Bần Gia Nữ

“Thê tử của thúc ấy không có người nhà sao? Thật là đáng thương.” Tiểu Lão Hổ thương hại nói.

Trương Tiểu Oản không nhịn được cười ôm hắn vào lòng, nhân thể nói với hắn một chút chuyện về những gia đình đáng thương.

Cho dù đứa con trai này của nàng trời sinh tính tình thô bạo nàng cũng muốn tận lực dạy hắn lòng dạ rộng lớn, nhân sinh trăm sắc thái, trên đời này có rất nhiều người khác nhau. Về sau hắn phải thông minh đối kháng với những người lợi hại hơn hắn nhưng cũng không thể khinh thường những người nhỏ yếu, giống như lúc hắn còn chưa mạnh mẽ bị những kẻ khác bắt nạt vậy.

Có lẽ nàng không dạy được nhiều nhưng có thể dạy bao nhiêu thì dạy bấy nhiêu. Nàng cũng không phải muốn dạy hắn trở thành quá mức thiện lương mà chỉ muốn hắn biết đôi khi cho người khác một con đường cũng là cho mình một con đường. Nàng không thể canh giữ bên cạnh tiểu nam tử hán của nàng của đời nên đành phải tận lực giáo dục hắn một ít đạo lý giúp con đường của hắn thông thuận hơn.

Rốt cuộc đây cũng xuất phát từ sự ích kỷ của nàng.

*******

Mùa đông ở kinh giao này lạnh hơn ở phía nam của bọn họ một chút. Mắt nhìn thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, bên ngoài cũng không thể đi lại.

May mà trước đó Trương Tiểu Oản đã chuẩn bị, dầu trong nhà cần dùng đã đươc Trương Tiểu Oản dùng xe đẩy ta kéo về lúc mới vào đông. Đến củi lửa nàng cũng mua hơn hai mươi gánh từ những người trong thôn. Nàng chi thêm tiền mua thịt làm thịt khô, mỗi ngày nấu một ít cháo, bên trong cho chút thịt khô, lại thêm một cái trứng gà cho Tiểu Lão Hổ ăn kèm chút dưa muối thì cũng không đến nỗi nào.

Bọn họ ăn như thế cũng nô thật sự, trong mùa đông này hai mẹ con ở nhà, mọi việc cũng coi như thuận lợi.

Tiểu lão hổ cũng chưa từng trải qua mùa đông lạnh như thế này bao giờ nhưng hắn mặc ấm áp, trong nhà cũng có giường lò nên hắn cũng không cảm thấy mùa đông này khác ở quê bao nhiêu. Thậm chí buổi sáng mỗi ngày hắn sẽ ra ngoài trời tuyết đứng tấn, trong lòng cảm thấy mình đàn ông chết đi được.

Nhưng vào đông rốt cuộc đi ra ngoài không tiện, cũng không thể ở bên ngoài quá lâu nên thời gian Tiểu Lão Hổ ở trong nhà luyện chữ cũng nhiều hơn. Qua một mùa đông, hắn biết thêm rất nhiều chữ.

Lúc này, Trương Tiểu Oản phát hiện nàng có thể dạy hắn biết chữ, nhưng có nhiều học vấn trong sách nàng lại không thể dạy hắn được.


Nàng dạy hắn những kiến thức trước kia nàng được học, lại dạy chút điển cố điển tích và đạo lý đối nhân xử thế nhưng nàng lại không thể dạy hắn về triều đại này rồi cái gì mà trị quốc an bang.

Hơn nữa từ khi nàng xuyên qua triều đại này thì đã số đều ngây người ở quê nhà, gả đi thì tới Ngưu Quy thôn và bây giờ là tới kinh thành. Ngoài ba chỗ này ra nàng chưa từng đến chỗ khác. Nàng không biết biên giới quốc gia đến đâu, hoàng đế bao nhiêu tuổi, chỗ đang đánh giặc là ở đâu, trước triều đại này là triều đại nào, hiện tại triều đình đang thực thi chính sách nào. Chuyện bậc này nàng không có cách nào biết được.

Như thế nàng cũng không thể dạy nhiều cho Tiểu Lão Hổ được. Cách tốt nhất là đưa hắn đến học đường để tiên sinh dạy hắn một ít việc nàng không biết.

Trương Tiểu Oản cũng chọn thời gian nói chuyện này với Uông Hoài Thiện. Tiểu Lão Hổ có chút tranh chấp với nàng về việc này, hắn cho rằng nàng hoàn toàn có thể dạy hắn.

Nhưng Trương Tiểu Oản nói với hắn không phải cái gì nàng cũng biết, nàng hy vọng hắn đến học đường học kiến thức sau đó trở về dạy nàng……

Uông Hoài Thiện vừa nghe mẹ hắn nói thế thì cũng có hứng thú với học đường. Trên đời này lại vẫn có chuyện mẹ hắn không hiểu sao? Hắn thật sự có hứng thú đi nghe rồi học trở về dạy lại cho nàng.

Như thế khi mùa đông còn chưa kết thúc thì Tiểu Lão Hổ đã phấn khởi chờ đợi vào học đường.

Thuyết phục Tiểu Lão Hổ xong Trương Tiểu Oản lại phải phí tâm tư tìm lớp học. Bạc trong nhà hiện tại vẫn đủ hắn đi học hai năm nhưng hiện tại vào học đường nào và làm sao vào được đều là vấn đề nàng phải đi hỏi khi mùa xuân tới.

Đợi đến đầu xuân hỏi thăm đến chuyện này Trương Tiểu Oản lại phát hiện học đường không phải người thường có thể vào. Học đường bên cạnh kinh giao này có một loại là trường làng chỉ có trẻ con trong thôn mới được vào học. Còn một loại nữa là tư thục, chỉ có trẻ con trong tông tộc mới có thể tiến vào. Đứa nhỏ có thân phận như Tiểu Lão Hổ thùi trong nhà sẽ mời tiên sinh đến nhà mở lớp dạy.

Trương Tiểu Oản mang theo Uông Hoài Thiện đi vài vòng, hỏi một ít người nhưng không có ai đồng ý nhận hắn. Trương Tiểu Oản vì chuyện này mà nhăn mày nhăn mặt, Tiểu Lão Hổ cũng banh mặt.

Trước mắt đừng nói là học tập tiên sinh có học vấn, ngay cả tiên sinh nhận dạy tư cũng không nhận dạy hắn.

Bọn họ hỏi đến người trong thôn gần đó thì người ta cũng kỳ quái hỏi Uông gia làm quan mà sao con cháu lại không ở trong nhà để tiên sinh tới dạy ngược lại muốn vào trường làng của bọn họ do tú tài nghèo dạy.


Lời nói của bọn họ cũng không khách sáo chút nào. Trương Tiểu Oản mẫn cảm mà biết nàng đang xâm phạm địa bàn của người khác. Loại trường làng này cũng có tính chất như học đường tư thục, những người hoàn toàn không có liên quan tới bọn họ sẽ không vào được.

Mà Tiểu Lão Hổ cũng mẫn cảm biết được tầm quan trọng của tông tộc vì thế hắn lại càng thống hận Uông gia. Sau khi bị mấy học đường tư thục từ chối, đứa nhỏ quật cường này thậm chí không muốn Trương Tiểu Oản đi ra ngoài hỏi thăm xem có tiên sinh nào nguyện ý đến nhà giảng bài cho hắn hay không nữa.

“Lão người xấu, lão hư bà nương không cần con thì con cũng không cần nhà bọn họ.” Ở trong nhà, Tiểu Lão Hổ thậm chí gầm rú với Trương Tiểu Oản. Ngọn lửa giận đối với Uông gia trong lòng hắn mới bình ổn được mấy tháng đã bùng lên cao ngút.

Biết mình không được Uông gia thích nên thậm chí không thể vào học đường học khiến Tiểu Lão Hổ càng căm hận Uông gia hơn. Vài ngày này trên mặt hắn đều không có ý cười, chỉ ôm cung tiễn của bản thân, mỗi ngày dành rất nhiều thời gian để lau mũi tên khiến mỗi mũi tên đều trở nên sắc bén vô cùng.

Nhìn con trai như thế thì Trương Tiểu Oản thậm chí như thấy được con mãnh thú đang bị xích lại trong lòng hắn đang giương nanh múa vuốt.

Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Tiểu Oản cũng đã làm hết sức nhưng hiện thực trước mặt không phải việc nàng có thể giải quyết được. Mà Tiểu Lão Hổ cũng không còn là đứa nhỏ nàng có thể lừa gạt như trước kia nữa. Hắn đã biết không được Uông gia thích sẽ có hậu quả gì. Nhiều ngày nay hắn và nàng đều nếm đủ tư vị bị người ta cự tuyệt.

Cho dù nàng bỏ tiền ra mời người đến nhà giảng bài thì cũng không có người nguyện ý tới trong nhà một phụ nhân mang ác danh như nàng. Huống chi trong nhà này chỉ có một mình nàng là nữ nhân ngoài ra không có nam nhân nào khác.

Một người trưởng thành như nàng thế mà vẫn ngây thơ cho rằng chỉ cần muốn đi học là có thể vào học đường, lại còn thuyết phục con mình đến học đường.

Sự ngây thơ này của nàng thật đáng sợ, Trương Tiểu Oản cười nhạo chính mình lại nhìn Tiểu Lão Hổ cả ngày không nói câu nào thì tim đau đến nỗi nước mắt cũng trào ra.

Nàng cho rằng chỉ cần hai mẹ con ở bên nhau, cho dù khổ thế nào cũng chịu được, cuộc sống rồi sẽ có lúc khá lên. Nhưng hiện tại hiện thực sờ sờ trước mặt, bức tường ngăn cách quá rắn chắc, bọn họ thế đơn lực mỏng, không thể nào đập vỡ bức tường đồng vách sắt này.

*******


Ở trong nhà, Trương Tiểu Oản ngày ngày trấn an Tiểu Lão Hổ nhưng hắn rốt cuộc đã lớn hơn, không còn dễ an ủi như trước kia nữa.

Trương Tiểu Oản cũng không muốn dùng nước mắt của mình khiến hắn phải khuất nhục trong lúc này nên chỉ đành kể cho hắn chuyện nằm gai nếm mật, hy vọng có thể khích lệ hắn, hy vọng hắn có thể áp con mãnh thú thô bạo trong lòng xuống.

Thậm chí nàng còn nói với hắn rằng hắn không cần tha thứ cho bất kỳ người nào của Uông gia, sau này hắn có thể đi báo thù nhưng hiện tại hắn không thể đi tìm người của Uông gia để cắt đứt quan hệ, càng không thể giết bọn họ.

Hắn không giết được bọn họ, một khi nháo lớn chuyện thì bọn họ sẽ bị đuổi đi. Trời đất to lớn này sợ là sẽ chẳng có chỗ nào cho hai mẹ con họ dung thân cho dù có trải qua trăm cay ngàn đắng cũng thế.

Nàng đem đủ loại lợi hại trong đó đều giải thích với hắn, Tiểu Lão Hổ nghe được thì từ từ trầm mặc. Đôi mắt ngày xưa sáng lóa hơn cả sao trời nay đã tối dần đi.

Trương Tiểu Oản đau lòng vô cùng nhưng chỉ có thể nhìn hắn ngày một trưởng thành, tiếp nhận những hiện thực không thể chịu nổi này.

Lúc Trương Tiểu Oản cho rằng Tiểu Lão Hổ và nàng sẽ cần một khoảng thời gian dài mới quên được chuyện này hoặc phải tìm một cách khác thì vào cuối tháng tư có một phụ nhân tìm tới cửa. Nàng ta nói mình là vợ của người anh em kết nghĩa của Tiểu Lão Hổ là Hồ Cửu Đao.

Phụ nhân này nhìn qua thì tầm tuổi Trương Tiểu Oản, nhìn qua tầm hai mươi mấy tuổi. Nàng ta được Trương Tiểu Oản mời vào nhà thì quan sát bốn phía sau đó tán thưởng nói, “Nhà cửa quả nhiên chỉnh tề sạch sẽ, tẩu tử quả thật có khả năng.”

Trương Tiểu Oản mỉm cười với nàng, “Muội quá khen rồi.”

Hồ nương tử nói lời này rồi thì hành lễ với Trương Tiểu Oản và cười nói với nàng, “Phu quân nhà ta có nói trong khoảng thời gian ta không ở đây hắn đã ăn không ít bánh nướng áp chảo do mẫu thân của người bạn nhỏ của hắn làm. Vào dịp tết hắn vốn muốn mang ta đến chúc tết tẩu tử nhưng trong nhà nhiều việc quá, trong thời gian ngắn nhất thời không đi được. Mãi tới bây giờ ta mới rảnh rỗi tới chào hỏi tẩu tử.”

Nàng ta khách khí thế này nhưng Trương Tiểu Oản lại không đoán được ý đồ nàng ta tới đây là để làm gì nên trong lòng hơi cả kinh. Có điều trên mặt nàng vẫn là nụ cười nói, “Muội khách khí quá rồi, chỉ cần muội tới thì cho dù muộn chút nhưng ta cũng vui mừng.”

Phụ nhân kia nghe xong thì ý cười trên mặt càng sâu hơn mà quay đầu lại nhìn Uông Hoài Thiện đang tò mò nhìn mình sau đó thân thiết nắm tay Trương Tiểu Oản đi vào nhà chính ngồi. Chờ Trương Tiểu Oản bưng nước ấm đến rồi ngồi xuống nàng ta mới nói với Trương Tiểu Oản, “Hôm nay ta tới là có việc muốn nói với tẩu tử.”

Trương Tiểu Oản vừa nghe thấy nàng ta muốn vào câu chuyện chính thì không nhịn được ngồi thẳng người, ý cười trên mặt cũng không giảm nói, “Muội cứ nói.”


“Ta vừa thấy tẩu tử thì đã biết ngài là người tri thư đạt lễ……” phụ nhân kia cười rộ lên thật là xinh đẹp vô cùng. Cái miệng hình thoi kia cười nhếch lên mang theo vài phần non nớt của thiếu nữ khiến người ta rất thích.

Ai là tốt, ai là xấu thì cỉ cần nhìn cái đã biết. Trương Tiểu Oản cũng vẫn có chút nhãn lực trong việc nhìn người, nàng biết Hồ nương tử này mang theo thiện ý tới vì thế nàng cười chân thành lại mang theo vui vẻ đáp lời, “Muội có phải muốn nói đứa nhỏ ngang bướng nhà ta lại gây thêm phiền toái gì cho phu quân muội không?”

Đứa nhỏ ngang bướng Uông Hoài Thiện vừa nghe thấy thế thì trừng mắt nói với mẹ mình, “Sao nào? Đao thúc không bao giờ nói con như thế đâu. Mẫu thân không nên oan uổng thúc ấy, con còn được Đao thúc cho không ít thịt đâu đấy.”

Hắn nói rất nghiêm túc khiến hai nữ nhân ngồi kia đều mỉm cười.

Sau khi ngừng cười, Hồ nương tử mới nói với Trương Tiểu Oản, “Phu quân nhà ta cũng nói tiểu huynh đệ của hắn là người dễ chơi. Lúc đó ta còn tưởng chàng nói hươu nói vượn nhưng hôm nay vừa thấy tiểu huynh đệ này thì thật sự đúng là không sai. Sau ngần ấy năm cuối cùng chàng cũng nói được chút lời thật……”

Nói xong nàng ta lại cầm khăn che miệng nở nụ cười.

“Xem muội nói kìa……” Trương Tiểu Oản cũng cong môi cười sau đó nhìn Tiểu Lão Hổ nói, “Con ra ngoài chơi đi, để mẫu thân và Hồ thẩm thẩm nói chuyện một lát.”

Hồ nương tử vừa nghe đến đây thì buông khăn cười nói, “Để hắn ngồi đây đi, hôm nay ta đến là muốn thương lượng một chuyện với hai mẫu tử ngài. Ta tính tình chậm chạp, đã đến nửa ngày mà vẫn chưa nói được vào chuyện chính……”

Nói xong nàng ta ngồi ngay ngắn hơn một chút sau đó nói với Trương Tiểu Oản, “Trịnh đồ tể hôm qua tới nhà ta đưa thịt có nói Hoài Thiện đang tìm học đường đúng không?”

Trương Tiểu Oản nghe xong thì ngẩn ra nhưng vẫn gật đầu một cái.

“Nói đến cũng khéo, trong tộc họ Hồ vừa mời một vị tiên sinh có học vấn đến mở lớp. Phu quân của ta vừa nghe nói tiểu huynh đệ của mình đang tìm tiên sinh thì để ta đến hỏi tẩu tử xem nếu không chê thì mời Hoài Thiện đến học cùng con em trong tộc của chúng ta, coi như để chàng trả ơn đã ăn nhờ nhà tẩu.”

Nàng ta vừa dứt lời thì trên mặt nở nụ cười thân thiện nhìn Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản thấy vậy thì không nhịn được mà khấp khởi mấp máy môi, mãi lúc sau mới thở dài nói, “Mẫu tử chúng ta làm sao dám nhận phần ý tốt này của nhà muội……”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui