Chung Cảnh đang vòng tay ôm lấy cô, tay đặt trêи cánh ʍôиɠ của cô.
Bỗng anh cảm thấy mình chạm vào một vũng gì đó dính dính, ngẩng đầu mượn ánh sáng từ mặt trăng để xem, là chất dịch màu trắng, đưa đến gần mũi để ngửi, một mùi tanh quen thuộc, đó là tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh.
Anh chợt hiểu ra, có lẽ cô gái này xuyên không đến đây với hình dáng không hoàn chỉnh, cũng tức là cơ thể cô như cái vợt, tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh bắn vào trong cơ thể cô sẽ nhanh chóng chảy ra khỏi người cô từ vô số khe hở nhỏ.
Đối với tình trạng không cần phải có mối lo về sau có lợi cho anh như thế này, anh hẳn là phải vui mới đúng, nhưng anh không rõ rốt cuộc cảm giác buồn bực trong người là vì sao.
Mỗi lần đều là cô đến tìm anh, lúc nào đến lúc nào đi, có lẽ nào một ngày nào đó cô đột nhiên sẽ không bao giờ xuất hiện nữa? Những chuyện như vậy anh đều không cách nào nắm bắt được.
Đối với con người trước giờ đều thích nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay như anh, cảm giác mất khống chế này, vừa khiến anh buồn phiền chơi vơi, vừa khiến anh chìm đắm càng sâu không thể thoát ra được.
Trước đây anh từng chú ý đến, mỗi lần cô đến tìm anh, đều sẽ ở lại khoảng năm sáu tiếng đồng hồ.
Nhưng lần này cô đã đến không đúng địa điểm, lát nữa sau khi buổi tiệc kết thúc, anh đâu thể bỏ đi để lại cô ở đây một mình được?
Anh đang nghĩ đến những điều này thì phía sau rèm cửa vang lên tiếng trò chuyện.
“Chung Cảnh đâu?” Giọng nói quen thuộc của một cô gái.
“Tiểu Chung tổng đang ở ban công.” Hàn Khải Minh trả lời.
“Một mình anh ấy à?”
“Vâng ạ.”
Hàn Khải Minh phải chặn Tuyên Lộ lại: “Cô Tuyên, tiểu Chung tổng nói rằng không được làm phiền anh ấy.”
“Anh ấy ở một mình, tôi đi bầu bạn với anh ấy.”
“Cô Tuyên…” Hàn Khải Minh cố gắng hoàn thành chức trách, kiên trì vươn tay ngăn cản: “Cô đừng làm vậy, tiểu Chung Tổng sẽ không vui đâu.”
Tuyên Lộ nhếch đôi lông mày chải chuốt đẹp đẽ: “Tiểu Hàn, cậu không phải anh ấy, làm sao cậu biết anh ấy sẽ không vui?”
Ẩn ý của Tuyên Lộ là cô ta cảm thấy anh gặp được mình sẽ thấy vui.
“…” Hàn Khải Minh cạn lời: “Cô Tuyên à…”
Cậu ấy còn định nói gì nó thì phía sau rèm chợt vang lên giọng nói của Chung Cảnh: “Tiểu Hàn, cậu hết việc ở đây rồi.”
Tuyên Lộ nở nụ cười liếc nhìn Hàn Khải Minh, vén rèm bước ra ban công.
“Một mình anh ở đây làm gì?”
Chung Cảnh một tay đỡ lấy thành lan can đứng hướng về phía ngoài ban công, nghiêng đầu nhìn lướt qua Tuyên Lộ: “Hút điếu thuốc.”
Người con gái không thể nhìn thấy được ấy đang mệt mỏi cuộn tròn trong lòng anh, nửa dựa vào lan can nửa dựa vào người anh, có vẻ vẫn chưa khôi phục lại, cơ thể vẫn mềm như nước.
Tuyên Lộ bật cười, bước đến bên cạnh: “Chung Cảnh, quan hệ giữa hai ta, có phải nên có một câu trả lời rõ ràng hay không?”
Hai người họ đã hẹn vài lần, nhưng vẫn không có tiến triển gì mấy, ngoại trừ việc có một hôm bọn họ suýt chút nữa đã rủ nhau vào khách sạn nhưng cuối cùng kế hoạch lại bị phá hỏng.
Cho đến tận bây giờ, Chung Cảnh vẫn giữ thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao với cô ta, buổi tiệc hôm nay hai người họ cũng mạnh ai nấy tới.
Cô ta không kiềm được muốn hỏi cho ra lẽ.
Chung Cảnh nghe vậy liền chau mày, nếu như không phải do người con gái đang nằm trong lòng anh, rất có thể anh đã hẹn hò với Tuyên Lộ từ lâu, dù sao cả hai đều có vẻ ngoài và thân phận vô cùng xứng đôi, anh cũng không ghét cô ta.
Nhưng bây giờ anh đã có một cô gái “xuyên” qua và mời gọi anh bất cứ lúc nào, khiến anh nghiện không thể thoát.
Tuy Chung Cảnh không phải là người đàn ông tốt gì, nhưng anh khinh thường làm mấy chuyện như bắt cá hai tay.
“Tôi cảm thấy chúng ta vẫn là bạn thì tốt hơn.” Anh nói thẳng.
Nét mặt Tuyên Lộ cứng đơ hai giây, ánh mắt từ bất ngờ đến tổn thương, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cô ta là một cô gái kiêu ngạo, cho dù là khi bị từ chối cũng sẽ không để mất đi thần thái.
Tuyên Lộ mỉm cười: “Được thôi.”
Cô ta kiễng chân hôn lên má người đàn ông, một tay nắm lấy cánh tay của Chung Cảnh, một tay khác định vòng qua ôm lấy cổ anh, thế nhưng tay lại chạm phải tấm lưng trần trụi của Khương Diên.
Tuyên Lộ giật mình, lùi về sau một bước, ré lên: “Đó là cái gì vậy?”
Trong ánh mắt Chung Cảnh xẹt qua một tia sáng lạ, anh buông cô gái trong lòng ra, xoay người bình tĩnh hỏi ngược lại: “Cái gì là cái gì?”
Tuyên Lộ nhìn chằm chằm bàn tay của mình, rõ ràng vừa rồi cô ta đã chạm được vào tấm lưng của một cô gái, tấm lưng ấm áp và cả mái tóc dài, thế nhưng bên cạnh Chung Cảnh lại trống không, hoàn toàn không có cô gái nào cả.
Cô ta lại vươn tay thử đụng vào vai anh để thăm dò, lần này thì cô ta chẳng sờ thấy gì.
Lẽ nào là ảo giác của mình?
Hoặc có lẽ là gặp ma?
“Chung Cảnh, anh, vừa nãy anh không cảm nhận được gì hay sao?” Cô ta cẩn thận dò hỏi.
Chung Cảnh tiếp tục giả vờ: “Cảm nhận gì?”
“Anh…” Tuyên Lộ ngẫm nghĩ một lúc, bình tĩnh lại, đây chắc là ảo giác của cô ta, làm sao có thể có cô gái nào cơ chứ.
“Không sao đâu.
Tôi về trước đây.”
“Ừm.”
Sau khi Tuyên Lộ rời khỏi, Chung Cảnh với tay bắt lấy tay của cô gái ấy, anh viết vào lòng bàn tay cô: Tôi ở lại với em.
Khương Diên hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô đã mặc lại chiếc đầm ngủ, nhưng cơ thể vẫn bị nhốt lại nơi ban công này không cách nào về giường mình đi ngủ, cô cũng không nghĩ gì nhiều, viết lại câu trả lời trêи tay anh: Vâng.
Hai người ngồi trêи mặt đất tựa người vào nhau, cả hai đều im lặng, để mặc cho thời gian của đêm tối cứ thế trôi qua.
Ba giờ sáng, Chung Cảnh bởi vì mất đi điểm tựa mà ngã xuống đất mà choàng tỉnh giấc.
Anh ngồi dậy.
Buổi tiệc đã kết thúc từ lâu.
Hàn Khải Minh đang đợi anh ở dưới lầu.
Hộp đêm tư nhân nơi tổ chức buổi tiệc này tọa lạc ở địa điểm khá xa thành phố, anh nhìn ra bên ngoài ban công, sắc trăng sáng rỡ, bóng cây la đà.
Anh đột nhiên không thể phân biệt rõ được hành động ở cạnh bảo vệ cô gái ấy là do bản năng lịch lãm trong xương của mình mách bảo anh phải làm như vậy, hay là vì lòng độc chiếm kỳ lạ đang tác oai tác oái khiến anh không muốn để người khác chạm vào cô.
Có lẽ nào anh đã thích cô?
Anh bật cười.
Làm sao có thể, anh ngay cả dáng vẻ của cô trông thế nào cũng không biết.
Anh lắc đầu, vén rèm rời khỏi ban công..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...