạc nhiên đến vậy ?
Bỗng nhiên Lâm Thiển không muốn quấy rầy anh, cô cảm thấy mình không nên phá đi hình ảnh tuyệt mỹ này.
Có lẽ Hứa Thâm nhận ra tầm mắt sáng ngời của cô, anh nâng mí mắt, nhìn sang bên này.
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Thâm: Hiểu lầm sao ? Không thể nào, điều mình nói là sự thật.
Lâm Thiển: Đúng đúng , mọi việc đều nghe theo ngài: )
***
Dạo này bận ghê he he 😝😝😝.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...