Bần Gia Nữ

Uông Vĩnh Chiêu phái thân tín đến kinh thành điều tra. Đến chiều hắn quay về hậu viện thì thấy phụ nhân kia đang ngồi trong đình viện cúi đầu trước giá thêu áo, trên đầu nàng là ánh chiều tà.

Sang năm là sinh nhật hắn 50 tuổi, nàng nói phải làm một bộ quần áo trong ngoài cho hắn, áo ngoài phải thêu hình kim hổ. Uông Vĩnh Chiêu nghe nàng tinh thế nói qua với hắn, chỉ vài món quần áo đã khiến nàng tốn bao nhiêu là tinh lực, phải thêu gần một năm mới hoàn thành.

Nàng khăng khăng muốn tự tay thêu, hắn cũng không muốn bà tử tới làm hỏng việc của nàng nên yêu cầu nàng mỗi ngày không được thêu quá nhiều sợ hại mắt.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu khẽ chạy tới gần, đứng thẳng trước người nàng thấy nàng cầm kim dừng lại ngẩng đầu cười với hắn, “Đã giờ nào rồi?”

“Vẫn còn sớm, vừa qua giờ Thân.” Uông Vĩnh Chiêu xốc bào ngồi xuống ghế, nhìn nửa con hổ trên giá thêu. Nhìn kỹ ánh mắt nó, Uông Vĩnh Chiêu cảm giác rất quen thuộc, hắn nhíu mày nhìn về phía nàng.

“Chờ thêu xong thì thần thái sẽ hiện ra hết, đến lúc đó mặc trên người ngài sẽ đẹp lắm.” Trương Tiểu Oản cười, nàng thiết kế tương đối hàm súc, cũng không phô trương. Quan trọng nhất chính là hoa văn hình hổ kia, cái đầu hổ thêu ở phía sau, cả bộ quần áo phải bày ra mới thấy rõ nguyên trạng. Ánh mắt lão hổ nàng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là làm theo ánh mắt Uông Vĩnh Chiêu.

Một bộ xiêm y này nàng làm cũng không dễ dàng. Nàng thêu thùa nhiều năm nhưng vẫn phải cực kỳ chuyên chú mới hoàn thành được. Nhưng tuy vất vả nhưng đây cũng là chuyện tốt nhất nàng có thể làm.

Những gì xảy ra ở kiếp trước đã thay đổi hết ở kiếp này, duy chỉ có cảm giác thành tựu khi làm ra được bộ xiêm y mình thích là vẫn còn đó. Một đường này nàng che giấu chính mình, đi tới bây giờ nàng cũng hiểu, người ta có thể thay đổi nhiều, nhưng thứ nào đã là nền tảng thì căn bản sẽ không thay đổi.

Cũng nhờ có nền tảng kia nàng mới đi được tới bây giờ. Hiện nay tốt xấu gì nàng cũng có thể tự mình gánh vác.

Cuộc đời cứ thế mà trôi qua thôi.

Uông Vĩnh Chiêu vẫn nhíu mày, Trương Tiểu Oản nhìn hắn cười, vươn tay vuốt phẳng khóe mắt cho hắn, ôn nhu nói, “Giống ngài mới hảo tốt, ta sợ là không thêu ra được thần thái trong ánh mắt ngài. Ta phải cân nhắc một tháng mới thêu ra được một con mắt này.”

Nàng vẫn luôn biết ăn nói, bất kể là bao nhiêu lần nàng đều có thể khiến hắn động tâm. Uông Vĩnh Chiêu hơi có chút buồn bực cái miệng nàng dẻo nhưng cũng vẫn mê muội vì giọng nói mềm mại ôn tồn của nàng.

“Tùy ngươi.” Uông Vĩnh Chiêu kéo tay nàng xuống, sờ sờ vết chai dày trên đó, lại cầm cao bôi tay trên giá xoa cho nàng.

Trương Tiểu Oản duỗi cả hai tay ra, cười nhìn hắn bôi cao cho mình, miệng còn nhàn thoại việc nhà với hắn, “Ngài trở về sớm, bữa tối cũng ăn sớm chút nhé! Nhân lúc hoàng hôn đẹp, chúng ta ở trong viện dùng bữa ngài thấy sao?”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu gật đầu.

“Vậy ta đi gọi hạ nhân chuẩn bị.” Trương Tiểu Oản cười nói một tiếng rồi cao giọng gọi bà Bảy ở bên ngoài hành lang.

“Phu nhân.” Bà Bảy chạy chậm tới.

“Đi chậm một chút.” Trương Tiểu Oản lắc đầu nói, “Làm sao lại gấp như thế?”

“Ngài có gì muốn sai bảo sao?” Bởi vì có Uông Vĩnh Chiêu ở đây nên bà Bảy vẫn luôn cong eo nói chuyện.

“Đứng dậy đi.”

“Ai.” Lúc này bà Bảy mới thẳng eo.

“Ngươi đi phòng bếp nói một tiếng để bọn họ nấu đồ ăn, lại cắt thêm hai cân thịt bò, một cân thịt khô, lại nấu một nồi canh xương hầm bí đao hạt sen.” Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ rồi lại quay đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Đêm nay cho ngài uống ba lượng rượu vàng ấm nhé?”

Uông Vĩnh Chiêu gật đầu.

“Thế được rồi, đi đi.” Trương Tiểu Oản cười quay đầu nói với bà Bảy, “Bảo phòng bếp cũng thái một cân thịt bò, một cân thịt khô, lấy nửa cân rượu, mấy người các ngươi cũng vui vẻ một hôm đi.”

“Này……” Bà Bảy cười nói, “Sao thế được?”

“Đi đi.” Trương Tiểu Oản phất phất tay, đợi bà tử cười đi rồi nàng mới quay đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Lại nói tiếp, ta còn phải cùng ngài thương lượng hai việc.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu buông tay nàng, để nàng dùng khăn lau tay cho hắn.


“Đám Bình bà đã không còn chịu được mệt nhọc, đừng để bọn họ gác đêm nữa.” Trương Tiểu Oản xoa tay hắn, miệng đạm mạc nói, “Nếu có cái gì muốn bọn họ làm thì đêm đó mới để bọn họ gác đêm được không?”

“Được,” thấy tay đã lau xong, Uông Vĩnh Chiêu đứng lên kéo nàng đứng dậy nói, “Ngươi tự mình nhìn mà làm.”

“Đã biết.” Trương Tiểu Oản theo hắn, cánh tay khoác tay hắn, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn bên kia.

Ánh chiều tà vàng rực đến chói mắt, mây tím đẹp đẽ khiến người ta giật mình. Trương Tiểu Oản giương mắt nhìn cảnh đẹp ly kỳ kia, biểu tình đều thả lỏng xuống, khóe miệng cũng không ý thức được mà nhếch lên, lộ ra nụ cười.

Uông Vĩnh Chiêu nhìn bộ dạng nhàn nhã tự tại của nàng thì thầm nghĩ những chuyện phiền lòng không thể cho nàng biết được. Chuyện trong nội trạch đã đủ khiến nàng vội rồi.

Uông Hoài Mộ và con gái của phán quan Thiết Sa Trấn là Vương Văn Quân đính hôn xong thì Vương phu nhân cũng không tiện tới thỉnh an Trương Tiểu Oản nữa. Tiêu phu nhân là chị họ của Vương phu nhân nên thường xuyên cầm đồ cháu gái thêu tới cho Trương Tiểu Oản xem, đồng thời nói chút việc nhà.

Biết Trương Tiểu Oản thích trồng ít hoa cỏ, trước khi ăn tết, Vương gia đưa tới hai chậu nghênh xuân hoa. Vương gia không nói gì, nhưng Uông Hoài Mộ nghe ngóng thì biết là do vị hôn thê của hắn tự tay trồng. Lúc này hắn cũng tặng một khối ngọc qua, để Vương phu nhân giao cho Vương Văn Quân.

Ngay sau đó, Vương gia lại tặng điểm tâm đến. Lúc Uông Hoài Mộ ăn còn đỏ mặt, bị đứa em trai xấu xa nhưng to gan lớn mật cười trêu vài tiếng.

Qua tết năm nay Uông Đỗ thị luôn có chút mất hồn mất vía, bởi vì Uông Kỳ Tu cũng đã cập quan, nên đón dâu rồi. Hắn vốn đã nên thành thân rồi, chỉ là mấy năm nay chuyện lớn nhỏ trong nhà kéo chân hắn, hiện giờ không thể kéo nữa.

Tâm tư của Uông Đỗ thị Trương Tiểu Oản nhiều ít đều hiểu được. Nàng cũng làm mẹ, sao có thể không hiểu được những nhọc lòng của Uông Đỗ thị. Cứ thế đến hết tháng giêng, nàng nói chuyện với Uông Đỗ thị để nàng ta chuẩn bị trong nửa tháng này sau đó lập tức đi Nam Hải.

“Thật sự để muội đi sao?” Lúc Uông Đỗ thị nói chuyện mắt cũng đỏ lên.

“Đi đi, có muội ở đó ta cũng yên tâm. Hoài Thiện bận rộn, trong phủ có Đại Trọng quản lý, chăm sóc Mạnh tiên sinh nhưng ta vẫn không yên tâm. Có muội đi qua nhìn lòng ta cũng có thể bớt chút lo lắng.” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì thở dài.

“Ngài lo lắng cho Mạnh tiên sinh sao?” Uông Đỗ thị nhẹ giọng hỏi.

“Cũng không phải,” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì cười cười, “Thân thể Mạnh tiên sinh mấy năm nay còn tốt, có thể ở cùng Hoài Thiện thêm một đoạn thời gian.”

Nói đến đây Uông Đỗ thị đột nhiên cũng hiểu ý tứ của Trương Tiểu Oản. Thiện vương ở Nam Hải quản lý binh lực sáu tỉnh, dọn dẹp trị an nơi đó. Mỗi ngày hắn đều hối hả bên ngoài, chuyện trong nhà có quản sự nhưng rốt cuộc vẫn không thỏa đáng như có người ở bên cạnh.

“Con cháu đều có phúc của con cháu, ngài nghĩ thoáng một chút.” Sau khi suy nghĩ cẩn thận Uông Đỗ thị an ủi nàng nói.

“Đúng vậy.” Trương Tiểu Oản bật cười, trên đời này làm gì có nhiều chuyện hoàn hảo đến thế. Đạo lý thì nàng hiểu nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, hy vọng hắn có thể tốt hơn một chút.

Uông Đỗ thị đi rồi, Trương Tiểu Oản cũng lâu không nghe thấy tin tức trong kinh. Sáng hôm nay lúc chải đầu cho Uông Vĩnh Chiêu nàng hỏi, “Ngài nói xem năm trước ta đưa lễ sinh nhật cho Nhạc Nhi vương phủ có nhận được không?”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nhắm mắt lại khẽ lên tiếng.

“Cũng không thấy có hồi âm.” Trương Tiểu Oản lẩm bẩm nói.

Uông Vĩnh Chiêu không lên tiếng chỉ ngồi ngay ngắn im lặng.

Thiện Vương Phi gửi không nhiều thư cho nàng lắm nhưng nàng tặng đồ qua nàng ta luôn hồi âm lại. Nhưng từ khi gửi thư kia qua nàng ta không bao giờ viết thư cho nàng nữa, Trương Tiểu Oản nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy hẳn là Uông Vĩnh Chiêu ngăn lại.

“Lão gia,” cắm cây trâm xong Uông Vĩnh Chiêu đứng lên để Trương Tiểu Oản sửa sang lại xiêm y cho mình, nàng nhân thể hỏi luôn, “Vương phủ có chuyện gì ư?”

Nàng nói rất bình tĩnh, Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một cái, thấy ánh mắt nàng nhu hòa nhìn mình thì hắn cũng mở miệng nói: “Nhạc nhi không có việc gì, lúc này đang được đưa tới Nam Hải.”

Trương Tiểu Oản nhìn hắn hỏi, “Thế mẫu thân hắn thì sao?”

“Nàng ta còn có thể đi đâu?” Uông Vĩnh Chiêu không cho là đúng nói. Nói xong hắn ngồi tới một bên ghế cao chờ nàng, “Mau sửa soạn.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì ngồi xuống trước gương, quét nhẹ chút lông mày, phần mặt, cắm lại trâm sau đó mới đứng dậy đi tới trước mặt Uông Vĩnh Chiêu nói, “Mộc thị lại làm chuyện gì sao?”


Uông Vĩnh Chiêu đứng dậy để nàng vịn cánh tay mình rồi mang nàng ra ngoài, “Nàng ta dùng Uông Nhạc để nghĩ cách ra khỏi kinh thành, sau khi Thiện Vương biết được thì vài ngày trước đã phái người tới đón Uông Nhạc qua chỗ mình.”

Trương Tiểu Oản không nói gì, đến trước nhà chính, Uông Vĩnh Chiêu dừng bước nhìn nàng một cái, Trương Tiểu Oản cười khổ lắc lắc đầu, “Nàng ta không nhịn được như thế thì sợ là ngày sau sẽ càng khó.”

“Hồ đồ.” Uông Vĩnh Chiêu bất mãn việc nàng mềm lòng.

Trương Tiểu Oản cất bước đi theo hắn, trong miệng than thở nói, “Nàng ta chung quy vẫn là mẫu thân của Nhạc nhi.”

“Ai nói nàng ta không phải.” Uông Vĩnh Chiêu lãnh đạm nói, “Việc này Thiện Vương sẽ tự xử trí, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều.”

Tháng bảy năm đó bận rộn xong sinh nhật cho Uông Vĩnh Chiêu, Trương Tiểu Oản tiểu bị bệnh một hồi.

Ngày này nàng bị bệnh, cả người đổ mồ hôi, Uông Vĩnh Chiêu gọi thế nào nàng cũng không tỉnh. Vội vàng tìm đại phu mù và Hoàng Sầm tới, trong lúc nhất thời hai gã thánh thủ bị Uông Vĩnh Chiêu rống đến nỗi hết đường xoay xở.

Một lát sau vẫn là đại phu mù khám ra bệnh, nói là không có nguy hiểm tính mạng, ngoan ngoãn uống thuốc nghỉ ngơi thì sẽ tỉnh lại.

Lần này Trương Tiểu Oản hôn mê mãi vẫn không tỉnh. Trong lúc đó nàng được cho uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn hôn mê gần hai ngày. Trong hai ngày này trong phủ từ trên xuống dưới đều gà bay chó sủa, bị khuôn mặt âm trầm của Uông Vĩnh Chiêu làm cho lòng người rối loạn hoang mang.

Uông Vĩnh Chiêu và Uông Hoài Nhân canh giữ ở mép giường không động đậy, may mà trong nhà còn có Uông Hoài Mộ chăm sóc hai vị chủ tử một lớn một nhỏ này nếu không chẳng ai dám tới gần hai người bọn họ.

Ngày này Trương Tiểu Oản tỉnh lại một hồi, dùng thuốc xong lại ngủ. Uông Hoài Nhân ăn vạ trong ngực anh mình, dính lấy Hoài Mộ làm nũng nói, “Khi nào mẫu thân mới tỉnh lại đây?”

“Ngủ qua đêm nay, đến ngày mai thì tốt rồi.” Uông Hoài Mộ xúc một thìa cháo đút cho em trai, lại nhẹ giọng an ủi hắn.

“Cháo này cũng không phải do mẫu thân làm.” Uông Hoài Nhân ghét bỏ mà nhìn bát cháo một cái.

“Ngày thường cũng không phải do mẫu thân làm.”

“Đó là mẫu thân dặn làm, không giống nhau.” Uông Hoài Nhân trừng mắt nhìn anh mình một cái.

“Phải, phải, không giống nhau, đệ mau ăn thêm một ít, đến lúc mẫu thân tỉnh lại đệ mới có sức mà nói chuyện với mẫu thân.” Uông Hoài Mộ vội vàng khuyên, sợ em trai học cha không ăn không uống gì.

“Ai.” Uông Hoài Nhân thở dài, không còn cái vui trên đời mà há mồm ăn cháo, lại ngẩng đầu nhìn cha.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu đang nằm cạnh Trương Tiểu Oản, đưa lưng về phía bọn họ, tay đặt lên eo nàng. Uông Hoài Nhân nhìn lại nhìn sau đó quay đầu cẩn thận nói bên tai anh hắn, “Mộ ca ca, huynh nói xem tay phụ thân có khi nào sẽ đè bẹp eo mẫu thân không?”

“Sẽ không.” Uông Hoài Mộ lắc lắc đầu.

Uông Hoài Nhân bấy giờ mới yên tâm tiếp tục để anh hắn đút cháo. Uông Hoài Mộ cho em trai ăn xong lại tới gần mếp giường nhẹ giọng gọi Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ thân……”

Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại nói với hắn, “Mang Hoài Nhân đi ngủ, sáng mai lại đây.”

“Vâng.” Nhìn mái tóc bạc và khuôn mặt tiều tụy của cha hắn, trong lòng Uông Hoài Mộ chua xót. Hắn cầm chăn lên đắt cho cha hắn, lại thấp giọng nói, “Ngài đừng để bị cảm lạnh, nếu ngài bị bệnh thì mẫu thân sẽ đau lòng lắm.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu dịch đầu gần về phía nàng, mệt mỏi nhắm mắt nói, “Đi đi.”

Uông Hoài Mộ quỳ xuống cởi ủng cho cha hắn, lại dịch chăn rồi mới cõng em trai lúc này đã mệt đến díp mắt lên đi về phòng mình.

“Mộ ca ca, huynh có ngủ với đệ không?” Uông Hoài Nhân bất an hỏi anh mình.

“Có.”


“Vậy là tốt rồi.” Uông Hoài Nhân an tâm, “Sáng mai huynh nhớ gọi đệ dậy đi qua thỉnh an phụ thân và mẫu thân, đệ chắc chắn sẽ nghe lời huynh.”

“Được.” Uông Hoài Mộ cười, vỗ nhẹ lưng hắn nói, “Ngủ đi.”

Uông Hoài Nhân khẽ lên tiếng sau đó ngủ sau, Uông Hoài Mộ cõng hắn tới phòng mình, chờ gã sai vặt bưng nước ấm tới rửa mặt và chân cho em trài và mình rồi mới cho hạ nhân lui. Lúc này hắn để nguyên quần áo nằm bên người em hắn định nghỉ một hồi rồi sẽ gọi quản gia tới nói chuyện.

Buổi sáng Trương Tiểu Oản tỉnh lại thì đôi mắt có chút đau đớn. Nàng khẽ nhúc nhích đầu thì thấy tóc mình bị đè lại. Nàng nhẹ nghiêng đầu thì không động nữa. Ánh sáng bên ngoài không sáng lắm, nàng cũng không biết đã là giờ nào rồi nhưng nam nhân bên cạnh ngủ thật sự trầm. Trương Tiểu Oản nhìn vài lần mới nhắm mắt lại.

Hắn đang ngủ thì để cho hắn ngủ đi thôi.

Nàng nhắm mắt lại chợp mắt một lúc nữa thì nghe thấy bên người có động tĩnh rất nhỏ. Nàng mở bừng mắt, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt của Uông Vĩnh Chiêu. Đôi mắt hờ hững kia lúc này có ánh sáng nhảy múa. Trương Tiểu Oản vươn tay sờ mặt nàng một hồi lâu mới hỏi, “Ta cảm thấy ta đã ngủ một giấc thật dài.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu cầm lấy tay nàng che lên mắt mình nhàn nhạt lên tiếng.

Lúc này bên ngoài có tiếng vang, “Đại nhân, phu nhân……”

Là giọng Bình bà, Trương Tiểu Oản ho nhẹ hai tiếng rồi mới cất giọng nói, “Vào đi.” Giọng nàng khàn khàn.

Sau khi Bình bà đi vào thì vội đốt đèn, bưng nước ấm tới. Trương Tiểu Oản đứng dậy, lúc này mới phát hiện Uông Vĩnh Chiêu mặc nguyên áo ngoài mà ngủ.Nàng uống nước xong thì thấy hắn xuống giường.

“Vào thay quần áo cho phu nhân đi.” Uông Vĩnh Chiêu nói với Bình bà.

“Vâng.” Bình bà vội cấp giúp Trương Tiểu Oản thay quần áo, rồi để nàng ra gian ngoài cho đại phu mù bắt mạch.

“Thế nào?” Đại phu mới buông tay thì Uông Vĩnh Chiêu đã mở miệng hỏi.

Trương Tiểu Oản thấy tóc hắn lộn xộn thì đi tới phía sau xõa tóc hắn ra, dùng tay chải vuốt cho hắn.

“Ta đã nói với ngài là đừng vấn tóc đi ngủ, sẽ đau đầu.” Trương Tiểu Oản cúi đầu, miệng ôn nhu nói, lại lấy dây cột tóc buộc lỏng cho hắn phía sau rồi mới trở về ngồi cạnh hắn. Nàng cầm bàn tay nóng rực của hắn, nhẹ giọng nói với đại phu mù, “Ta làm sao thế?”

“Huyết khí không đủ, sức cùng lực kiệt nên hoa mắt. Bệnh của phụ nhân thì ngươi là nặng nhất, về sau không được phép lại mệt mỏi như thế nữa.” Đại phu lắc đầu nói, “Ngươi cho rằng mình còn trẻ sao? Làm lụng vất vả như thế thì cuối cùng sẽ có ngày sụp đổ.”

Trương Tiểu Oản cười khổ, “Thân thể này thật sự mỗi năm một kém.” Nàng còn tưởng đã vượt qua được giai đoạn ốm yếu.

“Chú ý chút, mấy ngày nay ta sẽ cho ngươi chút thuốc bổ.” Đại phu mù đứng lên nói.

“Ngài đi cẩn thận.” Trương Tiểu Oản đứng dậy, chờ ông ta đi rồi mới nhắm mắt lại nói với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Ngài tới đỡ ta đi.”

Uông Vĩnh Chiêu cuống quít đứng dậy, đỡ Trương Tiểu Oản lúc này không mở nổi mắt. Mãi một lúc sau Trương Tiểu Oản mới ổn hơn, mở mắt nhìn hắn nói, “Ngài đừng có gấp, ta nghỉ mấy ngày thì tốt rồi.”

Nói xong nàng thở hổn hển mấy hơi, mồ hôi tùa ra từ trán, rơi xuống dưới. Uông Vĩnh Chiêu không nói gì mà bế nàng lên, ôm vào trong phòng. Trương Tiểu Oản nghe tiếng trái tim hắn đập kịch liệt thì nhẹ thở phào, nghĩ mình nhất định phải khỏe lên mới được. Nàng không thể ngã xuống, Uông Vĩnh Chiêu phải trụ vững thì nàng cũng thế.

Mà Trương Tiểu Oản bệnh lần này phải dưỡng nửa tháng mới khỏe lên. Lúc này đến may vá nàng cũng không thể làm, chuyện trong nhà chỉ có việc lớn mới hỏi tới nàng, còn lại đều do Hoài Mộ quản lý.

Nàng nhàn đến trong lòng hốt hoảng, Uông Vĩnh Chiêu cho người mang hoa cỏ tới cho nàng dưỡng, còn việc khác thì không cho nàng động tới. May mà qua nửa năm cơ thể nàng tốt hơn nhiều nên hàng ngày mới có thể làm chút may vá, nhưng vẫn coi như không lụt nghề.

Ba năm sau.

Trương Tiểu Oản vừa mở mắt thì thấy nam nhân bên người còn đang ngủ thì nàng cũng nhắm mắt lại. Qua một hồi bàn tay Uông Vĩnh Chiêu đặt ở eo nàng giật giật, lúc này nàng mới ngẩng đầu cười hỏi hắn, “Ngài tỉnh rồi sao?”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu ôm sát nàng, nhắm mắt lại nói, “Lúc nào rồi?”

“Giờ Mão.” Trương Tiểu Oản cười nói, “Dậy thôi, bọn Hoài Mộ đang đợi chúng ta dùng bữa đó, đừng để mấy đứa nhỏ bị đói.”

Uông Vĩnh Chiêu ngáp nhẹ một cái rồi mới gật đầu. Trương Tiểu Oản đứng dậy, mới ra cửa gọi bà tử mang nước ấm tới thì đã nghe thấy con dâu thứ hai là Vương Văn Quân ở ngoài cửa nói, “Mẫu thân, con vào được không?”

“Không phải bảo con thỉnh an ở nhà chính cũng được sao?” Trương Tiểu Oản vội để nàng ta vào.

“Con dâu thỉnh an mẫu thân.” Vương Văn Quân có diện mạo tú mỹ vừa vào đã hành lễ, cười nói, “Con đã qua nhà bếp một chuyến, rồi lại nghĩ vẫn nên tới thỉnh an ngài mới được, nếu không trong lòng thấy thiếu gì đó.”

Trương Tiểu Oản cười lắc đầu, thấy nàng ta bảo nha hoàn bưng nước ấm vào rồi chờ bọn họ lui ra hết nàng ta mới cười nói, “Mẫu thân, còn thỉnh an phụ thân rồi sẽ đi nhà chính xem một chút.”


“Vâng.” Trương Tiểu Oản yêu thương mà sờ sờ tóc nàng ta, cười nói, “Đừng quá mệt, một lát nữa ăn cơm xong thì về nghỉ chút hẵng làm việc tiếp.”

Hiện tại con dâu thứ hai quản việc trong nhà, cô gái nhỏ mới cập kê đã có thể làm thế này thì Trương Tiểu Oản quả là có chút không đành lòng.

“Con biết, con sẽ để ý tới sức khỏe, ngài đừng lo lắng.” Vương Văn Quân lắc đầu cười nói.

Trương Tiểu Oản vỗ vỗ tay nàng ta sau đó về phòng nói với Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang xem công văn, “Văn Quân tới.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn công văn đáp nhẹ.

“Con bé muốn thỉnh an ngài đó.” Trương Tiểu Oản kéo hắn lên, sửa sang lại quần áo cho hắn sau đó nhón mũi chân sửa lại cây trâm cho hắn.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu mới buông công văn trong tay đi ra phòng ngoài.

“Con dâu thỉnh an phụ thân và mẫu thân.” Vương Văn Quân hành lễ nói.

“Đứng lên đi.” Uông Vĩnh Chiêu ngồi trên chính vị, ngước mắt nhìn nàng ta, “Đi làm việc đi.”

“Vâng.” Vương Văn Quân lại hành lễ rồi cung kính lui ra.

Trương Tiểu Oản cười nhìn nàng ta đi rồi mới lấy nước muối ấm cho hắn súc miệng, lại lấy khăn trong tay bà Bảy giặt trong nước ấm để Uông Vĩnh Chiêu lau mặt. Lúc này nàng mới cười nói, “Ngài đó, nên hiền lành với Văn Quân một chút, một tiểu cô nương nho nhỏ bị ngài dọa sợ.”

Uông Vĩnh Chiêu không để ý tới lời nàng, trong đầu chỉ nghĩ tới công văn, chờ ra cửa hắn mới nhớ tới chuyện hôm qua không báo cho nàng nhưng nghĩ một chút mới thấy ăn xong báo cho nàng cũng được.

Trong nhà chính Uông Hoài Mộ đang ở thiên phòng nói chuyện với quản sự thì thấy cha mẹ tới. Hắn vội chắp tay nói, “Phụ thân, mẫu thân……”

“Ân,” Uông Vĩnh Chiêu cong khóe miệng nói, “Ăn cơm xong lại làm việc.”

“Con biết.” Uông Hoài Mộ cười nói, lại đi đến bên người Trương Tiểu Oản nhẹ giọng hỏi, “Mẫu thân tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Tốt lắm.” Trương Tiểu Oản cười nói, lúc này Vương Văn Quân cũng lại đây đỡ nàng. Trương Tiểu Oản vỗ vỗ tay nàng ta, ôn hòa nói, “Con ngoan, đi tới bên cạnh Hoài Mộ đi.”

Vương Văn Quân đỏ mặt nhìn chồng một cái, thấy trong đáy mắt hắn cũng có ý cười thì nàng ta cắn môi cười, nhún gối rồi đi tới bên người hắn. Nhìn thấy cảnh này Trương Tiểu Oản bật cười, quay đầu lại đi đến bên người Uông Vĩnh Chiêu nhẹ giọng nói với hắn, “Nhà chúng ta chọn một nàng dâu tốt.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì nhẹ gật đầu. Đối với Vương Văn Quân, Uông Vĩnh Chiêu cũng có chút vừa lòng, mấy năm nay nàng ta tận tâm với con thứ hai hắn cũng nhìn thấy. Quả thật Vương Thông có đứa con gái không tồi.

Sáng sớm hôm nay chỉ có hai vợ chồng Uông Hoài Mộ cùng bọn họ dùng cơm, Hoài Nhân ở Ngàn Trọng Sơn luyện binh, qua hai ngày nữa Hoài Mộ cũng đi qua xem hắn.

“Mẫu thân, đây là rau trên núi hái về, ngài nếm thử đi.” Vương Văn Quân gắp một đũa đồ ăn để vào đĩa trước mặt Trương Tiểu Oản.

“Được,” Trương Tiểu Oản nếm thử rồi nói, “Con cũng gắp cho Hoài Mộ đi, đừng chỉ để ý tới mẫu thân.”

Ngày thường Vương Văn Quân vẫn trầm ổn nhưng lúc này bị nàng nói thế thì cũng thẹn thùng cúi đầu nói, “Con biết.”

Thấy nàng đỏ mặt Trương Tiểu Oản muốn tránh cho nàng xấu hổ nên nghiêng đầu gắp thịt, chấm nước tương mới đặt vào chén Uông Vĩnh Chiêu nhẹ giọng nói chuyện với hắn.

Chờ cha mẹ chồng đi tiền viện, Vương Văn Quân muốn gọi nhị quản sự tiến vào nhà chính phân phát tiền lương tháng này nhưng lại thấy chồng mình đang nói chuyện với đại quản sự nhìn qua. Hắn xin lỗi nàng nói, “Mẫu thân dặn ta mang nàng đi nghỉ ngơi nhưng nàng xem ta này, quay đầu cái đã quên. Thật đúng là xin lỗi nàng.”

Vương Văn Quân thấy hắn vội vàng thì vội khoác tay hắn nhẹ giọng nói, “Ta không mệt, tinh thần cũng tốt, chàng đừng gấp.”

“Đi nghỉ thôi.” Uông Hoài Mộ lắc đầu, tay nắm tay cô vợ nhỏ đi ra ngoài cửa, đến trước cầu thang hắn khom lưng cõng vợ mình, lại nói, “Trong nhà nhiều việc, về sau nàng còn phải vất vả nhiều nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn. Hai ngày này ta không ở nhà, sáng sớm thỉnh an mẫu thân rồi nàng ở lại ăn sáng với mẫu thân, ăn xong có thể về ngủ bù, đừng mệt mỏi.”

“Ta biết.” Vương Văn Quân sờ sờ cổ hắn nóng lên, nghĩ thầm cùng nhau về cũng tốt. Sáng sớm nay hắn rời giường tới giờ sợ là cũng chưa có một khắc nghỉ ngơi.

Quả nhiên hắn nằm với nàng ở trên giường một hồi thì bắt đầu ngáy nho nhỏ. Vương Văn Quân yêu thương vén tóc bên tai cho hắn, đau lòng mà nhìn hắn.

Nghe cha nói Uông gia quân mới tuyển được một vạn binh từ ba tỉnh phía bắc, chồng nàng phải bận rộn việc an trí cho binh lính. Qua hai ngày nữa hắn lại phải tới Ngàn Trọng Sơn để làm việc, nàng cũng không biết tới lúc đó hắn có nhớ dùng cơm đúng giờ không.

Nghĩ tới đây Vương Văn Quân nhẹ nhàng thở dài nghĩ lát nữa phải gọi gã sai vặt bên người hắn tới dặn dò một chút, miễn cho qua chút thời gian hắn trở về lại gầy một vòng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui