Bần Hàn Tức Phụ

Editor: Đô Đô

"Từ nhi tiến cung?" Triệu Từ vừa ra cửa, Triệu mẫu liền lo lắng đến tìm La Tố.

Dù sao lần trước nhi tử mới bị hoàng đế phạt ở nhà suy nghĩ lỗi lầm đâu. Nếu nhi tử lại chọc giận Hoàng thượng, lần này còn không biết phải chịu cái hình phạt gì.

La Tố biết trong lòng Triệu mẫu lo lắng, trong lòng chính nàng cũng hết sức lo lắng. Dù sao xã hội vương quyền, cái gì đều kém quan trọng hơn tâm tình hoàng đế lão đại.

Có lẽ nàng cùng Triệu Từ có bên nhau hay không, đối với hoàng đế mà nói ảnh hưởng không lớn, hình như người ta chính là không ưa bọn họ ở một chỗ. Nếu bọn họ vẫn muốn cùng một chỗ, đây cũng là □□ trắng trợn đánh thể diện hoàng đế.

Bất quá nàng cũng không dám để Triệu mẫu một bó tuổi còn đi theo quan tâm, chỉ có thể lừa gạt lừa gạt bà nói, "Nương, không có chuyện gì, Triệu Từ tiến cung chính là bái kiến bệ hạ, sẽ không có chuyện gì, ngài cứ yên tâm đi."

"Chao ôi, ta lúc nào mới có thể thả xuống được." Triệu mẫu thở dài, lại nhìn La Tố, "Bất kể như thế nào, chúng ta đều là người một nhà, đại nha a, ngươi cũng đừng đi nữa. Liền hảo hảo cùng Từ nhi sống qua ngày a."

La Tố mím môi thẹn thùng gật đầu, "Biết rõ, nương."

Triệu mẫu cảm thấy an tâm đôi chút, lại nghĩ tới Triệu Từ, trong lòng cuối cùng bất an. Bà biết rõ, nếu như nói ra chân tướng, trước mặt chuyện này liền có thể giải quyết, Từ nhi cùng đại nha cũng sẽ không bị làm khó. Nhưng trong lòng bà vẫn không nỡ bỏ a, không bỏ được không có đứa con trai này. Cái nhi tử từ nhỏ liền thông minh có hiểu biết, là sinh mạng của bà a.

Hai người đang nói chuyện, gian ngoài Đại quản gia vội vội vàng vàng chạy đến, thấy Triệu mẫu liền cắm đầu ngã quỳ xuống đất, "Lão phu nhân, người trong cung đến."

Triệu mẫu vừa nghe, sợ hết hồn, gấp rút nhìn La Tố, "Chẳng lẽ lại muốn truyền đại nha tiến cung đi?"

La Tố vội hỏi, "Nương, ngươi đừng lo lắng, ta không sao." Tiết quý phi lần này gọi nàng vào cung, nhất định cũng là nhắc lại lời nói cũ mà thôi.

Đại quản gia vội vàng nói, "Phu nhân, không phải là truyền La đại nhân tiến cung, mà là gọi ngài vào cung. Lần này Tiết quý phi triệu kiến ngài tiến cung."


"A, gọi ta vào cung?"

Triệu mẫu sắc mặt trắng bệch.

Mặc dù trong lòng sợ hãi không thôi, Triệu mẫu còn là trang phục lộng lẫy một phen, vội vàng đi theo lão ma ma truyền gọi vào trong cung. Dọc theo đường đi, trong lòng bà đều nơm nớp lo sợ.

Bên trong cung, Triệu Từ vừa mới báo cáo chuyện mình ở Túc châu cho Chiêu Vũ Đế.

"Triệu Từ, ngươi lần này đối Đột Quyết đại chiến lập được kỳ công, lại thống trị Túc châu ôn dịch, cư công chí vĩ. Trẫm muốn hảo hảo ban thưởng cho ngươi. Hộ bộ thượng thư hiện giờ đã lớn tuổi, lần lượt trình sổ con muốn cáo lão hồi hương. Trẫm dự định phong ngươi làm hộ bộ thượng thư, ngày mai lâm triều, liền hạ thánh chỉ."

"Thỉnh Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Triệu Từ sắc mặt như thường quỳ xuống đất. "Vi thần hôm nay vào cung, một là bái kiến bệ hạ, hai là từ quan."

"Từ quan!" Chiêu Vũ Đế vỗ án, chắp tay sau lưng đi tới, "Triệu Từ, ngươi có biết, ngươi đang làm cái gì? Ngươi đã bao nhiêu tuổi, lúc này quả thật muốn từ quan?"

Triệu Từ cúi đầu nói, "Bệ hạ, vi thần ở Túc châu trải qua một cơn bệnh nặng, hiện giờ thân thể ngày càng khó chịu, cảm giác lực bất tòng tâm, còn thỉnh bệ hạ thành toàn vi thần, cho phép vi thần về quê tĩnh dưỡng."

"Triệu Từ!" Thanh âm Chiêu Vũ Đế giận dữ nói, "Hảo ngươi Triệu Văn Độ, biết rõ ý của trẫm, lại còn cố ý giả câm vờ điếc không hiểu? Triệu Văn Độ a Triệu Văn Độ, trẫm đây chính là muốn tốt cho ngươi cùng La thị, ngươi cũng đã biết, các ngươi vốn dĩ có thể có hảo tiền đồ. Chẳng lẽ thật sự cam lòng bỏ xuống hết thảy?"

Triệu Từ khẽ cười cười, trên mặt toàn bộ không đổi sắc, "Vi thần vốn là tiểu tử nhà quê, những thứ hảo tiền đồ này, nếu là không thuộc về vi thần, vi thần cũng không bắt buộc. Vi thần duy nhất chỉ hy vọng, có thể theo đuổi bản tâm mà sống." Hắn nói xong lần nữa dập đầu, "Thỉnh bệ hạ chấp thuận điều thỉnh cầu này của vi thần, đồ ban thưởng gì vi thần cũng không muốn, chỉ cần một điều thỉnh cầu này."

"Ngươi - -" Chiêu Vũ Đế tức giận gác tay xoay người sang chỗ khác.

Đối với La Tố cùng Triệu Từ hai người này, hắn là thật tâm không bỏ được buông tha. Triều đình hiện tại có thể có hôm nay, hai người này đều cư công chí vĩ. Nếu không phải bởi vì hai người đích xác trẻ tuổi, cộng thêm La Tố là nữ tử, hắn sớm liền cho quan to lộc hậu, phong tước cũng không tiếc, nguyên bản muốn tạm gác lại sau này cấp đế vương kế nhiệm sử dụng, lại không ngờ rằng hai người này sẽ gây ra chuyện như vậy.


Hắn chính là đế vương, tự nhiên sẽ không để ý những thứ này, nhưng nếu hai người này làm thân nhiễm bẩn, khiến người lên án, cũng không thể trọng dụng.

Nhưng hôm nay Triệu Văn Độ này, xem ra là hạ quyết tâm, nếu xử trí không kịp, chỉ sợ sẽ nháo trên triều đình và dưới dân gian nghị luận rối rít, chuyện này muốn dẹp cũng không thể dẹp được nữa.

Chiêu Vũ Đế đang  hai mặt khó xử, Tiết quý phi bên này cũng là trong lòng giật mình.

Nguyên lai Tiết quý phi vốn định thay hoàng đế lần nữa chia sẻ, để Triệu mẫu từ trong chu toàn, không chừng có thể khiến hai người kia buông tha lẫn nhau, đến lúc đó bệ hạ cũng không cần khó xử. Không nghĩ tới Triệu mẫu thế nhưng chấp nhận chuyện nhi tử thú vợ cũ của đại ca. Tiết quý phi tự nhiên không thể đồng ý, liền hù dọa vài câu, lại là không có đoán được, hôm nay sẽ nghe được một cái bí ẩn như vậy.

Triệu mẫu quỳ trên mặt đất lau nước mắt, "Nương nương, ngài nói cho Hoàng thượng đi, Từ nhi không phải là con trai ruột của ta, hắn cùng đại nha không có quan hệ thúc tẩu, bọn họ không phải là. Nương nương, ngài đừng trách tội bọn họ a, dân phụ van xin ngài."

Tiết quý phi kinh ngạc trong chốc lát mới phục hồi lại tinh thần, ý bảo cung nhân bên cạnh đỡ Triệu mẫu dậy.

Triệu mẫu được đỡ ngồi lên trên ghế dựa, còn đang dùng khăn tay lau nước mắt.

Tiết quý phi đợi bà bình tĩnh một lát, mới nói, "Ngươi nói Triệu Từ không phải là thân sinh nhi tử của ngươi, đây là thật?"

Triệu mẫu gật đầu, "Dân phụ tuyệt không dám nói dối, hắn thật sự không là thân sinh nhi tử của ta."

"Đem ngọn nguồn mọi chuyện nói ra."

"Là." Triệu mẫu lau sạch sẽ nước mắt, từ từ nói ra chuyện năm đó.

Nguyên lai hai mươi ba năm trước, Triệu mẫu mang thai đứa con thứ hai, đáng tiếc đứa nhỏ này mệnh không được tốt, gặp năm chiến loạn, mặc dù không có qua nhiều binh đao tai họa, nhưng là hạt thóc bên trong đất đai cũng không thu được, mọi người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đặc biệt là hài tử sinh hạ ở trong bão tuyết, đói khổ lạnh lẽo, hài tử không thể chịu đựng, Triệu phụ không muốn Triệu mẫu khổ sở, đại mùa đông ôm hài tử đi lên núi mai táng, nào ngờ lúc trở lại, lại ôm hài tử trở về, kia thế nhưng sắc mặt đỏ thắm, là cái khỏe mạnh hài tử.


Triệu phụ lừa gạt Triệu mẫu, nói con trai ruột của bọn họ đột nhiên sống lại, cho rằng hài tử còn nhỏ, cũng không thể phân biệt ra được. Ban đầu Triệu mẫu cũng bị lừa gạt, nhưng sau khi  tử tròn tháng, Triệu mẫu tựu chầm chậm phục hồi lại tinh thần. Hài tử dù sao cũng là từ bên trong bụng nàng đi ra, mẹ con liền tâm, cộng thêm hài tử có vết bớt đặc thù, Triệu mẫu trong lòng đều hiểu, cho nên liền biết Triệu phụ nói dối. Chuyện này hai vợ chồng cũng không có lại đề lên, hoàn toàn xem như đối phương không biết rõ, mãi cho đến giờ phút Triệu phụ hấp hối, mới nói ra chân tướng. Lúc trước hắn đem hài tử mai táng sau, lúc xuống núi liền gặp một cái lão mẫu đông cứng trong lòng che chở một hài tử, xem cách ăn mặc, hẳn là người phú quý. Lúc ấy rối loạn, chuyện như vậy cũng không ít, nếu là bình thường, Triệu phụ cũng không dám nhiều quản này nhàn sự, vừa lúc hắn đang đau nhức mất đi ái tử, liền cũng khởi lòng trắc ẩn, ôm hài tử trở về nhà lừa gạt là thân nhi nhà mình.

Nói đến đây, thanh âm Triệu mẫu khàn khàn, "Lão nhân nhà ta vốn dĩ cũng muốn nói cho Từ nhi biết chân tướng, giúp hắn đi tìm thân nhân, nhưng đúng lúc đại nhi tử của dân phụ sống chết không rõ, dân phụ có tư tâm, không bỏ được mất đi đứa con trai này, liền liên tục gạt hắn."

Tiết quý phi mặt mũi tràn đầy ngưng trọng, "Địa phương ngày đó các ngươi nhặt được Triệu Từ, chính là Bì Lăng huyện?"

"Là."

Tiết quý phi truy vấn, "Ngươi còn nhớ ngày đó hắn mặc thế nào không?"

"Còn nhớ, là một bộ y phục tơ lụa màu đỏ, bên trên thêu tam dương khai thái, dân phụ cho tới bây giờ chưa thấy qua chất vải tốt như vậy, lúc ấy cố ý giữ lại. Bộ y phục kia hiện giờ vẫn còn như mới, đến Bắc Đô thành dân phụ cũng mang theo."

Tiết quý phi nghe vậy, thần sắc hết sức kích động, hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, "Hảo, ngươi cho người đem bộ y phục kia đưa tới cho Bản cung xem một chút."

Triệu mẫu kinh ngạc nói, "Nương nương, ngài..."

"Bản cung muốn đích thân xem một chút, mới có thể xác nhận." Tiết quý phi tròng mắt hơi híp, nhìn ra ngoài điện.

Rất nhanh, đại thái giám bên người Tiết quý phi liền vội vàng đem việc này báo cho Ngô Dung biết.

Lúc Ngô Dung tiến vào, Chiêu Vũ Đế đang cùng Triệu Từ giằng co. Cuối cùng, Chiêu Vũ Đế rõ ràng rơi vào thế hạ phong, thần sắc hơi dãn ra.

Ngô Dung thấy thế, vội vàng chạy tới, nhỏ giọng đem tin tức bẩm báo một lần.

Chiêu Vũ Đế nghe vậy, trong mắt hiện lên tinh quang, nhanh chóng nhìn Triệu Từ một cái, đứng lên nói, "Thật vậy?"

Ngô Dung nói, "Là người bên cạnh nương nương chính mình đến nói, nhất định không sai được."


Chiêu Vũ Đế đi một vòng, nhìn Triệu Từ một cái, "Ngươi trước ở lại đây suy nghĩ thật kỹ, đợi trẫm quay lại." Nói xong vung tay áo sải bước rời đi.

Bên trong Phượng cung, Tiết quý phi đang mong chờ tin tức của Chiêu Vũ Đế. Không đầy một lát liền nghe tin Chiêu Vũ Đế chạy tới. Nàng vội vàng sửa sang sơ lại, liền đi ra ngoài điện nghênh đón.

Chiêu Vũ Đế thấy Tiết quý phi, thần sắc vội vàng nói, "Ái phi, lời ngươi nói là thật? Nhi tử Tiết Nam chính là Triệu Từ?"

Tiết Nam trong miệng Chiêu Vũ Đế chính là Tiết quý phi thân huynh trưởng, Định quốc hầu quá cố.

Tiết quý phi đỏ hồng mắt nói, "Chuyện này thần thiếp cũng không phải là hoàn toàn khẳng định, nhưng theo lời Triệu lão phu nhân nói tình hình lúc đó, thời gian như vậy, còn có địa phương nhìn thấy hài tử, thậm chí vải tơ bao lấy hài tử, đều hết sức trùng hợp. Cho nên thần thiếp làm suy đoán, nhi tử huynh trưởng còn sống, lúc trước vú nuôi của đại tẩu mang theo hắn trốn đi, còn không tìm được huynh trưởng, đã chết ở Bì Lăng huyện."

Chiêu Vũ Đế nghe vậy, trong lòng chấn động, "Thật sự là vậy, Định quốc hầu ở dưới suối vàng có biết cũng vui mừng."

Tiết quý phi nghe vậy, quỳ xuống đất, "Bệ hạ, thần thiếp khẩn cầu bệ hạ điều tra chuyện này, nếu như huyết mạch của huynh trưởng thật sự còn ở nhân gian, cầu xin bệ hạ giúp hắn nhận tổ quy tông, kéo dài huyết mạch phủ Định quốc Hầu."

Chiêu Vũ Đế đỡ nàng dậy, đồng ý nói, "Đây là tự nhiên. Lúc trước Tiết Nam vì Đại Chu, chết trận sa trường, đại tẩu ngươi tuy là nữ nhân nhưng lại không hề thua kém đấng mày râu. Nếu như quả thật là cốt nhục của bọn họ, trẫm tất nhiên sẽ không để cho hắn lưu lạc ở bên ngoài."

Tiết quý phi lúc này mới yên tâm lại, động tình nói, "Thiếp xin tạ ơn bệ hạ trước."

Triệu Từ ở cung Thái Cực chờ mãi không thấy Chiêu Vũ Đế đến, trong lòng đang âm thầm tính toán làm thế nào mới khiến hoàng đế gật đầu đồng ý cho hắn quy ẩn, Ngô Dung liền vội vội vàng vàng chạy đến truyền lời, "Triệu đại nhân, bệ hạ truyền chỉ bảo ngài mau chóng hồi phủ, chờ đợi triệu kiến."

Triệu Từ trong lòng buồn bực, thầm nói "Chẳng lẽ bệ hạ muốn dùng kế hoãn binh?"

Mặc dù trong lòng do dự, nhưng hoàng đế không biểu hiện ra ngoài, Triệu Từ tự nhiên cũng chỉ có thể trở về.

Dọc theo đường đi, hắn đều suy đoán chuyện này có khả năng chuyển biến tốt. Trước hắn rõ ràng đã phát giác được thái độ của hoàng đế thoáng có chút dãn ra. Nếu kiên trì thêm một phen nữa, rất có thể sẽ được việc. Chỉ là không biết, tại sao hoàng thượng lại rời đi?

Triệu Từ nhíu mày, lần trước sở dĩ hắn có thể ở trước mặt La Tố biểu hiện tự tin như vậy, vì biết rõ, mình và La Tố ở trong lòng của hoàng thượng có giá trị sử dụng. Hoàng thượng không phải là hôn quân, sẽ không vì những chuyện này mà chém đầu bọn họ, cho nên hắn mới phóng tay một lần. Chỉ là không biết lần sau có còn cơ hội như vậy hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui