Mấy ngày liên tiếp Trương gia đều an tĩnh. Tin tức Trương Tiểu Oản nhờ phúc của Lưu Nhị Lang mà có thể đính thân với con cháu nhà quan đã được truyền khắp.
Đứa cháu của nhà Chu thím, người đã coi Trương Tiểu Oản là vợ tương lai của mình còn chạy tới nhà nàng ngồi dưới đất khóc rống một hồi.
Thiếu niên cường tráng này giống như bị người ta lấy mất thứ đồ chơi yêu thích nên khóc một lúc lâu mới bị Chu đại thẩm đến lôi cổ về.
Trương Tiểu Oản nhìn thấy thế thì vừa bất đắc dĩ lại dở khóc dở cười. Nếu có thể, nàng cũng nguyện ý gả cho một người tuy không đủ thông minh nhưng chất phát như thế.
Đây là cuộc sống nàng có thể khống chế.
Nhưng rốt cuộc nàng mệt mỏi bôn tẩu lâu như vậy mà vẫn không cãi lại số mệnh được. Nếu sự tình đã định thì nàng cũng chẳng giãy dụa làm gì. Trương Tiểu Oản nghĩ mình chỉ có thể xem sự việc thế nào. Nàng điều hòa tâm tình vài ngày sau đó chuẩn bị vào núi đi săn.
Trương Tiểu Bảo lại rầu rĩ không vui thật sự. Hắn nghẹn vài ngày mới hộc ra một câu với Trương Tiểu Oản “Tỷ đừng gả xa như thế có được không?”
“Ừ.” Trương Tiểu Oản cười cười, không biết phải nói thế nào với hắn mới tốt.
“Tỷ đã hứa sẽ không bỏ bọn đệ lại.”
Trương Tiểu Oản trầm mặc, nếu những lời con người nói có thể trở thành sự thật thì tốt biết mấy. Đáng tiếc, trên đời này sợ là không có chuyện tốt như vậy xảy ra.
“Về sau đệ sẽ nuôi tỷ.” Trương Tiểu Bảo lại lớn tiếng nói một câu này.
Trương Tiểu Oản không nói chuyện khiến Trương Tiểu Bảo tức giận cực kỳ. Hắn lập tức xoay người chạy ra ngoài. Trương Tiểu Oản nhìn bóng dáng hắn, buồn bã mà cười cười.
Bây giờ hắn còn nhỏ, những bất đắc dĩ hắn hiểu được cũng không nhiều. Chờ hắn lớn hơn thì sẽ hiểu thế gian này có vận mệnh, cho dù là người buôn bán nhỏ hay thiên tử thì cũng không thể cãi lời.
**************
Trương Tiểu Oản khôi phục lại bình thường. Lưu Tam Nương nhìn nhìn thần sắc của nàng sau đó cũng không nói gì thêm.
Nhưng hôm nay lúc Trương Tiểu Oản thu thập cung tiễn bà lại gọi nàng muốn cùng nhau đi trấn trên cắt vải may quần áo. Nhìn bộ dạng của bà có vẻ không muốn để Trương Tiểu Oản đi ra ngoài săn thú.
“Từ giờ tới khi con cập kê còn mấy năm, đến lúc đó sợ là con sẽ cao hơn, hiện tại làm xiêm y thì quá sớm.” Trương Tiểu Oản nói với bà ta.
Lưu Tam Nương nhấp nhấp miệng, “Hiện tại cũng có thể làm hai bộ mặc bây giờ.”
“Nương, bạc cứ để đó thôi, về sau còn dùng đến.” Trương Tiểu Oản cười cười, “Trong nhà còn đủ tiền đồng chứ? Nếu không đủ thì lần này con sẽ kiếm về một ít.”
Lưu Tam Nương vốn muốn làm cho nàng chút quần áo mới coi như bồi thường, ai ngờ Trương Tiểu Oản lại chẳng để ý tới ý tốt của bà. Nàng không giống con gái nhà khác nghe thấy có quần áo mới thì nhảy dựng lên. Bà thấy thế thì giận sôi máu, cứ thế ngồi ở ghế cúi đầu giận dỗi.
Trương Tiểu Oản thấy thế thì than nhỏ trong lòng, ngoài miệng càng ôn hòa hơn mà nói với Lưu Tam Nương, “Con biết mẫu thân muốn làm thêm cho con ít quần áo, nhưng quần áo làm hồi năm mới còn mặc tốt, có làm thêm cũng chỉ lãng phí. Tiền này dù sao cũng là cậu cho, không phải của nhà chúng ta. Mà cậu thì phải sang năm mới về, đợi cậu về hỏi xem thế nào rồi mua cũng không muộn.”
“Coi như con cũng hiểu chuyện.” Có lẽ bị Trương Tiểu Oản dỗ dành nên Lưu Tam Nương oán trách mà nói một câu này sau đó không ngồi kia nữa mà đứng dậy làm việc.
Cắt vải làm quần áo mới cũng chẳng giải quyết được gì.
Trương Tiểu Oản lại mang theo Trương Tiểu Bảo đi ra ngoài. Lần này nàng cõng cung tiễn đi theo, sau lưng nàng có nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trương Tiểu Bảo không chịu nổi nên ai dám nhìn chị hắn thì hắn sẽ trừng đôi mắt trâu của mình mà hung ác nhìn lại. Bộ dạng hắn giống như ai dám nhiều lời về chị hắn thì hắn dám xông lên cắn người ngay.
Trong lòng Trương Tiểu Oản vừa ấm áp vừa buồn cười, cho dù là ai được người khác che chở như thế thì cũng sẽ mềm lòng thành một dòng nước ấm.
Mấy năm nay nàng đặt hết sự chú ý lên người bọn nhỏ, kỳ thật nàng cũng nhận được rất nhiều hồi báo. Nghĩ tới đây lòng nàng có sự bình tĩnh trước giờ không có. Gả cho một người không quen biết thì sao? Những gì đã từng có thì chẳng ai có thể xóa được.
Người nhà nàng vẫn ở đây, chẳng qua cách xa một chút. Sau này gả ra ngoài nếu nàng còn mạng sống được thì việc gặp lại họ cũng chẳng có khó khăn gì.
Mọi việc đều do người, cần phải gánh vác mới được. Trương Tiểu Oản nghĩ thoáng đươc điểm này thì càng cẩn thận dạy dỗ Trương Tiểu Bảo.
Chữ viết của triều đại này là chữ phồn thể, nàng cũng quen thuộc với chữ phồn thể dạng này. Bởi vì ân sư của nàng kiếp trước toàn dùng chữ phồn thể, nàng học với ông ấy 5 năm về thiết kế, lại làm trợ lý cho ông ấy ba năm nên sớm đã quen với chữ phồn thể. Vì quen thuộc nên nàng đã mua một cuốn tam tự kinh về dạy vỡ lòng cho Trương Tiểu Bảo.
Sau khi dạy xong Tam Tự Kinh, hiện tại Trương Tiểu Bảo đã học xong Bách Gia Tính. Lúc trước Trương Tiểu Oản đơn giản dạy Trương Tiểu Bảo tính toán, nhưng Trương Tiểu Bảo học không tốt nên Trương Tiểu Oản dứt khoát dừng việc học chữ mà tập trung vào việc dạy hắn tính toán.
Trương Tiểu Bảo không cần đi thi tú tài, học nhiều chữ nữa cũng không có ích lơi gì. Không bằng nàng dạy hắn tính toán sổ sách, những thứ thực dụng này có nhiều tác dụng hơn.
Trương Tiểu Bảo cũng luyện được một thân cường tráng, qua vài năm khả năng săn bắn của hắn đã vượt qua Trương Tiểu Oản. Đáng tiếc đầu óc hắn không thông minh như nàng nghĩ. Ở hiện đại nàng đã gặp được nhiều đứa nhỏ thông minh, thậm chí có thể nói là giảo hoạt và xảo quyệt. Còn Trương Tiểu Bảo có phản ứng rất chậm, nếu đặt ở hiện đại thì hắn sẽ là đứa nhỏ ngốc nghếch có phản ứng chậm nhất trong lớp. Vì thế Trương Tiểu Oản phải rất nhẫn nại mà dạy hắn, buộc hắn học tính toán một lần lại một lần.
Tam Tự Kinh lúc trước nàng bắt hắn học, qua nửa năm không sờ tới hắn đã quên hết.
Trí nhớ của hắn thực quá tệ, Trương Tiểu Oản chỉ trông cậy vào việc buộc hắn cần cù bù thông minh mà học xong tính toán. Như vậy sau này hắn sẽ có thêm kỹ năng sống, còn chữ viết thì có thể biết chữ nào thì hay chữ ấy, còn lại không biết cũng được.
Đi trên đường, hai chị em thật sự không nói chuyện phiếm gì nhiều, chỉ có Trương Tiểu Oản hỏi mấy câu linh tinh như “Mười ba đồng tiền cộng thêm chín đồng là bao nhiêu đồng,” “mười bốn đồng thêm tám đồng là bao nhiêu đồng.” Trương Tiểu Bảo ở bên kia mặt ủ mày ê mà vặn đầu ngón tay tính. Bởi vì hiện tại Trương Tiểu Oản dạy con số vượt quá ngón tay trên hai bàn tay hắn nên hắn tính cực kỳ khổ sở. Bộ dáng hung ác lúc trước trừng mắt nhìn người khác lúc này chẳng còn tí gì.
Trương Tiểu Bảo tính vô cùng vất vả, còn Trương Tiểu Oản lại dạy rất nghiêm túc, mỗi lần đều giảng kỹ càng không hề sợ phiền hà. Nàng sợ nếu không luyện như thế thì Trương Tiểu Bảo sẽ không nhớ nổi.
Trương Tiểu Oản khổ sở an bài mà Trương Tiểu Bảo cũng biết ý nàng vì thế dù hắn tính đến to đầu nhưng vẫn không dám lơi lỏng. Đến đêm ngủ Trương Tiểu Oản còn nghe thấy hắn nằm mộng lẩm bẩm tính toán.
Rốt cuộc, hắn cũng rất tranh đua, cho nên dù dạy vất vả nhưng Trương Tiểu Oản cũng thấy vui mừng.
**************
Năm trước nhiều thợ săn vào núi hơn nên động vật bị hoảng sợ nên thông minh mà trốn sâu hơn. Năm trước Trương Tiểu Oản từng gặp phải lão hổ thế nên nàng vẫn không dám đi sâu vào trong núi.
Vì thế lần này nàng cũng chỉ chủ yếu bắt ít thỏ, gà rừng và tìm chút dược liệu.
Dược liệu nàng hái còn tươi, chưa được chế biến nên giá cả bán ra cũng không cao. Có khi Trương Tiểu Oản cũng hy vọng mình có thể tìm được nhân sâm, nhưng nàng đã hỏi ông chủ cửa hàng thuốc về hình dáng của nhân sâm có điều chưa bao giờ thấy nó ở trong rừng này. Vì thế mà dần dần nành cũng chết tâm.
Thứ tốt thật đúng là không dễ mà tìm được.
Lần này đi vào trấn bán thỏ, nữ đầu bếp trong khách điếm của Lý lão bản quả thực xử lý rất tốt. Bà ta muối thịt thỏ thành vị cay rát nhưng cực kỳ vừa miệng. Những vị khách đi qua đường vào ăn cơm đều rất thích món này, có người trên huyện thậm chí còn đặc biệt tới đây mua thịt thỏ muối. vì thế lúc Trương Tiểu Oản mang thỏ tới thì cho dù nhiều cũng vẫn bán được. Có khi thỏ trong nhà nàng nhiều cũng có thể mang hơn mười con tới bán.
Lần này Trương Tiểu Oản đem ba con thỏ lần trước nhờ nữ đầu bếp muối hộ về nhà. Lúc về tới nhà nàng thấy Trương Tiểu Đệ đang méo miệng tủi thân ồn ào nói lần sau nàng nhất định phải cho hắn đi cùng.
Trương Tiểu Đệ hâm mộ nhị ca hắn có thể đi theo đại tỷ vào trong núi xa thật là lâu. Lúc trước Trương Tiểu Oản cảm thấy Trương Tiểu Đệ còn nhỏ, đi đường xa như thế quá vất vả. Nhưng nàng chẳng còn ở nhà được bao lâu nữa, Tiểu Bảo lại nhớ không tốt nên sợ không dạy được Tiểu Đệ bao nhiêu. Hiện tại nàng cũng muốn mang hắn ra ngoài, dạy hắn chút việc thế nên lần này nàng không có lệ như trước mà gật đầu hứa hẹn nói, “Lần sau tỷ sẽ mang đệ theo.”
Trương Tiểu Đệ nghe xong thì lập tức hoan hô sau đó ôm lấy chân Trương Tiểu Oản làm nũng một hồi. Mãi tới khi Lưu Tam Nương tiến vào nhìn thấy hành động của hắn thì lập tức cầm cái chổi đánh hắn, miệng thì mắng: “Đã bảo không được ôm chân đại tỷ con, hiện tại đại tỷ đã là cô nương, không thể tùy tiện ôm có biết không?”
Trương Tiểu Đệ bị đánh thì kêu oa oa, tránh sau lưng Trương Tiểu Oản gào to, “Đại tỷ cứu đệ, đại tỷ cứu đệ, đệ sắp không xong rồi, mẫu thân muốn đánh đệ……”
Trương Tiểu Oản nhịn không được nở nụ cười.
Lưu Tam Nương thấy nàng cười thì cũng không nhịn không được vui vẻ. Bà buông cái chổi, xoa eo bất mãn nói với Trương Tiểu Oản, “Tại con chiều tụi nó quá. Con xem có đứa nhỏ nhà ai bướng bỉnh như hắn không.”
Làm gì có nuông chiều đâu, mà cho dù có thì cũng đâu còn được bao lâu nữa. Trương Tiểu Oản thở dài trong lòng, nhưng miệng vẫn cười đáp, “Con thấy không bướng bỉnh tí nào, Tiểu Đệ thật hiểu chuyện.”
Trương Tiểu Đệ vừa nghe câu này thì lập tức thò đầu ra từ phía sau nàng, le lưỡi với Lưu Tam Nương, rồi làm mặt quỷ.
Bộ dáng hoạt bát này khác hẳn đứa nhỏ nhút nhát hay khóc mấy năm trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...