Bạn Học Chúng Ta Đừng Làm Tổn Thương Nhau


Không có hai từ 'dễ dàng' trong thế giới của người lớn.
Quách Văn Đào thở dài, nói đến cái gọi là học sinh tốt và học sinh xấu, ông không khỏi nghĩ tới Vương Bằng Bân.

Thằng nhóc này, thông minh, lanh lợi lại tinh mắt, nhưng lại không chịu sử dụng những ưu điểm này cho việc tốt, không chịu chăm chỉ, không chịu phấn đấu.

Không giống một học sinh mà cậu như là một đại ca đường phố, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc chiếm diện địa bàn, một hai tháng nay nhìn cái tư thế cậu dắt một bầy ngựa đi, thật sự rất có thiên phú.

Tuy người bên cạnh cậu không lo lắng, nhưng ông luôn cảm thấy con đường tương lai của Vương Bằng Bân không dễ dàng chút nào.
Ông không kìm lòng được mà nói: "Thỉnh thoảng em đến muộn thì có tính là gì? Em nhìn bạn học Vương Bằng Bân kia kìa, hừ, chắc hôm nay em ấy sẽ không đi học đâu.

"
Đến rồi! Đây là một cơ hội.

Tô Mang vừa nghe thấy tên Vương Bằng Bân, anh lặng lẽ cúi đầu, không để cho giáo viên nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt mình.

Anh còn chưa hỏi chủ nhiệm lớp đã tự mình nói ra, anh kiềm ép sự phấn khích, dẫn dắt giáo viên tiếp tục nói tiếp.
"Thầy nói vậy em mới để ý, hình như hôm nay em không có gặp Vương Bằng Bân." Trước tiên Tô Mang bày ra vẻ trầm ngâm suy tư, sau đó lại anh học theo Quách Văn Đào cũng thở dài, "Nếu bình thường trong lớp xảy ra chuyện này nhất định không thiếu cậu ta được, trách sao không khí trong lớp hôm nay rất kỳ lạ, thì ra là cậu ấy không đi học.

Nhưng tại sao cậu ấy không đến trường vậy thầy? Cậu ấy đến trễ hay bị bệnh vậy ạ? "
Cũng không phải anh giả vờ vô tội gì, mà anh thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra với Vương Bằng Bân.
Nghe thấy Tô Mang và Quách Văn Đào thảo luận một nhân vật nổi tiếng khác của trường —— Vương Bằng Bân, trong văn phòng không ít giáo viên tò mò.

Dù sao một học sinh như Vương Bằng Bân cũng rất khó khiến người ta bỏ qua sự tồn tại của cậu.

Trường học có rất nhiều học sinh chuyển đến như vậy, cậu không phải là người duy nhất từ đế đô chuyển tới, nghe nói gia đình cậu rất giàu có, ở đế đô cũng không phải dạng vừa, những lời này đều là tin đồn, nhưng ngoại hình là thật, không có ai nổi bật như cậu cả.


Dáng người cậu cao gầy một mét tám mấy, rắn chắc cường tráng, đôi mắt to sáng ngời trong veo kia, cảm giác cực kỳ kiêu ngạo, không chỉ là bề ngoài xuất chúng, trên người cậu cũng mang theo sự tự tin hiếm thấy, thiếu niên tùy ý, giống như thiếu niên anh hùng trong truyện võ thuật, bất cứ lúc nào cũng như muốn thoát khỏi gông cùm của xã hội.

Cả người cậu dữ tợn, hung hăng, không phục ai cũng không sợ ai.
Lấy Tô Mang để ví von, anh là một viên ngọc trầm tĩnh dịu dàng.

Vương Bằng Bân thì như thanh kiếm không ngừng được rèn giũa, đốt đến đỏ rực.

Cái trước thì là vô giá, cái sau là bảo kiếm nạm đầy châu báu, toát lên sự hoang dã mạnh mẽ.
Giáo viên trong văn phòng này ít nhiều cũng đã tiếp xúc với Vương Bằng Bân, không ai nghĩ tới việc muốn kiềm chế anh lại, cảm giác như bọn họ không thể làm đựoc.
Quách Văn Đào không phụ sự mong đợi của mọi người, ông dở khóc dở cười, theo lời Tô Mang mà nói: "Không phải là em ấy đến trễ.

Thật là, thầy không biết phải nói như thế nào với các em, em đừng nói với các bạn cùng lớp nhé.

Vương Bằng Bân lớn như vậy rồi đêm qua thế nhưng lại chạy đến đồn cảnh sát.

"
Đồn cảnh sát? Trong lòng Tô Mang lộp bộp.

Quả nhiên hôm qua sau khi người nọ rời khỏi nhà mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Có phải lại đánh nhau không? Anh bất giác liền nắm chặt quyền.
Đừng nói Tô Mang, mấy giáo viên khác trong văn phòng cũng tò mò.

Vừa rồi vẫn còn lén lút dựng thẳng lỗ tai nghe lén, bây giờ đã ngang nhiên hỏi thẳng.
"Này, anh Quách, tại sao có người trong lớp anh lại đến đồn cảnh sát?"
Người hỏi là giáo viên mỹ thuật.


Cô là một trong số ít giáo viên dám thừa nhận rằng cô ngưỡng mộ Vương Bằng Bân.

Không phải là đánh giá cao việc cậu tham gia các nhóm băng đảng nhỏ đi làm trái quy định của nhà trường, mà là đánh giá cao tầm nhìn của cậu.

Có thể do môi trường sống khác nhau, so với các bạn cùng lớp, Vương Bằng Bân có khả năng đánh giá và dung nạp nghệ thuật hơn.

Rất nhiều tác phẩm nghệ thuật được trưng bày, chỉ có thể nhận được tiếng cười của các bạn cùng lớp.

Lớp 1 khá hơn nhiều so với mấy lớp khác, nhưng chẳng ai quan tâm đến môn mỹ thuật này.

Vương Bằng Bân mới chuyển tới, số học sinh có cảm hứng với nghệ thuật chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa, tuy rằng bản thân cậu vẽ không tốt nhưng nhận xét lại rất sắc xảo, thường xuyên có cùng suy nghĩ với cô, không đi phá hủy tác phẩm của người khác.

Điều này làm cho cô giáo viên mỹ thuật bắt đắc dĩ này thấy rất nhiều ưu điểm của cậu.
Mặt Quách Văn Đào đỏ lên, cả buổi sáng ông nghẹn không nói được, ông vừa nhịn thấy Tô Mang liền không nhịn được nói ra.
"Chính là đứa nhỏ mới chuyển đến lớp chúng tôi." Ông không chịu nói rõ, không muốn tiết lộ tên Vương Bằng Bân.

Mặc dù vừa rồi mọi người trong văn phòng đều đã nghe thấy.
"Em ấy sao vậy, lại đánh nhau nữa à?" Có giáo viên hỏi, hình như là giáo viên thể dục, trong giọng nói mang theo sự hóng hớt xem chuyện hay.
"Không có, tuyệt đối không có!" Tuy rằng đối với Vương Bằng Bân hận sắt không thành thép*, nhưng Quách Văn Đào cũng không thể để người khác vu khống học sinh của mình như vậy, "Em ấy không phải đánh nhau.

Thật là, đứa nhỏ này không biết xảy ra chuyện gì, đêm qua đột nhiên không tìm thấy nhà.

Lúc đó gần 9 giờ tối, cảnh sát gọi cho tôi, hỏi tôi có biết có học sinh nào như vậy không.


Bọn họ tìm tôi để xác minh danh tính của tôi.

Tất nhiên tôi nói biết, là học sinh trong lớp của tôi, tôi hỏi đứa nhỏ xảy ra chuyện gì? Kết quả cảnh sát nói rằng nó không tìm được nhà! Nếu không phải số điện thoại của cảnh sát, tôi còn nghĩ rằng ai đó trêu tôi? "
(*Hận sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó.)
Quách Văn Đào kể sinh động, khi thì ủy khuất khi thì hối hận, ông đấm ngực giậm chân, làm mấy cô giáo trong văn phòng cười.
Nghĩ về tên nhóc lớn như Vương Bằng Bân, nửa đêm tìm không được nhà ở đâu, chạy đến đồn cảnh sát cầu cứu, hình ảnh đó thật sự quá buồn cười.

Bình thường cậu có thể ầm ĩ như vậy, còn cả ngày kéo bè kết phái, gặp chuyện thì bắt đầu đi cầu cứu.

Đó là tự nhiên hay là ngốc nghếch, thật sự quá buồn cười.

Chỉ cần nghĩ về hình ảnh đó, mọi người lại cười một lần nữa.
Tô Mang nghe được cũng vừa buồn cười vừa tức giận, anh nghe được thông tin này, cảm thấy thật là không uổng công anh đã đến đây.

Bao nhiêu tuổi rồi còn không biết nhà mình ở đâu? Cái này nghe cứ thấy sai sai ở đâu đó?Anh nhớ lại một chút, hôm qua ở nhà mình cậu đâu có uống rượu, sao lại có thể hồ đồ như vậy? Không riêng gì mấy thầy cô có thể nghĩ đến bộ dạng của Vương Bằng Bân, Tô Mang cũng nghĩ đến bộ dạng cậu đến đồn cảnh sát cầu cứu, không biết còn tưởng rằng cậu đi đầu thú, một người không nhịn được, liền cười 'phụt' một tiếng.
"Đứa nhỏ có phải đã uống rượu không?" Một nữ giáo viên có cùng suy nghĩ với Tô Mang.
Nói đến đây, Quách Văn Đào càng cảm thấy oan uổng, ông gấp đến độ đập bàn.
"Không uống rượu, tôi đã hỏi rồi! Tôi cũng có hỏi cảnh sát, có cần tôi đưa đứa bé này về nhà không, nó có vấn đề gì về tinh thần hay.

Kết quả là cảnh sát nói không sao! Trạng thái người thằng nhỏ vẫn tốt, vẫn nói chuyện bình thường, làm cảnh sát dân sự đang làm nhiệm vụ cũng muốn choáng váng theo, chỉ là quên nhà mình ở đâu, ngoài ra em ấy không làm chuyện xấu gì cả.
Còn có thể làm cho cảnh sát dân sự choáng váng.

Mọi người lại cười ồ lên.
Thật sự là một tên gây rối không làm người ta thất vọng! Lúc này ngay cả Tô Mang cũng nhịn không được, giống mọi người cười.
Quách Văn Đào tự nhiên thấy được biểu hiện nhỏ này của Tô Mang, cũng buồn cười gật gật đầu nói: "Bởi vì em ấy là người mới chuyển tới, đồn cảnh sát cũng không có tư liệu, cảnh sát còn hỏi tôi địa chỉ của em ấy.

Tôi cũng không nhớ em ấy sống ở đâu, may mắn là trong điện thoại có số điện thoại của cha mẹ em ấy.

Thật là, còn tưởng tôi bởi vì chuyện đánh nhau của em ấy muốn mời phụ huynh, thành ra rất lâu sau bọn họ mới nhận cuộc gọi, làm tôi khẩn trương quá trời.


Không nghĩ tới lại là đêm hôm đứa nhỏ không tìm được nhà, cái này so với mời cha mẹ càng làm bọn họ tức giận hơn! Cuối cùng vẫn là hai cảnh sát trực ban cùng nhau lái xe đưa em ấy về.

Em ấy nói không dám chắc chìa khóa trên người có thể mở cửa, còn hỏi cảnh sát có thể tìm cho em ấy một cái chìa khóa rồi cùng nhau trở về không.

Cảnh sát mới nói là sẽ đến chung cư nơi em từng sống.
"Ôi, ở chung cư luôn á!" Có giáo viên kêu lên, họ chủ yếu là giáo viên địa phương.

Ở nhà mình hoặc là ký túc xá cũ, hoặc là nhà cũ của bạn.

Tô Mang vừa nghe là cậu ở chung cư, cảm thấy rất mới mẻ, nơi này của bọn họ vẫn còn rất truyền thống, chỉ có ở phía bắc đang chuẩn bị công viên khoa học kỹ thuật gì đó ở thành phố, và có thể thêm mấy chung cư.
"Đúng vậy, là ở căn hộ.

Chung cư của người ta còn có quản lý, căn bản không cần em ấy quan tâm đến chuyện chìa khóa.

"Quách Văn Đào trải qua buổi tối khủng khiếp, hiện tại ông nói rất vững vàng.
Tô Mang ở bên cạnh chồng quyển sách bài tập, cũng mặc kệ là quyển vở của ai, anh cuộn lại bên cạnh, giả vờ như anh đang rất bận.

Anh nhớ tới Vương Bằng Bân ở nhà mình, mồm miệng giống như súng máy, nói vậy đêm qua mấy chú cảnh sát đồn cũng được lĩnh giáo rồi.

Hình như đây là một nhân vật phiền toái hiếm thấy ở trấn nhỏ yên tĩnh của bọn họ, có thể khiến mấy chú cảnh sát cũng mệt mỏi đến mức này.

Chỉ cần nghĩ đến cái miệng phiền phức từ sáng đến tối của Vương Bân Bân, nụ cười của Tô Mang không khỏi nhạt đi.
Cũng may còn tốt, tuy rằng hồ đồ một chút, nhưng cũng không có vi phạm pháp luật.
"Vậy tại sao hôm nay em ấy không đến?" Có người tò mò, nếu không có chuyện gì lớn, hôm qua cũng bình an về nhà, sao hôm nay không đến trường?
Nhắc đến chuyện này, cơn tức giận của Quách Văn Đào lại trồi lên, ông dựa vào trống rỗng liếc mắt một cái, làm như Vương Bằng Bân đứng trước mặt mình, ông nói: "Em ấy nói, em ấy sợ hãi, mệt mỏi, hôm nay không dậy được, liền nghỉ một ngày không đến trường học.

Còn nói, tối qua em ấy biết được hôm nay em ấy sẽ không dậy nổi đâu! "
Là căn bản không nhớ tới! Vừa tùy hứng vừa hồ đồ, vừa đáng hận vừa đáng yêu, mọi người lại vui vẻ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận