Bạn Học, Chào Em!

Đảo mắt một cái, năm thứ hai trung học đã qua đi, quả thật là thời gian trôi nhanh như tên lửa.

Kì nghỉ hè năm nay, thời tiết cực kì nóng bức, ánh mặt trời như thể hoà tan mọi vật.

Đại đa số học sinh đều đang ở nhà thưởng thức đồ uống lạnh, nằm điều hoà, ung dung ngủ trưa. Nhưng Dụ Vi Hề thì không thể, cô bị Mộ Tử Khâm bắt đến sân bóng rổ xem đội bóng tập huấn trong kì nghỉ hè.

Dụ Vi Hề thực sự có cảm giác kích động muốn giết người. Thế nhưng, ai bảo cô là trợ lí đội bóng rổ chứ. Thế nên đành phải cố chịu đựng thôi.

Đang ngồi than thở đọc tiểu thuyết thì lại bị bóng ném trúng đầu, cô đau đến nước mắt lưng tròng. Dụ Vi Hề ngẩng đầu, nhìn trước trước mắt là Mộ Tử Khâm vẻ mặt khó chịu, “Tôi bào cậu đến xem tôi huấn luyện chứ không phải đọc tiểu thuyết”.

“Nhưng tớ không thích bóng rổ”. Dụ Vi Hề nhỏ giọng nói.

Mộ Tử Khâm nhếch nhếch khóe miệng, “Bảo cậu đến ngắm người chứ không phải bào đến xem bóng”.

Thế... thế là có ý gì? Dụ Vi Hề tràn đầy nghi hoặc.

Mà Mộ Tử Khâm cũng bất mãn đầy mình. Vừa rồi anh ở đằng kia cổ thể hiện vẻ đẹp trai, nào là dẫn bóng rồi lại ghi điểm, chính là muốn cho cô thấy. Kết quả lúc liếc sang lại phát hiện cô nàng này đang cúi đầu đọc tiểu thuyết, chưa từng nhìn mình lấy một cái.

Để đề phòng chuyện này tái diễn, Mộ Tử Khâm giật luôn quyển tiểu thuyết trong tay cô. Dụ Vi Hề cuống quít giằng lấy, “Đây là của tớ mà...”.

Nhưng vừa dứt lời, Mộ Tử Khâm chỉ dùng một động tác đã xé nó thành hai nửa, “Tóm lại, mắt chỉ được nhìn tôi thôi, biết chưa?”.

Dụ Vi Hề nhìn tiểu thuyết rách nát trên mặt đất, khóc không ra nước mắt.

Hết cách, cô đành phải ngồi ngoan ngoãn xem bọn họ luyện tập.

Đang lúc chống cằm sắp ngủ gật thì có người đẩy cô. Dụ Vi Hề giật mình một cái, lập tức tỉnh giấc. Nhìn lại, phát hiện hoá ra là hoa hậu giảng đường Nghiêm Tiểu Tiểu cùng với hai người đi theo.

Nói đến cô Nghiêm Tiểu Tiểu này, thực sự đúng là một đại mỹ nữ. Dáng người ma quỷ ngực cup D, ngũ quan kiều diễm, mê hoặc tất cả nam sinh.

Nhưng lúc này, Dụ Vi Hề không có tâm trạng thưởng thức khuôn mặt đẹp của cô ta bởi vì ánh mắt mà Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn cô lúc này có vẻ cực kì không tốt lành. Vì vậy, Dụ Vi Hề nuốt nước bọt, lo lắng không yên hỏi: “Các cậu có chuyện gì không?”.

“Dụ Vi Hề, tôi cảnh cáo cậu, đừng có tiếp cận Mộ Tử Khâm nữa!”. Nghiêm Tiểu Tiểu khoanh tay trước ngực, mặt vênh lên 45o bày ra một tư thế uy hiếp tiêu chuẩn.


“Vì sao? Chẳng lẽ cậu ta mắc bệnh truyền nhiễm gì à?”. Dụ Vi Hề sốt ruột hỏi: “Cậu ta có sao không, bệnh nghiêm trọng lắm à?”.

Gân xanh hai bên thái dương Nghiêm Tiểu Tiểu nổi lên: “Cậu ấy không bị bệnh!”.

“Thế tức là cậu lo tớ sẽ truyền bệnh cho cậu ta à?”. Dụ Vi Hề khẽ nhíu mày, “Nhưng tớ thực sự không có bệnh truyền nhiễm, không tin cậu có thể xem sổ kiểm tra sức khoẻ của tớ”.

Nghiêm Tiểu Tiểu suýt thì đứt mạch máu, “Tôi thèm vào mà quan tâm cậu có bị bệnh truyền nhiễm hay không!”.

“Vậy sao cậu không cho tớ lại gần cậu ta?”. Dụ Vi Hề thắc mắc.

Nghiêm Tiểu Tiểu thực sự không nhịn nổi nữa, hét lớn: “Chẳng lẽ cậu không nhận ra tôi đang uy hiếp cậu sao? Phim truyền hình hay dùng chiêu này còn gì!”.

Dụ Vi Hề ngại ngùng gãi gãi đầu: “Cái đó à, tớ không xem TV”.

Nghiêm Tiểu Tiểu tức giận đến mức máu nóng bốc cả lên, mãi mới khôi phục lại được vẻ mặt lạnh lùng của đại mỹ nhân, “Tóm lại, Mộ Tử Khâm là của tôi, cái đứa không ngực không não không ngoại hình như cậu không được phép đến gần cậu ấy, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”.

Nghe vậy, Dụ Vi Hề không kìm được rùng mình một cái.

Thật đáng sợ, phim truyền hình bây giờ đúng là dễ làm hư trẻ con quá.

“Còn không mau đi đi!”. Nghiêm Tiểu Tiểu trừng mắt lườm cô.

Yếu không địch lại được mạnh, Dụ Vi Hề hết sức hèn nhát thu dọn đồ đạc, ỉu xìu bước đi.

Nhưng vừa mới đi ra khỏi sân bóng rổ thì lại bị Mộ Tử Khâm kéo cổ áo, dễ dàng túm về, “Bọn họ vừa uy hiếp cậu à?”.

Dụ Vi Hề gãi gãi đầu, nói: “Hình như vậy”.

“Lẽ nào cậu cứ chịu khuất phục như thế?”. Mộ Tử Khâm hỏi.

“Nếu không thì chẳng lẽ tớ phải đánh nhau với họ à?”. Dụ Vi Hề khoát khoát tay, “Tớ còn chưa muốn chết sớm như vậy”.


“Ai nói phải đánh nhau?”. Mộ Tử Khâm cười nhạt, “Dùng cái miệng cậu là được rồi”.

“Là sao?”. Dụ Vi Hề không hiểu.

Mộ Tử Khâm kề sát vào cô, nói nhỏ vào tai một hồi.

Đuổi được Dụ Vi Hề đi xong, Nghiêm Tiểu Tiểu đắc ý ngồi trên khán đài.

“Tiểu Tiểu, cậu nghĩ Dụ Vi Hề kia liệu có chịu nghe lời không?”. Nữ sinh nhuộm tóc vàng ngồi bên trái Nghiêm Tiểu Tiểu hỏi.

Nghiêm Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng, “Cô ta dám không nghe, tớ sẽ khiến cho cô ta phải khóc lóc xin chuyển trường”.

“Đúng vậy, kẻ đắc tội với Tiểu Tiểu nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp”. Nữ sinh có một hình xăm đầu lâu trên cánh tay ngồi bên phải Nghiêm Tiểu Tiểu vội nịnh hót.

Mấy người đó đang nói chuyện bỗng phát hiện ra Dụ Vi Hề đã quay lại không biết từ lúc nào, đang đứng phía sau bọn họ.

“Tôi thấy phải dạy dỗ cậu một trận rồi”. Nghiêm Tiểu Tiểu đứng dậy, chuẩn bị ra tay.

Dụ Vi Hề hít sâu một hơi rồi lại một hơi nữa nói ra những lời Mộ Tử Khâm vừa dạy: “Nghiêm Tiểu Tiểu, cái đồ xấu xí này, ngực đã to đến mức sắp chảy xuống dưới nách rồi, mũi thì bẹp như bị thầy thể dục dùng gậy bóng chày đập vào ấy, mắt thì sưng vù như mắt cá vàng, môi thì dày như hai cái dạ dày nướng, chân ngắn đến mức phải mua xe đạp dành cho trẻ em, bụng toàn thịt nhìn cứ như có thai năm tháng, lớn lên nhìn xấu như ma, đứng cùng tôi người ta còn tưởng tôi bị quỷ đến đòi nợ, cậu có tư cách gì mà đến uy hiếp tôi? Nói cho cậu biết, sau này mà còn dám tới gây chuyên với tôi thì tôi tuyệt đối sẽ diệt sạch cả cậu và tổ tiên khủng long của cậu không cần lí do!”.

Mắng xong, Dụ Vi Hề vội vàng hít một hơi thật sâu. Không ổn, sắp không thở nổi nữa rồi, mắng chửi người quả thực còn mệt hơn cả đánh nhau.

Có điều cũng may hiệu quả không tệ, Nghiêm Tiểu Tiểu sau khi nghe xong mắt dần dần ngân ngấn nước, cuối cùng che mặt, khóc hu hu chạy ra ngoài.

Dụ Vi Hề há hốc mồm, một chiêu này Mộ Tử Khâm dạy cho mình thật lợi hại!

“Thế nào? Lợi hại không?”. Mộ Tử Khâm không biết từ đâu chui ra, nhướn nhướn đôi lông mày đẹp.

“Ừ, ừ, ừ”. Dụ Vi Hề vội vàng gật đầu.


“Lại đây, cầm đồng phục thi đấu đi giặt cho tôi, là cho kĩ, đến trận đấu cuối tuần này thì đưa tới cho tôi”. Mộ Tử Khâm đưa bộ đồng phục của mình cho cô.

“Sao lại bắt tớ làm mấy việc này?”. Dụ Vi Hề không hiểu nổi.

Mộ Tử Khâm hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt nhìn cô: “Vì tôi vừa giúp cậu”.

Nhưng dù sao Nghiêm Tiểu Tiểu cũng là tại cậu rước lấy mà! Dụ Vi Hề nói thầm trong lòng nhưng đành chấp nhận số phận cầm bộ đồng phục bóng rổ của anh.

Quên đi, cô đúng là một người có mệnh khổ phải làm cu li mà.

Cầm bộ đồng phục, Dụ Vi Hề về đến nhà lại thấy người mẹ luôn luôn bận rộn của mình đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt ngỡ ngàng.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”. Dụ Vi Hề lo lắng hỏi.

“Vi Hề, con lại đây ngồi trước đi”. Hồ An Ny vỗ vỗ chỗ sofa bên cạnh.

Dụ Vi Hề làm theo, trong lòng hơi sốt ruột vì nghĩ trong nhà đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

“Vi Hề, con còn nhớ mẹ đã từng nhắc đến bác sĩ Lưu Tử Lân với con không?”. Hồ An Ny cụp mắt xuống, mặt hơi ửng đỏ, “Chú ấy, chú ấy hôm nay đã cầu hôn mẹ”.

“Thật ạ?”. Dụ Vi Hề vui vẻ thay mẹ cô.

Từ mười năm trước khi cha qua đời, mẹ đã dồn tất cả sức lực vào công việc, chưa từng quan tâm đến bản thân. Bây giờ cuối cùng đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, người làm con gái sao có thể không vui chứ.

“Mẹ, mẹ đồng ý rồi à?”. Dụ Vi Hề vội vàng hỏi: “Chú Lưu là một Vương lão ngũ kim cương (chỉ người đàn ông tốt), mẹ nên nắm lấy”.

“Mẹ còn chưa đồng ý”. Hồ An Ny nhìn con gái, có phần khó xử: “Chú ấy phải sang Mỹ công tác ngay, muốn chúng ta cũng đi cùng, mẹ lo... con không thích”.

Đi Mỹ? Thế chẳng phải là rời khỏi đây ư?

Trong đầu Dụ Vi Hề bỗng nhiên dần dần hiện lên mất khuôn mặt, Lâm Nhan Ngạn, Ngô Luật Quần, còn cả... Mộ Tử Khâm.

Sau này, sẽ không thể gặp lại bọn họ nữa.

“Vi Hề, nếu như con không muốn, mẹ lập tức đi từ chối chú ấy, không sao đâu”. Hồ An Ny cười gượng.

Nhìn mẹ cố gắng giấu đi sự thất vọng trong mắt, Dụ Vi Hề ngay lập tức quyết định, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của mẹ. Vì vậy, cô cười gật đầu, “Mẹ, chú Lưu là người tốt, lấy chú ấy nhất định rất tốt. Hơn nữa, đi Mỹ cũng chẳng có gì không được cả, vừa lúc con có thể ra nước ngoài thể nghiệm cuộc sống... Mẹ, mau


đồng ý với người ta đi!”.

Hồ An Ny liên tục gật đầu, “Ừ, bây giờ mẹ phải đi cho chú ấy một câu trả lời thuyết phục đây”.

Đến lúc mẹ đi rồi, Dụ Vi Hề một mình ngồi trong phòng khách, ngây người kinh ngạc một lúc lâu mãi đến khi tiếng chuông điện thoại lôi cô ra khỏi mạch suy nghĩ. Điện thoại không ngờ lại là của Trịnh Dịch Phong gọi nói anh đang chờ cô trước cửa nhà. Cúp điện thoại xong, trong lòng Dụ Vi Hề cảm thấy bất ổn, thực sự không hiểu Trịnh Dịch Phong tìm mình làm gì. Từ lần trước sau khi tặng quà, Trịnh Dịch Phong dần dần xa lánh cô. Tháng trước, Dụ Vi Hề nghe nói anh đi học đại học ở vùng khác, vốn tưởng rằng từ nay về sau cũng sẽ không gặp lại, thực sự không ngờ anh sẽ đến tìm cô vào lúc này.

Lẽ nào, là tới nói rõ? Nghĩ vậy, Dụ Vi Hề lo lắng đến run cả tay, rất nhanh chỉnh trang lại hình tượng của mình cho thật tốt, xuống lầu. Mở rộng cửa, Trịnh Dịch Phong quả nhiên đứng ở trước cửa nhà.

“Cậu vào nhà ngồi đi”. Dụ Vi Hề mời.

Trịnh Dịch Phong lắc đầu, sắc mặt rất nghiêm túc.

“Thế cậu tìm tớ có chuyện gì à?”. Dụ Vi Hề hỏi.

“Tớ muốn trả lại cái này cho cậu”. Trịnh Dịch Phong đưa cho cô một hộp quà, mặt vẫn rất nghiêm túc.

Dụ Vi Hề nhận lấy, phát hiện đó là món quà lúc trước cô tặng anh, thắc mắc: “Cậu không thích sao?”. Hu hu hu, quả nhiên là ghét mình vì tay nghề kém mà.

Sắc mặt Trịnh Dịch Phong u ám, một lúc lâu sau, rốt cục đau lòng mà nói rằng: “Tớ cứ tưởng rằng cậu là một người con gái trong sáng, không ngờ... Aiz”.

Thở một tiếng thật dài xong, Trịnh Dịch Phong xoay người không chút lưu luyến bước ra dưới ánh mặt trời nóng đốt người.

Dụ Vi Hề nghi hoặc đầy mình, cô, cô thế nào mà không trong sáng? Mở hộp quà ra, nhìn thấy vật bên trong đó, Dụ Vi Hề lập tức đơ luôn tại chỗ.

Đĩa A (Adult=đĩa người lớn), đó là đĩa A! Lại còn là bản xịn nữa!

Sao lại thế? Rõ ràng cái mình tặng là khăn quàng cổ cơ mà? Sao trong nháy mắt lại biến thành đĩa A?

Thảo nào sau khi nhận quà Trịnh Dịch Phong không thèm để ý tới cô nữa, chẳng trách vừa rồi anh nói cô không trong sáng, hoá ra đều là tại cái này! Dụ Vi Hề ra sức cắn ngón tay, nhớ lại thật kỹ. Lúc ánh mắt lướt qua bộ đồng phục bóng rổ, tia chớp tách đôi hòn đá, cô bừng tỉnh ngộ.

Là Mộ Tử Khâm. Cậu ta thừa dịp mình lên văn phòng đã lén đổi quà.

Thật quá đáng! Máu nóng bốc lên đỉnh đầu, sao có thể bày ra trò đùa dai này làm huỷ diệt mối tình đầu vừa chớm nở của cô chứ! Dụ Vi Hề ngồi trên sofa, tức giận đến run người, lập tức nảy ra ý muốn tìm cách băm Mộ Tử Khâm thành trăm mảnh. Cô muốn lao tới trước mặt Mộ Tử Khâm, cắn hắn, chửi hắn, đạp thật mạnh vào “tiểu đệ đệ” của hắn một vạn lần.

Nhưng cô đành phải bình tĩnh lại. Đánh, cô đánh không lại. Chửi, cô vừa được lĩnh giáo rồi, càng không có phần thắng. Không được, giao chiến chính diện với cậu ta thì người bị thiệt chỉ có thể là mình thôi.

Ánh mắt Dụ Vi Hề lần thứ hai di chuyển đến trên bộ đồng phục thi đấu, bỗng nhiên mắt chậm rãi, chậm rãi nheo lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận