Trước mắt Tiểu Lão Hổ đã giống một nam nhân gánh vác trách nhiệm của mình. Hắn nhỏ như vậy nhưng không bao giờ nghĩ tới đây không phải việc hắn phải gánh trên vai. Trương Tiểu Oản vừa dỗ vừa khuyên mới không làm cho hắn đi ra ngoài kiếm bạc nuôi nàng. Nhưng tuy thế chỉ cần việc hắn có thể làm thì hắn đầu làm cực kỳ cần mẫn. Nếu tiệm may không có việc thì hắn còn sốt ruột hơn cả Trương Tiểu Oản. Cả ngày hắn sẽ thở ngắn than dài, chưng trứng gà hoặc nấu canh thịt cho hắn mà hắn cũng không uống vì sợ mình sẽ ăn hết tiền trong nhà.
Hắn đi ra ngoài làm việc cũng tiếp xúc nhiều với người ta vì thế Trương Tiểu Oản không thể không dạy hắn thêm một ít đạo lý đối nhân xử thế. Hắn đã không dễ lừa gạt như năm trước, hắn cũng biết tính tiền, biết trong nhà có bao nhiêu bạc. Tự hắn cộng cộng trừ trừ là biết tình trạng trong nhà cho nên khi Trương Tiểu Oản nói đến tiền bạc trong nhà thì hắn chỉ lắc đầu thở dài nói với mẹ hắn, “Ngài đừng gạt con.”
Nói đến chỗ thương tâm hắn sẽ ngồi xổm trên mặt đất ôm Cẩu Tử, cùng người anh em của mình thương tâm.
Ngay cả khi ăn cơm, Trương Tiểu Oản đem thứ tốt đều nhường cho hắn ăn thì hắn cũng sẽ không coi như đương nhiên giống trước đây nữa. Bây giờ hắn một hai phải để nàng ăn một nửa hắn mới nguyện ý ăn phần còn lại. Nếu Trương Tiểu Oản không thuận theo thì Tiểu Lão Hổ quật cường có thể tuyệt thực luôn.
Con trai nàng hiểu chuyện không giống một đứa trẻ chút nào. Trương Tiểu Oản biết đây là thực tế nàng không thể can thiệp, đứa nhỏ nhà nghèo làm gì có đứa nào không trưởng thành sớm chứ? Nhưng có khi nàng vẫn sẽ đau lòng vô cùng mà chỉ có thể che giấu. Bề ngoài nàng vẫn là người mẹ bình tĩnh, trong lòng luôn có tính toán để Tiểu Lão Hổ tin tưởng cuộc sống của họ rồi sẽ khá lên.
Đây là điều tốt nhất hiện nay nàng có thể cho Tiểu Lão Hổ. Nàng phải cứng cỏi đứng trước mặt hắn, để dù hắn có khổ nhưng không bị đánh bại thậm chí sống được thật tốt. Đây là điều tốt nhất mà một người mẹ như nàng có thể cho Tiểu Lão Hổ của mình.
*******
Tiểu Lão Hổ bây giờ đã biết tiền trong nhà phải tiêu thế nào, lúc hắn đi mua đồ cũng biết cò kè mặc cả. Tiểu nhị ở tiệm sách hắn thường đến mua giấy chỉ cần vừa thấy hắn đến thì dù hắn chỉ mua một tệp giấy cũng sẽ đặc cách đưa thêm cho hắn 20 tờ. Nếu ông chủ lên tiếng hắn còn nguyện ý đưa cho Tiểu Lão Hổ ít giấy phế liệu trong tiệm không cần dùng tới cũng không ai mua để hắn về nhà luyện chữ.
Tiểu Lão Hổ cũng không chiếm lợi không của hắn mà làm theo lời mẹ dặn là làm người phải phân biệt tốt xấu. Hắn nhớ kỹ ơn tình của người ta, hắn được người ta đối xử tốt thì phải trả lại. Cứ thế lần sau hắn tới sẽ đưa cho tiểu nhị hai cái bánh mẹ hắn làm, hoặc ngắt một khối kẹo nhỏ bao lại đưa cho người tốt kia.
Tiểu nhị của cửa hàng sách kia mới 15,16 tuổi, là cháu của ông chủ cửa hàng. Hắn và Tiểu Lão Hổ tới lui một thời gian cũng thành người quen.
Lúc này vào đông, thời tiết thực sự lạnh khủng khiếp. Gió lạnh thấu xương thổi từng hồi, Tiểu Lão Hổ mang theo Cẩu Tử đi tới tiệm may của Tần lão bản giao hàng rồi lại tới chỗ Trịnh đồ tể mua thịt.
Mua xong thịt Trịnh đồ tể do dự một chút lại tặng cho hắn hai khúc xương rồi nói, “Trời lạnh lắm, cháu lấy về bảo mẫu thân hầm canh cho uống nhé.”
Tiểu Lão Hổ đã được Trương Tiểu Oản giáo dục nên biết không thể nhận không của người khác nên hắn do dựa không quá nguyện ý tiếp nhận.
“Nhận lấy đi.” Trịnh đồ tể lại cười nói, “Lần trước cháu đưa củ cải cho ta ăn rất ngon, hiện tại chắc củ cải đã lớn rồi đúng không?”
Tiểu Lão Hổ gật đầu, “Mẹ cháu nói chờ nửa tháng nữa là sẽ có củ cải to để ăn!”
“Lần sau mang cho Trịnh bá hai cây là được, Trịnh bá sẽ cho cháu xương.” Đồ tể nhìn đứa nhỏ này thì biết hắn có cốt khí, hắn còn biết chữ. Từ lần đầu tiền hắn đến mua thịt ông ta đã đặc biệt coi trọng đứa nhỏ này cũng không hề coi thường hắn. Trong lời nói ông luôn coi hắn như một người trưởng thành mà đối đãi.
Tiểu Lão Hổ rất thích thái độ này, thấy đồ tể còn thích củ cải nhà hắn thì mặt hắn lập tức hớn hở nhận xương rồi khom người hành lễ với đồ tể nói, “Đa tạ Trịnh bá.”
“Người đọc sách đúng là hiểu lễ nghĩa.” Đồ tể thấy thế thì cười đến nỗi mắt cũng híp lại.
Nhận hai cục xương xong Cẩu Tử ở bên cạnh hắn lập tức nước mắt lưng tròng kêu đòi. Tiểu Lão Hổ nhìn nó vài cái rồi thương lượng với nó, “Đợi trở về ta bảo mẫu thân nấu canh rồi sẽ cho ngươi xương này được không?”
Cẩu Tử thấy màn khổ nhục kế của mình không ăn thu thì nức nở hai tiếng rồi vẫy vẫy cái đuôi không dám đòi nữa.
Tiểu Lão Hổ mang theo nó đi một đoạn, sắp đến cửa hàng sách kia thì vẫn không nhịn được tìm một chỗ gần đó ngồi xuống lấy một cây xương ra ôm Cẩu Tử đến trong lòng rồi đưa xương cho nó ăn.
Cẩu Tử ở trong ngực hắn nức nở một tiếng.
“Ăn đi,” Tiểu Lão Hổ tiếc của mà nuốt một ngụm nước miếng, “Đây là của ngươi, còn của ta ở trong sọt, ngươi mau ăn phần của mình đi.”
Mỹ thực ở trước mặt nên dù Cẩu Tử có linh tính thế nào thì vẫn không thắng được bản năng thích xương của bản thân. Nó cũng không nhẫn nại nữa mà cắn cục xương kia sau đó dùng đôi mắt đen nhanh mà nhìn Tiểu Lão Hổ. Nó gác chân lên đùi đứa nhỏ cọ xát một chút mới gấp không chờ nổi mà gặm cục xương.
Chờ Cẩu Tử ăn xong Tiểu Lão Hổ mới mang nó tới cửa hàng sách. Tiểu nhị đã sớm nhìn thấy hắn, đợi hắn vào cửa thì tiến lên nói, “Hôm nay ngươi mặc đồ mới ư?”
Tiểu Lão Hổ nhìn nhìn quần áo trên người mình có vẻ hơi thẹn thùng, “Trời đột nhiên lạnh, quần áo năm trước của ta bị cộc nên mẫu thân thức đêm làm cho ta đó.”
“Mẫu thân ngươi thật khéo tay, quần áo này đẹp quá.” Tiểu nhị khích lệ nói.
“Ừ,” Tiểu Lão Hổ thấy hắn khen thì trên mặt cười tít, lại kéo cái bông của mình cho tiểu nhị xem như hiến vật quý, “Tiểu Trần ca, bông bên trong chắc cực, mẫu thân đè một tầng thật dày, mặc ấm lắm.”
Tiểu nhị Tiểu Trần vươn tay sờ, vuốt xiêm y mềm lại rắn chắc kia, mắt tràn đầy hâm mộ, “Làm tốt thật, mẫu thân ta làm không tốt được thế này.”
“Hắc hắc.” Tiểu Lão Hổ tức khắc cảm thấy Tiểu Tràn ca này thật có mắt vì thế tốc độ móc bánh của hắn cũng nhanh hơn ngày thường một chút, “Đây là bánh nướng nhân thịt mẫu thân cho huynh, bên trong có chút thịt heo. Mẫu thân nói huynh đem về để lên nồi hâm nóng lại rồi ăn với canh nóng là cực ngon.”
“Thay ta cảm tạ mẫu thân đệ nhé.” Tiểu nhị đón lấy cái bánh đưa lên mũi ngửi, dù bánh đã lạnh nhưng mùi hương vẫn quanh quẩn bên mũi hắn. Tiểu nhị không nhịn được vừa lòng cười cất bánh vào trong ngực sau đó cười nói, “Hôm nay đệ vẫn mua một tập giấy ư?”
“Hôm nay đệ muốn năm tập……” Tiểu Lão Hổ vươn năm ngón tay sau đó có chút chán nản nói, “Mẫu thân đệ nói ngày quá lạnh, mùa đông này sẽ không để đệ ra ngoài nhiều nữa. Có lẽ tới tháng sau đệ mới ra ngoài.”
“Ai, thời tiết quả thật quá lạnh, ai cũng lười ra ngoài.” Tiểu Trần dẫn hắn tới ngăn tủ để giấy lấy cho hắn năm tệp giấy sau đó nói chuyện phiếm với hắn, “Gần đây đệ luyện chữ nhiều lắm à? Đệ dùng giấy cũng nhanh hơn bình thường.”
Tiểu Lão Hổ đứng ở trước mặt quầy nhìn hắn đếm giấy lại gật cái đầu nhỏ mà thở dài, “Còn không phải thế sao, thật tốn kém.”
Một tệp giấy mười đồng tiền, thật là tiếc của. Học vấn đúng là quá đắt đỏ……
Tiểu Lão Hổ móc một thỏi bạc nho nhỏ từ trong túi tiền đưa cho tiểu nhị nói “Huynh cân xem.”
Tiểu Trần đón lấy sau đó dùng đòn cân nhỏ cân nói, “Hai lạng.”
“Vâng.”
Tiểu Trần tính tính tiền, thu bạc rồi trả tiền đồng lại cho Tiểu Lão Hổ sau đó có chút không đành lòng mà nói, “Đến ngân lượng cũng phải dùng rồi, trong nhà không có tiền đồng sao?”
Tiểu Lão Hổ lắc đầu cười nói, “Cũng coi là thế, mẫu thân dùng tiền đồng mua bông làm áo cho đệ hết rồi.”
“Mẫu thân đệ quả là thương đệ.”
“Chính là như vậy.” Tiểu Lão Hổ nhe răng cười, đôi mắt sáng rỡ nhìn Tiểu Trần ca.
Tiểu Trần cũng không nhịn được cười đáp lại, “Lần này cũng cho đệ chút giấy loại, đệ mang về cùng luôn.”
“Cảm ơn huynh.” Tiểu Lão Hổ cắn cắn môi cười, đôi mắt sáng như trộm.
*******
Tiểu Lão Hổ lại cõng một sọt đồ trở về. Trên đường về hắn sờ sờ túi tiền trong ngực lại nghĩ mẹ hắn nói chờ đến xuân phân, thời tiết ấm hơn thì sẽ dẫn hắn vào núi săn thú. Lúc này hắn mới cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
Đi nửa canh giờ hắn lại nhìn thấy đại hán kia ở chỗ ngã rẽ. Tiểu Lão Hổ quen thuộc mà qua đi chào hỏi hắn: “Đao thúc, hôm nay có nhìn thấy xe của thê tử và con trai thúc đi qua không?”
Hồ Cửu Đao nghe thấy thế thì cười hắc hắc, “Hôm nay ta không tới chờ người, à mà vẫn là chờ người mà, nhưng hôm nay ta chờ cháu……”
“Chờ cháu làm gì?” Tiểu Lão Hổ khó hiểu rồi lại không tự giác nói pha lẫn giọng điệu của thôn Ngưu Quy.
“Thê tử và con trai ta đã trở lại rồi nên hôm nay ta đến cảm ơn cháu,” Hồ Cửu Đao vui sướng mà lấy cái tay nải đang cõng trên lưng xuống đưa cho Tiểu Lão Hổ. Trên mặt hắn là ý cười không ngăn được, “Nương tử của ta nói thời gian trước cháu đều cho ta bánh ăn nên để ta mang cái này tới cảm ơn cháu. Ta đã chờ ở đây thật lâu, cháu mau cầm lấy đi để ta còn đi về.”
“Đã trở lại sao?” Tiểu Lão Hổ kinh ngạc, “Họ trở về lúc nào?”
“Hôm qua mãi tối muộn bọn họ mới về lại không đi qua con đường mà ta để lạc mất họ mà đi bằng đường khác về.” Hồ Cửu Đao vui mừng mà liên tục xoa tay, dậm dậm đôi chân lạnh cóng rồi vội vàng muốn đi về ôm con trai bảo bối của mình.
“Lần sau thúc đừng lạc mất bọn họ nữa nhé……” Thấy Hồ Cửu Đao phải đi, Tiểu Lão Hổ nhận lấy tay nải kia rồi không nhịn được dặn dò thêm.
“Chắc chắn rồi, chắc chắn mà……” Kẻ ruột thẳng như Hồ Cửu Đao rốt cuộc vẫn còn sợ hãi nói, “Lần sau không thể để mất nữa, ta phải trông kỹ mới được.”
Tiểu Lão Hổ “Ừ” một tiếng sau đó thấy Hồ Cửu Đao đã đi được vài bước còn quayd dầu lại vẫy tau nói với hắn, “Cháu chờ lần sau ta có rảnh sẽ quay lại mang cho cháu ít thịt.”
“Thôi thúc đi về đi,” Tiểu Lão Hổ lắc lắc tay với vị đại hắn hắn coi bằng vai phải lứa này rồi lớn tiếng nói, “Lần sau gặp lại cháu sẽ mang bánh cho thúc ăn.”
“Được!” Hồ Cửu Đao đáp xong thì chạy đi xa. Tiểu Lão Hổ nhìn bóng dáng hắn đi xa thì lắc đầu, lầm bầm nho nhỏ trong miệng, “Mẫu thân nói nam nhân mà đánh mất lão bà nhà mình thì lão bà hẳn sẽ về nhà mẹ đẻ. Đao thúc này đúng là đồ ngốc, còn không biết đến nhà mẹ để của lão bà nhà mình mà nhìn một cái. Mình đã nhắc rồi mà thúc ấy cũng không hiểu.”
Lát sau về nhà Tiểu Lão Hổ nói chuyện này với Trương Tiểu Oản, nàng nghe xong thì không nhịn được bật cười nói với hắn, “Con có hỏi hắn xem hắn có biết nhà mẹ đẻ thê tử của mình ở đâu không?”
“Con cũng chưa hỏi.” Tiểu Lão Hổ lặng người, lắc đầu nói.
“Không phải ai cũng có nhà mẹ đẻ đâu,” Trương Tiểu Oản thu lại nụ cười nói với hắn, “Ở quê mẫu thân có một năm gặp thiên tai, mười nhà thì có một nhà chết hết, còn bốn năm nhà khác thì mỗi nhà chỉ còn lại một hai người. Nếu những người đó là nữ tử thì họ làm gì còn nhà mẹ đẻ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...