Lại qua mười ngày nữa mới sửa sang lại được nhà kho. Trương Tiểu Oản khóa một cánh cửa kho cuối cùng mới xem như có thể tạm thời nghỉ nửa hơi.
Trong trấn thật nhiều việc, chỗ nào có người Trương Tiểu Oản không tiện ra mặt nhưng lại lén tới tìm Uông Vĩnh Chiêu giúp đỡ nàng. Cứ thế mọi người tận lực an bài cuộc sống cho mọi người ở chỗ này.
Như vậy mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau, cũng nói chuyện được. Cho dù vẫn còn những tranh chấp nho nhỏ nhưng khi phải đối mặt với những người bên ngoài thì bọn họ không thể không đoàn kết, không thể không kết thành một khối.
Con người đều như thế, tạm thời đoàn kết lại sẽ khiến nội tâm bọn họ an ổn hơn, thích ứng nhanh hơn với hoàn cảnh.
Sau này có chuyện xảy ra thì lúc đó lại giải quyết sau đi, còn trước mắt chính là phải nhanh chóng dàn xếp mọi người để tiếp tục cuộc sống hàng ngày.
Bởi vì tháng sau sẽ có binh sĩ cận chuyển cây tới đây, thức ăn sẽ phải chuẩn bị nhiều nên Trương Tiểu Oản phái ba bà tử bên người mình ra ngoài làm việc. Bọn họ sẽ đi theo thân vệ của Uông Vĩnh Chiêu liên hệ với những nữ nhân và trẻ em có thể tới làm việc.
Trương Tiểu Oản muốn 300 phụ nhân cường tráng vì thế Bình bà và bà Bảy, bà Tám cũng đi lựa chọn từng người một, chọn qua chọn lại mới đưa ra quyết định cuối cùng. Giống như đại phu nhân nói, bọn họ phải chọn người tới làm việc chứ không chọn tiểu thư hay phu nhân.
Bên này các bà tử chọn được gần trăm người mang vào trong phủ. Mấy ngày nay Trương Tiểu Oản mang theo Đại Trọng cùng vợ hắn làm không ít việc, cũng chỉ bảo bọn họ chút sự tình để bọn họ mang theo những tức phụ kia quen thuộc công việc trong phủ, quen thuộc cách nấu ăn để đến lúc đó có thể làm được đồ ăn.
Lúc này nhóm lương thực đầu tiên từ Trung Nguyên bên kia đã vận chuyển tới. Trong phủ lại bận rộn, Trương Tiểu Oản ở trong phủ vội đến chân không chạm đất, có khi mệt đến nỗi cơm cũng không ăn được. Trên quãng đường mấy tháng bôn ba nàng không ốm một lần nào thế mà mới qua mười ngày nàng đã ốm đi một ít thịt, Binh bà tử gấp đến độ buổi sáng cũng không dám chạy ra ngoài chọn người nữa mà đốt bếp nhỏ nấu đồ ăn bổ dưỡng cho nàng.
Ai biết Trương Tiểu Oản cưỡng bức chính mình ăn nhưng ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu, có khi mật xanh mật vàng cũng nôn hết. Ở lúc nàng nôn trời đất quay cuồng thì Uông Vĩnh Chiêu trở về sau một tháng xa nhà.
Buổi trưa hắn về đến trong phủ, vừa vào cửa Thính quản gia đã lo lắng chạy tới nói với hắn, “Phu nhân hai ngày nay chưa ăn được chút cơm canh nào.”
“Sao lại thế này?” Uông Vĩnh Chiêu vừa đến trong phủ, sắc mặt vốn nhu hòa nay lại nghiêm khắc lên.
“Cái này……” Thính quản gia cúi đầu, nghĩ nghĩ nói, “Có lẽ là do mệt?”
“Không phải ta bảo ngươi để ý chút sao?” Uông Vĩnh Chiêu trừng mắt nhìn ông ta một cái sau đó ném roi ngựa, đi nhanh đến hậu viện.
Hắn vừa vào cửa đã nghe thaáy tiếng nôn mửa, đợi đến đại phòng thì thấy phụ nhân kia đỡ cái bàn phun vào một cái chậu. Hắn bước nhanh qua hỏi, “Sao thế?”
Trương Tiểu Oản vừa nghe thấy giọng hắn thì lại nôn vài tiếng, thật sự không phun được nữa mới vỗ về ngực miễn cưỡng cười với Uông Vĩnh Chiêu. Nàng còn chưa nói chuyện, Uông Vĩnh Chiêu chỉ nhìn mặt nàng đã hít một hơi thật sâu rồi mới gọi Giang Tiểu Sơn nói, “Đi mời Hoàng đại phu tới.”
Tiểu Sơn nhìn đại phu nhân đột nhiên gầy không ít, sắc mặt lại tái nhợt thì vội vàng lui xuống, một đường cưỡi ngựa đi mời quân y tới.
“Không có việc gì, nghỉ hai ngày thì tốt rồi.” Trương Tiểu Oản đỡ cái bàn, cười với hắn rồi nói với vợ Đại Trọng ở bên cạnh, “Đi gọi người nấu nước, nâng đến tắm phòng đi.”
Vợ Đại Trọng lo lắng mà nhìn nàng một cái rồi hành lễ và đi ra ngoài. Lúc này phòng trong chỉ có bốn thân binh đi theo Uông Vĩnh Chiêu, Trương Tiểu Oản phất phất tay với bọn họ, ôn hòa cười nói, “Đi nghỉ ngơi đi, đại nhân để ta chăm sóc là được.”
Sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu không tốt, thấy nàng nói thế thì không nói gì. Đợi cho người lui ra hết hắn mới lạnh mặt nói, “Ngươi thế này còn muốn chăm sóc ta sao?”
“Ọe……” Trương Tiểu Oản lại nôn một trận khiến Uông Vĩnh Chiêu hãi đến độ mặt vừa đen vừa thối. Hắn chần chờ một chút rồi đứng bên cạnh vỗ lưng cho nàng sau đó rống với ngoài cửa, “Còn không mau gọi đại phu tới, lúc ta không ở các ngươi chăm sóc phu nhân thế nào vậy hả?”
Nghe thấy tiếng gào điên tiết của hắn, Trương Tiểu Oản muốn trấn an hắn nhưng khổ nỗi dạ dày cứ chua, cảm giác buồn nôn cứ dâng lên khiến nàng căn bản không thể nói chuyện. Chờ nôn xong trận này, trong người rốt cuộc cũng hơi dễ chịu thì nàng mới súc miệng, nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu. Thấy hắn cau mày nhìn mình, nàng cười nói với hắn, “Ngài phơi đen đi không ít.”
Uông Vĩnh Chiêu bực nói, “Chớ có nói bậy.”
“Ta không có việc gì.” Trương Tiểu Oản đỡ cánh tay hắn đứng dậy, nói với hắn, “Chúng ta về phòng đi, ta đổi quần áo cho ngài.”
“Ngươi ngồi đợi đại phu tới.” Uông Vĩnh Chiêu hất tay nàng ra, đi tới một bên cởi tấm áo choàng dính cát kia quăng xuống một bên rồi mời đi về ngồi bên cạnh nàng. Trương Tiểu Oản thấy thế thì rót cho hắn chén nước, thấy hắn một hơi uống xong thì lại rót một chén nữa. Hắn uống một hơi năm chén mới thôi, nàng cầm khăn lau miệng cho hắn.
Uông Vĩnh Chiêu ngẩng đầu nhìn nàng rồi mới nửa dựa trên ghế, tùy ý để nàng sửa sang lại cho hắn.
Bọn họ chờ đến một hồi mới thấy Giang Tiểu Sơn kéo đại phu thở hổn hển đi tới. Vị đại phu kia ngồi trên cái ghế dựa Giang Tiểu Sơn chuyển tới, nghỉ ngơi một hồi lâu mới hết thở dốc rồi hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu và Trương Tiểu Oản.
“Được rồi, bắt mạch cho phu nhân trước đi.” Uông Vĩnh Chiêu không kiên nhẫn mà vung tay lên, lấy khăn của Trương Tiểu Oản rồi kéo tay nàng qua, che khăn lên cổ tay nàng nói, “Mau chút.”
Hoàng đại phu kia cũng là người theo hắn nhiều năm nên biết tính hắn. Ông ta cũng không nói nhiều mà duỗi tay thăm mạch. Qua một hồi lâu ông ta lại cúi đầu ngửi ngửi cái chậu kia, sau đó lập tức xốc áo bào quỳ trước mặt hai người, nghiêm mặt nói, “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng phu nhân, phu nhân có thai rồi, theo tính toán thì chắc đã được hơn một tháng.”
Trương Tiểu Oản thấy ông ta nhìn về phía cái chậu thì cũng đã đoán được. Cho nên lúc nghe được lời này thì nàng cũng chỉ hơi kinh ngạc, nhưng tay vẫn theo bản năng sờ sờ bụng mình.
Uông Vĩnh Chiêu ở bên này lại không nói chuyện, hắn cúi đầu nhìn bụng Trương Tiểu Oản, lại nhìn mặt nàng rồi nói, “Sao lại nôn kinh khủng như thế? Còn gầy thành như thế này?”
“Đây là nôn nghén, đợi sau khi hết nôn nghén thì sẽ tốt hơn.” Hoàng đại phu vội trả lời.
“Đứng lên đi, trên mặt đất lạnh lắm.” Thấy Uông Vĩnh Chiêu mở miệng, Trương Tiểu Oản cười lên tiếng, nàng lại sờ sờ bụng mình rồi nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu, khẽ mỉm cười nói với hắn, “Lão gia, để nhà bếp nấu cho ta chút cháo loãng uống, cái kia ta ăn được……”
Uông Vĩnh Chiêu nhìn biểu tình của nàng không có gì khác bình thường thì hơi nhíu mày nhưng vẫn gật đầu.
Qua một hồi, phòng bếp đưa cháo tới, Trương Tiểu Oản uống xong hai chén thì vẫn muốn nôn nhưng lại cố nén xuống. Uông Vĩnh Chiêu mới vừa cùng đại phu nói chuyện, biết phản ứng này của nàng sợ là cũng vì quá mệt mỏi. Vì thế đợi nàng uống cháo xong hắn uống nốt chỗ còn lại rồi dắt tay nàng chậm rãi đi về phòng ngủ của bọn họ.
Lúc tắm gội, hắn cũng không dám lăn lộn gì mà chỉ ôm nàng, đôi tay đặt trên bụng nhỏ của nàng, cả người im lặng. Lúc này bụng Trương Tiểu Oản vẫn như thường, nàng cũng vội tới mê man, nôn nghén hai ngày mà nàng cũng chưa nghĩ tới việc mình mang thai.
Ngâm nước một hồi, thấy nam nhân phía sau không nói một lời nàng nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn nhắm mắt trầm tư, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Nàng cũng không quấy rầy hắn, chỉ thả lỏng người dựa vào ngực hắn, lẳng lặng nghỉ ngơi một hồi.
Nàng quả thật cũng mệt, từ trên xuống dưới việc nào cũng cần xử lý. 30 ngày qua chỉ cần mỗi sáng tỉnh lại nàng đều sẽ vội đến mức không được nghỉ nửa canh giờ.
******
Tắm gội xong, Uông Vĩnh Chiêu ôm Trương Tiểu Oản trở về phòng. Lúc nàng chải đầu, hắn đạm mạc nói, “Mấy ngày nay ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi, không cần đi đâu hết, mọi chuyện ta sẽ xử lý.”
“Cái này……”
Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt nhìn nàng một cái. Ánh mắt hắn rất nghiêm khắc, Trương Tiểu Oản lập tức nuốt lời xuống, lại cười khổ với hắn.
“Hoàng đại phu nói thai của ngươi có chút không ổn, đứa nhỏ này mà không sinh được thì khả năng sau này ngươi sẽ không sinh được nữa.” Uông Vĩnh Chiêu nói xong lời này thì đứng lên gọi bà tử vào lau tóc cho nàng. Lúc này hắn mới quay đầu nói với Trương Tiểu Oản, “Đây là mệnh của ta, ngươi phải thay ta chăm sóc hắn, việc khác không cần hao tâm tốn sức.”
Hắn dứt lời xong thì Bình bà tử đã xong việc đi tới nhưng bà ta còn chưa kịp hành lễ thì Uông Vĩnh Chiêu đã nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn gọi Thính quản gia tới hỏi trong thời gian qua phu nhân đã làm những việc gì, sau đó thật sâu không nói gì.
Giang Tiểu Sơn ở bên nhìn nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn vẫn không nói chuyện thì cẩn thận nói, “Cũng may, phu nhân thân thể tốt, dù vất vả chút nhưng tiểu công tử vẫn an ổn ở trong bụng ngài ấy.”
Thính quản gia được tin thì vẫn quỳ trên mặt đất, vội khóc ra nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Là lão nô vô năng, việc lớn việc bé gì cũng phải hỏi tới phu nhân khiến ngài ấy lao tâm lao lực, thiếu chút nữa hại tiểu công tử trong bụng ngài ấy……”
“Phi phi phi, cái gì mà hại? Tiểu công tử còn ngốc trong bụng phu nhân đó.” Giang Tiểu Sơn nghe vậy thì vội vàng phi phi ba tiếng.
Thính quản gia cũng biết mình nói sai rồi vì thế vội sửa, “Vâng, vâng, tiểu công tử chính là còn đang ngốc trong bụng phu nhân.”
“Được rồi……” Uông Vĩnh Chiêu xoa xoa cái trán, “Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, ngươi người trong phủ tới đây, Uông Trung và mấy bà tử gọi hết tới tiền viện, ta có việc muốn nói với bọn họ.”
“Vâng.” Thính quản gia lĩnh mệnh.
“Tiểu Sơn, đỡ Thính thúc lên.”
“Vâng.”
“Thính thúc,” Uông Vĩnh Chiêu thở nhẹ ra một hơi, nhìn Thính quản gia, lúc này trên mặt hắn đã không còn mệt mỏi mà chỉ còn một mảnh trầm ổn nói, “Tính nết của phu nhân ngươi cũng biết rồi đó, ta nàng cũng không sợ, về sau nếu ta không ở trong phủ thì sợ là chẳng ai trong các ngươi có thể ngăn nàng. Vì thế ta sẽ để nàng ở nội viện, đến lúc đó mặc kệ nàng dùng biện pháp gì cũng không được thả nàng ra, để nàng nghỉ ngơi……”
Thính quản gia nghe vậy thì nửa ngày cũng không nói gì. Đến lúc mở miệng thì giọng ông ta cũng khàn khàn, “Lão gia, cái này sợ là không được, ngài không biết chứ nhiều chuyện ở đây nếu không có phu nhân nhúng tay thì sợ là sẽ loạn thành một nùi. Lão gia, phu nhân có khả năng ngài cũng biết, chuyện sắp xếp cho người sống này có một số việc phải để ngài ấy làm chủ. Không phải lão nô muốn khiến phu nhân mệt mỏi nhưng có một số việc thật sự nếu ngài ấy không quản thì đến lúc xảy ra chuyện cũng phải tìm phu nhân thôi. Không bằng hiện tại có việc thì tìm phu nhân thương lượng cách giải quyết, chỉ cần không mệt nhọc như mấy ngày trước thì sẽ không, sẽ không……”
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu nhìn thẳng ông ta khiến ông ta không nói được gì nữa, chỉ đành cúi đầu bất đắc dĩ mà thở dài. Uông Vĩnh Chiêu nhìn ông ta, tay chống đầu nghĩ nửa ngày mới nở nụ cười khổ, “Những ngày ở kinh thành cầu mãi không thấy, lúc tới chỗ khỉ ho cò gáy này thì đứa nhỏ lại tới.”
Nói xong hắn đứng dậy nói với Giang Tiểu Sơn, “Đón Hoàng đại phu tới trong phủ.”
“Vâng.” Giang Tiểu Sơn vội trả lời.
“Cầm cái này đi lấy đảng sâm và nhân sâm về nấu canh gà ba bữa, để bà tử nhìn nàng uống xong mới được.” Uông Vĩnh Chiêu lấy một chuỗi chìa khóa hắn cầm từ cái hộp ở đầu giường tới đưa cho Thính quả gia.
Thính quản gia không đón lấy, lại cười khổ nói với hắn, “Không dối gạt ngài, đảng sâm và nhân sâm đặt ở đâu lão nô biết, nhưng chìa khóa nào mở cửa nào thì lão nô không biết. Lần này phu nhân sửa sang lại hết nhà kho, chuyện này sao lão nô dám biết chứ?”
Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì trầm mặc một chút rồi mới nói với ông ta, “Cùng ta đi xem.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...