Tuần đầu tiên của tháng 3, Trương Tiểu Muội bị Trương Tiểu Bảo mang về, Trương Tiểu Oản không gặp nàng ta. Có lẽ biết được nàng không muốn thấy nên những lần nàng đi thăm Lưu Tam Nương đều không thấy Trương Tiểu Muội. Có hai lần Lưu Tam Nương nắm tay nàng muốn nói chuyện nhưng vẫn không nói ra lời cầu tình.
Trương Tiểu Oản đoán được bà ấy muốn nói gì nhưng bà ấy chưa nói thì nàng cũng coi như không biết gì. Không phải chuyện gì nàng cũng quản được, hôm nay nàng đồng ý với Trương Tiểu Muội thì thế nào? Nàng ta đi theo một nam nhân không biết điều như thế, ỷ vào thế của Uông Vĩnh Chiêu thì sớm muộngì hắn cũng lật trời. Ngày nào đó nếu xảy ra chuyện không cứu được thì đó mới là không có thuốc nào chữa được. Hiện tại ít nhất là Tiểu Muội vẫn còn sống.
Đủ loại lợi hại trong này Trương Tiểu Oản không muốn nói cho Lưu Tam Nương nghe. Kể cả bà ấy coi nàng là tàn nhẫn thì cũng kệ đi.
Cuối tháng 3 Lưu Tam Nương đã không được, ngày này Trương Tiểu Bảo phái người đến phủ tìm nàng.
Lúc tiến vào phòng Lưu Tam Nương nàng đã nghe thấy tiếng khóc của đám nhỏ Trương gia. Nhìn thấy nàng tới tụi nó đều gọi “Đại cô cô”, Trương Tiểu Oản đi qua bọn họ, quỳ xuống trước giường nhìn phụ nhân già nua trên giường, đôi mắt rưng rưng gọi một tiếng, “Mẫu thân……”
Lưu Tam Nương vẫn luôn nhắm mắt không biết đang lẩm bẩm cái gì nhưng vừa nghe thấy giọng nàng thì bà đột nhiên mở mắt, duỗi tay ôm tay nàng vào ngực khóc lớn nói, “Lúc ấy ta chỉ nghĩ nếu chết cả nhà thì cũng tốt, chúng ta không cần sống trên đời để chịu tội nữa. Lúc ấy khổ quá, khuê nữ, nhà chúng ta lúc ấy quá khổ. Mẫu thân trong lòng nhớ đến đã đau.”
Bà như được hồi quang phản chiếu mà nói ra một đoạn dài. Dứt lời hơi thở của bà ta càng ngày càng yếu, đôi mắt vẩn đục mở to nhìn Trương Tiểu Oản mỏng manh nói, “Khuê nữ, khuê nữ, đồng ý với mẫu thân là nhất định phải che chở bọn họ, con nhất định phải che chở bọn họ……”
Lực đạo trên tay bà càng ngày càng nhỏ, Trương Tiểu Oản nhìn bà chậm rãi tắt thở, cứ thế thong thả gật đầu.
“Mẫu thân……”
“Mẫu thân……”
“Mẫu thân……”
“Nãi nãi, nãi nãi……”
Trong phòng là tiếng khóc thê lương, Trương Tiểu Oản rớt nước mắt. Nửa ngày sau cả người nàng mềm không có chút sức nào. Cuối cùng vẫn là bà tử đỡ nàng ngồi lên ghế nhìn một đám người gào khóc.
Lúc sửa soạn cho Lưu Tam Nương trước mắt nàng biến thành màu đen. Trương Tiểu Muội quỳ gối dưới chân nàng khóc. Nàng biết nhưng chẳng còn sức mà đi nhìn một cái.
Đến chiều Uông Vĩnh Chiêu tới cùng một đám nô bộc để hỗ trợ. Trương Tiểu Oản ngồi trong phòng nghỉ tạm thấy hắn tới thì duỗi tay với hắn nói, “Ngài lại đây đỡ ta đi.”
Thấy nàng một hai muốn đứng lên, Uông Vĩnh Chiêu đi nhanh lại đỡ nàng một phen. Trương Tiểu Oản nắm chặt tay hắn lẩm bẩm nói, “Hồi phủ, hồi phủ, bọn nhỏ đã ăn bữa tối chưa?”
Thấy tay nàng lạnh băng Uông Vĩnh Chiêu lấy trà sâm nóng qua mạnh mẽ thổi vài cái sau đó lại thử độ ấm rồi đút cho nàng uống mấy miếng. Uống xong trà nóng Trương Tiểu Oản mới hồi thần. Lúc này nàng hít sâu mới hơi rồi nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Chúng ta trở về thôi.”
“Ngươi nghỉ ở đây chút đã.” Uông Vĩnh Chiêu sờ khuôn mặt lạnh băng của nàng nói.
“Không cần,” Trương Tiểu Oản lắc đầu, “Sáng mai đến trước khi liệm là được.” Chỗ này Tiểu Bảo là đương gia, nàng không thể tới đây chen mồm làm việc của hắn được.
“Được.” Thấy nàng phải đi, Uông Vĩnh Chiêu cũng lên tiếng rồi quay đầu lại dặn Giang Tiểu Sơn, “Đưa xe ngựa tới trước cửa.”
“Vâng.” Giang Tiểu Sơn vội nói.
Lúc này Bình bà vội sửa soạn hộp đồ ăn từ trong phủ mang tới, lại để một bát cháo ngũ cốc nhỏ trước mặt Trương Tiểu Oản nhẹ giọng nói, “Nhân lúc còn nóng ngài uống nửa bát cho ấm người.”
Trương Tiểu Oản đón lấy cái bát, nhìn hộp đồ ăn thật lớn trên bàn thì quay đầu cảm kích nhìn Uông Vĩnh Chiêu cười một chút sau đó mới ăn cháo rồi theo Uông Vĩnh Chiêu ra cửa. Lúc ra tới cửa Trương Tiểu Bảo đi nhanh tới. Nàng nhìn thấy hắn đang lôi kéo Trương Tiểu Muội.
Tiểu Muội nhìn thấy nàng đang nhìn thì lập tức hét lên, “Đại tỷ, ngài nghe mẫu thân nói rồi đó, ngài cứu muội, cứu tướng công nhà muội đi. Đại nhân, tỷ phu đại nhân, cầu xin ngài, cầu xin ngài, nể mặt đại tỷ ta vì ngài sinh ba nhi tử, ngài……”
Sắc mặt Trương Tiểu Oản trắng bệch nhìn nàng ta kêu la, nếu như không phải Uông Vĩnh Chiêu đỡ nàng thì có lẽ nàng chẳng đi nổi một bước.
Nửa đêm đó Trương Tiểu Oản mở mắt ra nhìn thoáng qua đèn dầu chưa tắt rồi nói với nam nhân bên người, “Lão gia, ngực ta đau.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì đột nhiên mở mắt ra, không chút nghĩ ngợi đã lấy cái hộp trên đầu giường, nhét một viên thuốc trợ tim vào miệng nàng. Ăn xong viên thuốc, Trương Tiểu Oản hít thở một hồi mới nằm trước ngực Uông Vĩnh Chiêu khóc không tiếng động.
Đây là cha mẹ nàng, người trước mới mất người sau đã đi. Chỉ có mất đi nàng mới biết được đau đớn này lớn thế nào. Nàng sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa. Cho dù bọn họ chỉ biết sợ hãi mà cười nhìn nàng, lại chỉ biết khổ sở nhìn nàng nhưng một đời này nàng vĩnh viễn không còn thấy họ nữa.
“Lão gia……” Thật lâu sau Trương Tiểu Oản khóc hết nước mắt, mệt mỏi đến cực điểm. Nàng gọi nhỏ Uông Vĩnh Chiêu.
“Ừ, ngoan, đừng khóc.” Uông Vĩnh Chiêu vỗ nhẹ lưng nàng, một tay kia cầm khăn lau nước mắt cho nàng, ánh mắt thâm trầm.
Lúc cơ thể Trương Tiểu Oản chậm rãi mềm ra, Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng đang hôn mê thì lấy chăn bọc nàng lại ôm ra gian ngoài cho đại phu mù xem mạch.
“Tích tụ trong lòng phu nhân khóc ra được một ít rồi. Mấy ngày nay dùng thuốc ôn hòa dưỡng là được, chớ để bị cảm lạnh.” Lão đại phu nói xong lại xem mạch, thật lâu sau mới nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu nói, “Vẫn nên để ý chút, tuy nàng tự biết điều chỉnh nhưng cảm xúc quá mức phập phồng với nàng không tốt.”
“Ừ, đưa đại phu về phòng.” Uông Vĩnh Chiêu nói với Giang Tiểu Sơn.
“Vâng.” Giang Tiểu Sơn nhẹ giọng đáp, đi tới đỡ đại phu đi ra ngoài cửa.
Lúc này Bình bà tới báo nước ấm đã chuẩn bị xong, Uông Vĩnh Chiêu ôm nàng đi qua nhưng không để bà tử giúp mà tự mình tắm cho nàng. Sau khi bế nàng ra thì Trương Tiểu Oản tỉnh. Nàng mở mắt nhìn hắn cong khóe miệng cười, lại vươn tay sờ sờ tóc của hắn. Một khắc kia nàng không rên một tiếng nhưng Uông Vĩnh Chiêu lại biết nàng đang lo tóc hắn ướt, sợ hắn bị lạnh.
“Ta sẽ lau khô rồi mới lên giường.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói với nàng.
Lúc này nàng mới nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhúc nhích. Lúc bà tử lau tóc cho nàng, Uông Vĩnh Chiêu tự lau tóc, uống trà nóng rồi lẳng lặng ngắm nàng nằm yên lặng trên giường. Từ sau khi về kinh thành chịu tang, nếp nhăn trên khóe mắt nàng rốt cuộc vẫn chưa tan.
Từ sau khi Trương A Phúc chết, lại biết được việc của Thiện Vương thì ngẫu nhiên lúc nàng không cười, ngồi yên thêu thùa sẽ tỏa ra vài phần bi thương. Có khi nàng nhìn không trung, nhìn hoàng hôn, nếu như không có hai đứa nhỏ tới quấy rầy thì nàng cũng sẽ không chớp mắt. Chẳng ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Nàng không nói với hắn lời trong lòng, hắn chỉ có thể mắt lạnh nhìn nàng khắc chế cảm xúc, nghĩ đến một ngày nàng sẽ lựa chọn phát tiết, lựa chọn tiếp tục sống sót.
Mà đúng như hắn dự liệu, nàng không hề bị thế gian này đánh bại. Nàng khóc rống một hồi, hắn nghĩ ngày mai thức dậy nàng sẽ lại cười với hắn. Nàng sẽ cùng hắn tồn tại. Nàng chưa từng khiến hắn thất vọng.
“Ta không ở trong phủ các con phải ăn cơm đúng giờ.” Sáng sớm Trương Tiểu Oản thức dậy, sau khi ăn cháo,uống nửa viên dưỡng sinh hoàn nàng mới dặn dò hai đứa con tới thỉnh an, “Hoài Nhân, con phải ngoan ngoãn nghe phụ thân và Mộ ca ca nhé.”
Uông Hoài Nhân đi đến trước người nàng “Vâng” một tiếng rồi ngửa mặt nhìn nàng nói, “Thế ngày nào con mới được đi xem bà ngoại?”
“Lúc nào có thể đi thì phụ thân sẽ mang các con đi.” Trương Tiểu Oản mềm mại xoa mặt hắn, lại ôm lấy khuôn mặt nhỏ của hắn yêu thương nói, “Mẫu thân không ở trong phủ con và Mộ ca ca phải tự chăm sóc mình. Con đã là tiểu đại nhân, còn phải thay mẫu thân chăm sóc phụ thân và Mộ ca ca nhé.”
“Vâng.” Uông Hoài Nhân gật đầu, hai tay nhỏ xíu chắp lại nói với Trương Tiểu Oản, “Con chắc chắn sẽ chăm sóc cha và Mộ ca ca thật tốt, mẫu thân cứ yên tâm.”
Trương Tiểu Oản thật sự là yêu thương hắn tận xương, đôi tay ôm hắn vòa lòng cười nhẹ lắc lư hai cái rồi mới nghiêng đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Mấy ngày nay muộn chút ta mới về, buổi tối ngày xuân lạnh hơn ban ngày chút, tối ngài nhớ mặc nhiều hơn, đừng quên đó.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu.
“Phu nhân……” Bình bà ở bên cạnh cửa gọi nhỏ, người Trương gia đang đợi nàng ở cửa.
Trương Tiểu Oản đứng lên, lại giơ tay sờ sờ đầu hai đứa con, rồi đi tới trước mặt Uông Vĩnh Chiêu khom lưng sửa lại xiêm y cho hắn rồi mới nhẹ giọng nói, “Thiếp đi đây.”
“Đi đi,” Uông Vĩnh Chiêu giơ tay, sờ sờ nàng mảnh hoa trắng nhỏ trên đầu nàng nói, “Đi đi.”
Trương Tiểu Oản hành lễ với hắn, lúc xoay người Hoài Mộ nắm tay Hoài Nhân đi tới bên người nàng nói, “Con và Hoài Nhân đưa mẫu thân tới cửa.”
Một đưa là tới tận cổng lớn, sau khi bái kiến cậu hai, bọn họ nhìn mẹ mình lên xe ngựa mà đi.
Liệm qua chính là phát tang, qua bảy ngày sau Trương Tiểu Oản mới không đến Trương phủ nữa. Cuối tháng tư, Lưu Nhị Lang đang làm Tổng Binh ở Đông Hải tới, ở Trương gia hai ngày sau đó gửi thiếp muốn tới phủ Tiết Độ Sứ. Sau khi Uông Vĩnh Chiêu mời ông ta vào thì Trương Tiểu Oản chỉ ra mặt hành lễ với ông ta rồi muốn lui xuống.
“Uông phu nhân, chờ một chút.” Lưu Nhị Lang đã già, tóc đen đã bạc hết, lúc này ông ta đột nhiên gọi Trương Tiểu Oản lại.
“Cữu đại nhân có chuyện gì?” Trương Tiểu Oản quay người hỏi.
“Là ngươi để Trương gia đi theo ngươi tới nơi khổ hàn này sao?” Khẩu khí của Lưu Nhị Lang rất là không khách khí.
“Phải.”
“Ngươi biết rõ thân thể phụ mẫu ngươi yếu nhược mà còn để bọn họ tới nơi khổ hàn này ư?” Lưu Nhị Lang cười lạnh một tiếng.
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu ngồi ở chủ vị chậm rãi giương mắt nhẹ liếc Lưu Nhị Lang một cái. Ông ta quay đầu lại, đột nhiên ép hỏi Uông Vĩnh Chiêu, “Hay là Uông Tiết Độ Sứ đại nhân có gì bất mãn với lão phu?”
Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà nhếch khóe miệng không nói. Hoàng đế sắp không được nên phái Lưu Nhị Lang đến đâm hắn một kiếm sao?
“Uông đại nhân, Uông phu nhân là cháu ta, hôn sự của các ngươi cũng là do lão phu làm mối. Ta nói nàng vài câu thì vẫn đủ tư cách chứ?” Lưu Nhị Lang lại nói.
Trương Tiểu Oản thấy khẩu khí của ông ta thì lập tức nhún gối đạm mạc cười nói, “Đương nhiên nói được, cữu lão gia nói gì thế.”
Dứt lời nàng ngồi trở lại bên phía Uông Vĩnh Chiêu, chờ ngồi rồi nàng mới chậm rãi cầm chén trà lên uống, sau đó nhìn Lưu Nhị Lang nhàn nhạt nói, “Cữu lão gia còn muốn giáo huấn gì thì nói đi, ta nghe.”
“Biết rõ thân thể bọn họ không tốt mà ngươi còn mang theo bọn họ tới nơi khổ hàn này với ngươi. Ngừoi ngoài nói ngươi hiếu thuận, nhưng ta lại chẳng thấy thế. Ngươi đây là hại bọn họ, cũng hại chết bọn họ!” Lưu Nhị Lang đập cái bàn quát. Tội danh này mà được lập thì đúng là không phải việc nhỏ.
Trương Tiểu Oản lấy khăn lau lau khóe miệng, trên mặt bình tĩnh nói, “Cữu lão gia có phải định nói phàm là có người theo lão gia nhà ta tới tiết trấn này rồi qua đời thì đó là do lão gia nhà ta hại chết hả? Thế phàm là bá tánh của Hoàng Thượng chết trong cương thổ này thì đó là do Hoàng Thượng hại chết sao?”
“Ngươi……” Lưu Nhị Lang nhíu mày, “Ngươi dám nói lời này hả? Đừng có nói bậy.”
“Ta nói bậy? Thế cữu lão gia thử tự hỏi lương tâm một chút xem, ngài đang nói bậy hay ta nói bậy?” Trương Tiểu Oản cười cười, “Một viên dưỡng sinh hoàn mấy trăm lượng bạc, đó là tiền của lão gia ta mà ta mang cho phụ mẫu dùng. Một năm ta thay bọn họ may 2 bộ quần áo. Nếu như được ta còn muốn lấy 10 tuổi thọ của mình để bọn họ sống được lâu hơn. Theo ý ngài thì ta tẫn hiếu với phụ mẫu mình chính là hại họ sao? Bên này biên mạc là nơi khổ hàn, nhưng bọn họ ở trong phủ không lạnh không nóng, hai nhi tử hiếu kính bọn họ, con dâu cũng chăm sóc thỏa đáng, cháu trai cháu gái đều hiếu thuận. Vậy ý ngài là cả hơn mười mấy người Trương gia gội cả ta vào đều muốn hại chết phụ mẫu sao?!”
Trương Tiểu Oản vươn tay, lấy chén trà hung hăng đập đến chân Lưu Nhị Lang, mắt như đao khắc quét qua, “Cữu lão gia, ngài nhục mạ cả nhà Trương gia, ta thật muốn xem ngài trị tội Trương gia thế nào! Ta biết ngài hiện tại là đường đường Tổng Binh của một châu phủ, nhưng ta nghe khẩu khí của ngài thì giống như ngài còn muốn lướt qua Hoàng Thượng mà trị tội nhà chúng ta cơ đấy.”
Trương Tiểu Oản há mồm là Hoàng Thượng thế này thế nọ, Lưu Nhị Lang biết nàng từ trước đến nay có gan làm loạn nhưng không biết nàng lại to gan tới độ lời này cũng dám nói. Nhất thời ông ta nóng máu quay ra nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ nhân đại nghịch bất đạo bực này mà ngươi lại không nhốt lồng heo thả sông hả?”
Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì lạnh lùng nhếch khéo miệng nói, “Lưu đại nhân, mời đi cho.” Hắn đứng lên, bình tĩnh vươn tay tiễn khách.
Lưu Nhị Lang tức giận đến râu cũng run rẩy, lúc ra cửa ông ta quay đầu lại lạnh lùng nói với Trương Tiểu Oản, “Ngươi cứ chờ xem.”
Lưu Nhị Lang cuối cùng cũng không chờ được tới lúc thu thập một nhà họ Uông. Trên đường ông ta hồi triều, Tĩnh Hoàng băng hà, con cả Lưu Dung kế vị. Lưu Dung kế vị, Thiện Vương ở Nam Cương đại thắng, đang trên đường hồi triều giao binh quyền.
Dung đế thượng vị, việc lớn đầu tiên là lập châu phủ ở Nam Cương, sửa Mộc phủ thành châu phủ, lệnh cho đương triều đại học sĩ tới đó nhậm chức Nam Châu tri phủ. Dung đế nghĩ Thiện Vương mang binh đánh giặc không thể tận hiếu với ông bà ngoại nên cho phép Thiện Vương được để tang nửa năm, về biên mạc tẫn hiếu. Tháng 6 năm đó Thiện Vương và gia quyến về biên mạc của cha mình.
Sáng sớm tinh mơ ngày Thiện Vương hồi phủ, Trương Tiểu Oản sớm đã sửa soạn xong, chờ Uông Vĩnh Chiêu luyện võ trở về nàng để bà tử đi thay quần áo cho Hoài Mộ và Hoài Nhân, còn mình thì xoay quanh Uông Vĩnh Chiêu.
Chờ hắn tắm gội xong nàng lại lau tóc cho hắn sau đó không nhịn được thở dài nói, “Ngài nói lần này cũng không phải xa cách quá lâu nhưng sao ta lại cảm thấy như đã cách nhiều năm vậy nhỉ?”
Trong hai tháng này, biết được hắn vì con trai cả mưu hoa một con đường sống, phụ nhân này cũng có thêm thói quen nói nhiều hơn với hắn. Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thì thoải mái cực kỳ, nhưng ai ngờ nàng chỉ nói được vài câu là đã không nói nữa. Vì thế hắn cũng nuôi thói quen trả lời nàng một hai. Lúc này nghe nàng nói thế thì hắn cũng thuận miệng đáp một câu, “Ngươi nhớ hắn nhiều thì sẽ thấy thời gian lâu.”
Trương Tiểu Oản vừa nghe cũng cảm thấy có lý nên cười nói, “Cũng phải.”
Buổi trưa hôm đó Uông Hoài Thiện mang theo Uông gia quân vào tiết trấn. Uông Hoài Mộ cùng Uông Hoài Nhân mang theo võ quan trong binh doanh đi nghênh đón hắn. Uông Hoài Thiện mừng rỡ còn cùng Uông Hoài Nhân cưỡi chung một con ngựa. Vẫn là Uông Hoài Nhân cảm thấy như vậy không uy phong lắm nên nói với anh hắn cho hắn xuống.
Uông Hoài Thiện cùng Vương Phi Mộc Như Châu vào phủ, vừa vào cửa đã lớn tiếng gọi to cha mẹ. Đợi vào nhà chính, thật sự thấy bọn họ Uông Hoài Thiện lại dừng bước. Hắn nhìn người cha uy nghiêm lãnh khốc đang ngồi trên ghế chủ vị, còn có người mẹ với khuôn mặt tràn đầy ôn nhu yêu thương kia thì nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thật nhiều cảm xúc nảy lên trong lòng.
Hắn chỉ ngừng một bước đã cười đi nhanh đến, quỳ xuống dập đầu với bọn họ nói, “Bái kiến phụ thân, bái kiến mẫu thân, con trở về chậm trễ để mọi người phải chờ lâu đúng không?”
Thấy thần thái hắn vui vẻ, lại nhìn thấy Vương Phi đang quỳ gối phía sau hắn, sắc mặt Trương Tiểu Oản không thay đổi, miệng chỉ ôn nhu cười nói, “Đều đứng lên đi.”
Lúc này con nàng còn chưa đứng dậy đã quay đầu nhìn nữ tử phía sau một cái. Hành động này của hắn cho nàng biết hắn vẫn yêu thương Vương Phi của mình. Trương Tiểu Oản biết hắn rốt cuộc cũng thương tâm.
“Con dâu thỉnh an phụ thân, mẫu thân.” Mộc Như Châu cười đẹp đẽ, sau khi đứng dậy nàng ta còn vén áo hành lễ với hai người, lại cảm kích cười nói, “Để mọi người phải lo lắng cho chúng con.”
Trương Tiểu Oản cười cười, nhẹ gật đầu nhìn nàng ta lui ra phía sau con trai mình. Mộc Như Châu cười lui ra, ngay sau đó cúi đầu giấu bi thương trong đáy mắt. Mẹ chồng nàng ta sợ là đã biết chuyện của nàng ta đúng không? Phụ nhân của Đại Phượng triều từ trước đến nay đều lấy chồng làm trời, lấy con làm trời, sau khi biết nàng ta để mất đứa nhỏ vậy sau này bà ấy hẳn sẽ không còn nhiệt tình với nàng ta như trong dĩ vãng nữa. Quả nhiên, mẹ chồng chính là mẹ chồng, không thể thành mẹ đẻ được.
“Con hỏi nàng có muốn ở lại trong kinh không, biên mạc nghèo khổ, con lại phải vì ông bà ngoại thủ hiếu nửa năm nên sợ liên lụy tới nàng. Nhưng nàng nói không ngại vì thế con mang theo nàng tới đây.” Lúc ngồi ở phòng cha mẹ, Uông Hoài Thiện dựa vào cái ghế mềm của mẹ mình, nhàn nhạt nói.
“Nàng dù sao cũng là Vương Phi của con.” Nghe ra lạnh lẽo trong lời hắn, Trương Tiểu Oản nói một câu này.
Uông Hoài Thiện nghe thế mới cười gật gật đầu nói, “Con biết, con sẽ không khiến nàng phải tủi thân, ngài yên tâm.”
“Ai.” Trương Tiểu Oản thở dài.
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu lạnh mặt liếc Uông Hoài Thiện một cái, rồi lạnh lùng nói với phụ nhân ngốc nghếch bên này, “Ngươi đáng thương Thiện Vương Phi làm gì? Tâm tư của nàng ta còn không tới phiên ngươi thương hại đâu.”
Trương Tiểu Oản cười khổ, lại nghiêng đầu hỏi Uông Hoài Thiện, “Trên người có bị thương nặng không?”
“Không quan trọng đâu mẫu thân, tí nữa con sẽ gặp đại phu xem qua, ngài yên tâm.”
Trương Tiểu Oản gật gật đầu nói, “Lúc đi gọi ta một tiếng.”
Uông Hoài Thiện gật đầu, hắn đi gặp đại phu cũng chỉ vì để nàng an tâm chứ không có gì cần giấu diếm. Lúc này hắn thấy sắc trời không còn sớm nên mới nói, “Con đi gặp Mạnh tiên sinh trò chuyện một lát, chút nữa dùng cơm con sẽ về.” Nói xong hắn đứng lên cười hì hì với Trương Tiểu Oản sau đó chắp tay với cha hắn rồi ngẩng đầu bước đi.
Bên này bà tử của Mộc Như Châu tới báo nàng ta muốn qua thỉnh an trò chuyện với Trương Tiểu Oản. Trương Tiểu Oản suy nghĩ một hồi mới lắc đầu với Bình bà để bà ta đi đáp lời.
Như Châu, Như Châu, trước kia nàng coi đứa con dâu này như hòn ngọc quý trên tay, muốn yêu thương nàng ta như con đẻ nhưng nàng vẫn không làm được. Từ khi biết con trai nàng ở núi sâu đánh giặc bị thương trở về còn phải giấu đau xót an ủi Mộc Như Châu mất con thì nữ tử dị tộc này đã không còn là đứa con dâu nàng muốn yêu thương khoan dung nữa.
Nàng là người mẹ ích kỷ, nàng ta đối xử tốt với con trai nàng thì Trương Tiểu Oản cũng đối xử tốt lại, còn nếu không thì bọn họ vẫn nên là mẹ chồng và nàng dâu thôi. Trên đời này chưa từng có yêu thương vô cớ, Thiện Vương Phi cũng nên hiểu rằng trước kia yêu thương và bao dung nàng ta nhận được từ người mẹ chồng này là từ đâu mà tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...