“Vì thế sau đó khi cậu đến tìm tôi, tôi đã lừa cậu là Vi Hề đã đi châu Âu với Giản Vu Ngôn”. Lâm Nhan Ngạn nói: “Mọi chuyện là vậy”.
“Vậy Vi Hề bây giờ đang ở đâu?”. Mộ Tử Khâm hỏi.
“Nói cho cậu biết cũng được, có điều, trước hết cậu phải cho chúng tôi biết rốt cuộc cậu có yêu Vi Hề hay không”. Lâm Nhan Ngạn hỏi.
Mộ Tử Khâm sốt ruột, “Sao tôi phải trả lời câu hỏi này của cậu? Mau nói cho tôi biết Vi Hề đang ở đâu!”.
“Không được”. Thái độ Lâm Nhan Ngạn rất kiên quyết, “Tôi cứ muốn nghe chính miệng cậu nói yêu cậu ấy cơ”.
“Lâm! Nhan! Ngạn!”. Mộ Tử Khâm trừng mắt nhìn cô, ánh mắt bắt đầu bốc hoả.
“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu”. Lâm Nhan Ngạn thổi thổi móng tay, “Mẹ Vi Hề ở bên Mỹ đang rất nóng lòng tìm bạn trai cho cậu ấy đây, chậm thêm chút nữa chỉ sợ cậu sẽ không làm gì được nữa đâu”.
Mộ Tử Khâm vẫn trầm mặc, hàm dưới căng ra, gân xanh hai bên thái dương cũng nổi lên. Ngô Luật Quần vội vàng dùng thân mình bảo vệ cho Lâm Nhan Ngạn, rất sợ Mộ Tử Khâm trong phút kích động sẽ giết cô bịt đầu mối.
Nhưng đúng lúc này, Mộ Tử Khâm lại nói tuy khẽ mà rõ ràng, “Đúng, tôi yêu cô ấy, tôi yêu Dụ Vi Hề”.
Không chỉ có Lâm Nhan Ngạn mà ngay cả Ngô Luật Quần cũng vô cùng kinh ngạc. Không ngờ Mộ Tử Khâm cũng sẽ nói mấy lời này? Cậu ta thực sự nói ra rồi?!
Vừa dứt lời thì có tiếng động phát ra từ trên cầu thang, Mộ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn thấy Dụ Vi Hề.
Cô đứng trên cầu thang, nhìn anh thật chăm chú, trong ánh mắt có kinh ngạc, có kích động, có vui mừng, có yêu thương.
Trong tình cảnh đó, Mộ Tử Khâm lại cắn chặt răng, tay nắm chặt đến phát ra tiếng canh cách. Khi anh đi khắp thế giới tìm kiếm thì không ngờ cô gái này lại bình tĩnh ngồi đợi ở đây? Nghĩ vậy, Mộ Tử Khâm hét lên một tiếng, xông luôn lên kéo Dụ Vi Hề vào căn phòng trên lầu.
“Anh chưa từng thấy cậu ta giận dữ như vậy bao giờ, Vi Hề không sao chứ?”. Ngô Luật Quần lo lắng.
“Cậu ấy nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, có điều đấy cũng là báo ứng cho việc cậu ấy phá hoại tiệc cưới của em thôi”. Lâm Nhan Ngạn lộ ra ánh mắt khát máu, “Kẻ phá hỏng hôn lễ của ta tất cả sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp”.
Nghe vậy, Ngô Luật Quần rùng mình một cái. Xem ra, sau này mình phải tự cầu nhiều phúc rồi.
Khoá chặt cửa vào xong, lửa giận tích tụ đã lâu của Mộ Tử Khâm rốt cục cũng bùng lên, anh nắm hai vai cô, hét ầm lên: “Dụ Vi Hề, em thật to gan, dám đùa giỡn với anh!”.
Dụ Vi Hề lần này không hề sợ hãi, trong ánh mắt cô ẩn chứa nét vui mừng, “Mộ Tử Khâm, anh... thực sự yêu em ư?”.
Mặt Mộ Tử Khâm hơi đỏ lên, cứng miệng nói: “Ai bảo anh yêu em, anh chỉ là muốn biết chỗ em đang ở từ miệng Lâm Nhan Ngạn rồi tóm em về cho một trận thôi”.
Dụ Vi Hề lẳng lặng nhìn Mộ Tử Khâm. Anh gầy và tiều tụy đi nhiều, râu không cạo rậm hẳn lên. Xem ra, hai tháng qua anh đã chịu không ít cực khổ.
Trong nháy mắt cô hiểu ra, nếu như mình không quan trọng, nếu như anh ấy không yêu mình thì tại sao phải vất vả đuổi theo như vậy chứ?
Dụ Vi Hề cụp mắt xuống, vòng tay níu cổ anh, chủ động hôn, “Mộ Tử Khâm, em yêu anh”.
Mộ Tử Khâm nhìn cô thật chăm chú, “Em nói cái gì?”.
Dụ Vi Hề chậm rãi nói: “Em nói rằng em yêu anh, rất yêu, rất yêu anh”.
“Nếu vậy thì hãy mở cái này ra đi”. Mộ Tử Khâm lấy quả cầu hương bằng bạc ra đưa cho cô.
Dụ Vi Hề làm theo, cô kinh ngạc phát hiện ra bên trong nó có một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh.
Mộ Tử Khâm cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, quì một gối xuống, nói ba chữ: “Lấy anh nhé”.
Khoé miệng Dụ Vi Hề không kìm được cong lên, nhưng nước mắt cô cũng không nhịn được mà rơi xuống.
“Sao thế?”. Trong giọng nói của Mộ Tử Khâm lộ vẻ lo lắng, “Đồng ý hay là không đồng ý?”.
“Nếu”, Dụ Vi Hề hít hít mũi, “Nếu em không đồng ý thì sao?”.
“Thì anh sẽ nhốt em vào một chỗ cùng anh cho đến khi nào em đồng ý mới thôi”. Mộ Tử Khâm trả lời như thế.
Dụ Vi Hề cười ra tiếng. Đây chính là Mộ Tử Khâm, một Mộ Tử Khâm ngang ngược, độc mồm độc miệng; một Mộ Tử Khâm yêu cô nhưng chưa bao giờ chịu nói ra; một Mộ Tử Khâm chỉ thuộc về cô mà thôi.
Dụ Vi Hề cầm lấy nhẫn kim cương, nói: “Muốn em lấy anh cũng được, nhưng trước hết phải đáp ứng một yêu cầu của em”.
“Yêu cầu gì?”. Mộ Tử Khâm hỏi dồn.
Dụ Vi Hề nói: “Từ nay về sau anh không được mắng em nữa”.
Mộ Tử Khâm nhíu mày, “Nhưng có rất nhiều lúc em đáng bị mắng”.
“Em đây không lấy chồng nữa!”. Dụ Vi Hề dỗi.
Mộ Tử Khâm đưa ra cách nhân nhượng, “Cùng lắm thì lúc nào anh mắng, em hãy dùng hành động bịt miệng anh lại, thế là được chứ gì”.
Dụ Vi Hề sẵng giọng: “Vậy chẳng phải có lợi cho anh quá à?... Thế này đi, nếu như anh mà mắng em thì hôm đó đi mà ngủ một mình”.
Mộ Tử Khâm đấu tranh tư tưởng hết sức kịch liệt, rốt cục cắn răng đồng ý, “Được, quyết định thế đi!”.
Dụ Vi Hề mỉm cười đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của mình, “Thế thì được, em đồng ý lấy anh”.
Sau đó, cô lau nước mắt, nói: “Đúng rồi, chúng ta đi ra ngoài nói cho hai người Nhan Ngạn biết tin tốt này đi”.
Ai ngờ vừa mới đứng lên Mộ Tử Khâm đã vươn tay ra ôm lấy cô, đẩy ngã lên vào giường.
“Anh làm gì thế?!”. Dụ Vi Hề ngạc nhiên.
Đáy mắt Mộ Tử Khâm bùng lên ngọn lửa dục vọng: “Dụ Vi Hề, em hại anh cấm dục hai tháng, hôm nay phải bù lại hết”.
“Đừng!”. Dụ Vi Hề giãy dụa, “Đây là nhà người khác mà!”.
“Không sao đâu, bọn họ sẽ hiểu cho chúng ta thôi”.
“Đừng, người anh hôi quá, còn chưa tắm nữa!”.
“Em nhìn như cái bánh bao mà anh vẫn làm được đấy thôi?”.
“Ai bảo em giống bánh bao? Mộ Tử Khâm anh tránh ra!”.
“Em nằm mơ!”.
“A, đừng có chạm vào đấy, tránh ra!”.
“Dụ Vi Hề, im miệng cho anh!”.
“Mộ Tử Khâm, cái đồ con sói háo sắc này! Ưm, ưm, ưm...”
Bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp tràn ngập.
Trong phòng, cảnh xuân kiều diễm.
Tương lai, tràn đầy hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...